Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người
Chương 5
2024-11-18 12:10:34
"Bây giờ không còn ai đi học nữa sao?" Thời Miên hơi ngạc nhiên.
Dù người đối diện cao lớn, nhưng nhìn cô ấy còn rất trẻ, nếu đặt vào thời gian trước khi Thời Miên xuyên không, thì cũng chỉ là học sinh cấp ba.
Đối phương nghe vậy còn ngạc nhiên hơn cô: "Không phải lúc nào cũng vậy sao? Học hành cũng chẳng có ích gì."
Ánh mắt cô ấy hơi kỳ lạ nhưng nghĩ đến Thời Miên đã giúp mình, nên vẫn nói thêm vài câu: "Em đến từ hành tinh khác phải không? Ở đây chỉ có hai lựa chọn, làm việc cho bang phái hoặc là tội phạm. Dù có đi học hay không thì cũng như nhau thôi. Mẹ chị thấy chị ngốc, sợ chị bị lừa nên mới để cho chị làm việc ở trường học. Dù sao ở trường cũng ít người, môi trường đơn giản hơn."
Thời Miên: "..."
Được đấy, đúng là cẩu hệ thống.
Cô đã biết trước là dạy học ở những khu vực lạc hậu khó khăn như này, không ai muốn đi học cả, còn rắc rối hơn là thiếu tiền và giáo viên.
Thời Miên quyết định hỏi thêm một chút: "Đã lâu như vậy rồi à? Hiệu trưởng không nghĩ ra cách gì sao?"
"Đã nghĩ rồi. Nếu không có hiệu trưởng cũ, trường học này đã sớm đóng cửa." Người đối diện nói: "Nhưng năm ngoái hiệu trưởng cũ đã qua đời, bây giờ do chủ nhiệm Tôn quản lý. Còn về hiệu trưởng mới... ai sẽ nhận cái ghế nóng bỏng tay này cơ chứ? Chẳng phải là người đó có vấn đề à?"
Thời Miên, người đã nhận lấy cái ghế nóng bỏng tay mà người khác cho là ‘có vấn đề’: "..."
Thời Miên cảm thấy mẹ của cô gái này nói không sai, có lẽ cô ấy thực sự hơi ngốc. Dù không ngốc thì cách nói chuyện cũng quá thiếu suy nghĩ rồi.
Dù có ngốc hay không, thì cũng đã đi qua hai con phố rồi.
Con đường phía trước trong màn mưa, đã xuất hiện hàng rào cũ kỹ và những tòa mờ ảo.
Bên cạnh cánh cổng sắt gỉ sét là một tấm biển đã mất một góc, chữ viết trên đó đã bị mưa gió làm mờ, khó đọc được. Một cơn gió thổi qua làm tấm biển lung lay, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đất vậy.
Vừa nghĩ như vậy thì tấm biển thực sự bị nghiêng qua một bên và rơi xuống…. =.=’’
Cô gái tóc đỏ lại tỏ ra quen thuộc với tình huống này: "Lại rơi à? Chắc chắn là do Chủ nhiệm Tôn đóng."
Nói xong, cô ấy mở cổng ra, lấy một cái búa từ trong hộp dụng cụ ở phía sau cổng và đóng lại tấm biển.
Tốt rồi, giờ Thời Miên cũng đã hiểu rõ về sự nghèo đói của trường học mình.
Dù người đối diện cao lớn, nhưng nhìn cô ấy còn rất trẻ, nếu đặt vào thời gian trước khi Thời Miên xuyên không, thì cũng chỉ là học sinh cấp ba.
Đối phương nghe vậy còn ngạc nhiên hơn cô: "Không phải lúc nào cũng vậy sao? Học hành cũng chẳng có ích gì."
Ánh mắt cô ấy hơi kỳ lạ nhưng nghĩ đến Thời Miên đã giúp mình, nên vẫn nói thêm vài câu: "Em đến từ hành tinh khác phải không? Ở đây chỉ có hai lựa chọn, làm việc cho bang phái hoặc là tội phạm. Dù có đi học hay không thì cũng như nhau thôi. Mẹ chị thấy chị ngốc, sợ chị bị lừa nên mới để cho chị làm việc ở trường học. Dù sao ở trường cũng ít người, môi trường đơn giản hơn."
Thời Miên: "..."
Được đấy, đúng là cẩu hệ thống.
Cô đã biết trước là dạy học ở những khu vực lạc hậu khó khăn như này, không ai muốn đi học cả, còn rắc rối hơn là thiếu tiền và giáo viên.
Thời Miên quyết định hỏi thêm một chút: "Đã lâu như vậy rồi à? Hiệu trưởng không nghĩ ra cách gì sao?"
"Đã nghĩ rồi. Nếu không có hiệu trưởng cũ, trường học này đã sớm đóng cửa." Người đối diện nói: "Nhưng năm ngoái hiệu trưởng cũ đã qua đời, bây giờ do chủ nhiệm Tôn quản lý. Còn về hiệu trưởng mới... ai sẽ nhận cái ghế nóng bỏng tay này cơ chứ? Chẳng phải là người đó có vấn đề à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Miên, người đã nhận lấy cái ghế nóng bỏng tay mà người khác cho là ‘có vấn đề’: "..."
Thời Miên cảm thấy mẹ của cô gái này nói không sai, có lẽ cô ấy thực sự hơi ngốc. Dù không ngốc thì cách nói chuyện cũng quá thiếu suy nghĩ rồi.
Dù có ngốc hay không, thì cũng đã đi qua hai con phố rồi.
Con đường phía trước trong màn mưa, đã xuất hiện hàng rào cũ kỹ và những tòa mờ ảo.
Bên cạnh cánh cổng sắt gỉ sét là một tấm biển đã mất một góc, chữ viết trên đó đã bị mưa gió làm mờ, khó đọc được. Một cơn gió thổi qua làm tấm biển lung lay, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đất vậy.
Vừa nghĩ như vậy thì tấm biển thực sự bị nghiêng qua một bên và rơi xuống…. =.=’’
Cô gái tóc đỏ lại tỏ ra quen thuộc với tình huống này: "Lại rơi à? Chắc chắn là do Chủ nhiệm Tôn đóng."
Nói xong, cô ấy mở cổng ra, lấy một cái búa từ trong hộp dụng cụ ở phía sau cổng và đóng lại tấm biển.
Tốt rồi, giờ Thời Miên cũng đã hiểu rõ về sự nghèo đói của trường học mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro