Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Ngoại Truyệ...

2024-10-07 07:58:05

Dày vò.

Đau đớn.

Mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc.

Xuân đi thu lại tới, từ lần đầu gặp gỡ năm ấy cho tới bây giờ, đã qua ròng rã chín năm. Từng ngày từng ngày trôi qua, mỗi ngày đều phải đeo mặt nạ diễn xuất khiến cho Bùi Tư Viễn không thở nổi, khiến anh cảm thấy mình chưa bị ép đến phát điên cũng là một kỳ tích.

Nhưng trong những tháng ngày chán nản như vậy, cuối cùng anh cũng tìm được một chút ngọt ngào.

Đoạn thời gian trước, người bạn thân thuở nhỏ là Tạ Ứng Chu về và trở thành luật sư riêng của anh, mà anh cũng dựa theo kịch bản miêu tả, cùng Tạ Ứng Chu lên kế hoạch trả thù Cố Ninh Du.

Một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, một trò lừa đảo từ đầu đến cuối, một cái bẫy có thể kéo cô vào địa ngục.

Trong kịch bản, cuộc hôn nhân này không phải bắt nguồn từ tình yêu, cuối cùng cũng rơi vào một kết cục thê thảm, nhưng đối với anh mà nói, đây cũng là chuyện anh chờ đợi nhất. Suy cho cùng, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng muốn được ở bên người phụ nữ mình yêu, khát vọng cùng người phụ nữ mình yêu đi vào lễ đường hôn nhân, bên nhau đến già.

Bùi Tư Viễn chưa từng thấy một cô gái nào đơn thuần khiến người ta đau lòng như Cố Ninh Du, rõ ràng anh đã đối xử tệ bạc với cô nhiều năm như vậy, nhưng khi anh nói mình thật sự muốn ở bên cô, cô vẫn đồng ý không chút do dự.

Không cần nhẫn, không cần hoa, anh chẳng qua chỉ nói một câu như vậy, cô có vẻ như sợ anh đổi ý, không chút ngần ngại theo anh đi đăng ký kết hôn.

Anh cùng cô về nhà gặp bố mẹ cô và tặng quà đã chuẩn bị trước, anh làm tất cả những việc mà một người con rể đủ tư cách nên làm.

Trên đường từ Cục Dân chính trở về nhà, mắt cô đỏ hoe.

“Đừng khóc nữa, ngoan.” Sau khi trở về nhà, anh cùng cô ngồi trên sô pha, để cô tựa vào trong vòng tay của mình, nhẹ nhàng dỗ dành: “Mới đăng ký kết hôn xong đã khóc, người không biết còn tưởng chúng ta vừa ly hôn đó.”

“Cái gì?”

Cố Ninh Du cuối cùng cũng bị anh chọc cười, cô vuốt ve giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ trong tay, ánh mắt tràn đầy vui mừng: “Chỉ là em cảm thấy như mình vẫn đang nằm mơ... Viễn Viễn, chúng mình thật sự kết hôn rồi sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đương nhiên là thật.” Cuối cùng cũng có một khắc có thể nói lời thật lòng, Bùi Tư Viễn vô cùng trân trọng giây phút này, chỉ hận không thể bày tỏ hết tâm ý của mình: “Ninh Ninh, anh rất muốn ở bên em, quá khứ... Cứ để nó qua đi, được không?”

“Được...” Cố Ninh Du đỏ mặt gật đầu, nhưng dường như cô đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm: “Viễn Viễn, anh vừa gọi em là gì?”

“Ninh Ninh.” Anh đã muốn gọi em như vậy từ rất lâu rồi, Bùi Tư Viễn thầm nghĩ: “Anh không muốn gọi em là Du Du hay Tiểu Du như những người khác... Anh muốn làm người đặc biệt.”

“Đối với em, anh vẫn luôn là người đặc biệt nhất.” Cố Ninh Du lại cúi đầu ngượng ngùng. Cô hiếm khi nhìn thấy Bùi tư Viễn dịu dàng như vậy, ánh mắt của anh chân thành và đầy yêu thương khiến cô luống cuống: “Vậy thì chúng ta... sẽ mãi mãi bên nhau chứ?”

“Ừ.” Bùi Tư Viễn cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại: “Ninh Ninh, trong tim anh luôn có em, cả đời này anh không muốn phải xa em.”

Cố Ninh Du thấp giọng đáp: “Em cũng vậy.”

Sáng nay, bọn họ đã trải qua một khoảng thời gian ngọt ngào ở nhà, khi đối mặt với anh, Cố Ninh Du dường như có điều muốn nói, cô nói về ước mơ đi du lịch vòng quanh thế giới, đồng thời cũng đề cập đến nơi cô muốn đến nhất chính là dãy Alps, anh kiên nhẫn ngồi bên cô, không hề cảm thấy nhàm chán.

Buổi chiều đi làm, Bùi Tư Viễn vẫn không muốn đi, nhìn lại cuộc đời hơn 20 năm của mình, anh chưa bao giờ có giây phút thoải mái và hạnh phúc như vậy, hạnh phúc đến mức anh không đành lòng phá vỡ…

“Vậy ý cậu bây giờ thế nào?” Trong phòng làm việc, Tạ Ứng Chu bình tĩnh nhìn anh: “Cậu không định thực hiện kế hoạch của chúng ta sao?”

“Không phải.” Bùi Tư Viễn trầm mặc một lúc, sau đó mới nói: “Tôi chỉ muốn... đợi thêm chút.”

Buổi sáng khi ở cùng Cố Ninh Du, anh đã hứa lúc nào có thời gian sẽ đi du lịch với cô, vì vậy... 

Anh chỉ muốn thực hiện lời hứa của mình.

Anh chỉ không muốn trở mặt quá sớm, không muốn nhanh như vậy đã làm cô thương tâm khổ sở. Anh chỉ muốn ở bên người con gái mình yêu lâu hơn, chẳng qua là thêm một chút thời gian thôi.

“Chờ thêm? Lúc đầu cậu không nói như vậy, Bùi Tư Viễn, rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?” Tạ Ứng Chu đột nhiên phát hiện mình dường như chưa bao giờ thực sự hiểu được suy nghĩ của bạn mình, trong lòng thậm chí còn xuất hiện một phỏng đoán khó tin: “ Đừng nói với tôi là cậu chợt phát hiện cậu yêu Cố Ninh Du đấy nhé?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bùi Tư Viễn thẳng thừng phủ nhận: "Tôi không có."

“Vậy khi nào cảm thấy phù hợp thì đến tìm tôi. Đừng lại làm lãng phí thời gian của tôi.” Tạ Ứng Chu lạnh lùng bỏ lại những lời này rồi xoay người rời đi, cuối cùng hai người chia tay không vui vẻ gì.

Sau khi Tạ Ứng Chu rời đi, Bùi Tư Viễn một mình xử lý tài liệu của công ty, nhưng anh lại suy nghĩ miên man.

Anh thật sự muốn tan ca và trở về ngay bây giờ, mới không gặp một lúc anh đã lại nhớ cô rồi.

Sau khi nhìn thấy anh, cô nhất định sẽ lao đến ôm anh và làm nũng, muốn anh hôn một cái, rồi…

Bùi Tư Viễn đang tưởng tượng ra khung cảnh khi trở về nhà thì điện thoại ở bên cạnh sáng lên, xuất hiện một tin tức.

Bùi Tư Viễn cầm điện thoại di động lên, muốn trực tiếp trượt qua, nhưng lại vô tình nhấp vào giao diện tin tức, anh thản nhiên liếc nhìn, cũng không để tâm lắm, nhưng sau khi nhìn thấy một bức ảnh, trái tim anh chợt run lên, anh phóng to tấm ảnh đó ra.

Đây không phải là xe của Cố Ninh Thừa sao? Mặc dù biển số xe đã đã được mã hóa nhưng anh vẫn nhận ra thân xe, anh kéo qua những tấm hình khác thì thấy hiện trường vụ tai nạn xe lộn xộn, máu loang khắp mặt đất, và cả... quần áo của Cố Ninh Thừa.

“Vào lúc ba giờ chiều, trên đường XX xảy ra một vụ tai nạn ô tô nghiêm trọng. một chiếc xe tải hạng nặng va chạm trực diện với xe hơi, tài xế xe tải đã chết tại chỗ, người còn lại cũng được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện. Hiện chưa rõ nguyên nhân tai nạn, chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật kết quả...”

Cố Ninh Thừa bị tai nạn vào nửa giờ trước, khi đó Tạ Ứng Chu cũng vừa mới rời khỏi văn phòng của anh…

Sao có thể xảy ra chuyện trùng hợp như vậy?

Đoạn đường đó không có nhiều xe cộ, cũng không phải giờ cao điểm, tại sao đột nhiên Cố Ninh Thừa lại gặp tai nạn?

Bùi Tư Viễn xem video vụ tai nạn do người qua đường tình cờ quay được. Trong video, xe tải ban đầu vẫn được điều khiển tốt, hoàn toàn không có khả năng va chạm với xe của Cố Ninh Thừa. Nhưng chỉ trong nháy mắt, chiếc xe đột ngột đổi hướng và tông vào xe của Cố Ninh Thừa!

Vụ tai nạn xe hơi này quá kỳ lạ, trông không hề giống một vụ tai nạn bất ngờ, mà giống như một vụ giết người có chủ ý…

Cố Ninh Thừa là một người lương thiện và có trách nhiệm như vậy, tại sao có người muốn hại anh ta?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Số ký tự: 0