Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Cần Giúp Đỡ Khô...
2024-11-04 15:03:39
Không biết từ khi nào, buổi họp lớp đã trở thành nơi ganh đua ngấm ngầm đúng nghĩa.
Các chàng trai khoe xe sang, các cô gái khoe của cải, bạn trai, cứ ra vẻ kiêu căng, khoe khoang sự giàu có, mở miệng ra là toàn mùi tiền bạc.
Người đã kết hôn thì so nhẫn kim cương, người chưa kết hôn thì so số lượng và chất lượng bạn trai. Người không thành công thì tự ti, nhưng vẫn ngẩng đầu muốn chen chân vào hội.
Trong một đám người giả dối ganh đua, chỉ có Kiều Nhất Chu là điềm tĩnh và khiêm tốn, hoàn toàn khác biệt với gã “đầu gấu” thời cấp ba. Anh ta ngồi cạnh cô, rót nước, chắn rượu cho cô, rất lịch sự, ăn nói cũng rất nhã nhặn.
Tối hôm đó, Lê Mạt có ấn tượng tốt với anh ta.
Sau đó, không biết từ đâu mà Kiều Nhất Chu có được số điện thoại của cô, rồi cứ cách vài ngày lại xuất hiện trước mặt cô. Cô đã cố trốn tránh một thời gian, nhưng càng trốn anh ta càng đeo bám.
Một năm sau, cô chấp nhận anh ta, vì Kiều Nhất Chu đã trở nên trưởng thành và chín chắn, đúng kiểu người mà cô thích.
Lê Mạt thuộc kiểu người chậm nhiệt, chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nên cô vẫn trong giai đoạn thăm dò với mối quan hệ này, còn Kiều Nhất Chu thì có nhiều kinh nghiệm, biết cách cư xử với cô, biết cách làm cô vui.
Ban đầu, mối quan hệ giữa hai người diễn ra tốt đẹp, rất ổn định, không quá ngọt ngào sến súa, nhưng vẫn có sự lãng mạn và những bất ngờ nhỏ của đôi tình nhân.
Nhưng về sau, Lê Mạt dần nhận ra, sự chín chắn của Kiều Nhất Chu dường như... là giả vờ.
Càng lâu, cô càng phát hiện ra anh ta vẫn rất bốc đồng, vô tư, không hề chín chắn, thậm chí đôi khi còn rất trẻ con, hoàn toàn không giống với Kiều Nhất Chu khi theo đuổi cô.
Lê Mạt cho rằng có thể cô quá nhạy cảm, nghĩ nên tiếp tục tìm hiểu thêm một thời gian, điều chỉnh tính cách của nhau, thông cảm cho nhau.
Kết quả là hai tháng trước, khi cô chuẩn bị dẫn Kiều Nhất Chu đến gặp ông bà ngoại, thì Lương Sở Duyệt xuất hiện.
Ngày thường, những hành động nhỏ của Lương Sở Duyệt, Lê Mạt đều có thể bỏ qua, nhưng tối nay, đây là lần thứ ba cô thấy hai người họ tiếp xúc quá mức thân mật.
Cô đã không thể tự thuyết phục bản thân tiếp tục mối quan hệ này. Những lời chia tay đã nghẹn lại từ khi Lương Sở Duyệt uống nước của Kiều Nhất Chu mà anh ta không phản ứng gì.
Thật ra, cô đã nhắc đến chuyện chia tay một, hai lần, nhưng Kiều Nhất Chu đều phớt lờ. Trước đây cô nghĩ mình nhạy cảm, nhưng giờ nghĩ lại, tiếp tục với một người không hợp chỉ là lãng phí thời gian.
Khi cô nói rõ lý do chia tay, Kiều Nhất Chu lại chỉ trích cô vô lý, phản ứng rất dữ dội.
“Lê Mạt, ý em là gì? Sao em cứ lấy Lương Sở Duyệt ra để nói? Cô ấy chỉ là anh em thôi, giữa bọn anh thì có thể có chuyện gì được? Còn em, Diêu Phong đến Vân Thành thì liên quan gì đến em, tại sao em lại giúp anh ta tìm nhà?”
“Em nói em mệt mỏi, anh không mệt sao? Người ta yêu nhau ba tháng đã lên giường, còn anh phải đến cả năm mới được hôn, ok, em truyền thống, anh chìu em, em nói gì cũng được, vậy mà em còn muốn gì nữa, thật ra em không phải là bận tâm đến Lương Sở Duyệt, mà là em không hề yêu anh!”
Tiếng quát tháo của anh ta thu hút nhiều người đi đường, nhất định không chịu chia tay. Lê Mạt không muốn cãi nhau giữa nơi đông người, bèn nói với anh ta rằng đã không thể thỏa thuận được nữa, thì mỗi người nên bình tĩnh lại.
Rồi cô quay người định đi, không ngờ lúc này Lương Sở Duyệt từ trong xe chạy ra.
Cô ta khóc đến hoa lê đẫm mưa trước mặt Kiều Nhất Chu, “Nhất Chu, xin lỗi anh, tất cả là lỗi của em, em không biết đã làm gì khiến Lê Mạt phật lòng, dù sao cũng là lỗi của em. Tối nay em sẽ chuyển đi, anh đừng trách Lê Mạt.”Khóc xong, cô ta lại chạy đến nắm tay cô, quay lưng về phía Kiều Nhất Chu mà cười một nụ cười đầy đắc ý với cô, “Chị cũng biết điều đấy chứ.”
Lê Mạt thấy thật trẻ con, “Cô nghĩ tôi chia tay Kiều Nhất Chu, thì anh ta sẽ ở bên cô sao?”
Lương Sở Duyệt cười rất quái dị, “Mọi chuyện đều phụ thuộc vào con người mà.”
Lê Mạt không muốn tranh cãi với cô ta, nhìn trời sắp mưa, bèn vội vàng quay về.
Cô thề với trời rằng khi thấy Lương Sở Duyệt đi tới, cô đã đạp phanh gấp, theo vị trí đó, hoàn toàn không thể đâm vào cô ta được.
Nhưng, Lương Sở Duyệt quả thật đã bị xe của cô hất văng ra.
Cô giải thích với Kiều Nhất Chu, nhưng anh ta lại mắng cô không ra gì. Cô chỉ đến đây để thanh toán chi phí y tế mà thôi.
Buổi chiều, bà ngoại cô phải nhập viện, cô định đến thăm bà, nhưng trán cô bị thương, bộ dạng này mà để bà ngoại nhìn thấy thì bà lại lo lắng, nên cô đành tìm một nơi vắng vẻ để nghỉ ngơi.
Đầu dây bên kia, sau khi nghe Lê Mạt kể lại, giọng của Liêu Thất Thất đột nhiên cao vút lên tám bậc, suýt nữa làm thủng màng nhĩ của Lê Mạt.
“Cái đồ chó Kiều Nhất Chu! Mẹ kiếp! Anh ta ăn cứt lớn lên hay gì vậy! Rõ ràng đây là trò của con trà xanh Lương Sở Duyệt, thế mà anh ta còn dám mắng cậu! Khốn kiếp! Mau gửi địa chỉ cho mình, bà đây đến xé xác hắn ra!”
Lê Mạt lại đưa điện thoại ra xa, đợi cô nàng gào xong mới nói: “Đêm muộn rồi, cậu đừng đến gây rối nữa, mình về ngay đây.”
Nói xong, không chờ cô nàng đáp lại, Lê Mạt đã tắt máy. Cô muốn dựa vào tường đứng dậy, nhưng đầu lại choáng váng.
“Cần giúp đỡ không?”
Khi Lê Mạt đang mệt mỏi xoa trán, bất ngờ, một giọng nói nam vang lên trên đầu cô, giọng trầm ấm, quyến rũ đầy từ tính.
Đây là giọng nói dễ nghe nhất mà cô từng nghe.
Các chàng trai khoe xe sang, các cô gái khoe của cải, bạn trai, cứ ra vẻ kiêu căng, khoe khoang sự giàu có, mở miệng ra là toàn mùi tiền bạc.
Người đã kết hôn thì so nhẫn kim cương, người chưa kết hôn thì so số lượng và chất lượng bạn trai. Người không thành công thì tự ti, nhưng vẫn ngẩng đầu muốn chen chân vào hội.
Trong một đám người giả dối ganh đua, chỉ có Kiều Nhất Chu là điềm tĩnh và khiêm tốn, hoàn toàn khác biệt với gã “đầu gấu” thời cấp ba. Anh ta ngồi cạnh cô, rót nước, chắn rượu cho cô, rất lịch sự, ăn nói cũng rất nhã nhặn.
Tối hôm đó, Lê Mạt có ấn tượng tốt với anh ta.
Sau đó, không biết từ đâu mà Kiều Nhất Chu có được số điện thoại của cô, rồi cứ cách vài ngày lại xuất hiện trước mặt cô. Cô đã cố trốn tránh một thời gian, nhưng càng trốn anh ta càng đeo bám.
Một năm sau, cô chấp nhận anh ta, vì Kiều Nhất Chu đã trở nên trưởng thành và chín chắn, đúng kiểu người mà cô thích.
Lê Mạt thuộc kiểu người chậm nhiệt, chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nên cô vẫn trong giai đoạn thăm dò với mối quan hệ này, còn Kiều Nhất Chu thì có nhiều kinh nghiệm, biết cách cư xử với cô, biết cách làm cô vui.
Ban đầu, mối quan hệ giữa hai người diễn ra tốt đẹp, rất ổn định, không quá ngọt ngào sến súa, nhưng vẫn có sự lãng mạn và những bất ngờ nhỏ của đôi tình nhân.
Nhưng về sau, Lê Mạt dần nhận ra, sự chín chắn của Kiều Nhất Chu dường như... là giả vờ.
Càng lâu, cô càng phát hiện ra anh ta vẫn rất bốc đồng, vô tư, không hề chín chắn, thậm chí đôi khi còn rất trẻ con, hoàn toàn không giống với Kiều Nhất Chu khi theo đuổi cô.
Lê Mạt cho rằng có thể cô quá nhạy cảm, nghĩ nên tiếp tục tìm hiểu thêm một thời gian, điều chỉnh tính cách của nhau, thông cảm cho nhau.
Kết quả là hai tháng trước, khi cô chuẩn bị dẫn Kiều Nhất Chu đến gặp ông bà ngoại, thì Lương Sở Duyệt xuất hiện.
Ngày thường, những hành động nhỏ của Lương Sở Duyệt, Lê Mạt đều có thể bỏ qua, nhưng tối nay, đây là lần thứ ba cô thấy hai người họ tiếp xúc quá mức thân mật.
Cô đã không thể tự thuyết phục bản thân tiếp tục mối quan hệ này. Những lời chia tay đã nghẹn lại từ khi Lương Sở Duyệt uống nước của Kiều Nhất Chu mà anh ta không phản ứng gì.
Thật ra, cô đã nhắc đến chuyện chia tay một, hai lần, nhưng Kiều Nhất Chu đều phớt lờ. Trước đây cô nghĩ mình nhạy cảm, nhưng giờ nghĩ lại, tiếp tục với một người không hợp chỉ là lãng phí thời gian.
Khi cô nói rõ lý do chia tay, Kiều Nhất Chu lại chỉ trích cô vô lý, phản ứng rất dữ dội.
“Lê Mạt, ý em là gì? Sao em cứ lấy Lương Sở Duyệt ra để nói? Cô ấy chỉ là anh em thôi, giữa bọn anh thì có thể có chuyện gì được? Còn em, Diêu Phong đến Vân Thành thì liên quan gì đến em, tại sao em lại giúp anh ta tìm nhà?”
“Em nói em mệt mỏi, anh không mệt sao? Người ta yêu nhau ba tháng đã lên giường, còn anh phải đến cả năm mới được hôn, ok, em truyền thống, anh chìu em, em nói gì cũng được, vậy mà em còn muốn gì nữa, thật ra em không phải là bận tâm đến Lương Sở Duyệt, mà là em không hề yêu anh!”
Tiếng quát tháo của anh ta thu hút nhiều người đi đường, nhất định không chịu chia tay. Lê Mạt không muốn cãi nhau giữa nơi đông người, bèn nói với anh ta rằng đã không thể thỏa thuận được nữa, thì mỗi người nên bình tĩnh lại.
Rồi cô quay người định đi, không ngờ lúc này Lương Sở Duyệt từ trong xe chạy ra.
Cô ta khóc đến hoa lê đẫm mưa trước mặt Kiều Nhất Chu, “Nhất Chu, xin lỗi anh, tất cả là lỗi của em, em không biết đã làm gì khiến Lê Mạt phật lòng, dù sao cũng là lỗi của em. Tối nay em sẽ chuyển đi, anh đừng trách Lê Mạt.”Khóc xong, cô ta lại chạy đến nắm tay cô, quay lưng về phía Kiều Nhất Chu mà cười một nụ cười đầy đắc ý với cô, “Chị cũng biết điều đấy chứ.”
Lê Mạt thấy thật trẻ con, “Cô nghĩ tôi chia tay Kiều Nhất Chu, thì anh ta sẽ ở bên cô sao?”
Lương Sở Duyệt cười rất quái dị, “Mọi chuyện đều phụ thuộc vào con người mà.”
Lê Mạt không muốn tranh cãi với cô ta, nhìn trời sắp mưa, bèn vội vàng quay về.
Cô thề với trời rằng khi thấy Lương Sở Duyệt đi tới, cô đã đạp phanh gấp, theo vị trí đó, hoàn toàn không thể đâm vào cô ta được.
Nhưng, Lương Sở Duyệt quả thật đã bị xe của cô hất văng ra.
Cô giải thích với Kiều Nhất Chu, nhưng anh ta lại mắng cô không ra gì. Cô chỉ đến đây để thanh toán chi phí y tế mà thôi.
Buổi chiều, bà ngoại cô phải nhập viện, cô định đến thăm bà, nhưng trán cô bị thương, bộ dạng này mà để bà ngoại nhìn thấy thì bà lại lo lắng, nên cô đành tìm một nơi vắng vẻ để nghỉ ngơi.
Đầu dây bên kia, sau khi nghe Lê Mạt kể lại, giọng của Liêu Thất Thất đột nhiên cao vút lên tám bậc, suýt nữa làm thủng màng nhĩ của Lê Mạt.
“Cái đồ chó Kiều Nhất Chu! Mẹ kiếp! Anh ta ăn cứt lớn lên hay gì vậy! Rõ ràng đây là trò của con trà xanh Lương Sở Duyệt, thế mà anh ta còn dám mắng cậu! Khốn kiếp! Mau gửi địa chỉ cho mình, bà đây đến xé xác hắn ra!”
Lê Mạt lại đưa điện thoại ra xa, đợi cô nàng gào xong mới nói: “Đêm muộn rồi, cậu đừng đến gây rối nữa, mình về ngay đây.”
Nói xong, không chờ cô nàng đáp lại, Lê Mạt đã tắt máy. Cô muốn dựa vào tường đứng dậy, nhưng đầu lại choáng váng.
“Cần giúp đỡ không?”
Khi Lê Mạt đang mệt mỏi xoa trán, bất ngờ, một giọng nói nam vang lên trên đầu cô, giọng trầm ấm, quyến rũ đầy từ tính.
Đây là giọng nói dễ nghe nhất mà cô từng nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro