Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Lại Thất Tình À...
2024-11-04 15:03:39
Khi anh nói, hơi thở phả lên mặt cô, khiến Lê Mạt cảm thấy ngứa ngáy và tê dại. Lông mi cô khẽ run rẩy, đột ngột bừng tỉnh, vội vàng ngả người ra sau để kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Mặt cô đỏ bừng lên, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Khi nhận ra anh đang đùa cợt, cô nghiến răng và phản bác:
“Sao có thể chứ? Tôi từng có bạn trai, thậm chí còn làm những chuyện thân mật hơn!”
Ánh mắt Kiều Túc trở nên tối lại, vòng tay ôm cô hơi siết chặt hơn, đôi mắt đen sâu thẳm không còn vẻ ôn hòa như thường ngày, mà mang theo một chút nguy hiểm không rõ ràng. Anh cười khẩy, hỏi:
“Thật sao? Vậy là cô đã từng ngủ với Kiều Nhất Chu?”
Câu hỏi này khiến Lê Mạt nghẹn lời, đây đúng là quá thẳng thắn! Anh định trêu ai đây?
Lê Mạt hít một hơi, quyết định bạo dạn nói dối: "Tất nhiên là có!"
Kiều Túc biết cô đang nói dối. Trong thời gian ở bệnh viện, anh đã quan sát kỹ cô.
Mỗi khi cô nói dối, cô sẽ vô thức cào cào ngón tay. Hiện giờ, một tay cô đang cào tay anh, còn tay kia thì cào vào ngón tay của mình.
Dù biết cô đang nói dối, nhưng khi nghe cô nói “tất nhiên”, Kiều Túc vẫn cảm thấy không vui.
Anh không nói gì, cũng không vạch trần cô, chỉ nhìn sâu vào mắt cô, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô. Lê Mạt cảm thấy không thoải mái, không tự chủ mà quay mặt đi để tránh ánh mắt của anh.
Trời ơi! Cô và Kiều Nhất Chu cùng lắm chỉ hôn nhau. Còn việc bị một người đàn ông cởi trần và đang tháo thắt lưng ôm chặt như thế này, đây là lần đầu tiên. Cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Khoan đã!
Cô vừa nhận ra điều gì đó: bị một người đàn ông cởi trần và đang tháo thắt lưng ôm chặt…
Mặt cô chuyển từ đỏ sang trắng, lập tức đẩy mạnh vào vai Kiều Túc, hoảng hốt nhảy ra khỏi lòng anh. Trong lúc vội vã, tay cô vô tình chạm phải thứ gì đó, khiến Kiều Túc khẽ rên lên.
Lê Mạt không dám nhìn, vội chạy đến chỗ giá vẽ, phía sau vang lên tiếng nói đầy ấm ức của Kiều Túc:
“Lê Mạt, tôi chỉ đến để nhờ cô vẽ một bức tranh thôi. Nhưng hết lần này đến lần khác, cô ngã vào lòng tôi, rồi còn... quấy rối tôi nữa. Biết thế này, hôm nay tôi không nên đến.”
Giọng anh có chút oan ức, khiến Lê Mạt giật mình. Cô vội vàng quay lại và xin lỗi:
“Xin lỗi... xin lỗi. Tôi vừa nãy chỉ vô tình ngã thôi.”
Cô cúi đầu, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.
Kiều Túc thấy cô bắt đầu lo lắng, nên không trêu cô nữa. Anh đặt tay lên thắt lưng, thầm suy nghĩ xem liệu có nên tiến thêm một bước nếu bà ngoại không đến kịp không.
Nếu anh tiếp tục tiến tới, với người con gái mà anh luôn nhớ nhung đang ở ngay trước mắt, chỉ có hai người trong căn phòng yên tĩnh thế này, anh e rằng sẽ không thể kiểm soát được bản thân.
Nếu xảy ra chuyện gì không hay, với tính cách của Lê Mạt, cô chắc chắn sẽ phản kháng quyết liệt, có khi còn đưa anh vào danh sách đen và không bao giờ gặp lại nữa. Thậm chí, cô có thể báo cảnh sát đưa anh vào đồn.
Còn nếu anh không tiến tới, anh sẽ phải tìm chủ đề để trò chuyện với cô...
Trong lúc anh đang suy nghĩ, điện thoại của Lê Mạt lại đổ chuông. Cô nhìn màn hình, thấy đó là cuộc gọi từ Liêu Thất Thất, liền nhanh chóng nhận máy.
“Lê Mạt, đồ chết tiệt kia, sao không trả lời tin nhắn của bà đây? Cậu đang làm gì đấy hả?”
Giọng nói oang oang của Liêu Thất Thất truyền qua điện thoại khiến Lê Mạt phải đưa điện thoại ra xa một chút.
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi, mình đang bận.”
Liêu Thất Thất gào lên: “Cậu là đứa bạn chẳng ra gì! Lúc cậu thất tình, bà đây đã ở bên cậu cả ngày, thế mà giờ bà đây thất tình, cậu lại chẳng thèm đoái hoài gì đến bà đây, còn mắng bà đây nữa!”
Nghe đến đây, Lê Mạt chỉ biết bóp trán, thở dài: “Lại thất tình à? Sao nữa, lại cãi nhau với Tiểu Dũng rồi hả?”
Mặt cô đỏ bừng lên, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Khi nhận ra anh đang đùa cợt, cô nghiến răng và phản bác:
“Sao có thể chứ? Tôi từng có bạn trai, thậm chí còn làm những chuyện thân mật hơn!”
Ánh mắt Kiều Túc trở nên tối lại, vòng tay ôm cô hơi siết chặt hơn, đôi mắt đen sâu thẳm không còn vẻ ôn hòa như thường ngày, mà mang theo một chút nguy hiểm không rõ ràng. Anh cười khẩy, hỏi:
“Thật sao? Vậy là cô đã từng ngủ với Kiều Nhất Chu?”
Câu hỏi này khiến Lê Mạt nghẹn lời, đây đúng là quá thẳng thắn! Anh định trêu ai đây?
Lê Mạt hít một hơi, quyết định bạo dạn nói dối: "Tất nhiên là có!"
Kiều Túc biết cô đang nói dối. Trong thời gian ở bệnh viện, anh đã quan sát kỹ cô.
Mỗi khi cô nói dối, cô sẽ vô thức cào cào ngón tay. Hiện giờ, một tay cô đang cào tay anh, còn tay kia thì cào vào ngón tay của mình.
Dù biết cô đang nói dối, nhưng khi nghe cô nói “tất nhiên”, Kiều Túc vẫn cảm thấy không vui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh không nói gì, cũng không vạch trần cô, chỉ nhìn sâu vào mắt cô, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô. Lê Mạt cảm thấy không thoải mái, không tự chủ mà quay mặt đi để tránh ánh mắt của anh.
Trời ơi! Cô và Kiều Nhất Chu cùng lắm chỉ hôn nhau. Còn việc bị một người đàn ông cởi trần và đang tháo thắt lưng ôm chặt như thế này, đây là lần đầu tiên. Cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Khoan đã!
Cô vừa nhận ra điều gì đó: bị một người đàn ông cởi trần và đang tháo thắt lưng ôm chặt…
Mặt cô chuyển từ đỏ sang trắng, lập tức đẩy mạnh vào vai Kiều Túc, hoảng hốt nhảy ra khỏi lòng anh. Trong lúc vội vã, tay cô vô tình chạm phải thứ gì đó, khiến Kiều Túc khẽ rên lên.
Lê Mạt không dám nhìn, vội chạy đến chỗ giá vẽ, phía sau vang lên tiếng nói đầy ấm ức của Kiều Túc:
“Lê Mạt, tôi chỉ đến để nhờ cô vẽ một bức tranh thôi. Nhưng hết lần này đến lần khác, cô ngã vào lòng tôi, rồi còn... quấy rối tôi nữa. Biết thế này, hôm nay tôi không nên đến.”
Giọng anh có chút oan ức, khiến Lê Mạt giật mình. Cô vội vàng quay lại và xin lỗi:
“Xin lỗi... xin lỗi. Tôi vừa nãy chỉ vô tình ngã thôi.”
Cô cúi đầu, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Túc thấy cô bắt đầu lo lắng, nên không trêu cô nữa. Anh đặt tay lên thắt lưng, thầm suy nghĩ xem liệu có nên tiến thêm một bước nếu bà ngoại không đến kịp không.
Nếu anh tiếp tục tiến tới, với người con gái mà anh luôn nhớ nhung đang ở ngay trước mắt, chỉ có hai người trong căn phòng yên tĩnh thế này, anh e rằng sẽ không thể kiểm soát được bản thân.
Nếu xảy ra chuyện gì không hay, với tính cách của Lê Mạt, cô chắc chắn sẽ phản kháng quyết liệt, có khi còn đưa anh vào danh sách đen và không bao giờ gặp lại nữa. Thậm chí, cô có thể báo cảnh sát đưa anh vào đồn.
Còn nếu anh không tiến tới, anh sẽ phải tìm chủ đề để trò chuyện với cô...
Trong lúc anh đang suy nghĩ, điện thoại của Lê Mạt lại đổ chuông. Cô nhìn màn hình, thấy đó là cuộc gọi từ Liêu Thất Thất, liền nhanh chóng nhận máy.
“Lê Mạt, đồ chết tiệt kia, sao không trả lời tin nhắn của bà đây? Cậu đang làm gì đấy hả?”
Giọng nói oang oang của Liêu Thất Thất truyền qua điện thoại khiến Lê Mạt phải đưa điện thoại ra xa một chút.
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi, mình đang bận.”
Liêu Thất Thất gào lên: “Cậu là đứa bạn chẳng ra gì! Lúc cậu thất tình, bà đây đã ở bên cậu cả ngày, thế mà giờ bà đây thất tình, cậu lại chẳng thèm đoái hoài gì đến bà đây, còn mắng bà đây nữa!”
Nghe đến đây, Lê Mạt chỉ biết bóp trán, thở dài: “Lại thất tình à? Sao nữa, lại cãi nhau với Tiểu Dũng rồi hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro