Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa
Cô muốn làm với...
2024-10-07 07:58:05
Cảm xúc của Cố Ninh Du với Bùi Tư Viễn rất phức tạp.
Cô yêu anh – trước đây cô chưa từng hoài nghi điều này.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô yêu anh nhiều như vậy là do cốt truyện, đây là tính cách cơ bản nhất mà tác giả áp đặt cho cô, gần như chiếm hơn nửa cuộc đời của cô.
Nếu muốn hỏi trong lòng cô thực sự nghĩ gì, Cố Ninh Du có thể thành thật nói rằng cô thực sự có chút sợ anh.
Bùi Tư Viễn có một sự điên cuồng từ trong xương tủy, sự điên này được thể hiện ở nhiều phương diện, Cố Ninh Du quen anh rất lâu rồi mới cảm nhận được điều đó.
Đối với cô, sự điên cuồng này là dùng để trả thù cô.
Ngày hôm trước, anh vẫn còn thân thiết gọi bố mẹ cô là bố mẹ vợ, hệt như một người con rể ngoan ngoãn, ngày hôm sau đã sắp xếp người tấn công công ty của bố cô.
Anh cũng có thể mới một giây trước còn đăng ký kết hôn với cô, giây sau lập tức bố trí khiến cho anh trai cô bị tai nạn, và chính tai nạn này đã làm anh trai cô phải ngồi xe lăn suốt phần đời còn lại.
Nếu như nói Cố Ninh Du ở kiếp trước không hề có một chút hối hận nào, điều đó hiển nhiên là không thể.
Trên thực tế, trong những năm cuối đời, ngày nào cô cũng sống trong ân hận.
Nếu biết rằng Bùi Tư Viễn là một người điên cuồng trả thù không chút lưu tình như vậy, cô chắc chắn sẽ không bao giờ chọc giận anh.
Anh sớm cảnh cáo cô rồi.
Từ lần đầu gặp mặt, anh đã nói rõ ràng với cô rằng trái tim mình đã có chủ, bảo cô từ bỏ tình yêu không thực tế dành cho anh và đừng cố gắng tiếp cận anh nữa.
Nếu ngay từ đầu cô nghe lời khuyên nhủ của anh thì sau này sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Tính cách của Bùi Tư Viễn rất lạnh lùng. Tất cả tình cảm của cả cuộc đời anh đều được trao cho người con gái có tên Giang Dao.
Bùi Tư Viễn yêu Giang Dao là điều tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Đây cũng là một biểu hiện cho sự “điên cuồng” của anh.
Sự bình tĩnh và lý trí của anh hình như chưa bao giờ tồn tại trước mặt Giang Dao. Đối mặt với Giang Dao đã nhiều năm không gặp, chỉ vì cô ấy không thể hiện rõ tâm ý của mình, anh liền làm đủ trò theo dõi giam cầm, giống như một cậu trai trẻ chưa từng nếm trải tình yêu.
Nhưng anh lại rất tôn trọng cô ấy, nếu chưa được cô ấy đồng ý, anh sẽ tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện ép buộc, khiến cô ấy tổn thương.
Bùi Tư Viễn và Giang Dao, một người là Viễn, một người là Dao, đến cả cái tên cũng rất xứng đôi với nhau.
Anh và cô ấy quen nhau từ khi còn nhỏ. Trong hơn hai mươi năm quen biết, vị trí của họ ở trong lòng nhau là thứ không thể thay thế được.
Trước khi Cố Ninh Du gặp Bùi Tư Viễn, anh đã có một tình yêu sâu đậm với Giang Dao. Cho dù sau này có bao nhiêu vướng mắc dây dưa với cô, anh vẫn không bao giờ thay đổi tình cảm của mình.
Về mặt này, Cố Ninh Du rất khâm phục Bùi Tư Viễn.
Một người cố chấp và thâm tình như anh nhất định là rất hiếm gặp.
Nếu hoán đổi giới tính, chuyện giữa cô và Bùi Tư Viễn sẽ là một câu chuyện cường thủ hào đoạt, mà anh mặc dù bị ép buộc nhưng không hề có chút dao động nào, giống như một người phụ nữ kiên cường gìn giữ tình yêu sâu đậm của mình đối với người yêu vậy.
Cũng có thể nói, con người của anh rất ngay thẳng, khi đã xác định mối quan hệ với một người, anh sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nếu nhìn từ góc độ của người ngoài cuộc, Bùi Tư Viễn là một người có một nhân cách hoàn hảo, giống như nam chính trong tiểu thuyết.
Nếu buộc phải nói rằng anh có chỗ nào không ổn, thì sai lầm của anh chẳng qua là không yêu Cố Ninh Du mà thôi.
Nhưng chuyện tình yêu này làm sao có thể nói rõ chỉ trong hai ba câu chứ?
Hơn nữa, vì những việc cô đã làm ở kiếp trước, cho dù Bùi Tư Viễn có hại chết cô trăm lần cũng không quá đáng.
Nhưng lần này thì khác, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
Tuy cô đã làm những chuyện ép buộc anh, nhưng rốt cuộc cũng chưa đủ khiến bọn họ ầm ĩ đến mức không chết không thôi.
Chỉ tiếc là cô không thể trực tiếp quỳ xuống xin lỗi anh, cũng không thể dứt khoát chia tay anh, mà chỉ có thể đau khổ, lo lắng đề phòng như bây giờ, tìm cách giảm xác suất sai lầm của mình xuống mức thấp nhất, hy vọng rằng kết cục của mình không quá bi thảm.
Trước khi Bùi Tư Viễn từ ban công quay lại, Cố Ninh Du quả thực đã nghĩ như vậy.
Cái cốt truyện chết tiệt này.
Nếu không phải là thời điểm này không thích hợp, Cố Ninh Du thật sự muốn chửi thề.
Cô vừa cảm thấy mình đã khôi phục được một chút lý trí và có thể tự kiểm soát suy nghĩ, nhưng khi nhìn thấy Bùi Tư Viễn, cô lại không kiềm chế được mà muốn nhào tới chỗ anh.
Vừa rồi Bùi Tư Viễn đã rửa mặt và định cùng cô nằm xuống nghỉ ngơi thì nhận được một cuộc điện thoại, anh liền đứng dậy đi ra ban công.
Lúc rời đi anh chẳng buồn giải thích, thậm chí không thèm nhìn cô một cái.
Khi trở lại cũng như vậy.
Bùi Tư Viễn không có ý định giải thích, Cố Ninh Du đành phải hỏi: “Viễn Viễn, ai gọi vậy?”
Không nghi ngờ gì nữa, cô lại làm một chuyện khiến anh chán ghét.
Ở trong lòng Bùi Tư Viễn, cô hoàn toàn là người ngoài, anh không cần phải giải thích bất cứ điều gì với cô.
Anh ghét việc bị người ta hỏi lung tung, cũng ghét cảm giác phải báo cáo tất cả mọi chuyện.
Bùi Tư Viễn tắt màn hình điện thoại di động, đặt ở trên tủ đầu giường: “Công việc của công ty.”
Ồ…
Đúng rồi, khoảng thời gian này là lúc Bùi Tư Viễn bắt đầu kinh doanh, anh bận rộn cũng là chuyện bình thường.
Cố Ninh Du cũng biết rằng không bao lâu nữa tên tuổi của anh sẽ nổi tiếng trong giới kinh doanh và anh sẽ lập tức trở thành một thương gia mới nổi ở thành phố A.
Nói như vậy... hóa ra là trước khi đến anh vẫn luôn bận rộn, chính vì nhận được tin của cô mới vội vàng chạy đến?
“Bùi Tư Viễn, thật xin lỗi...”
Cố Ninh Du cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện, nói ra một câu thật lòng: “Lần sau nếu anh bận thì có thể nói cho em biết, em... không cố ý làm phiền anh, sau này… cũng sẽ không.”
Nghe cô nói vậy, Bùi Tư Viễn rốt cuộc cũng lộ ra chút vẻ bất ngờ trên mặt, ánh mắt anh nhìn cô mang theo mấy phần thăm dò: “Mấy lời này không giống như em sẽ nói.”
Anh dừng lại một lúc, sau đó còn bảo: “Từ lúc biết em tới giờ, đây là lần đầu tiên anh nghe em nói hai từ xin lỗi.”
Mấy lời này cũng không giống như là anh sẽ nói? Từ lúc biết anh tới giờ, đây là lần đầu tiên em nghe anh nói một câu dài như vậy.
Cố Ninh Du thầm đáp trong lòng, nhưng không dám nói ra.
Nếu hai từ “xin lỗi” có thể giảm bớt phần nào sự căm ghét của anh đối với cô, khiến sau này khi anh trả thù cô cũng sẽ nhân từ một chút, vậy thì cho dù Cố Ninh Du có nói cả nghìn lần mỗi ngày cũng không sao.
“Bùi Tư Viễn, thật ra em...”
Bùi Tư Viễn lặng lẽ nhìn cô, đợi một lúc lâu không thấy cô nói tiếp, bèn hỏi: “Em làm sao?”
“Em... không có gì.”
Quả nhiên vẫn không được…
Vừa rồi Cố Ninh Du thực sự muốn thuận theo tình hình và nói với Bùi Tư Viễn rằng cô hối hận, cô biết lỗi rồi. Từ nay trở về sau, cho đến hết cuộc đời, cô sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa.
Nhưng vừa rồi cô giống như đột ngột bị mất tiếng vậy, lời trong lòng không cách nào nói ra khỏi miệng.
Bùi Tư Viễn gật đầu, cũng không gặng hỏi: “Vậy thì nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Nghỉ ngơi... Cô rất muốn nghỉ ngơi, nhưng mà…
Cố Ninh Du lại muốn chửi thề, bởi vì cô phát hiện ra mình bỗng nhiên rất muốn cùng Bùi Tư Viễn ân ái.
Tất nhiên đây không phải là ý nghĩ của cô, mà là cốt truyện một lần nữa phát huy vai trò của nó.
Nhưng mà chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng ngoại hình của Bùi Tư Viễn cũng đã vô cùng nổi trội, các đường nét trên gương mặt anh đều rất phù hợp với quan điểm về thẩm mỹ của cô.
Ngay cả khi chỉ mặc chiếc áo choàng tắm đơn giản do cô chuẩn bị, anh vẫn vô cùng đẹp trai, khiến người ta có chút... động lòng.
Hơn nữa... Mặc dù nói ra cũng có chút xấu hổ, nhưng kỹ năng giường chiếu của Bùi Tư Viễn thực sự rất tốt, tốt đến mức có lúc cô hoài nghi, trước đó anh thật sự chưa từng làm với Giang Dao sao?
Nhưng lần bị cô ép buộc là lần đầu tiên của anh, điều này quả thực là do Bùi Tư Viễn nói, mà hình như anh cũng không cần nói dối cô?
Mặc dù Cố Ninh Du không nói gì nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào anh, Bùi Tư Viễn không thể không để tâm.
Anh quay đầu lại thì thấy cô đang đỏ mặt, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
“Em muốn nói gì?”
Giọng của Bùi Tư Viễn kéo Cố Ninh Du ra khỏi hồi ức.Cô nhìn Bùi Tư Viễn, phát hiện mình vẫn không thế kiềm chế được ý nghĩ trong lòng, vì vây cô nhỏ giọng hỏi: “Bùi Tư Viễn, anh... có muốn làm không?" Cố Ninh Du tự mình hỏi, nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng lên. Mặc dù người chủ động luôn là cô, nhưng da mặt cô trước giờ vẫn rất mỏng, dù đā thân mật với anh vô số lần cũng vẫn vậy.
Có vẻ như cô lại nói sai rồi.
Cố Ninh Du thầm nghĩ.
Bình thường cô sē trực tiếp nói: "Em muốn" thay vì hỏi:”Anh có muốn không?". Nếu bị anh từ chối thì phải làm sao đây?
Ôi trời, tật xấu hổ khi yêu của cô vẫn không thay đổi được.
Mật khẩu hai chương sau: TTLau2024
Ánh mắt Bùi Tư Viễn quả thực có vẻ kinh ngạc.
Nhìn thấy vẻ do dự của anh, Cố Ninh Du lập tức rút lui, hậm hực tránh sang một bên, không chạm vào người anh nữa: "Nếu anh không muốn, vây thì..." Quên nó đi…
"Em để áo mưa ở đâu?"
"Hả?”
Đây là đồng ý sao?
Cố Ninh Du sửng sốt một chút, nhân lúc anh chưa đổi ý, vội vàng nói: "Trong ngăn kéo của tủ đầu giường."
Nói xong, Có Ninh Du xoay người mở ngăn kéo của tủ đầu giường ra, nhưng hộp bao cao su đã trống rỗng.
Cái gì, hết rồi?
Sao lai trùng hợp thế được, hiếm khi Bùi Tư Viễn dễ nói chuyện như vây, cơ hội này lại bị lāng phí…
Được rồi, Cố Ninh Du thừa nhận, vào lúc này, cô quả thực có chút thèm cơ thể của anh.
Đáng tiếc, khi Bùi Tư Viễn tỉnh táo, anh sē không thao cô mà không dùng bao.
Anh không yêu cô, tất nhiên anh không muốn có con với cô.
Trước giờ anh luôn ngăn chặn mọi khả năng.
Cố Ninh Du liếm môi, trong lòng cảm thấy có chút ảo não: "Cái đó... không có.."
Vừa dứt lời, tiếng ấn công tắc đèn chợt vang lên, trong phòng đột nhiên tối sầm lại, có người giữ bå vai và đè cô xuống.
Khi Cố Ninh Du còn chưa kịp hiểu chuyện gì xåy ra, bờ môi nóng rực của anh đã ấn xuống, hôn lên xương quai xanh của cô.
"Bùi Tư Viễn, anh...?"
"Không có bao thì hôm nay không đeo nữa."
Giọng nói của Bùi Tư Viễn trầm ấm và vô cùng dễ nghe, khiến cho Cố Ninh Du có cảm giác hết sức không chân thật.
Chờ một chút, chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cố Ninh Du còn chưa sẵn sàng, cô vẫn hơi ngẩn người.
Nhưng Bùi Tư Viễn đã thừa dịp cô đang sững sờ mà kéo váy ngủ của cô lên. Bàn tay của anh men theo đường cong trên cơ thể cô tiến lên phía trên, không bao lâu liền chạm tới bầu ngực tròn trịa của cô.
Cố Ninh Du không thích mặc áo ngực khi ngủ, điều này khiến lòng bàn tay nóng bỏng của Bùi Tư Viễn trực tiếp chạm vào làn da cô.
Cố Ninh Du hơi rùng mình, tới giọng nói cūng có chút run rẩy: "Bùi... Bùi Tư Viễn?"
“Ừ”
Bùi Tư Viễn đáp, môi và lưỡi anh vẫn lưu luyến nơi cổ cô, để lại trên đó những nụ hôn uớt át.
Anh hôn rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến Cố Ninh Du cảm thấy hơi nhột.
Cô yêu anh – trước đây cô chưa từng hoài nghi điều này.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô yêu anh nhiều như vậy là do cốt truyện, đây là tính cách cơ bản nhất mà tác giả áp đặt cho cô, gần như chiếm hơn nửa cuộc đời của cô.
Nếu muốn hỏi trong lòng cô thực sự nghĩ gì, Cố Ninh Du có thể thành thật nói rằng cô thực sự có chút sợ anh.
Bùi Tư Viễn có một sự điên cuồng từ trong xương tủy, sự điên này được thể hiện ở nhiều phương diện, Cố Ninh Du quen anh rất lâu rồi mới cảm nhận được điều đó.
Đối với cô, sự điên cuồng này là dùng để trả thù cô.
Ngày hôm trước, anh vẫn còn thân thiết gọi bố mẹ cô là bố mẹ vợ, hệt như một người con rể ngoan ngoãn, ngày hôm sau đã sắp xếp người tấn công công ty của bố cô.
Anh cũng có thể mới một giây trước còn đăng ký kết hôn với cô, giây sau lập tức bố trí khiến cho anh trai cô bị tai nạn, và chính tai nạn này đã làm anh trai cô phải ngồi xe lăn suốt phần đời còn lại.
Nếu như nói Cố Ninh Du ở kiếp trước không hề có một chút hối hận nào, điều đó hiển nhiên là không thể.
Trên thực tế, trong những năm cuối đời, ngày nào cô cũng sống trong ân hận.
Nếu biết rằng Bùi Tư Viễn là một người điên cuồng trả thù không chút lưu tình như vậy, cô chắc chắn sẽ không bao giờ chọc giận anh.
Anh sớm cảnh cáo cô rồi.
Từ lần đầu gặp mặt, anh đã nói rõ ràng với cô rằng trái tim mình đã có chủ, bảo cô từ bỏ tình yêu không thực tế dành cho anh và đừng cố gắng tiếp cận anh nữa.
Nếu ngay từ đầu cô nghe lời khuyên nhủ của anh thì sau này sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Tính cách của Bùi Tư Viễn rất lạnh lùng. Tất cả tình cảm của cả cuộc đời anh đều được trao cho người con gái có tên Giang Dao.
Bùi Tư Viễn yêu Giang Dao là điều tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Đây cũng là một biểu hiện cho sự “điên cuồng” của anh.
Sự bình tĩnh và lý trí của anh hình như chưa bao giờ tồn tại trước mặt Giang Dao. Đối mặt với Giang Dao đã nhiều năm không gặp, chỉ vì cô ấy không thể hiện rõ tâm ý của mình, anh liền làm đủ trò theo dõi giam cầm, giống như một cậu trai trẻ chưa từng nếm trải tình yêu.
Nhưng anh lại rất tôn trọng cô ấy, nếu chưa được cô ấy đồng ý, anh sẽ tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện ép buộc, khiến cô ấy tổn thương.
Bùi Tư Viễn và Giang Dao, một người là Viễn, một người là Dao, đến cả cái tên cũng rất xứng đôi với nhau.
Anh và cô ấy quen nhau từ khi còn nhỏ. Trong hơn hai mươi năm quen biết, vị trí của họ ở trong lòng nhau là thứ không thể thay thế được.
Trước khi Cố Ninh Du gặp Bùi Tư Viễn, anh đã có một tình yêu sâu đậm với Giang Dao. Cho dù sau này có bao nhiêu vướng mắc dây dưa với cô, anh vẫn không bao giờ thay đổi tình cảm của mình.
Về mặt này, Cố Ninh Du rất khâm phục Bùi Tư Viễn.
Một người cố chấp và thâm tình như anh nhất định là rất hiếm gặp.
Nếu hoán đổi giới tính, chuyện giữa cô và Bùi Tư Viễn sẽ là một câu chuyện cường thủ hào đoạt, mà anh mặc dù bị ép buộc nhưng không hề có chút dao động nào, giống như một người phụ nữ kiên cường gìn giữ tình yêu sâu đậm của mình đối với người yêu vậy.
Cũng có thể nói, con người của anh rất ngay thẳng, khi đã xác định mối quan hệ với một người, anh sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nếu nhìn từ góc độ của người ngoài cuộc, Bùi Tư Viễn là một người có một nhân cách hoàn hảo, giống như nam chính trong tiểu thuyết.
Nếu buộc phải nói rằng anh có chỗ nào không ổn, thì sai lầm của anh chẳng qua là không yêu Cố Ninh Du mà thôi.
Nhưng chuyện tình yêu này làm sao có thể nói rõ chỉ trong hai ba câu chứ?
Hơn nữa, vì những việc cô đã làm ở kiếp trước, cho dù Bùi Tư Viễn có hại chết cô trăm lần cũng không quá đáng.
Nhưng lần này thì khác, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
Tuy cô đã làm những chuyện ép buộc anh, nhưng rốt cuộc cũng chưa đủ khiến bọn họ ầm ĩ đến mức không chết không thôi.
Chỉ tiếc là cô không thể trực tiếp quỳ xuống xin lỗi anh, cũng không thể dứt khoát chia tay anh, mà chỉ có thể đau khổ, lo lắng đề phòng như bây giờ, tìm cách giảm xác suất sai lầm của mình xuống mức thấp nhất, hy vọng rằng kết cục của mình không quá bi thảm.
Trước khi Bùi Tư Viễn từ ban công quay lại, Cố Ninh Du quả thực đã nghĩ như vậy.
Cái cốt truyện chết tiệt này.
Nếu không phải là thời điểm này không thích hợp, Cố Ninh Du thật sự muốn chửi thề.
Cô vừa cảm thấy mình đã khôi phục được một chút lý trí và có thể tự kiểm soát suy nghĩ, nhưng khi nhìn thấy Bùi Tư Viễn, cô lại không kiềm chế được mà muốn nhào tới chỗ anh.
Vừa rồi Bùi Tư Viễn đã rửa mặt và định cùng cô nằm xuống nghỉ ngơi thì nhận được một cuộc điện thoại, anh liền đứng dậy đi ra ban công.
Lúc rời đi anh chẳng buồn giải thích, thậm chí không thèm nhìn cô một cái.
Khi trở lại cũng như vậy.
Bùi Tư Viễn không có ý định giải thích, Cố Ninh Du đành phải hỏi: “Viễn Viễn, ai gọi vậy?”
Không nghi ngờ gì nữa, cô lại làm một chuyện khiến anh chán ghét.
Ở trong lòng Bùi Tư Viễn, cô hoàn toàn là người ngoài, anh không cần phải giải thích bất cứ điều gì với cô.
Anh ghét việc bị người ta hỏi lung tung, cũng ghét cảm giác phải báo cáo tất cả mọi chuyện.
Bùi Tư Viễn tắt màn hình điện thoại di động, đặt ở trên tủ đầu giường: “Công việc của công ty.”
Ồ…
Đúng rồi, khoảng thời gian này là lúc Bùi Tư Viễn bắt đầu kinh doanh, anh bận rộn cũng là chuyện bình thường.
Cố Ninh Du cũng biết rằng không bao lâu nữa tên tuổi của anh sẽ nổi tiếng trong giới kinh doanh và anh sẽ lập tức trở thành một thương gia mới nổi ở thành phố A.
Nói như vậy... hóa ra là trước khi đến anh vẫn luôn bận rộn, chính vì nhận được tin của cô mới vội vàng chạy đến?
“Bùi Tư Viễn, thật xin lỗi...”
Cố Ninh Du cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện, nói ra một câu thật lòng: “Lần sau nếu anh bận thì có thể nói cho em biết, em... không cố ý làm phiền anh, sau này… cũng sẽ không.”
Nghe cô nói vậy, Bùi Tư Viễn rốt cuộc cũng lộ ra chút vẻ bất ngờ trên mặt, ánh mắt anh nhìn cô mang theo mấy phần thăm dò: “Mấy lời này không giống như em sẽ nói.”
Anh dừng lại một lúc, sau đó còn bảo: “Từ lúc biết em tới giờ, đây là lần đầu tiên anh nghe em nói hai từ xin lỗi.”
Mấy lời này cũng không giống như là anh sẽ nói? Từ lúc biết anh tới giờ, đây là lần đầu tiên em nghe anh nói một câu dài như vậy.
Cố Ninh Du thầm đáp trong lòng, nhưng không dám nói ra.
Nếu hai từ “xin lỗi” có thể giảm bớt phần nào sự căm ghét của anh đối với cô, khiến sau này khi anh trả thù cô cũng sẽ nhân từ một chút, vậy thì cho dù Cố Ninh Du có nói cả nghìn lần mỗi ngày cũng không sao.
“Bùi Tư Viễn, thật ra em...”
Bùi Tư Viễn lặng lẽ nhìn cô, đợi một lúc lâu không thấy cô nói tiếp, bèn hỏi: “Em làm sao?”
“Em... không có gì.”
Quả nhiên vẫn không được…
Vừa rồi Cố Ninh Du thực sự muốn thuận theo tình hình và nói với Bùi Tư Viễn rằng cô hối hận, cô biết lỗi rồi. Từ nay trở về sau, cho đến hết cuộc đời, cô sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa.
Nhưng vừa rồi cô giống như đột ngột bị mất tiếng vậy, lời trong lòng không cách nào nói ra khỏi miệng.
Bùi Tư Viễn gật đầu, cũng không gặng hỏi: “Vậy thì nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Nghỉ ngơi... Cô rất muốn nghỉ ngơi, nhưng mà…
Cố Ninh Du lại muốn chửi thề, bởi vì cô phát hiện ra mình bỗng nhiên rất muốn cùng Bùi Tư Viễn ân ái.
Tất nhiên đây không phải là ý nghĩ của cô, mà là cốt truyện một lần nữa phát huy vai trò của nó.
Nhưng mà chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng ngoại hình của Bùi Tư Viễn cũng đã vô cùng nổi trội, các đường nét trên gương mặt anh đều rất phù hợp với quan điểm về thẩm mỹ của cô.
Ngay cả khi chỉ mặc chiếc áo choàng tắm đơn giản do cô chuẩn bị, anh vẫn vô cùng đẹp trai, khiến người ta có chút... động lòng.
Hơn nữa... Mặc dù nói ra cũng có chút xấu hổ, nhưng kỹ năng giường chiếu của Bùi Tư Viễn thực sự rất tốt, tốt đến mức có lúc cô hoài nghi, trước đó anh thật sự chưa từng làm với Giang Dao sao?
Nhưng lần bị cô ép buộc là lần đầu tiên của anh, điều này quả thực là do Bùi Tư Viễn nói, mà hình như anh cũng không cần nói dối cô?
Mặc dù Cố Ninh Du không nói gì nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào anh, Bùi Tư Viễn không thể không để tâm.
Anh quay đầu lại thì thấy cô đang đỏ mặt, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
“Em muốn nói gì?”
Giọng của Bùi Tư Viễn kéo Cố Ninh Du ra khỏi hồi ức.Cô nhìn Bùi Tư Viễn, phát hiện mình vẫn không thế kiềm chế được ý nghĩ trong lòng, vì vây cô nhỏ giọng hỏi: “Bùi Tư Viễn, anh... có muốn làm không?" Cố Ninh Du tự mình hỏi, nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng lên. Mặc dù người chủ động luôn là cô, nhưng da mặt cô trước giờ vẫn rất mỏng, dù đā thân mật với anh vô số lần cũng vẫn vậy.
Có vẻ như cô lại nói sai rồi.
Cố Ninh Du thầm nghĩ.
Bình thường cô sē trực tiếp nói: "Em muốn" thay vì hỏi:”Anh có muốn không?". Nếu bị anh từ chối thì phải làm sao đây?
Ôi trời, tật xấu hổ khi yêu của cô vẫn không thay đổi được.
Mật khẩu hai chương sau: TTLau2024
Ánh mắt Bùi Tư Viễn quả thực có vẻ kinh ngạc.
Nhìn thấy vẻ do dự của anh, Cố Ninh Du lập tức rút lui, hậm hực tránh sang một bên, không chạm vào người anh nữa: "Nếu anh không muốn, vây thì..." Quên nó đi…
"Em để áo mưa ở đâu?"
"Hả?”
Đây là đồng ý sao?
Cố Ninh Du sửng sốt một chút, nhân lúc anh chưa đổi ý, vội vàng nói: "Trong ngăn kéo của tủ đầu giường."
Nói xong, Có Ninh Du xoay người mở ngăn kéo của tủ đầu giường ra, nhưng hộp bao cao su đã trống rỗng.
Cái gì, hết rồi?
Sao lai trùng hợp thế được, hiếm khi Bùi Tư Viễn dễ nói chuyện như vây, cơ hội này lại bị lāng phí…
Được rồi, Cố Ninh Du thừa nhận, vào lúc này, cô quả thực có chút thèm cơ thể của anh.
Đáng tiếc, khi Bùi Tư Viễn tỉnh táo, anh sē không thao cô mà không dùng bao.
Anh không yêu cô, tất nhiên anh không muốn có con với cô.
Trước giờ anh luôn ngăn chặn mọi khả năng.
Cố Ninh Du liếm môi, trong lòng cảm thấy có chút ảo não: "Cái đó... không có.."
Vừa dứt lời, tiếng ấn công tắc đèn chợt vang lên, trong phòng đột nhiên tối sầm lại, có người giữ bå vai và đè cô xuống.
Khi Cố Ninh Du còn chưa kịp hiểu chuyện gì xåy ra, bờ môi nóng rực của anh đã ấn xuống, hôn lên xương quai xanh của cô.
"Bùi Tư Viễn, anh...?"
"Không có bao thì hôm nay không đeo nữa."
Giọng nói của Bùi Tư Viễn trầm ấm và vô cùng dễ nghe, khiến cho Cố Ninh Du có cảm giác hết sức không chân thật.
Chờ một chút, chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cố Ninh Du còn chưa sẵn sàng, cô vẫn hơi ngẩn người.
Nhưng Bùi Tư Viễn đã thừa dịp cô đang sững sờ mà kéo váy ngủ của cô lên. Bàn tay của anh men theo đường cong trên cơ thể cô tiến lên phía trên, không bao lâu liền chạm tới bầu ngực tròn trịa của cô.
Cố Ninh Du không thích mặc áo ngực khi ngủ, điều này khiến lòng bàn tay nóng bỏng của Bùi Tư Viễn trực tiếp chạm vào làn da cô.
Cố Ninh Du hơi rùng mình, tới giọng nói cūng có chút run rẩy: "Bùi... Bùi Tư Viễn?"
“Ừ”
Bùi Tư Viễn đáp, môi và lưỡi anh vẫn lưu luyến nơi cổ cô, để lại trên đó những nụ hôn uớt át.
Anh hôn rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến Cố Ninh Du cảm thấy hơi nhột.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro