Gặp Bố Vợ Tương...
2024-12-28 00:00:47
Nhờ sự tài trợ của Bí thư Liên, Lâm Tiêu nhanh chóng gom đủ số tiền cần thiết, không còn phải ra Tây Hồ bán nụ cười nữa.
Thật ngại vì đã gặp ông theo cách này, thưa bố vợ trước đây.
Hôm sau, Lâm Tiêu đến quảng trường kỹ thuật số Nghi Cao, chọn mua một chiếc laptop Dell. Máy khá mới, thuộc dòng cấu hình phổ biến của năm ngoái, tổng cộng tốn 4.600 tệ.
Cuối cùng cũng có máy tính rồi.
Cuối cùng có thể làm nên chuyện lớn, kiếm tiền lớn rồi!!
Mua xong máy tính, anh còn lại hơn 2.000 tệ, đủ để trả tiền thuê nhà và sinh hoạt phí thời gian tới.
Hàng Châu tuy đẹp, nhưng không dành cho những kẻ nghèo túng chỉ có 2.000 tệ như anh.
Lâm Tiêu đeo máy tính, đến ga Hàng Châu mua vé về trường Trung học Lâm Sơn.
Trên đường, anh đi ngang qua con phố hồng phấn và lại gặp cô chị gái hôm trước.
Trên mặt và chân cô xuất hiện thêm những vết thương mới. Cô lặng lẽ ngồi trước cửa khóc, nhìn thấy Lâm Tiêu thì theo phản xạ muốn lẩn tránh.
Lâm Tiêu bước đến, đưa cho cô một tờ giấy ăn.
"Cậu về nhà à? Nhà ở đâu vậy?" chị gái hỏi.
Lâm Tiêu đáp:
"Ừ, ở Lâm Sơn."
Chị gái thở dài:
"Tôi cũng muốn về nhà, tiếc là không thể."
Sau một chút do dự, Lâm Tiêu viết số QQ của mình đưa cho chị và nói:
"Chị à, nếu sau này không muốn làm công việc này nữa, có thể thử liên lạc với tôi. Có lẽ tôi sẽ giúp chị tìm một công việc tốt."
Nói xong, anh tiếp tục lên đường.
Đi qua con phố hồng phấn, trước mặt là một thư viện. Bên ngoài có treo biểu ngữ, thông báo về buổi diễn thuyết của một giáo sư từ Khoa Văn học của Đại học Chấn Đán.
Giáo sư Bạch Vãn Tình – hình như là một trong những giám khảo chính của cuộc thi Sáng tác Văn học Mới.
Còn 2 tiếng nữa tàu mới chạy, Lâm Tiêu quyết định vào nghe một lát.
Giáo sư Bạch đang nói về tác phẩm Trăm Năm Cô Đơn của Gabriel García Márquez.
"Kết thúc buổi diễn thuyết, ai trong số các bạn muốn lên đây viết vài câu hoặc một bài thơ để diễn giải về sự cô đơn không?"
"Phần lớn các bạn đều là nghiên cứu sinh và tiến sĩ ngành Ngữ văn ở Đại học Chiết Giang. Vừa rồi các bạn đã đánh giá trình độ của tôi, giờ hãy để tôi xem trình độ của các bạn."
"Bạn học này, người đang đeo balo và xách hành lý kia, bạn có muốn lên không?"
Lâm Tiêu sững người, nhưng cuối cùng vẫn bước lên.
"Em là sinh viên đại học Khoa Văn của Đại học Chiết Giang à?" giáo sư Bạch hỏi.
Lâm Tiêu đáp:
"Em là học sinh lớp 12 của trường Trung học Lâm Sơn, tên Lâm Tiêu."
"Ồ, chỉ là học sinh cấp 3 thôi sao? Em muốn xuống, hay muốn viết vài câu?" giáo sư Bạch hỏi tiếp.
Lâm Tiêu nói:
"Em còn phải bắt tàu, nhưng viết vài câu về cô đơn thì được ạ?"
Giáo sư Bạch đáp:
"Đúng vậy."
Lâm Tiêu đặt hành lý xuống, suy nghĩ 2 phút, sau đó cầm phấn viết lên bảng vài dòng:
Không muốn quen biết ai, vì cuối cùng rồi cũng sẽ rời đi.
Cô đơn dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều lại dễ cô đơn.
Thà phụ lòng mặt trời, chỉ sợ bỏ lỡ ánh sao.
Thay vì làm người của nhân gian, chi bằng tự trở thành vũ trụ.
Thật ngại vì đã gặp ông theo cách này, thưa bố vợ trước đây.
Hôm sau, Lâm Tiêu đến quảng trường kỹ thuật số Nghi Cao, chọn mua một chiếc laptop Dell. Máy khá mới, thuộc dòng cấu hình phổ biến của năm ngoái, tổng cộng tốn 4.600 tệ.
Cuối cùng cũng có máy tính rồi.
Cuối cùng có thể làm nên chuyện lớn, kiếm tiền lớn rồi!!
Mua xong máy tính, anh còn lại hơn 2.000 tệ, đủ để trả tiền thuê nhà và sinh hoạt phí thời gian tới.
Hàng Châu tuy đẹp, nhưng không dành cho những kẻ nghèo túng chỉ có 2.000 tệ như anh.
Lâm Tiêu đeo máy tính, đến ga Hàng Châu mua vé về trường Trung học Lâm Sơn.
Trên đường, anh đi ngang qua con phố hồng phấn và lại gặp cô chị gái hôm trước.
Trên mặt và chân cô xuất hiện thêm những vết thương mới. Cô lặng lẽ ngồi trước cửa khóc, nhìn thấy Lâm Tiêu thì theo phản xạ muốn lẩn tránh.
Lâm Tiêu bước đến, đưa cho cô một tờ giấy ăn.
"Cậu về nhà à? Nhà ở đâu vậy?" chị gái hỏi.
Lâm Tiêu đáp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ, ở Lâm Sơn."
Chị gái thở dài:
"Tôi cũng muốn về nhà, tiếc là không thể."
Sau một chút do dự, Lâm Tiêu viết số QQ của mình đưa cho chị và nói:
"Chị à, nếu sau này không muốn làm công việc này nữa, có thể thử liên lạc với tôi. Có lẽ tôi sẽ giúp chị tìm một công việc tốt."
Nói xong, anh tiếp tục lên đường.
Đi qua con phố hồng phấn, trước mặt là một thư viện. Bên ngoài có treo biểu ngữ, thông báo về buổi diễn thuyết của một giáo sư từ Khoa Văn học của Đại học Chấn Đán.
Giáo sư Bạch Vãn Tình – hình như là một trong những giám khảo chính của cuộc thi Sáng tác Văn học Mới.
Còn 2 tiếng nữa tàu mới chạy, Lâm Tiêu quyết định vào nghe một lát.
Giáo sư Bạch đang nói về tác phẩm Trăm Năm Cô Đơn của Gabriel García Márquez.
"Kết thúc buổi diễn thuyết, ai trong số các bạn muốn lên đây viết vài câu hoặc một bài thơ để diễn giải về sự cô đơn không?"
"Phần lớn các bạn đều là nghiên cứu sinh và tiến sĩ ngành Ngữ văn ở Đại học Chiết Giang. Vừa rồi các bạn đã đánh giá trình độ của tôi, giờ hãy để tôi xem trình độ của các bạn."
"Bạn học này, người đang đeo balo và xách hành lý kia, bạn có muốn lên không?"
Lâm Tiêu sững người, nhưng cuối cùng vẫn bước lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em là sinh viên đại học Khoa Văn của Đại học Chiết Giang à?" giáo sư Bạch hỏi.
Lâm Tiêu đáp:
"Em là học sinh lớp 12 của trường Trung học Lâm Sơn, tên Lâm Tiêu."
"Ồ, chỉ là học sinh cấp 3 thôi sao? Em muốn xuống, hay muốn viết vài câu?" giáo sư Bạch hỏi tiếp.
Lâm Tiêu nói:
"Em còn phải bắt tàu, nhưng viết vài câu về cô đơn thì được ạ?"
Giáo sư Bạch đáp:
"Đúng vậy."
Lâm Tiêu đặt hành lý xuống, suy nghĩ 2 phút, sau đó cầm phấn viết lên bảng vài dòng:
Không muốn quen biết ai, vì cuối cùng rồi cũng sẽ rời đi.
Cô đơn dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều lại dễ cô đơn.
Thà phụ lòng mặt trời, chỉ sợ bỏ lỡ ánh sao.
Thay vì làm người của nhân gian, chi bằng tự trở thành vũ trụ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro