Muốn Cướp Chồng...
2024-08-15 07:27:19
Đứa nhỏ vốn không giấu được chuyện gì, nhìn thái độ của Đại Bảo này đối với người nhà mẹ đẻ Lý Ngọc Lan, sao mà không đoán được nội tình chứ?
Vì thế, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tiền Phượng Anh càng thêm ý vị thâm trường.
Tiền Phượng Anh chỉ cảm thấy như có đủ ánh mắt ở sau lưng, trong lòng vừa nóng vừa tức, nhanh chóng lướt qua Đại Bảo tiến vào viện tử.
Lý Kiều Kiều đi theo phía sau, vừa rồi Lý Ngọc Lan vừa ra vẻ cô cũng không phát hiện ra cái gì không thích hợp, chỉ cảm thấy Lý Ngọc Lan hiện tại là bởi vì sau khi biết Cố Thâm xảy ra chuyện, trong lòng sợ hãi.
Cô ta nghênh ngang cũng vào sân, thuận tiện trừng mắt nhìn Đại Bảo trông rất giống Cố Thâm, trong lòng hừ nhẹ một tiếng: Đứa bé chết tiệt, sớm muộn gì cũng đuổi mày đi!
Sau khi tiến vào, Lý Kiều Kiều lại nhìn thoáng qua tiểu viện sạch sẽ này.
Tiểu viện được thu dọn ngăn nắp sạch sẽ, muốn cái gì muốn cái đó, nếu ở lại đừng nói là có bao nhiêu thoải mái.
Nghĩ đến sau này sẽ là của mình, khóe miệng Lý Kiều Kiều như sắp bay lên.
Hai mẹ con Tiền Phượng Anh vào viện, Lý Ngọc Lan cũng tìm một chỗ ngồi xuống.
Cửa viện chưa đóng, các người phụ nữ vây xem bên ngoài cũng chưa tản đi, bọ họ ừa cắn hạt dưa vừa ở bên ngoài tán gẫu.
Tiền Phượng Anh nghe thỉnh thoảng truyền vào nói chuyện, có chút đứng ngồi không yên, nhìn về phía Lý Ngọc Lan nói: “Tiểu Lan, đóng cửa lại đi.”
Lý Ngọc Lan làm bộ như không hiểu, nói: “Mở cửa một lát cũng được, bên ngoài có gió thổi vào, mát mẻ.”
Tiền Phượng Anh nhịn xuống, nhớ tới mục đích tới, cũng không dám ầm ĩ gì.
“Tiểu Lan à, hôm nay bác tới không phải vì chuyện khác...”Tiền Phượng Anh cuối cùng mở miệng, nhìn về phía bụng cô, nhỏ giọng nói, “Cháu cũng biết chính sách kế hoạch hóa gia đình hiện tại, bác cả cháu hiện tại đang là lúc mấu chốt thăng tiến, cái thai thứ hai này của nếu ảnh hưởng đến ông ấy sẽ không tốt, cháu cũng phải thông cảm cho bác cả cháu, lúc trước nếu không phải ông ấy, một nhà các cháu hiện tại còn ở nông thôn đào đất ăn, sao có thể đến thành sống tốt chứ?”
Chồng của Tiền Phượng Anh là Lý Quý Sinh, anh trai ruột của Lý Phúc Sinh, cha của Lý Ngọc Lan.
Lão Lý gia chỉ có hai đứa con trai như vậy, con trai lớn Lý Quý Sinh xem như là người có tiền đồ, hiện tại là một lãnh đạo nhỏ của cơ quan. Lý Quý Sinh sau khi được thăng chức cũng không quên gốc dễ, dẫn theo một nhà em trai nông thôn cũng vào thành, một nhà Lý Ngọc Lan lúc này mới có thể trở thành người trong thành.
Bởi vì Lý Quý Sinh dẫn dắt, Lý Phúc Sinh cùng Vương Ngân Liên luôn thấp hơn nhà bọn họ một đầu.
Lý Ngọc Lan và Lý Ngọc Mai khi còn bé không biết đã cho bọn họ bao nhiêu thứ.
Tiền Phượng Anh cũng thỉnh thoảng khoa tay múa chân với nhà Vương Ngân Liên, trong nhà quyết định chuyện trọng đại gì khẳng định đều phải hỏi ý kiến của Lý Quý Sinh và Tiền Phượng Anh.
Vì thế, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tiền Phượng Anh càng thêm ý vị thâm trường.
Tiền Phượng Anh chỉ cảm thấy như có đủ ánh mắt ở sau lưng, trong lòng vừa nóng vừa tức, nhanh chóng lướt qua Đại Bảo tiến vào viện tử.
Lý Kiều Kiều đi theo phía sau, vừa rồi Lý Ngọc Lan vừa ra vẻ cô cũng không phát hiện ra cái gì không thích hợp, chỉ cảm thấy Lý Ngọc Lan hiện tại là bởi vì sau khi biết Cố Thâm xảy ra chuyện, trong lòng sợ hãi.
Cô ta nghênh ngang cũng vào sân, thuận tiện trừng mắt nhìn Đại Bảo trông rất giống Cố Thâm, trong lòng hừ nhẹ một tiếng: Đứa bé chết tiệt, sớm muộn gì cũng đuổi mày đi!
Sau khi tiến vào, Lý Kiều Kiều lại nhìn thoáng qua tiểu viện sạch sẽ này.
Tiểu viện được thu dọn ngăn nắp sạch sẽ, muốn cái gì muốn cái đó, nếu ở lại đừng nói là có bao nhiêu thoải mái.
Nghĩ đến sau này sẽ là của mình, khóe miệng Lý Kiều Kiều như sắp bay lên.
Hai mẹ con Tiền Phượng Anh vào viện, Lý Ngọc Lan cũng tìm một chỗ ngồi xuống.
Cửa viện chưa đóng, các người phụ nữ vây xem bên ngoài cũng chưa tản đi, bọ họ ừa cắn hạt dưa vừa ở bên ngoài tán gẫu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiền Phượng Anh nghe thỉnh thoảng truyền vào nói chuyện, có chút đứng ngồi không yên, nhìn về phía Lý Ngọc Lan nói: “Tiểu Lan, đóng cửa lại đi.”
Lý Ngọc Lan làm bộ như không hiểu, nói: “Mở cửa một lát cũng được, bên ngoài có gió thổi vào, mát mẻ.”
Tiền Phượng Anh nhịn xuống, nhớ tới mục đích tới, cũng không dám ầm ĩ gì.
“Tiểu Lan à, hôm nay bác tới không phải vì chuyện khác...”Tiền Phượng Anh cuối cùng mở miệng, nhìn về phía bụng cô, nhỏ giọng nói, “Cháu cũng biết chính sách kế hoạch hóa gia đình hiện tại, bác cả cháu hiện tại đang là lúc mấu chốt thăng tiến, cái thai thứ hai này của nếu ảnh hưởng đến ông ấy sẽ không tốt, cháu cũng phải thông cảm cho bác cả cháu, lúc trước nếu không phải ông ấy, một nhà các cháu hiện tại còn ở nông thôn đào đất ăn, sao có thể đến thành sống tốt chứ?”
Chồng của Tiền Phượng Anh là Lý Quý Sinh, anh trai ruột của Lý Phúc Sinh, cha của Lý Ngọc Lan.
Lão Lý gia chỉ có hai đứa con trai như vậy, con trai lớn Lý Quý Sinh xem như là người có tiền đồ, hiện tại là một lãnh đạo nhỏ của cơ quan. Lý Quý Sinh sau khi được thăng chức cũng không quên gốc dễ, dẫn theo một nhà em trai nông thôn cũng vào thành, một nhà Lý Ngọc Lan lúc này mới có thể trở thành người trong thành.
Bởi vì Lý Quý Sinh dẫn dắt, Lý Phúc Sinh cùng Vương Ngân Liên luôn thấp hơn nhà bọn họ một đầu.
Lý Ngọc Lan và Lý Ngọc Mai khi còn bé không biết đã cho bọn họ bao nhiêu thứ.
Tiền Phượng Anh cũng thỉnh thoảng khoa tay múa chân với nhà Vương Ngân Liên, trong nhà quyết định chuyện trọng đại gì khẳng định đều phải hỏi ý kiến của Lý Quý Sinh và Tiền Phượng Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro