Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Quy Tắc Hôn Nhâ...
2024-11-04 15:03:39
Khi ở bên Kiều Nhất Chu, cô luôn do dự, không dám giới thiệu anh ta với gia đình, vì lo sợ anh ta sẽ khinh thường thân thế của cô và rời bỏ cô. Thế nên, cô mãi không xác định được tình cảm giữa hai người.
Kiều Túc nhìn thấy bàn tay cô siết chặt trên đầu gối, nhận ra sự tự ti và sợ hãi trong cô, anh dần hiểu được điều gì đang khiến cô băn khoăn.
Anh định ôm cô vào lòng để an ủi, nhưng thấy cô tránh né theo phản xạ, anh đành từ bỏ. Sau một lúc im lặng, anh nhẹ nhàng nói:
"Được, anh đồng ý. Chúng ta sẽ tạm thời giấu kín hôn nhân."
Anh tự nhủ rằng việc giấu kín này chỉ là tạm thời. Sẽ đến lúc anh có thể nắm tay cô và công khai trước mọi người.
Tuy nhiên...
"Có thể giấu kín hôn nhân, nhưng anh có hai điều kiện. Thứ nhất, chúng ta phải sống chung. Hoặc là anh chuyển đến nhà em, hoặc em dọn đến nhà anh. Đây là nguyên tắc của nhà họ Kiều, một khi đã kết hôn thì không thể sống riêng, trừ khi một trong hai người qua đời."
Lê Mạt thấy yêu cầu này là hợp lý, dù gì cô cũng đã đưa ra đề nghị giấu kín, nên khi Kiều Túc đưa ra lý do về quy tắc của gia đình, cô không thể từ chối. Hơn nữa, sống chung không nhất thiết phải ngủ chung giường.
"Được, vậy điều kiện thứ hai là gì?"
Kiều Túc khẽ nheo mắt, ánh mắt chứa đầy ẩn ý khi nhìn cô. Anh chậm rãi nói:
"Thứ hai, vì chúng ta là vợ chồng, nên cả hai phải có trách nhiệm với nhau. Chuyện chăn gối là điều cần thiết. Anh đề nghị mỗi tuần ít nhất hai lần."
Nói xong, anh còn thêm một câu: "Tất nhiên, nếu em thấy ít, chúng ta có thể tăng lên. Nhưng anh khuyên không nên quá bốn lần mỗi tuần, vì anh lo em không chịu nổi."
Lê Mạt: "..."
Lời nói thẳng thắn của anh khiến mặt Lê Mạt lúc đỏ bừng, lúc trắng bệch. Cô cố gắng giữ bình tĩnh và nói:
"Dù đã kết hôn, nhưng chúng ta chỉ mới quen nhau chưa lâu. Tôi nghĩ chúng ta nên từ từ, không cần vội vàng. Đợi khi tình cảm ổn định, rồi hãy nói về..."
Cô nuốt khan trước khi thốt lên từ "chuyện chăn gối".
Kiều Túc mỉm cười, ánh mắt lộ rõ ý trêu chọc. Sau đó, anh thở dài một tiếng, giọng điệu như bất lực nhưng vẫn đầy ẩn ý:
"Lê Mạt, anh là một người đàn ông trưởng thành. Nói thẳng ra là, anh ba mươi mốt tuổi rồi, sắp ba mươi hai và vẫn là trai tân. Em nghĩ xem, nếu đã có vợ đẹp bên cạnh, anh có thể nào không động lòng không? Nếu em muốn có một tình yêu trong sáng kiểu Plato hoặc một cuộc hôn nhân không có tình dục, thì xin lỗi, anh không thể chấp nhận được."
Lê Mạt nghiến răng, muốn phản bác, nhưng lại thấy anh nói có lý. Cô không tìm được lý do để từ chối.
Cả hai đều là người trưởng thành, hơn nữa đã kết hôn. Yêu cầu của anh thật ra rất hợp lý.
Tuy nhiên, việc gần gũi với một người đàn ông mà cô mới quen chưa lâu khiến cô cảm thấy không thoải mái. Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cô nổi da gà.
Kiều Túc thấy cô lộ vẻ khó xử, anh nhịn cười và giả vờ như đang nhượng bộ:
"Được rồi, anh không làm khó em nữa. Sau khi sống chung, anh sẽ không động vào em nếu em không cho phép."
Thấy cô có vẻ vui mừng, Kiều Túc tiếp tục thêm điều kiện:
"Nhưng nếu một ngày nào đó, em không kiềm chế được mà chủ động, thì từ lần đầu tiên trở đi, mọi chuyện sẽ phải theo đúng quy tắc của anh: ít nhất hai lần mỗi tuần, hoặc nhiều hơn nếu em muốn."
Lê Mạt không cần suy nghĩ mà lập tức đồng ý: "Được."
Cô thầm nghĩ, làm sao có chuyện cô chủ động được chứ? Không đời nào!
Lúc cô cúi đầu, không nhận ra nụ cười đắc thắng hiện trên mặt Kiều Túc.
Haha, một khi đã sống chung, em nghĩ mình còn thoát được sao?
Kiều Túc nhìn thấy bàn tay cô siết chặt trên đầu gối, nhận ra sự tự ti và sợ hãi trong cô, anh dần hiểu được điều gì đang khiến cô băn khoăn.
Anh định ôm cô vào lòng để an ủi, nhưng thấy cô tránh né theo phản xạ, anh đành từ bỏ. Sau một lúc im lặng, anh nhẹ nhàng nói:
"Được, anh đồng ý. Chúng ta sẽ tạm thời giấu kín hôn nhân."
Anh tự nhủ rằng việc giấu kín này chỉ là tạm thời. Sẽ đến lúc anh có thể nắm tay cô và công khai trước mọi người.
Tuy nhiên...
"Có thể giấu kín hôn nhân, nhưng anh có hai điều kiện. Thứ nhất, chúng ta phải sống chung. Hoặc là anh chuyển đến nhà em, hoặc em dọn đến nhà anh. Đây là nguyên tắc của nhà họ Kiều, một khi đã kết hôn thì không thể sống riêng, trừ khi một trong hai người qua đời."
Lê Mạt thấy yêu cầu này là hợp lý, dù gì cô cũng đã đưa ra đề nghị giấu kín, nên khi Kiều Túc đưa ra lý do về quy tắc của gia đình, cô không thể từ chối. Hơn nữa, sống chung không nhất thiết phải ngủ chung giường.
"Được, vậy điều kiện thứ hai là gì?"
Kiều Túc khẽ nheo mắt, ánh mắt chứa đầy ẩn ý khi nhìn cô. Anh chậm rãi nói:
"Thứ hai, vì chúng ta là vợ chồng, nên cả hai phải có trách nhiệm với nhau. Chuyện chăn gối là điều cần thiết. Anh đề nghị mỗi tuần ít nhất hai lần."
Nói xong, anh còn thêm một câu: "Tất nhiên, nếu em thấy ít, chúng ta có thể tăng lên. Nhưng anh khuyên không nên quá bốn lần mỗi tuần, vì anh lo em không chịu nổi."
Lê Mạt: "..."
Lời nói thẳng thắn của anh khiến mặt Lê Mạt lúc đỏ bừng, lúc trắng bệch. Cô cố gắng giữ bình tĩnh và nói:
"Dù đã kết hôn, nhưng chúng ta chỉ mới quen nhau chưa lâu. Tôi nghĩ chúng ta nên từ từ, không cần vội vàng. Đợi khi tình cảm ổn định, rồi hãy nói về..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nuốt khan trước khi thốt lên từ "chuyện chăn gối".
Kiều Túc mỉm cười, ánh mắt lộ rõ ý trêu chọc. Sau đó, anh thở dài một tiếng, giọng điệu như bất lực nhưng vẫn đầy ẩn ý:
"Lê Mạt, anh là một người đàn ông trưởng thành. Nói thẳng ra là, anh ba mươi mốt tuổi rồi, sắp ba mươi hai và vẫn là trai tân. Em nghĩ xem, nếu đã có vợ đẹp bên cạnh, anh có thể nào không động lòng không? Nếu em muốn có một tình yêu trong sáng kiểu Plato hoặc một cuộc hôn nhân không có tình dục, thì xin lỗi, anh không thể chấp nhận được."
Lê Mạt nghiến răng, muốn phản bác, nhưng lại thấy anh nói có lý. Cô không tìm được lý do để từ chối.
Cả hai đều là người trưởng thành, hơn nữa đã kết hôn. Yêu cầu của anh thật ra rất hợp lý.
Tuy nhiên, việc gần gũi với một người đàn ông mà cô mới quen chưa lâu khiến cô cảm thấy không thoải mái. Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cô nổi da gà.
Kiều Túc thấy cô lộ vẻ khó xử, anh nhịn cười và giả vờ như đang nhượng bộ:
"Được rồi, anh không làm khó em nữa. Sau khi sống chung, anh sẽ không động vào em nếu em không cho phép."
Thấy cô có vẻ vui mừng, Kiều Túc tiếp tục thêm điều kiện:
"Nhưng nếu một ngày nào đó, em không kiềm chế được mà chủ động, thì từ lần đầu tiên trở đi, mọi chuyện sẽ phải theo đúng quy tắc của anh: ít nhất hai lần mỗi tuần, hoặc nhiều hơn nếu em muốn."
Lê Mạt không cần suy nghĩ mà lập tức đồng ý: "Được."
Cô thầm nghĩ, làm sao có chuyện cô chủ động được chứ? Không đời nào!
Lúc cô cúi đầu, không nhận ra nụ cười đắc thắng hiện trên mặt Kiều Túc.
Haha, một khi đã sống chung, em nghĩ mình còn thoát được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro