Tôi Làm Cá Mặn Trong Thế Giới Quỷ Dị
Chương 23
2024-11-14 15:45:09
“Trà thanh tâm này thật tốt, 2 Tiền quỷ mỗi bát quả là quá hời!”
Cũng có khách phàn nàn, “Đã xếp hàng lâu vậy rồi, sao chỉ được mua một bát? Không thể mua thêm vài bát à?”
Vân Hân cười giải thích, “Sản phẩm thủ công! Số lượng có hạn! Hàng đầu mua xong, người sau không có thì phải đợi.”
Vừa nói xong, các con quỷ phía sau liền liếc mắt như muốn nhào đến, xé toạc mấy con quỷ ở hàng trước.
Quỷ vừa uống trà xong cảm thấy ánh mắt nóng bỏng từ phía sau, toàn thân run lên, cúi đầu, ôm mặt chạy biến đi.
Khách hàng tiếp theo lao tới, vừa kêu, “Cuối cùng cũng đến lượt rồi!” vừa đưa tiền quỷ, hối thúc, “Nhanh lên cho tôi trà!”
Cứ như chậm một giây là không uống được nữa.
Cô gái tóc ngắn tay vững như núi, chậm rãi rót cho khách một bát.
Khách cầm bát sành uống ừng ực, rồi còn phàn nàn với Vân Hân, “Chủ quán, nhân viên của cô chẳng ra sao, lề mề quá! Tay chân không linh hoạt chút nào!”
Cô gái tóc ngắn: ?
“Khách đông quá, làm không xuể. Nhân viên này là mới tuyển, chưa thành thạo, mong các vị thông cảm.” Vân Hân giải thích xong, liền nhắc nhở người làm tạm thời, “Nhanh tay lên! Đổ trà đầy vào! Cho mọi người uống thoải mái!”
Nghe xong, khách xếp hàng liền tán thưởng rầm rộ, khen ngợi Vân Hân không ngớt.
Cô gái tóc ngắn: “......”
Tôi là ai?
Đây là đâu?
Tôi đang làm gì?
Câu chuyện phải kể từ nửa giờ trước.
Cô đã tận mắt thấy Vân Hân giết chết Quỷ Nước, nghĩ rằng quầy hàng chỉ là cái cớ. Thế nhưng chỉ một lúc sau, một đám quỷ xông thẳng đến chỗ bọn họ.
Trong phó bản Thành Phố Quỷ, người chơi không thể phân biệt cấp độ của các vật phẩm trên quầy, nhưng quỷ trong Thành Phố Quỷ thì vẫn có cấp độ.
Cô gái tóc ngắn ngay lập tức nhận ra, trong đám quỷ gây chuyện đó có hai con D cấp, còn lại đều là E và F cấp.
Cô khẽ dặn dò Vân Hân, “Nếu có ẩu đả, chúng ta chia nhau ra mà chạy.”
“Không sao đâu, tôi xoay xở được mà.” Vân Hân nói rồi bắt đầu thương lượng với bọn quỷ.
“Bị oan quá! Tôi có làm gì sai đâu! Là Quỷ Nước cố tình vu oan, cố tình làm hỏng danh tiếng quầy hàng của tôi. Nó gây rối với tôi, còn định ăn thịt người. Tôi chỉ tự vệ thôi mà…”
Những con quỷ chứng kiến sự việc lại kể một câu chuyện khác, “Chính là cô ta! Không chỉ ngang nhiên pha nước vào trà, sau khi bị khách hàng chỉ trích còn giết quỷ để bịt miệng!”
Vân Hân kiên quyết khẳng định, “Quỷ Nước chưa uống thử mà đã khăng khăng trà không ngon, rõ là vu oan.”
Một con quỷ cấp D bước lên, “Trà gì vậy? Cho tôi một bát.”
Vân Hân rót cho nó một bát như khách hàng bình thường.
Con quỷ D cấp nếm một ngụm, sắc mặt thay đổi. Ban đầu là kinh ngạc, rồi nghi ngờ, hoang mang, cuối cùng lại đắm đuối, cứ nếm lại nhiều lần cho chắc chắn.
“Đây chính là bí truyền độc nhất vô nhị, uống xong có hiệu quả luôn.” Vân Hân động một chút là nhấn mạnh địa vị độc nhất vô nhị của mình, “Tên quỷ nước không phân biệt tốt xấu, còn muốn làm hỏng danh tiếng của tôi, ai mà nhịn được chứ?”
Quỷ cấp D thở dài: “Trà tốt thế này, không biết thưởng thức, chết không oan.”
Cũng có khách phàn nàn, “Đã xếp hàng lâu vậy rồi, sao chỉ được mua một bát? Không thể mua thêm vài bát à?”
Vân Hân cười giải thích, “Sản phẩm thủ công! Số lượng có hạn! Hàng đầu mua xong, người sau không có thì phải đợi.”
Vừa nói xong, các con quỷ phía sau liền liếc mắt như muốn nhào đến, xé toạc mấy con quỷ ở hàng trước.
Quỷ vừa uống trà xong cảm thấy ánh mắt nóng bỏng từ phía sau, toàn thân run lên, cúi đầu, ôm mặt chạy biến đi.
Khách hàng tiếp theo lao tới, vừa kêu, “Cuối cùng cũng đến lượt rồi!” vừa đưa tiền quỷ, hối thúc, “Nhanh lên cho tôi trà!”
Cứ như chậm một giây là không uống được nữa.
Cô gái tóc ngắn tay vững như núi, chậm rãi rót cho khách một bát.
Khách cầm bát sành uống ừng ực, rồi còn phàn nàn với Vân Hân, “Chủ quán, nhân viên của cô chẳng ra sao, lề mề quá! Tay chân không linh hoạt chút nào!”
Cô gái tóc ngắn: ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khách đông quá, làm không xuể. Nhân viên này là mới tuyển, chưa thành thạo, mong các vị thông cảm.” Vân Hân giải thích xong, liền nhắc nhở người làm tạm thời, “Nhanh tay lên! Đổ trà đầy vào! Cho mọi người uống thoải mái!”
Nghe xong, khách xếp hàng liền tán thưởng rầm rộ, khen ngợi Vân Hân không ngớt.
Cô gái tóc ngắn: “......”
Tôi là ai?
Đây là đâu?
Tôi đang làm gì?
Câu chuyện phải kể từ nửa giờ trước.
Cô đã tận mắt thấy Vân Hân giết chết Quỷ Nước, nghĩ rằng quầy hàng chỉ là cái cớ. Thế nhưng chỉ một lúc sau, một đám quỷ xông thẳng đến chỗ bọn họ.
Trong phó bản Thành Phố Quỷ, người chơi không thể phân biệt cấp độ của các vật phẩm trên quầy, nhưng quỷ trong Thành Phố Quỷ thì vẫn có cấp độ.
Cô gái tóc ngắn ngay lập tức nhận ra, trong đám quỷ gây chuyện đó có hai con D cấp, còn lại đều là E và F cấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô khẽ dặn dò Vân Hân, “Nếu có ẩu đả, chúng ta chia nhau ra mà chạy.”
“Không sao đâu, tôi xoay xở được mà.” Vân Hân nói rồi bắt đầu thương lượng với bọn quỷ.
“Bị oan quá! Tôi có làm gì sai đâu! Là Quỷ Nước cố tình vu oan, cố tình làm hỏng danh tiếng quầy hàng của tôi. Nó gây rối với tôi, còn định ăn thịt người. Tôi chỉ tự vệ thôi mà…”
Những con quỷ chứng kiến sự việc lại kể một câu chuyện khác, “Chính là cô ta! Không chỉ ngang nhiên pha nước vào trà, sau khi bị khách hàng chỉ trích còn giết quỷ để bịt miệng!”
Vân Hân kiên quyết khẳng định, “Quỷ Nước chưa uống thử mà đã khăng khăng trà không ngon, rõ là vu oan.”
Một con quỷ cấp D bước lên, “Trà gì vậy? Cho tôi một bát.”
Vân Hân rót cho nó một bát như khách hàng bình thường.
Con quỷ D cấp nếm một ngụm, sắc mặt thay đổi. Ban đầu là kinh ngạc, rồi nghi ngờ, hoang mang, cuối cùng lại đắm đuối, cứ nếm lại nhiều lần cho chắc chắn.
“Đây chính là bí truyền độc nhất vô nhị, uống xong có hiệu quả luôn.” Vân Hân động một chút là nhấn mạnh địa vị độc nhất vô nhị của mình, “Tên quỷ nước không phân biệt tốt xấu, còn muốn làm hỏng danh tiếng của tôi, ai mà nhịn được chứ?”
Quỷ cấp D thở dài: “Trà tốt thế này, không biết thưởng thức, chết không oan.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro