Tôi Làm Cá Mặn Trong Thế Giới Quỷ Dị
Chương 27
2024-11-14 15:45:09
Khán giả phòng trực tiếp sửng sốt.
[Ý gì đây? Hy sinh đồng đội để vượt qua thử thách sao?]
[Không phải anh ấy nói chỉ là xác thôi sao? Người không phải do anh ấy giết.]
[Anh ấy nói thì đúng sao? Mới xem truyền hình trực tiếp ngày đầu à?]
[Những người khác có thể không biết, nhưng anh ấy nói thật đấy. Vì lúc người đó chết, phòng phát trực tiếp mở, và anh ta thực sự đã chọc giận quỷ.]
[Khoan đã! Lần trước tôi thấy ở Thành Phố Quỷ, một người chơi chỉ có giá 245 tiền quỷ, sao lần này lại cao thế?]
[Quỷ Giấy đã nói rồi, vì xác bảo quản tốt, nên được giá cao đấy.]
[Tôi từng thấy một cái xác mất cánh tay trái và nửa chân phải, chẳng khác nào búp bê bị hỏng, không trách giá rẻ.]
Giữa tiếng bàn luận, người chơi nộp xác đồng đội rời khỏi phó bản.
Tiếp theo là cô gái tóc ngắn, tràn đầy tự tin, cô đưa lên một viên kẹo và một gói nhỏ lá trà thanh tâm – số trà này cô đã đổi được từ Vân Hân, thay cho một phần tiền công.
Quỷ Giấy liếc qua, tỏ vẻ khinh thường, “2 tiền quỷ.”
Cô gái tóc ngắn ngẩn người ra.
Khán giả phòng trực tiếp cười đến đau bụng, [Trời ạ, quỷ tỏ thái độ khinh thường rõ rệt luôn.]
[Trước khi nộp: tràn đầy tự tin, sau khi nộp: chẳng có gì. Không phải giống tôi khi đi thi sao?!]
[Biết vì sao chỉ có 2 tiền quỷ không? Một viên kẹo = 1 tiền quỷ, một gói trà thanh tâm = 1 tiền quỷ, tổng cộng là 2 tiền quỷ. Đúng vậy, đây là mức giá sàn. Có người từng thử, chỉ cần gom 500 món rác rồi đưa cho Quỷ Giấy, thế là vượt qua được, chẳng cần phải tìm kiếm gì nhiều.]
[Tôi thắc mắc, tại sao những con quỷ khác lại phát cuồng, mà Quỷ Giấy thì chẳng thèm để ý.]
[Có thể là do phải nếm thử mới biết vị ngon của những thứ này?]
[Có thể Vân Hân đã đoán trước rồi, nên mới bán trà để kiếm tiền thay vì trực tiếp nộp lên.]
Dù thế nào, chiến thuật của cô gái tóc ngắn cũng vô dụng, và cô không thể qua ải.
Lượt cuối cùng là Vân Hân.
Cô bước lên đầy tự tin, lấy ra từ túi một vật trưng bày. Đó là một món thủ công, hình dạng là một chiếc thuyền buồm, nhưng được ghép từ những mảnh ghép của tiền quỷ.
Khán giả phòng trực tiếp lại một phen kinh ngạc.
[Tôi đã muốn nói rồi, chẳng lẽ túi của cô ấy có dung lượng vô hạn? Sao thứ gì cũng để được bên trong? Chắc là quỷ khí có không gian chứa đồ phải không?]
[Tự tin lên nào! Đúng là quỷ khí không gian rồi! A a a a, ghen tỵ đến chảy nước mắt đây này.]
[Không phải nói là không thể nộp tiền quỷ sao? Tại sao cô ấy lại nộp, còn trông đầy tự tin nữa chứ?]
[Nhìn kỹ xem! Cô ấy không nộp Tiền quỷ, mà là một món thủ công, cùng lắm là chất liệu có chút đặc biệt thôi…]
[Tôi sốc đến há hốc mồm, khả năng tận dụng của cô ấy thật đỉnh.]
[Làm sao mà ghép từ tiền quỷ thành chiếc thuyền buồm được nhỉ? Tôi không hiểu.]
[Bạn có thể gấp giấy thành chiếc thuyền trong đời thực mà, chỉ là gấp tiền giấy thành từng mảnh ghép, rồi ghép lại thành chiếc thuyền thôi.]
“Đây là vật trưng bày phòng khách làm từ 510 Tiền quỷ, ý nghĩa cát tường, hãy định giá đi.” Vân Hân nói.
[Ý gì đây? Hy sinh đồng đội để vượt qua thử thách sao?]
[Không phải anh ấy nói chỉ là xác thôi sao? Người không phải do anh ấy giết.]
[Anh ấy nói thì đúng sao? Mới xem truyền hình trực tiếp ngày đầu à?]
[Những người khác có thể không biết, nhưng anh ấy nói thật đấy. Vì lúc người đó chết, phòng phát trực tiếp mở, và anh ta thực sự đã chọc giận quỷ.]
[Khoan đã! Lần trước tôi thấy ở Thành Phố Quỷ, một người chơi chỉ có giá 245 tiền quỷ, sao lần này lại cao thế?]
[Quỷ Giấy đã nói rồi, vì xác bảo quản tốt, nên được giá cao đấy.]
[Tôi từng thấy một cái xác mất cánh tay trái và nửa chân phải, chẳng khác nào búp bê bị hỏng, không trách giá rẻ.]
Giữa tiếng bàn luận, người chơi nộp xác đồng đội rời khỏi phó bản.
Tiếp theo là cô gái tóc ngắn, tràn đầy tự tin, cô đưa lên một viên kẹo và một gói nhỏ lá trà thanh tâm – số trà này cô đã đổi được từ Vân Hân, thay cho một phần tiền công.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quỷ Giấy liếc qua, tỏ vẻ khinh thường, “2 tiền quỷ.”
Cô gái tóc ngắn ngẩn người ra.
Khán giả phòng trực tiếp cười đến đau bụng, [Trời ạ, quỷ tỏ thái độ khinh thường rõ rệt luôn.]
[Trước khi nộp: tràn đầy tự tin, sau khi nộp: chẳng có gì. Không phải giống tôi khi đi thi sao?!]
[Biết vì sao chỉ có 2 tiền quỷ không? Một viên kẹo = 1 tiền quỷ, một gói trà thanh tâm = 1 tiền quỷ, tổng cộng là 2 tiền quỷ. Đúng vậy, đây là mức giá sàn. Có người từng thử, chỉ cần gom 500 món rác rồi đưa cho Quỷ Giấy, thế là vượt qua được, chẳng cần phải tìm kiếm gì nhiều.]
[Tôi thắc mắc, tại sao những con quỷ khác lại phát cuồng, mà Quỷ Giấy thì chẳng thèm để ý.]
[Có thể là do phải nếm thử mới biết vị ngon của những thứ này?]
[Có thể Vân Hân đã đoán trước rồi, nên mới bán trà để kiếm tiền thay vì trực tiếp nộp lên.]
Dù thế nào, chiến thuật của cô gái tóc ngắn cũng vô dụng, và cô không thể qua ải.
Lượt cuối cùng là Vân Hân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bước lên đầy tự tin, lấy ra từ túi một vật trưng bày. Đó là một món thủ công, hình dạng là một chiếc thuyền buồm, nhưng được ghép từ những mảnh ghép của tiền quỷ.
Khán giả phòng trực tiếp lại một phen kinh ngạc.
[Tôi đã muốn nói rồi, chẳng lẽ túi của cô ấy có dung lượng vô hạn? Sao thứ gì cũng để được bên trong? Chắc là quỷ khí có không gian chứa đồ phải không?]
[Tự tin lên nào! Đúng là quỷ khí không gian rồi! A a a a, ghen tỵ đến chảy nước mắt đây này.]
[Không phải nói là không thể nộp tiền quỷ sao? Tại sao cô ấy lại nộp, còn trông đầy tự tin nữa chứ?]
[Nhìn kỹ xem! Cô ấy không nộp Tiền quỷ, mà là một món thủ công, cùng lắm là chất liệu có chút đặc biệt thôi…]
[Tôi sốc đến há hốc mồm, khả năng tận dụng của cô ấy thật đỉnh.]
[Làm sao mà ghép từ tiền quỷ thành chiếc thuyền buồm được nhỉ? Tôi không hiểu.]
[Bạn có thể gấp giấy thành chiếc thuyền trong đời thực mà, chỉ là gấp tiền giấy thành từng mảnh ghép, rồi ghép lại thành chiếc thuyền thôi.]
“Đây là vật trưng bày phòng khách làm từ 510 Tiền quỷ, ý nghĩa cát tường, hãy định giá đi.” Vân Hân nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro