Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa
Cô có thể tin a...
2024-10-07 07:58:05
Lời tâm sự dài hiếm hoi của Bùi Tư Viễn đã chạm đến trái tim Cố Ninh Du, cô còn tưởng rằng Bùi Tư Viễn sẽ không để tâm đến cô, nhưng không nghĩ tới, anh có thể cảm nhận rõ ràng những thay đổi trong cảm xúc và tâm lý của cô.
Đúng vậy, những gì Bùi Tư Viễn nói đều đúng, cô thực sự đang cố tình tránh xa anh, mỗi khi cô động lòng với anh, cô đều sẽ buộc mình phải nhớ lại tất cả mọi thứ ở kiếp trước, những ký ức đó đối với cô rất đau đón, nhưng chỉ có nỗi đau này mới có thể khiến cô tỉnh táo, thay vì ngày ngày chìm đắm, để đến một ngày nào đó lạc mất cả tim mình vào nơi anh.
"Được, vậy hôm nay em sẽ nói anh biết." Cố Ninh Du cắn răng vạch lại vết sẹo trong lòng một lần nữa, nhưng thật ngoài ý muốn, trong lòng lại không xuất hiện nỗi đau khó chịu đựng: “Bởi vì..."
"Bởi vì em… Có một giấc mơ, trong giấc mơ em rất yêu anh, yêu đến nỗi đánh mất bản thân mình, nhưng anh lại không hề yêu em... Không, anh hận em lắm, anh trả thù cả nhà em, hại anh trai em, còn ép em rời khỏi đây, để em vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt anh..."
"Đừng khóc." Bùi Tư Viễn ôm mặt cô, nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, vị mặn chát trên đầu lưỡi lan ra, nước mắt rõ ràng ấm áp, nhưng lúc này lại như lửa đốt, theo đầu lưỡi thiêu đốt đến tận trong lòng: “Em cũng nói rằng đó chỉ là một giấc mơ, không thể nào xảy ra được."
"Em không thể chỉ vì một giấc mơ mà đối xử tệ với anh, không chấp nhận hoàn toàn con người anh ở hiện tại. Ninh Ninh, anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ làm điều gì tổn thương em như em đã nói trong giấc mơ."
Cố Ninh Du trầm mặc, cô không biết nên trả lời anh thế nào, nói cho anh rằng đây không phải là một giấc mơ, mà là chuyện đã thực sự xảy ra?
Nhưng cho dù có nói thì sao, mọi thứ trong quá khứ đều không thể thay đổi được, hơn nữa, anh cũng không hề làm điều đó.
“Ninh Ninh, em phải tin anh.” Bùi Tư Viễn nắm lấy tay cô, áp vào trong lòng: “Anh biết trước đây anh rất tệ với em... Hãy quên đi những chuyện đã qua và cho anh một cơ hội... Được không?”
Giọng điệu của Bùi Tư Viễn quá chân thành, chân thành đến mức không có dấu vết giả dối, giống như đang cầu xin cô, gần như có thể dùng câu ăn nói khép nép để miêu tả, cô đã từng thấy Bùi Tư Viễn cư xử như thế này bao giờ chưa?
Anh như vậy, còn khó chống cự hơn cả khi anh mạnh mẽ và điên cuồng.
Nhưng liệu cô có thể tin tưởng anh không?
Lời này của anh có bao nhiêu thật lòng?
Những từ "giẫm lên vết xe đổ", "cố ý phạm tội" cứ lởn vởn trong đầu cô, khiến cô không thể hạ quyết tâm nói đồng ý, nhưng Bùi Tư Viễn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đau khổ lấy lòng, cái này khiến cô không thể từ chối một cách tàn nhẫn.
Có lẽ…
Có lẽ cô nên thử tin tưởng anh một lần, dù sao hiện tại cũng chưa có chuyện gì xảy ra, Bùi Tư Viễn ở kiếp này khác với con người lạnh lùng và tàn nhẫn ở kiếp trước.
Cố Ninh Du do dự một lúc lâu, nhưng vẫn gật đầu: “Được."
"Ninh Ninh." Bùi Tư Viễn thở một hơi dài nhẹ nhõm, lại ôm cô vào lòng, anh không cảm nhận được sự phản kháng của Cố Ninh Du, giọng nói anh cũng nhẹ nhàng hơn vài phần, như là vui mừng: “Từ nay về sau đừng đẩy anh ra nữa, em không biết anh vui vẻ như thế nào đâu."
"...Ừm." Cố Ninh Du vẫn chưa quên khúc mắc trong lòng, chịu không nổi lại hỏi: "Nhưng, cái kia... Anh thực sự không phát hiện ra điều gì ư?"
"Em muốn phát hiện ra điều gì?" Sắc mắt Bùi Tư Viễn trở nên nghi hoặc: “Sao hôm nay từ lúc gặp nhau em luôn hỏi câu kỳ quái này vậy?”
"... Được rồi, không có gì đâu."
Anh ấy có vẻ thực sự không hiểu…
Nếu anh đang diễn thì không còn gì nói nổi nữa. Thật sự có người có thể luôn đeo mặt nạ diễn xuất mà không để lộ một chút khuyết điểm nào sao?
Như thế xem ra Bùi Tư Viễn cũng không thông minh lắm, anh mới chính là người không biết gì, cô và Giang Dao đã nghĩ hơi quá về anh rồi.
Đúng vậy, anh chỉ là một người bình thường, làm sao lại có năng lực lớn đến mức khiến người khác thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện chứ? Sở dĩ Giang Dao và anh có thể thoát khỏi khống chế, có lẽ vẫn còn có nguyên nhân khác, tỷ như hào quang của nhân vật chính chẳng hạn?
Nhưng chuyện xảy ra ở kiếp trước vẫn không thể giải thích được....
Thật không công bằng, bỏ qua chuyện kiếp trước, Giang Dao ở kiếp này dù sao cũng đã tỉnh ngộ, thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng Bùi Tư Viễn thì không, dựa vào cái gì mà anh cũng có thể thoát khỏi khống chế? Tất cả bọn họ đều bí mật có được tự do mà không nói cho cô biết, chỉ có cô là người duy nhất vẫn bị mắc kẹt ở chỗ cũ…
Không đúng nha.
Trong lòng Cố Ninh Du bỗng nhiên run lên — cô đột nhiên ý thức được, chính mình dường như đã không còn bị cốt truyện kiểm soát nữa?
Suy nghĩ kỹ lại, tối nay từ lúc nhìn thấy Bùi Tư Viễn, những lời nói và hành động của cô không còn bị ảnh hưởng bởi cốt truyện nữa, “tình yêu" mãnh liệt của cô dành cho Bùi Tư Viễn cũng hoàn toàn biến mất, tất cả còn lại đều là cảm xúc của chính cô.
Chuyện gì thế này?
Cốt truyện luôn luôn kiểm soát mọi thứ - đã bị đánh bại một cách khó hiểu và không có lý do?
Này…
Lỗ rồi.
Cô phát hiện ra quá muộn.
Mật khẩu ba chương sau: VienDu
Vừa rồi cô đã bị Bùi Tư Viễn làm cho mê muội nên mới đồng ý với anh - nếu lúc đó cô nhận ra mình đã không bị khống chế nữa, thì chắc chắn cô đã không đồng ý!
Nhưng lời đồng ý vừa mới nói ra mấy phút trước, bây giờ quay đi phủ nhận thì có vẻ là quá nhanh…
Hơn nữa... Cố Ninh Du lén liếc trộm Bùi Tư Viễn, nếu là Bùi Tư Viễn ở kiếp này, có vẻ như cô cũng không khó để chấp nhận anh? Mặc dù có đôi khi anh hơi vô lý, đôi khi hơi điên rồ cũng hơi biến thái, với lại còn hoàn toàn không hề thức tỉnh chút nào, nhưng hầu hết thời gian anh vẫn rất bình thường và dịu dàng, cô thực sự thích con người này hơn …
Vậy có nên miễn cưỡng ở bên anh không nhỉ? Vừa rồi ý mà Bùi Tư Viễn bày tỏ chắc cũng là thế, trước đây cả hai không có mối quan hệ bình thường, nhưng hôm nay họ đã thực sự xác nhận quan hệ của mình.
"Em nói này, Bùi Tư Viễn." Cố Ninh Du còn có chút lo lắng, dùng ngón tay chọc chọc ngực anh: “Những gì anh nói tối nay là sự thật, anh không hề lừa dối em đúng không?"
Bùi Tư Viễn trả lời cô: "Tất nhiên rồi.”
"Vậy thì tốt, anh nói nhất định phải nói được làm được, không thể lừa em, nếu không, em thật sự sẽ tức giận đấy.” Cố Ninh Du trầm giọng một lát: “Có thể em chưa nói cho anh biết, nhưng thật ra em rất ghét bị lừa gạt, bởi vì em đã từng bị lừa dối, hơn nữa người đó đã lừa em rất thảm hại...”
“Viễn Viễn?”
Không nghe thấy Bùi Tư Viễn trả lời, Cố Ninh Du nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy ánh mắt anh rơi vào nơi khác, như đang thất thần.
Cố Ninh Du cảm thấy hơi bất mãn: "Anh có đang nghe em nói không?"
"Anh vẫn đang nghe." Bị cô nhắc nhở, Bùi Tư Viễn lại quay về dáng vẻ thành thật.
Sao nhìn anh không có thành ý nào vậy?
Cố Ninh Du không muốn anh cứ lừa dối cho qua: "Vậy anh đồng ý với em đi, sẽ không lừa gạt gì em."
"Được, anh hứa với em."
Nói xong câu đó, môi anh đáp chính xác xuống môi cô, nụ hôn vẫn như ngày thường bá đạo cuồng nhiệt, làm toàn thân Cố Ninh Du mềm nhũn, cô cứ như vậy bị anh đẩy ép lên cửa sổ sát đất của khách sạn.
Đúng vậy, những gì Bùi Tư Viễn nói đều đúng, cô thực sự đang cố tình tránh xa anh, mỗi khi cô động lòng với anh, cô đều sẽ buộc mình phải nhớ lại tất cả mọi thứ ở kiếp trước, những ký ức đó đối với cô rất đau đón, nhưng chỉ có nỗi đau này mới có thể khiến cô tỉnh táo, thay vì ngày ngày chìm đắm, để đến một ngày nào đó lạc mất cả tim mình vào nơi anh.
"Được, vậy hôm nay em sẽ nói anh biết." Cố Ninh Du cắn răng vạch lại vết sẹo trong lòng một lần nữa, nhưng thật ngoài ý muốn, trong lòng lại không xuất hiện nỗi đau khó chịu đựng: “Bởi vì..."
"Bởi vì em… Có một giấc mơ, trong giấc mơ em rất yêu anh, yêu đến nỗi đánh mất bản thân mình, nhưng anh lại không hề yêu em... Không, anh hận em lắm, anh trả thù cả nhà em, hại anh trai em, còn ép em rời khỏi đây, để em vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt anh..."
"Đừng khóc." Bùi Tư Viễn ôm mặt cô, nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, vị mặn chát trên đầu lưỡi lan ra, nước mắt rõ ràng ấm áp, nhưng lúc này lại như lửa đốt, theo đầu lưỡi thiêu đốt đến tận trong lòng: “Em cũng nói rằng đó chỉ là một giấc mơ, không thể nào xảy ra được."
"Em không thể chỉ vì một giấc mơ mà đối xử tệ với anh, không chấp nhận hoàn toàn con người anh ở hiện tại. Ninh Ninh, anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ làm điều gì tổn thương em như em đã nói trong giấc mơ."
Cố Ninh Du trầm mặc, cô không biết nên trả lời anh thế nào, nói cho anh rằng đây không phải là một giấc mơ, mà là chuyện đã thực sự xảy ra?
Nhưng cho dù có nói thì sao, mọi thứ trong quá khứ đều không thể thay đổi được, hơn nữa, anh cũng không hề làm điều đó.
“Ninh Ninh, em phải tin anh.” Bùi Tư Viễn nắm lấy tay cô, áp vào trong lòng: “Anh biết trước đây anh rất tệ với em... Hãy quên đi những chuyện đã qua và cho anh một cơ hội... Được không?”
Giọng điệu của Bùi Tư Viễn quá chân thành, chân thành đến mức không có dấu vết giả dối, giống như đang cầu xin cô, gần như có thể dùng câu ăn nói khép nép để miêu tả, cô đã từng thấy Bùi Tư Viễn cư xử như thế này bao giờ chưa?
Anh như vậy, còn khó chống cự hơn cả khi anh mạnh mẽ và điên cuồng.
Nhưng liệu cô có thể tin tưởng anh không?
Lời này của anh có bao nhiêu thật lòng?
Những từ "giẫm lên vết xe đổ", "cố ý phạm tội" cứ lởn vởn trong đầu cô, khiến cô không thể hạ quyết tâm nói đồng ý, nhưng Bùi Tư Viễn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đau khổ lấy lòng, cái này khiến cô không thể từ chối một cách tàn nhẫn.
Có lẽ…
Có lẽ cô nên thử tin tưởng anh một lần, dù sao hiện tại cũng chưa có chuyện gì xảy ra, Bùi Tư Viễn ở kiếp này khác với con người lạnh lùng và tàn nhẫn ở kiếp trước.
Cố Ninh Du do dự một lúc lâu, nhưng vẫn gật đầu: “Được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ninh Ninh." Bùi Tư Viễn thở một hơi dài nhẹ nhõm, lại ôm cô vào lòng, anh không cảm nhận được sự phản kháng của Cố Ninh Du, giọng nói anh cũng nhẹ nhàng hơn vài phần, như là vui mừng: “Từ nay về sau đừng đẩy anh ra nữa, em không biết anh vui vẻ như thế nào đâu."
"...Ừm." Cố Ninh Du vẫn chưa quên khúc mắc trong lòng, chịu không nổi lại hỏi: "Nhưng, cái kia... Anh thực sự không phát hiện ra điều gì ư?"
"Em muốn phát hiện ra điều gì?" Sắc mắt Bùi Tư Viễn trở nên nghi hoặc: “Sao hôm nay từ lúc gặp nhau em luôn hỏi câu kỳ quái này vậy?”
"... Được rồi, không có gì đâu."
Anh ấy có vẻ thực sự không hiểu…
Nếu anh đang diễn thì không còn gì nói nổi nữa. Thật sự có người có thể luôn đeo mặt nạ diễn xuất mà không để lộ một chút khuyết điểm nào sao?
Như thế xem ra Bùi Tư Viễn cũng không thông minh lắm, anh mới chính là người không biết gì, cô và Giang Dao đã nghĩ hơi quá về anh rồi.
Đúng vậy, anh chỉ là một người bình thường, làm sao lại có năng lực lớn đến mức khiến người khác thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện chứ? Sở dĩ Giang Dao và anh có thể thoát khỏi khống chế, có lẽ vẫn còn có nguyên nhân khác, tỷ như hào quang của nhân vật chính chẳng hạn?
Nhưng chuyện xảy ra ở kiếp trước vẫn không thể giải thích được....
Thật không công bằng, bỏ qua chuyện kiếp trước, Giang Dao ở kiếp này dù sao cũng đã tỉnh ngộ, thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng Bùi Tư Viễn thì không, dựa vào cái gì mà anh cũng có thể thoát khỏi khống chế? Tất cả bọn họ đều bí mật có được tự do mà không nói cho cô biết, chỉ có cô là người duy nhất vẫn bị mắc kẹt ở chỗ cũ…
Không đúng nha.
Trong lòng Cố Ninh Du bỗng nhiên run lên — cô đột nhiên ý thức được, chính mình dường như đã không còn bị cốt truyện kiểm soát nữa?
Suy nghĩ kỹ lại, tối nay từ lúc nhìn thấy Bùi Tư Viễn, những lời nói và hành động của cô không còn bị ảnh hưởng bởi cốt truyện nữa, “tình yêu" mãnh liệt của cô dành cho Bùi Tư Viễn cũng hoàn toàn biến mất, tất cả còn lại đều là cảm xúc của chính cô.
Chuyện gì thế này?
Cốt truyện luôn luôn kiểm soát mọi thứ - đã bị đánh bại một cách khó hiểu và không có lý do?
Này…
Lỗ rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô phát hiện ra quá muộn.
Mật khẩu ba chương sau: VienDu
Vừa rồi cô đã bị Bùi Tư Viễn làm cho mê muội nên mới đồng ý với anh - nếu lúc đó cô nhận ra mình đã không bị khống chế nữa, thì chắc chắn cô đã không đồng ý!
Nhưng lời đồng ý vừa mới nói ra mấy phút trước, bây giờ quay đi phủ nhận thì có vẻ là quá nhanh…
Hơn nữa... Cố Ninh Du lén liếc trộm Bùi Tư Viễn, nếu là Bùi Tư Viễn ở kiếp này, có vẻ như cô cũng không khó để chấp nhận anh? Mặc dù có đôi khi anh hơi vô lý, đôi khi hơi điên rồ cũng hơi biến thái, với lại còn hoàn toàn không hề thức tỉnh chút nào, nhưng hầu hết thời gian anh vẫn rất bình thường và dịu dàng, cô thực sự thích con người này hơn …
Vậy có nên miễn cưỡng ở bên anh không nhỉ? Vừa rồi ý mà Bùi Tư Viễn bày tỏ chắc cũng là thế, trước đây cả hai không có mối quan hệ bình thường, nhưng hôm nay họ đã thực sự xác nhận quan hệ của mình.
"Em nói này, Bùi Tư Viễn." Cố Ninh Du còn có chút lo lắng, dùng ngón tay chọc chọc ngực anh: “Những gì anh nói tối nay là sự thật, anh không hề lừa dối em đúng không?"
Bùi Tư Viễn trả lời cô: "Tất nhiên rồi.”
"Vậy thì tốt, anh nói nhất định phải nói được làm được, không thể lừa em, nếu không, em thật sự sẽ tức giận đấy.” Cố Ninh Du trầm giọng một lát: “Có thể em chưa nói cho anh biết, nhưng thật ra em rất ghét bị lừa gạt, bởi vì em đã từng bị lừa dối, hơn nữa người đó đã lừa em rất thảm hại...”
“Viễn Viễn?”
Không nghe thấy Bùi Tư Viễn trả lời, Cố Ninh Du nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy ánh mắt anh rơi vào nơi khác, như đang thất thần.
Cố Ninh Du cảm thấy hơi bất mãn: "Anh có đang nghe em nói không?"
"Anh vẫn đang nghe." Bị cô nhắc nhở, Bùi Tư Viễn lại quay về dáng vẻ thành thật.
Sao nhìn anh không có thành ý nào vậy?
Cố Ninh Du không muốn anh cứ lừa dối cho qua: "Vậy anh đồng ý với em đi, sẽ không lừa gạt gì em."
"Được, anh hứa với em."
Nói xong câu đó, môi anh đáp chính xác xuống môi cô, nụ hôn vẫn như ngày thường bá đạo cuồng nhiệt, làm toàn thân Cố Ninh Du mềm nhũn, cô cứ như vậy bị anh đẩy ép lên cửa sổ sát đất của khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro