Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa
Cô Không Dám
2024-10-07 07:58:05
Cố Ninh Du hơi ngẩng đầu lên nhìn Bùi Tư Viễn, bởi vì khoảng cách có chút xa, cô không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, chỉ thấy anh giống như bình thường đứng dậy.
“Anh đi vệ sinh một chút.”
Hẳn là không phát hiện...
Sau khi bôi thuốc mỡ, cảm giác khó chịu trong cơ thể cũng tản đi không ít, Cố Ninh Du sửa sang lại quần áo của mình, rồi lo lắng cầm mấy tờ khăn giấy lau nước đọng trên giường, lúc này mới cảm giác sự xấu hổ trong lòng mình vơi đi không ít, nhưng mà đợi cô làm xong mọi việc, tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa ngừng lại.
Anh rửa tay lâu như vậy sao?
Trong lúc nghi hoặc, cô tựa hồ nghe được trong tiếng nước kia trộn lẫn tiếng thở dốc như có như không của Bùi Tư Viễn, ý thức được nguyên nhân của chuyện này, mặt Cố Ninh Du bùm một cái bỗng nhiên đỏ bừng.
Không thể nào, là như cô nghĩ sao?
Loại cảnh tượng này, cô thật sự hoàn toàn không tưởng tượng được...
Lúc Bùi Tư Viễn đi ra, quần áo vẫn chỉnh tề trước sau như một, sắc mặt thản nhiên, thấy anh như vậy, trong nháy mắt Cố Ninh Du rất muốn cứng rắn tra hỏi anh như ngày hôm qua, nhưng cuối cùng cô lại từ bỏ ý nghĩ đó.
Cô không dám.
Cô vẫn sợ anh.
Hu hu hu, nhát chết...
Sau khi được anh đưa đến cổng trường, Cố Ninh Du nói lời tạm biệt với anh, Bùi Tư Viễn ừ một tiếng, nói: “Mấy ngày kế tiếp anh phải đi công tác, chiều thứ sáu anh tới đón em.”
... Anh đã làm phiền cô đến mức này sao? Đi công tác còn phải đặc biệt thông báo cho cô...
Cô đã nói sẽ không cố ý quấy rầy anh.
“Biết” Sau khi bực bội qua đi, cô lại chú ý tới cái gì không đúng: “Chiều thứ sáu có chuyện gì không?”
Bùi Tư Viễn im lặng, nói: “Hôm đó là sinh nhật của em.”
... Cái gì? Cô không nghe lầm chứ?
Tính toán thời gian, hình như là ngày đó, nhưng Bùi Tư Viễn làm sao biết sinh nhật cô? Nếu anh không nhắc tới, cô còn không nhớ ra.
Cố Ninh Du làm thế nào cũng không đè nén được nghi hoặc trong lòng, “Anh... muốn ở cùng em sao?”
Sắc mặt Bùi Tư Viễn vẫn như thường: “Không phải chính em nói sao?”
Vậy sao?
Đây dù sao cũng là bảy năm trước, Cố Ninh Du không thể nhớ rõ từng chi tiết, trong lúc nhất thời cô cũng không dám tin mình có nhắc tới sinh nhật với Bùi Tư Viễn hay không.
Nhưng cho dù cô nhắc tới, Bùi Tư Viễn muốn cùng cô đón sinh nhật?
Kiếp trước không có chuyện này mà ta? Đừng nói đến sinh nhật, ngay cả một câu chúc mừng sinh nhật anh cũng chưa từng nói với cô...
Bùi Tư Viễn khẳng định là không biết sinh nhật của cô, vậy cũng chỉ có thể là cô chủ động nói... Vậy kiếp trước sao anh không ở bên cô?
Chẳng lẽ, kịch bản đã bị cô thay đổi sao?
Cố Ninh Du chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ ra rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu, sau khi đến phòng học cũng thường xuyên lơ đãng.
Phó Dĩ Phỉ sau khi đến lớp thì ngồi xuống bên cạnh cô: “Du Du, sao hôm nay cậu đến sớm vậy?”
“À…Đêm qua mình ngủ không ngon, cho nên dậy hơi sớm.”
“Anh đi vệ sinh một chút.”
Hẳn là không phát hiện...
Sau khi bôi thuốc mỡ, cảm giác khó chịu trong cơ thể cũng tản đi không ít, Cố Ninh Du sửa sang lại quần áo của mình, rồi lo lắng cầm mấy tờ khăn giấy lau nước đọng trên giường, lúc này mới cảm giác sự xấu hổ trong lòng mình vơi đi không ít, nhưng mà đợi cô làm xong mọi việc, tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa ngừng lại.
Anh rửa tay lâu như vậy sao?
Trong lúc nghi hoặc, cô tựa hồ nghe được trong tiếng nước kia trộn lẫn tiếng thở dốc như có như không của Bùi Tư Viễn, ý thức được nguyên nhân của chuyện này, mặt Cố Ninh Du bùm một cái bỗng nhiên đỏ bừng.
Không thể nào, là như cô nghĩ sao?
Loại cảnh tượng này, cô thật sự hoàn toàn không tưởng tượng được...
Lúc Bùi Tư Viễn đi ra, quần áo vẫn chỉnh tề trước sau như một, sắc mặt thản nhiên, thấy anh như vậy, trong nháy mắt Cố Ninh Du rất muốn cứng rắn tra hỏi anh như ngày hôm qua, nhưng cuối cùng cô lại từ bỏ ý nghĩ đó.
Cô không dám.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vẫn sợ anh.
Hu hu hu, nhát chết...
Sau khi được anh đưa đến cổng trường, Cố Ninh Du nói lời tạm biệt với anh, Bùi Tư Viễn ừ một tiếng, nói: “Mấy ngày kế tiếp anh phải đi công tác, chiều thứ sáu anh tới đón em.”
... Anh đã làm phiền cô đến mức này sao? Đi công tác còn phải đặc biệt thông báo cho cô...
Cô đã nói sẽ không cố ý quấy rầy anh.
“Biết” Sau khi bực bội qua đi, cô lại chú ý tới cái gì không đúng: “Chiều thứ sáu có chuyện gì không?”
Bùi Tư Viễn im lặng, nói: “Hôm đó là sinh nhật của em.”
... Cái gì? Cô không nghe lầm chứ?
Tính toán thời gian, hình như là ngày đó, nhưng Bùi Tư Viễn làm sao biết sinh nhật cô? Nếu anh không nhắc tới, cô còn không nhớ ra.
Cố Ninh Du làm thế nào cũng không đè nén được nghi hoặc trong lòng, “Anh... muốn ở cùng em sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Bùi Tư Viễn vẫn như thường: “Không phải chính em nói sao?”
Vậy sao?
Đây dù sao cũng là bảy năm trước, Cố Ninh Du không thể nhớ rõ từng chi tiết, trong lúc nhất thời cô cũng không dám tin mình có nhắc tới sinh nhật với Bùi Tư Viễn hay không.
Nhưng cho dù cô nhắc tới, Bùi Tư Viễn muốn cùng cô đón sinh nhật?
Kiếp trước không có chuyện này mà ta? Đừng nói đến sinh nhật, ngay cả một câu chúc mừng sinh nhật anh cũng chưa từng nói với cô...
Bùi Tư Viễn khẳng định là không biết sinh nhật của cô, vậy cũng chỉ có thể là cô chủ động nói... Vậy kiếp trước sao anh không ở bên cô?
Chẳng lẽ, kịch bản đã bị cô thay đổi sao?
Cố Ninh Du chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ ra rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu, sau khi đến phòng học cũng thường xuyên lơ đãng.
Phó Dĩ Phỉ sau khi đến lớp thì ngồi xuống bên cạnh cô: “Du Du, sao hôm nay cậu đến sớm vậy?”
“À…Đêm qua mình ngủ không ngon, cho nên dậy hơi sớm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro