Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa
Chương 50
2024-10-07 07:58:05
“Thật ra tôi đã nghe Viễn Viễn nhắc tới anh, hơn nữa cũng nhìn thấy ảnh của anh ở chỗ anh ấy, hai người không phải là bạn tốt sao?” Cố Ninh Du tùy tiện bịa ra một lý do, sau khi nói xong, cô lập tức chuyển đề tài: “Tạ Ứng Chu, thật ra anh cũng đã tôi từ trước rồi phải không?”
Quen biết Bùi Tư Viễn? Việc này hình như cũng không phải không có khả năng, dù sao thì anh ta biết được cô gái này từ chỗ Giang Dao.
Tạ Ứng Chu tạm thời tin lời của cô, nhưng không trả lời vấn đề cô hỏi: “Nói như vậy, bây giờ cô và cậu ấy vẫn còn ở bên nhau?”
Có thể nói là như vậy, nhưng không bao lâu nữa hai người bọn họ sẽ phải cầu về cầu, đường về đường, cả đời không qua lại với nhau!
Trong lòng nghĩ là thế, nhưng trên mặt Cố Ninh Du lại không thể lộ ra, còn làm bộ ngượng ngùng gật đầu.
“Được rồi, tôi không có hứng thú với mói quan hệ của hai người.” Tạ Ứng Chu làm thủ thế dừng lại: “Tôi cũng không dài dòng nữa, chuyện Dao Dao ra nước ngoài du học, là cô sắp xếp phải không?”
Cố Ninh Du suy nghĩ một lát, trả lời: “Là chính cô ấy nói muốn đi Pháp, tôi đây coi như là giúp cậu ấy hoàn thành ước vọng.”
Từ khi nào Giang Dao có hứng thú với nước Pháp? Qua nước ngoài du học tốn nhiều tiền như thế, mà em ấy cũng không phải con gái nhà giàu, làm sao có thể chủ động đưa ra đề xuất muốn đi Pháp?
Tạ Ứng Chu nghi ngờ nhìn cô: “Dao Dao nói như vậy thật ư? Cô không gạt tôi chứ?”
Vẻ mặt Cố Ninh Du thản nhiên: “Không tin thì thôi, anh tự đi hỏi cô ấy là biết chứ gì?”
Câu này thật sự không phải Cố Ninh Du đang nói dối, lúc trước khi cô tìm được Giang Dao, cũng không muốn đưa cô ấy ra nước ngoài, chỉ là muốn Giang Dao rời khỏi thành phố A, không gặp Bùi Tư Viễn nữa mà thôi, kết quả Giang Dao chủ động nói muốn đi Pháp, mà cô thì sao...
Đối với chuyện này đương nhiên cầu còn không được.
Cho nên cô cũng không được tính là ấc độc lắm nhỉ, dựa mốc thời gian trong tiểu thuyết, không phải nữ chính bị ép rời đi sao? Mặc dù đầu tiên là cô tiếp cận Giang Dao trước, muốn đuổi cô ấy đi, nhưng chuyện đi Pháp này quả thật là Giang Dao chủ động nhắc tới.
“Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng sau.” Lúc trước anh ta cho rằng đây là sự sắp xếp của Cố Ninh Du, không trực tiếp hỏi Giang Dao, chẳng lẽ thật sự là anh ta trách lầm Cố Ninh Du?
Trong lúc nhất thời, Tạ Ứng Chu vẫn có chút lo lắng, anh ta thấp giọng cảnh cáo: “Nhưng mà, cô tốt nhất đừng ở sau lưng tìm mọi cách gây trở ngại cho em ấy, nếu không...”
Cố Ninh Du: “...”
Kiếp trước cô quả thật đã từng làm loại chuyện này, kiếp trước cô đã bỏ tiền ra mua chuộc người học cùng trường với Giang Dao, để cho bọn họ liên hợp lại cô lập cô ấy, nhưng tính cách Giang Dao vừa dịu dàng tốt bụng lại còn cởi mở, thật sự là không có điểm xấu nào, chẳng bao lâu sau những người cô dùng tiền mua chuộc lại nháo nhào phản bội, cuối cùng trở thành bạn bè của Giang Dao.
Có lẽ đây chính là cái gọi là hào quang nữ chính?
Kiếp này, cô vẫn chưa nghĩ đến mấy chuyện đó, nếu Tạ Ứng không nhắc tới thì cô cũng sẽ không nghĩ tới.
Dù sao cuối cùng cũng là giỏ trúc múc nước công dã tràng, nếu biết trước kết quả, thì cô đã không ngu ngốc đến mức tiêu tiền oan uổng rồi, huống hồ cô cũng không muốn làm nữ phụ ác độc này nữa: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không làm ra mấy chuyện gây khó dễ cho cô ấy đâu.”
Quen biết Bùi Tư Viễn? Việc này hình như cũng không phải không có khả năng, dù sao thì anh ta biết được cô gái này từ chỗ Giang Dao.
Tạ Ứng Chu tạm thời tin lời của cô, nhưng không trả lời vấn đề cô hỏi: “Nói như vậy, bây giờ cô và cậu ấy vẫn còn ở bên nhau?”
Có thể nói là như vậy, nhưng không bao lâu nữa hai người bọn họ sẽ phải cầu về cầu, đường về đường, cả đời không qua lại với nhau!
Trong lòng nghĩ là thế, nhưng trên mặt Cố Ninh Du lại không thể lộ ra, còn làm bộ ngượng ngùng gật đầu.
“Được rồi, tôi không có hứng thú với mói quan hệ của hai người.” Tạ Ứng Chu làm thủ thế dừng lại: “Tôi cũng không dài dòng nữa, chuyện Dao Dao ra nước ngoài du học, là cô sắp xếp phải không?”
Cố Ninh Du suy nghĩ một lát, trả lời: “Là chính cô ấy nói muốn đi Pháp, tôi đây coi như là giúp cậu ấy hoàn thành ước vọng.”
Từ khi nào Giang Dao có hứng thú với nước Pháp? Qua nước ngoài du học tốn nhiều tiền như thế, mà em ấy cũng không phải con gái nhà giàu, làm sao có thể chủ động đưa ra đề xuất muốn đi Pháp?
Tạ Ứng Chu nghi ngờ nhìn cô: “Dao Dao nói như vậy thật ư? Cô không gạt tôi chứ?”
Vẻ mặt Cố Ninh Du thản nhiên: “Không tin thì thôi, anh tự đi hỏi cô ấy là biết chứ gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu này thật sự không phải Cố Ninh Du đang nói dối, lúc trước khi cô tìm được Giang Dao, cũng không muốn đưa cô ấy ra nước ngoài, chỉ là muốn Giang Dao rời khỏi thành phố A, không gặp Bùi Tư Viễn nữa mà thôi, kết quả Giang Dao chủ động nói muốn đi Pháp, mà cô thì sao...
Đối với chuyện này đương nhiên cầu còn không được.
Cho nên cô cũng không được tính là ấc độc lắm nhỉ, dựa mốc thời gian trong tiểu thuyết, không phải nữ chính bị ép rời đi sao? Mặc dù đầu tiên là cô tiếp cận Giang Dao trước, muốn đuổi cô ấy đi, nhưng chuyện đi Pháp này quả thật là Giang Dao chủ động nhắc tới.
“Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng sau.” Lúc trước anh ta cho rằng đây là sự sắp xếp của Cố Ninh Du, không trực tiếp hỏi Giang Dao, chẳng lẽ thật sự là anh ta trách lầm Cố Ninh Du?
Trong lúc nhất thời, Tạ Ứng Chu vẫn có chút lo lắng, anh ta thấp giọng cảnh cáo: “Nhưng mà, cô tốt nhất đừng ở sau lưng tìm mọi cách gây trở ngại cho em ấy, nếu không...”
Cố Ninh Du: “...”
Kiếp trước cô quả thật đã từng làm loại chuyện này, kiếp trước cô đã bỏ tiền ra mua chuộc người học cùng trường với Giang Dao, để cho bọn họ liên hợp lại cô lập cô ấy, nhưng tính cách Giang Dao vừa dịu dàng tốt bụng lại còn cởi mở, thật sự là không có điểm xấu nào, chẳng bao lâu sau những người cô dùng tiền mua chuộc lại nháo nhào phản bội, cuối cùng trở thành bạn bè của Giang Dao.
Có lẽ đây chính là cái gọi là hào quang nữ chính?
Kiếp này, cô vẫn chưa nghĩ đến mấy chuyện đó, nếu Tạ Ứng không nhắc tới thì cô cũng sẽ không nghĩ tới.
Dù sao cuối cùng cũng là giỏ trúc múc nước công dã tràng, nếu biết trước kết quả, thì cô đã không ngu ngốc đến mức tiêu tiền oan uổng rồi, huống hồ cô cũng không muốn làm nữ phụ ác độc này nữa: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không làm ra mấy chuyện gây khó dễ cho cô ấy đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro