Tôi Làm Cá Mặn Trong Thế Giới Quỷ Dị
Chương 30
2024-11-14 15:45:09
Năng lực lần này không tồi, thời gian dùng dài, nhưng tiếc là không phải loại năng lực tấn công mà cô mong muốn.
Vân Hân có chút thất vọng.
*
Ngày thứ hai ở Thành Phố Quỷ còn nhộn nhịp hơn ngày đầu.
Vân Hân đã kiếm đủ tiền, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, nên cô không bày quầy hàng nữa, mà rủ cô gái tóc ngắn cùng đi dạo trong khu chợ.
Dạo được một lúc, Vân Hân bắt đầu nghi ngờ, “Có phải mình ảo giác không? Sao tôi cứ có cảm giác tất cả những con quỷ mà chúng ta đi qua đều nhìn chằm chằm vào tôi vậy?”
Ánh mắt chúng mãnh liệt đến mức cô muốn quay đầu bỏ chạy.
Cô gái tóc ngắn: “Không phải ảo giác đâu, chúng thực sự đang nhìn cô đấy.”
Ngay lúc đó, một đám quỷ nhào đến trước mặt Vân Hân, và hỏi dồn dập, “Là cô phải không? Cô là chủ quầy bán trà thanh tâm hôm qua đúng không?”
“Trà của cô thật tốt! Tôi mang về cho sếp một chén, ông ấy uống xong lập tức tăng lương cho tôi!”
“Tôi mua lá trà về pha cho vợ uống, cô ấy uống xong lại nói yêu tôi! Ôi, ai mà hiểu được! Cảm động quá chừng.”
“Chủ quán, còn trà mê đắm hồn quỷ không? Tôi muốn mua cả một ấm!”
Vân Hân lắc đầu ngán ngẩm.
“Trà gì mà ‘mê đắm hồn quỷ chứ? Tôi là người đứng đắn, bán cũng là trà đứng đắn nhé!”
Xung quanh, đám quỷ càng ngày càng cuồng nhiệt.
“Chủ quán, sao hôm qua cô lại không mở quầy? Tôi đợi cô cả buổi đấy!”
“Bán hết hôm qua rồi thì thôi, hôm nay lại tiếp tục chứ! Tôi mang đủ tiền quỷ đến rồi, đảm bảo cô sẽ hài lòng!”
“Tôi nói cho cô nghe, hôm nay nếu không bán trà cho tôi, tôi sẽ bám lấy cô không buông!”
Vân · hôm nay không muốn làm việc · Hân: “......”
“Chạy thôi!”
Vừa nói xong, cô liền quay đầu chạy nhanh, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Một số con quỷ đuổi theo ngay lập tức, còn có vài con đứng lại nhìn cô gái tóc ngắn.
“Tôi không quen cô ấy đâu.” Cô gái tóc ngắn liên tục xua tay, “Tôi cũng chỉ bám theo để xin cô ấy bán cho tôi chút lá trà thôi.”
Trà này hữu dụng như vậy, ai mà chẳng muốn có?
Đám quỷ tỏ ra đồng cảm, buông tha cho cô gái tóc ngắn và tiếp tục đuổi theo Vân Hân.
Nhìn đám quỷ đuổi theo lên tới hàng chục con, cô gái tóc ngắn chỉ có thể thở dài, “Thật là nghiệp chướng…”
Vân Hân chạy rẽ trái, rồi rẽ phải, đám quỷ phía sau không những không giảm, mà còn tăng lên. Mọi người không còn bày quầy bán hàng nữa, cũng chẳng đi dạo nữa, mà tất cả tự giác gia nhập vào “cuộc truy đuổi Vân Hân”.
Thấy đám quỷ đuổi theo ngày càng đông, làm loạn cả khu chợ, Vân Hân chạy vào một con hẻm tối và trốn vào trong bóng tối.
[“Ẩn Thân”: Năng lực cấp S, không thể nâng cấp, cho phép bạn ẩn mình vào trong bóng tối, không ai có thể nhận ra dưới cấp SS.]
“Cô ấy đâu rồi?”
“Chắc là leo tường trốn mất rồi, mau đuổi theo!”
“Cô nói xem, chạy gì chứ? Chi bằng ngồi xuống và giao dịch thẳng thắn, thì có lẽ đám quỷ cũng chẳng đuổi nhiều như thế…”
Tiếng nói dần khuất xa. Một lát sau, con hẻm cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Đợi thêm một lúc, chắc chắn rằng ngoài cô ra không còn ai trong con hẻm, Vân Hân mới ló đầu ra, thở phào, “Thật hú vía.”
Vân Hân có chút thất vọng.
*
Ngày thứ hai ở Thành Phố Quỷ còn nhộn nhịp hơn ngày đầu.
Vân Hân đã kiếm đủ tiền, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, nên cô không bày quầy hàng nữa, mà rủ cô gái tóc ngắn cùng đi dạo trong khu chợ.
Dạo được một lúc, Vân Hân bắt đầu nghi ngờ, “Có phải mình ảo giác không? Sao tôi cứ có cảm giác tất cả những con quỷ mà chúng ta đi qua đều nhìn chằm chằm vào tôi vậy?”
Ánh mắt chúng mãnh liệt đến mức cô muốn quay đầu bỏ chạy.
Cô gái tóc ngắn: “Không phải ảo giác đâu, chúng thực sự đang nhìn cô đấy.”
Ngay lúc đó, một đám quỷ nhào đến trước mặt Vân Hân, và hỏi dồn dập, “Là cô phải không? Cô là chủ quầy bán trà thanh tâm hôm qua đúng không?”
“Trà của cô thật tốt! Tôi mang về cho sếp một chén, ông ấy uống xong lập tức tăng lương cho tôi!”
“Tôi mua lá trà về pha cho vợ uống, cô ấy uống xong lại nói yêu tôi! Ôi, ai mà hiểu được! Cảm động quá chừng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chủ quán, còn trà mê đắm hồn quỷ không? Tôi muốn mua cả một ấm!”
Vân Hân lắc đầu ngán ngẩm.
“Trà gì mà ‘mê đắm hồn quỷ chứ? Tôi là người đứng đắn, bán cũng là trà đứng đắn nhé!”
Xung quanh, đám quỷ càng ngày càng cuồng nhiệt.
“Chủ quán, sao hôm qua cô lại không mở quầy? Tôi đợi cô cả buổi đấy!”
“Bán hết hôm qua rồi thì thôi, hôm nay lại tiếp tục chứ! Tôi mang đủ tiền quỷ đến rồi, đảm bảo cô sẽ hài lòng!”
“Tôi nói cho cô nghe, hôm nay nếu không bán trà cho tôi, tôi sẽ bám lấy cô không buông!”
Vân · hôm nay không muốn làm việc · Hân: “......”
“Chạy thôi!”
Vừa nói xong, cô liền quay đầu chạy nhanh, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Một số con quỷ đuổi theo ngay lập tức, còn có vài con đứng lại nhìn cô gái tóc ngắn.
“Tôi không quen cô ấy đâu.” Cô gái tóc ngắn liên tục xua tay, “Tôi cũng chỉ bám theo để xin cô ấy bán cho tôi chút lá trà thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trà này hữu dụng như vậy, ai mà chẳng muốn có?
Đám quỷ tỏ ra đồng cảm, buông tha cho cô gái tóc ngắn và tiếp tục đuổi theo Vân Hân.
Nhìn đám quỷ đuổi theo lên tới hàng chục con, cô gái tóc ngắn chỉ có thể thở dài, “Thật là nghiệp chướng…”
Vân Hân chạy rẽ trái, rồi rẽ phải, đám quỷ phía sau không những không giảm, mà còn tăng lên. Mọi người không còn bày quầy bán hàng nữa, cũng chẳng đi dạo nữa, mà tất cả tự giác gia nhập vào “cuộc truy đuổi Vân Hân”.
Thấy đám quỷ đuổi theo ngày càng đông, làm loạn cả khu chợ, Vân Hân chạy vào một con hẻm tối và trốn vào trong bóng tối.
[“Ẩn Thân”: Năng lực cấp S, không thể nâng cấp, cho phép bạn ẩn mình vào trong bóng tối, không ai có thể nhận ra dưới cấp SS.]
“Cô ấy đâu rồi?”
“Chắc là leo tường trốn mất rồi, mau đuổi theo!”
“Cô nói xem, chạy gì chứ? Chi bằng ngồi xuống và giao dịch thẳng thắn, thì có lẽ đám quỷ cũng chẳng đuổi nhiều như thế…”
Tiếng nói dần khuất xa. Một lát sau, con hẻm cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Đợi thêm một lúc, chắc chắn rằng ngoài cô ra không còn ai trong con hẻm, Vân Hân mới ló đầu ra, thở phào, “Thật hú vía.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro