Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ

Mối Quan Hệ Này...

2024-11-04 15:03:39

Kiều Túc hài lòng, môi khẽ nhếch lên, anh nghiêm túc giải thích:

"Xin lỗi, tôi không có ý lợi dụng cơ hội. Tôi thực sự rất thích tranh của cô. Hai tháng nữa là sinh nhật tôi, tôi chỉ muốn tặng cho bản thân một món quà đặc biệt thôi, không có ý gì khác."

Trong lòng Lê Mạt thầm trách anh lợi dụng cơ hội, nhưng khi nghe những lời này, cô lại thấy ngại, vội nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu."

Bỗng nhiên nhớ ra điều gì, Lê Mạt thận trọng hỏi: "Bác sĩ Kiều, anh đã kết hôn chưa?"

Kiều Túc nhướng mày, "Sao thế? Quan tâm đến đời tư của tôi à?"

Lê Mạt vội lắc đầu, "Bác sĩ Kiều đừng hiểu lầm, ý tôi là... vẽ tranh khỏa thân kiểu này... ừm, nó khá nhạy cảm."

"Vì anh đã yêu cầu nên tôi chỉ chịu trách nhiệm vẽ, không chịu trách nhiệm về hậu quả sau đó. Nếu anh và vợ có vấn đề gì vì chuyện này, thì sau khi bức tranh rời khỏi phòng vẽ, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu."

Cô cần nói rõ trước, nếu sau này gây ra rắc rối thì không hay.

Ngón tay dài của Kiều Túc gõ nhịp lên đầu gối một cách từ tốn, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.

"Năm nay tôi 31 tuổi, hai tháng nữa là sinh nhật 32, sinh nhật vào ngày mùng 7 tháng 9. Tôi chưa từng yêu đương, luôn độc thân, không có phụ nữ bên cạnh."

Ba mươi mốt tuổi?

Lê Mạt lén lút quan sát anh, trông chẳng giống chút nào. Sinh nhật vào mùng 7 tháng 9? Thật là trùng hợp, cô sinh vào ngày mùng 9 tháng 9, muộn hơn anh hai ngày.

Chưa từng yêu đương, luôn độc thân?

Một người đàn ông ba mươi mốt tuổi, bạn học của cô cùng lứa đã có con lớn rồi, nếu Kiều Túc là cháu ruột của bà ngoại cô, thì bà ấy đã đánh gãy vài cái cán lăn bột để ép anh cưới vợ rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sao anh còn có vẻ tự hào như vậy nhỉ? Nhà anh không ai thúc ép anh sao?

Thấy cô cúi đầu trầm ngâm, Kiều Túc chỉ vào hộp cơm giữ nhiệt trên bàn và nói: "Sáng nay tôi chưa ăn gì, cái này tôi có thể ăn không?"

Lê Mạt ngẩn người, ngập ngừng nói: "Ờ, cái này là cho..."

"Bà ngoại cô tạm thời không thể ăn gì."

Kiều Túc cắt ngang lời cô, rồi liếc cô một cái đầy ý nhị, nói:

"Họ gọi điện nói tình trạng của bà ngoại cô không tốt, tôi vội vã đến đây, chưa kịp ăn sáng."

Những lời này khiến Lê Mạt cảm thấy áy náy trong lòng. Anh bận rộn lo toan, vậy mà cô còn nhỏ nhen thế này, thật không nên chút nào.

"Anh cứ ăn đi, bác sĩ Kiều. Nếu không đủ, tôi có thể về nhà nấu thêm."

Nói rồi, cô đã tự tay mở hộp cơm giữ nhiệt. Lớp trên cùng là hai quả trứng gà, ở giữa là hai chiếc bánh hẹ, và ở dưới cùng là cháo khoai lang.

Kiều Túc nhận lấy đôi đũa và cái muỗng cô đưa, "Cô ăn chưa?"

Lê Mạt gật đầu, "Tôi ăn rồi."

Thực ra cô chưa ăn, dạo này không có cảm giác thèm ăn, ngoài bữa trưa cô cố ăn một chút, còn sáng và tối đều không ăn được gì.

Kiều Túc nhấp một ngụm cháo, vị thanh ngọt dễ chịu, rất ngon. Anh ngước nhìn cô, nói một cách tự nhiên:

"Tay nghề của cô không tồi. Nếu cô không thấy phiền, khi mang cơm cho bà ngoại, có thể mang thêm cho tôi một phần không? Tôi sẽ trả tiền."

Nói xong, thấy Lê Mạt có vẻ khó xử, anh lại bổ sung thêm:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tình trạng của bà ngoại cô rất nghiêm trọng, tôi cần dành nhiều thời gian để chuẩn bị. Xuống dưới xếp hàng ăn sáng sẽ mất nhiều thời gian lắm."

Những lời này khiến Lê Mạt cảm thấy rất khó xử và càng thêm áy náy về sự do dự của mình.

Anh sẵn sàng giúp cô, còn tận tâm lo lắng cho bà ngoại cô như vậy, chỉ là một bữa cơm thôi, cô còn do dự được hay sao, thật đáng xấu hổ!

Nghĩ vậy, Lê Mạt liền vui vẻ nói: "Được, được. Trong suốt thời gian bà ngoại tôi nằm viện, bữa ăn của anh tôi sẽ bao luôn!"

Kiều Túc hài lòng, uống thêm một ngụm cháo rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho cô ngồi xuống. Lê Mạt vốn không muốn ngồi quá gần anh, định ngồi lại ghế sofa, nhưng Kiều Túc đã ngăn cô lại bằng một câu:

"Giúp tôi bóc quả trứng đi, tôi sẽ nói chuyện với cô về bệnh tình của bà ngoại."

Lê Mạt đi rửa tay, rồi ngoan ngoãn trở lại bóc trứng cho anh. Trong khi đó, Kiều Túc vừa ăn vừa nói chuyện với cô, sử dụng nhiều thuật ngữ chuyên môn mà cô không hiểu, nhưng càng nghe cô càng lo lắng.

Không biết có phải vì đang ăn hay không, giọng nói của Kiều Túc khá nhỏ. Lê Mạt bất giác nhích người lại gần hơn để nghe rõ, dần dần, khoảng cách giữa họ ngày càng gần.

Y tá trưởng Hách Yến thấy cửa phòng chỉ khép hờ, liền gõ cửa rồi bước vào, "Bác sĩ Kiều, viện trưởng muốn gặp anh..."

Hách Yến đột ngột im bặt, mắt trợn to khi thấy hai người trong phòng ngồi gần kề nhau, đầu gần chạm đầu. Cô ấy dụi mắt nhìn lại, đầy ngạc nhiên.

Bác sĩ Kiều, một người phụ nữ, và bữa sáng...

Mối quan hệ này, thật là khó đoán!

Nghe thấy tiếng động, Lê Mạt quay đầu lại. Khi Hách Yến nhìn thấy khuôn mặt của cô, cô ấy còn ngạc nhiên hơn nữa.

Ôi chao! Đây chẳng phải là cô gái hôm trước bị thương ở trán sao!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ

Số ký tự: 0