Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người
Chương 23
2024-11-18 12:10:34
Cuối cùng Thời Miên cũng nhìn nó một cái: "Anh đang lo lắng cho tôi?"
[Không, tôi lo cho anh ta.]
Giọng điệu của Hệ thống nghe rất buồn bã và nhanh chóng hiện ra một biểu tượng cảm xúc trước mặt Thời Miên.
Một vòng hoa trắng nhỏ xinh đẹp bao quanh hai cây nến đang cháy và chân dung ở giữa bức ảnh đen trắng, rõ ràng là khuôn mặt u ám của Triệu Tra.
Hệ thống: [Chúc thầy Triệu thượng lộ bình an.JPG.]
........
Hệ thống đoán không sai, thật sự qua ngày hôm sau, Triệu Tra bắt đầu tìm cách gây sự với Thời Miên.
Lúc đó Thời Miên vừa trở về từ sân sau, trong đầu cô vẫn còn đang xây dựng bản đồ của trường học.
Ngày hôm qua khi cô đến thì trời mưa nên chỉ nhìn thoáng qua, hôm nay mới thực sự nhìn thấy toàn cảnh của khuôn viên trường học.
Là trường đại học duy nhất trên hành tinh Phan Đạt, trường Lâm Tượng từng rất vinh quang và vào thời kỳ đỉnh cao trường chiếm diện tích gần 100.000 hecta.
Nhưng đáng tiếc là sau khi nó suy tàn, trong các công trình kiến trúc không còn lại mấy cái, đất đai thì bị chiếm dụng, còn không thì bị bỏ hoang.
Bây giờ tòa nhà dạy học này, là kết hợp giữa giảng dạy, văn phòng, thí nghiệm, chỗ ở. Vô cùng đa năng.
Vì môi trường hành tinh Phan Đạt khắc nghiệt và đất đai cằn cỗi, những mảnh đất hoang thật sự rất hoang sơ, đến mức không có một ngọn cỏ.
Thời Miên vừa tính toán và đi đến dưới tòa nhà dạy học, đã thấy Sa La đang lôi một con robot dọn vệ sinh ra ngoài.
Cô không khỏi nhớ lại cảnh tượng hôm qua đối phương vụng về dọn dẹp phòng: "Những cái này cũng bị hỏng à?"
"Không phải vậy, hôm qua chỉ là tai nạn." Sa La mở tấm pin năng lượng trên robot và trải ra: "Chủ nhiệm Tôn không cho sạc pin, tôi phải tận dụng ánh nắng mặt trời hôm nay, mang nó ra ngoài phơi nắng."
Sau khi để các robot cũ có công dụng khác nhau ra ngoài phơi năng thì Sa La lấy một ống dịch dinh dưỡng ra đổ vào miệng.
Thời Miên vô thức lùi lại một bước: "Cái này cũng có mùi đậu hủ chua cay xào tỏi hả?"
"Không, mùi sầu riêng của món ẩm thực Hương Giang."
Thời Miên lại lùi thêm một bước, cô thật sự cảm thấy cô gái này có vấn đề với khẩu vị, còn là một vấn đề lớn.
Sa La không để ý nói: "Cô cũng dậy khá sớm nhỉ? Tiện thể có cô đang ở đây, tôi có chuyện muốn nói."
Từ khi biết tiền lương tạm thời không thể trả thì cách xưng hô của cô gái này đối với Thời Miên đã từ ‘Ngài’ trở lại thành ‘cô’.
[Không, tôi lo cho anh ta.]
Giọng điệu của Hệ thống nghe rất buồn bã và nhanh chóng hiện ra một biểu tượng cảm xúc trước mặt Thời Miên.
Một vòng hoa trắng nhỏ xinh đẹp bao quanh hai cây nến đang cháy và chân dung ở giữa bức ảnh đen trắng, rõ ràng là khuôn mặt u ám của Triệu Tra.
Hệ thống: [Chúc thầy Triệu thượng lộ bình an.JPG.]
........
Hệ thống đoán không sai, thật sự qua ngày hôm sau, Triệu Tra bắt đầu tìm cách gây sự với Thời Miên.
Lúc đó Thời Miên vừa trở về từ sân sau, trong đầu cô vẫn còn đang xây dựng bản đồ của trường học.
Ngày hôm qua khi cô đến thì trời mưa nên chỉ nhìn thoáng qua, hôm nay mới thực sự nhìn thấy toàn cảnh của khuôn viên trường học.
Là trường đại học duy nhất trên hành tinh Phan Đạt, trường Lâm Tượng từng rất vinh quang và vào thời kỳ đỉnh cao trường chiếm diện tích gần 100.000 hecta.
Nhưng đáng tiếc là sau khi nó suy tàn, trong các công trình kiến trúc không còn lại mấy cái, đất đai thì bị chiếm dụng, còn không thì bị bỏ hoang.
Bây giờ tòa nhà dạy học này, là kết hợp giữa giảng dạy, văn phòng, thí nghiệm, chỗ ở. Vô cùng đa năng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì môi trường hành tinh Phan Đạt khắc nghiệt và đất đai cằn cỗi, những mảnh đất hoang thật sự rất hoang sơ, đến mức không có một ngọn cỏ.
Thời Miên vừa tính toán và đi đến dưới tòa nhà dạy học, đã thấy Sa La đang lôi một con robot dọn vệ sinh ra ngoài.
Cô không khỏi nhớ lại cảnh tượng hôm qua đối phương vụng về dọn dẹp phòng: "Những cái này cũng bị hỏng à?"
"Không phải vậy, hôm qua chỉ là tai nạn." Sa La mở tấm pin năng lượng trên robot và trải ra: "Chủ nhiệm Tôn không cho sạc pin, tôi phải tận dụng ánh nắng mặt trời hôm nay, mang nó ra ngoài phơi nắng."
Sau khi để các robot cũ có công dụng khác nhau ra ngoài phơi năng thì Sa La lấy một ống dịch dinh dưỡng ra đổ vào miệng.
Thời Miên vô thức lùi lại một bước: "Cái này cũng có mùi đậu hủ chua cay xào tỏi hả?"
"Không, mùi sầu riêng của món ẩm thực Hương Giang."
Thời Miên lại lùi thêm một bước, cô thật sự cảm thấy cô gái này có vấn đề với khẩu vị, còn là một vấn đề lớn.
Sa La không để ý nói: "Cô cũng dậy khá sớm nhỉ? Tiện thể có cô đang ở đây, tôi có chuyện muốn nói."
Từ khi biết tiền lương tạm thời không thể trả thì cách xưng hô của cô gái này đối với Thời Miên đã từ ‘Ngài’ trở lại thành ‘cô’.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro