Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ

Vậy, Cô Đến Với...

2024-11-04 15:03:39

Kiều Túc cười: "Tôi không thích vòng vo. Giống như chuyện bức tranh kia, ngày mai bà ngoại cô xuất viện rồi, cô tính khi nào bắt đầu? Tôi sẽ sắp xếp thời gian."

Lê Mạt có chút hối hận vì đã hỏi câu vừa rồi. Cô ngập ngừng:

"À, tôi lúc nào cũng rảnh, anh cứ sắp xếp thời gian đi."

Việc này, bắt đầu càng sớm càng tốt.

Nói xong, cô lại nghiêm túc cảm ơn:

"Cảm ơn anh đã trò chuyện với bà ngoại tôi suốt buổi. Anh đi làm việc đi, ở đây đã có tôi rồi."

Lời nói của cô rõ ràng mang chút xa cách. Kiều Túc khẽ nhíu mày, nhưng chỉ trong chốc lát rồi biến mất. Anh nghiêng người, nhìn thẳng vào cô, khuôn mặt trở nên nghiêm túc:

"Có chuyện này tôi nghĩ mình vẫn nên nói cho cô biết."

Nghe thấy giọng điệu nghiêm trọng của anh, Lê Mạt lập tức căng thẳng, cẩn thận hỏi:

"Chuyện về bà ngoại sao?"

Cho đến khi bà ngoại chưa xuất viện, lòng Lê Mạt vẫn luôn nặng trĩu. Thấy cô căng thẳng đến mức tái nhợt, Kiều Túc cúi đầu một chút, rồi ngẩng lên nói:

"Đúng vậy. Mặc dù ca phẫu thuật lần này rất thành công, nhưng nó cũng gây tổn hại lớn cho cơ thể. Cô biết rồi đấy, bà ngoại cô đã lớn tuổi."

Anh cố ý ngừng lại ở đây, nhìn thấy Lê Mạt sợ đến mức run rẩy, rồi anh nhẹ nhàng thở ra một hơi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thực ra cũng không nghiêm trọng như cô nghĩ. Chỉ là sau phẫu thuật, bệnh nhân không nên có gánh nặng tâm lý. Nghe những lời bà ấy vừa nói, tôi cảm thấy bà ấy đang chịu nhiều áp lực tinh thần, điều này không tốt cho việc hồi phục. Gia đình nên cố gắng đáp ứng mọi mong muốn của bà."

Lê Mạt mím môi thật chặt, vai cô chùng xuống đầy mệt mỏi, giọng nói khàn khàn:

"Thực ra, hai năm nay, kể từ khi nhận ra bà ấy có vấn đề về sức khỏe, tôi luôn cậu ý đến những gì bà ấy nói. Bất cứ điều gì bà ấy nhắc đến, dù chỉ là nói bâng quơ, tôi đều cố gắng thực hiện. Nhưng mà..."

Cô dừng lại, cố gắng mỉm cười, nhưng không nổi.

"Vì bà ấy đã kể cho anh nghe, nên tôi cũng không có gì phải giấu. Tôi thật sự sợ kết hôn. Tôi luôn nghĩ rằng, phụ nữ không nhất thiết phải có hôn nhân, một mình vẫn có thể sống tốt, chẳng có gì to tát cả."

Kiều Túc im lặng một lúc, rồi giọng anh nhẹ nhàng:

"Thực ra, người già chỉ nói vậy thôi. Nếu cô thực sự không kết hôn, họ cũng sẽ không trách cô đâu."

Nghe vậy, Lê Mạt cúi đầu, rồi bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó thú vị. Cô nói:

"Anh có biết, cậu tôi lấy vợ thế nào không?"

Cô không đợi Kiều Túc trả lời, cười nhẹ rồi kể tiếp:

"Bà ngoại tôi là người rất sĩ diện. Trước kia bà ấy là giáo sư lịch sử tại đại học Vân Thành, rất giỏi ăn nói và thích làm mai mối. Các thầy cô trong trường thường tìm đến bà ấy để nhờ mai mối."

"Một người bạn thân của bà ấy nhờ bà ấy mai mối cho cháu gái. Bà ấy đã giới thiệu vài người nhưng bên kia không ưng ý ai cả. Đang lo ngại rằng danh tiếng bao năm của mình sẽ bị hủy hoại, bà ngoại bèn đẩy cậu tôi ra. Cậu tôi nhỏ hơn mợ tôi bốn tuổi, khi đó còn đang ôn thi cao học."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng là duyên phận, mợ không ưng bất cứ ai trong số những người đàn ông xuất sắc khác, vậy mà lại để ý cậu tôi ngay từ lần đầu gặp.

Lúc ấy cậu tôi chỉ lo học, chẳng màng gì đến chuyện yêu đương. Nhưng khi biết mợ tôi thích cậu, bà ngoại liền ép cậu đi hẹn hò. Cuối cùng hai người lại thành đôi.

"Mấy năm nay, những người bà ngoại giới thiệu cho tôi toàn là người bà ấy đã chọn lọc kỹ lưỡng. Bà ấy chắc chắn đã thỏa thuận trước với phía bên kia, nhưng tôi và họ chẳng đi đến đâu, thực ra đã phá hủy danh tiếng của bà ấy rồi."

Mỗi lần đi xem mắt xong, cô luôn nghe thấy bà ngoại gọi điện. Vì bà ấy lớn tuổi, tai không còn thính nên khi gọi điện bà ấy thường bật loa ngoài.

Vì vậy mà cô nghe rất rõ những lời than phiền từ phía đối phương, chủ yếu là trách móc rằng cô kén chọn, chẳng ưng ai.

Những điều đó, bà ấy cũng hay nói với cô, nhưng với những người than phiền về cô thì bà ấy lại nổi giận:

"Con bé Mạt Mạt nhà tôi xinh đẹp, học thức cao, thông minh, giỏi giang và hiếu thảo, giống như tiên nữ. Nó có kén chọn thì đã sao? Ai dám nói nó nữa tôi sẽ không bỏ qua đâu!"

Vì cô mà bà ấy đã tự hủy danh tiếng của mình, còn gây ra mâu thuẫn với vài người bạn. Đôi lần, cô đã nghĩ đến việc cứ tìm bừa một người nào đó và kết hôn cho xong. Nhưng mỗi khi bốc đồng xong lại tỉnh táo.

Cô là người dễ bốc đồng nhưng cũng dễ bình tĩnh lại. Những người cô thử tìm hiểu, nhiều nhất là chỉ nhắn tin qua WeChat được nửa tháng, rồi cô chán. Nói chuyện không hợp, quan điểm sống không trùng khớp, thậm chí có người nghe về chuyện mẹ cô rồi liền bỏ đi.

Ngoài bà ngoại, người bực bội nhất với cô chính là Liêu Thất Thất. Ngày nào cô ấy cũng mắng cô là có IQ nhưng không có EQ, không biết lãng mạn, và lúc nào cũng làm hỏng cuộc trò chuyện.

Về sau, có lẽ bà ngoại nhận ra cô thường xuyên lo lắng nên cũng không ép cô nữa, chỉ bảo cô tùy ý mà quyết định.

Kiều Túc nghe xong, quay đầu nhìn Lê Mạt, hỏi thẳng:

"Vậy, cô đến với Kiều Nhất Chu, không phải vì yêu cậu ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ

Số ký tự: 0