*Đồng bệnh tương liên
Hoa Tiến Tửu
2024-07-13 19:07:40
“Không phải tôi bảo cô chờ tôi ở chỗ này sao, sao lại còn đi theo tôi.”
Người quỷ khác đường. Trên đời này phân ra âm dương là bởi lý do này, một người bị quỷ hồn quấn quá lâu, sẽ ảnh hưởng tới thân thể. Luôn cảm thấy không có sức lực, quầng thâm của mắt tăng lên, dương khí rên thân bị xói mòn, mặc dù thể chất của tôi đặc biệt cũng không ngoại lệ. Có thể nói hiện tại tôi cũng chỉ là một cái bình nước chưa đầy, biết những thứ này, nhưng cách phá giải, còn cần phải trở về nghiên cứu thêm.
Dù sao từ nhỏ tới lớn, tôi chưa từng nhìn thấy ai đi vớt xác ở dưới đáy nước, từng có một lần, đó là lần ở rong thôn, nhưng đó cũng là lần cuối cùng cha cùng ông nội tôi vớt xác.
Tôi lắc đầu, đem những hồi ức kia xua ra khỏi tâm trí, không ngờ lúc này Mạnh Nhiên lại mở miệng.
“Không phải tôi muốn đi với cậu, mà nếu như ngày mai cậu không đến, vậy thì tôi phải làm sao. A Hổ cũng từng nói qua một thời gian nữa sẽ tới xem tôi, thế nhưng cho tới khi tôi chết, cũng chưa từng nhìn thấy hắn ta lần nào”
Vừa nói Mạnh Nhiên vừa thấp giọng khóc thút thít. Nữ quỷ không có nước mắt. Cô ấy vừa khóc, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống, tôi biến sắc, nhanh chóng quay đầu, nhưng trên mặt sông không hề có gì cả.
“Được rồi, cô đừng khóc. Tôi có thể thề, nếu như đêm mai tôi không đến, trời sẽ đánh chết tôi!” Vừa dứt lời, tôi nhanh chóng cần nát ngón giữa của mình, sau đó chuẩn bị đem máu ấn tại giữa trán của Mạnh Nhiên, xem như lời hứa của tôi đối với cô ấy.
Nhưng khi tôi duỗi ngón tay ra, máu còn chưa chạm tới mi tâm của Mạnh Nhiên. Thì một tiếng thét chói tai đau lòng truyền tới từ phía bờ sông.
Cùng lúc đó, Mạnh Nhiên cũng sững sờ, sau đó cả người trực tiếp biến mất ở trước mặt tôi.
Mạnh Nhiên biến mất, thanh âm kia cũng biến mất theo sau.
Nhưng tôi tin là mình không nghe nhầm. Đó rõ ràng là tiếng khóc nỉ non của một đứa trẻ.
A Hổ có lẽ là tên của tên đàn ông xấu xa kia, tôi nhìn máu ở trên ngón tay của mình, như có điều suy nghĩ.
Thời điểm trở lại phòng trọ, đã là rạng sáng.
Nhưng bởi vì chuyện của Mạnh Nhiên, tôi không hề buồn ngủ, trực tiếp lấy ra cuốn sách mà ông nội để lại
Cầm quyển sách đọc tới lúc tia sáng mặt trời ló lên, tôi mới dân nẫm chảo trong lòng,
“Cộc cộc cộc”
Tiếng đập cửa truyền tới từ ngoài cửa.
“Mời vào!”
Tôi không chút suy nghĩ đáp lại, người có thể tới phòng tôi, chỉ có hai người, Từ Phượng và Cát Uyển Nhi, Từ Phượng vừa mới trở về hôm qua, không có khả năng tới tìm tôi sớm như vậy, cho nên người xuất hiện ở cửa hiện tại, chỉ có thể là Cát Uyển Nhi.
Không nằm ngoài suy đoán của tôi, cửa lớn bị người đẩy ra, Cát Uyển Nhi mang theo một túi thức ăn đi vào phòng của tôi.
“Em mới mua đồ ăn sáng, cùng nhau ăn đi.”
Cát Uyển Nhi mặc một cái áo hoodie màu hồng, kết hợp vớt quần jean bó sát người màu lam nhạt, nhìn tươi mát đáng yêu, ngẫm lại Cát Uyển Nhi hiện tại cũng mới mười sáu tuổi. Người bình thường ở tưởi này, có lẽ là đang an ổn ngồi trong lớp học.
Không hiểu sao trong lòng tôi có hơi xúc động, hiện tại nhà họ Trần chỉ còn lại mình tôi, ông nội của Cát Uyển Nhi cũng bỏ cô ấy mà đi ngay sau hôm làm dịu đồ án Huyết Ngư trên tay tôi, tôi cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên*.
*Đồng bệnh tương liên: Đồng cảm với những người có cùng hoàn cảnh với mình
Cũng chính lúc này, Cát Uyển Nhi vừa mới ngồi xuống, tôi đã không nhịn được mở miệng hỏi: “Uyển Nhi, em không đi hoc sao!”
Người quỷ khác đường. Trên đời này phân ra âm dương là bởi lý do này, một người bị quỷ hồn quấn quá lâu, sẽ ảnh hưởng tới thân thể. Luôn cảm thấy không có sức lực, quầng thâm của mắt tăng lên, dương khí rên thân bị xói mòn, mặc dù thể chất của tôi đặc biệt cũng không ngoại lệ. Có thể nói hiện tại tôi cũng chỉ là một cái bình nước chưa đầy, biết những thứ này, nhưng cách phá giải, còn cần phải trở về nghiên cứu thêm.
Dù sao từ nhỏ tới lớn, tôi chưa từng nhìn thấy ai đi vớt xác ở dưới đáy nước, từng có một lần, đó là lần ở rong thôn, nhưng đó cũng là lần cuối cùng cha cùng ông nội tôi vớt xác.
Tôi lắc đầu, đem những hồi ức kia xua ra khỏi tâm trí, không ngờ lúc này Mạnh Nhiên lại mở miệng.
“Không phải tôi muốn đi với cậu, mà nếu như ngày mai cậu không đến, vậy thì tôi phải làm sao. A Hổ cũng từng nói qua một thời gian nữa sẽ tới xem tôi, thế nhưng cho tới khi tôi chết, cũng chưa từng nhìn thấy hắn ta lần nào”
Vừa nói Mạnh Nhiên vừa thấp giọng khóc thút thít. Nữ quỷ không có nước mắt. Cô ấy vừa khóc, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống, tôi biến sắc, nhanh chóng quay đầu, nhưng trên mặt sông không hề có gì cả.
“Được rồi, cô đừng khóc. Tôi có thể thề, nếu như đêm mai tôi không đến, trời sẽ đánh chết tôi!” Vừa dứt lời, tôi nhanh chóng cần nát ngón giữa của mình, sau đó chuẩn bị đem máu ấn tại giữa trán của Mạnh Nhiên, xem như lời hứa của tôi đối với cô ấy.
Nhưng khi tôi duỗi ngón tay ra, máu còn chưa chạm tới mi tâm của Mạnh Nhiên. Thì một tiếng thét chói tai đau lòng truyền tới từ phía bờ sông.
Cùng lúc đó, Mạnh Nhiên cũng sững sờ, sau đó cả người trực tiếp biến mất ở trước mặt tôi.
Mạnh Nhiên biến mất, thanh âm kia cũng biến mất theo sau.
Nhưng tôi tin là mình không nghe nhầm. Đó rõ ràng là tiếng khóc nỉ non của một đứa trẻ.
A Hổ có lẽ là tên của tên đàn ông xấu xa kia, tôi nhìn máu ở trên ngón tay của mình, như có điều suy nghĩ.
Thời điểm trở lại phòng trọ, đã là rạng sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bởi vì chuyện của Mạnh Nhiên, tôi không hề buồn ngủ, trực tiếp lấy ra cuốn sách mà ông nội để lại
Cầm quyển sách đọc tới lúc tia sáng mặt trời ló lên, tôi mới dân nẫm chảo trong lòng,
“Cộc cộc cộc”
Tiếng đập cửa truyền tới từ ngoài cửa.
“Mời vào!”
Tôi không chút suy nghĩ đáp lại, người có thể tới phòng tôi, chỉ có hai người, Từ Phượng và Cát Uyển Nhi, Từ Phượng vừa mới trở về hôm qua, không có khả năng tới tìm tôi sớm như vậy, cho nên người xuất hiện ở cửa hiện tại, chỉ có thể là Cát Uyển Nhi.
Không nằm ngoài suy đoán của tôi, cửa lớn bị người đẩy ra, Cát Uyển Nhi mang theo một túi thức ăn đi vào phòng của tôi.
“Em mới mua đồ ăn sáng, cùng nhau ăn đi.”
Cát Uyển Nhi mặc một cái áo hoodie màu hồng, kết hợp vớt quần jean bó sát người màu lam nhạt, nhìn tươi mát đáng yêu, ngẫm lại Cát Uyển Nhi hiện tại cũng mới mười sáu tuổi. Người bình thường ở tưởi này, có lẽ là đang an ổn ngồi trong lớp học.
Không hiểu sao trong lòng tôi có hơi xúc động, hiện tại nhà họ Trần chỉ còn lại mình tôi, ông nội của Cát Uyển Nhi cũng bỏ cô ấy mà đi ngay sau hôm làm dịu đồ án Huyết Ngư trên tay tôi, tôi cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên*.
*Đồng bệnh tương liên: Đồng cảm với những người có cùng hoàn cảnh với mình
Cũng chính lúc này, Cát Uyển Nhi vừa mới ngồi xuống, tôi đã không nhịn được mở miệng hỏi: “Uyển Nhi, em không đi hoc sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro