Tôi Làm Cá Mặn Trong Thế Giới Quỷ Dị
Chương 45
2024-11-14 15:45:09
Thầy chủ nhiệm trầm ngâm, “...”
Ông đổi câu hỏi, “Chắc chắn trà không chứa chất gây nghiện chứ?”
Nhân viên y tế khẳng định, “Không có.”
Để chắc chắn, chính thầy chủ nhiệm thử uống. Sau khi uống, ông cảm thấy trà bình thường, vị ngon và có thể giải khát, ngoài ra không có gì đặc biệt.
“Có khi nào các trợ giảng diễn quá sâu?” Thầy chủ nhiệm nhìn các trợ giảng, nghi ngờ rằng họ đang diễn kịch.
Quỷ Nanh Xanh, tên Trương Hạo, ngước nhìn lên, “Bọn em không diễn. Uống trà này có cảm giác thích uống hơn nữa, uống mãi không chán.”
Quỷ Dao – Từ Văn Vũ dè dặt nói thêm, “Khi biến thành quỷ quá nhiều, dễ để lại di chứng. Em uống xong trà thấy dễ chịu hơn hẳn, như một bài thuốc đặc trị vậy.”
Triệu Nhã thì kể, “Em cho Quỷ Bé một viên kẹo, nó tăng độ thiện cảm lên 10. Vậy nên em phải cố gắng kiếm thêm kẹo cho nó ăn.”
Thầy chủ nhiệm: Chuyện này càng lúc càng khó tin.
Ông tiếp tục hỏi Vân Hân, “Kẹo sữa và trà này em lấy từ đâu?”
“Trong phó bản, trò chơi phát cho.” Vân Hân trả lời.
Thầy chủ nhiệm suy nghĩ, đoán rằng những vật phẩm này là phần thưởng từ nhiệm vụ phụ hoặc do cô đạt điểm đánh giá cao. Thực ra, đó là những phần thưởng từ việc điểm danh mỗi ngày khi vào phó bản.
Cuối cùng, thầy chủ nhiệm cũng không tiện yêu cầu Vân Hân chia sẻ kẹo sữa và trà của mình, vì nếu những món này giúp tân sinh viên an toàn hơn trong các phó bản sau, ông không muốn họ phải từ bỏ lợi thế này.
Thế là sự việc kết thúc.
*
Tuần tiếp theo, buổi mô phỏng vẫn tiếp tục.
Các đàn anh đàn chị vui vẻ đùa giõn với ba người Lâm Uyên nhưng khi đối mặt với Vân Hân, họ liên tục mắc bẫy.
Giang Văn thậm chí phát bực, “Đối phó được quỷ cấp A, cấp SS, nhưng lại bó tay với cấp D? Đừng làm quá lố!”
Cuối cùng, Triệu Nhã quyết định khích tướng, “Có giỏi thì đừng dùng chiêu này nữa!”
Vân Hân không mắc mưu, “Có giỏi thì đừng trúng bẫy của em nữa.”
Triệu Nhã thở dài, “...”
Quỷ Bé tuy nhỏ bé, nhưng vô cùng thông minh. Chỉ cần Triệu Nhã hơi chậm chạp, thiện cảm của nó sẽ giảm.
Cô cũng không muốn trúng bẫy nhưng quỷ khế ước không đồng ý, cô làm sao được đây? Còn không phải tiếp tục kiên trì kiếm lương thực cho quỷ khế ước sao?
Sau một tuần nữa trôi qua.
Các trợ giảng lớp A đồng ý rằng Vân Hân đã thành thạo việc đối phó với quỷ, không cần mô phỏng nữa. Họ cho rằng cô có thể xuống lớp C để rèn luyện cùng các tân sinh viên khác.
Trước khi chuyển lớp, Triệu Nhã nhắc nhở cô, “Đừng nghĩ việc học là vô ích. Có một quy tắc ẩn trong trò chơi – những người có thực lực tương đương, ở cùng khu vực và thời gian còn lại dưới 7 ngày, thường sẽ bị kéo vào cùng một phó bản.”
“Đi phó bản cùng bạn học sẽ an toàn hơn là đi với người lạ.”
“Có người mới có thiên phú, tự tin quá mức, rồi ngã quỵ từ sớm. Ăn chút khổ ở học viện còn hơn mất mạng trong phó bản.”
Vân Hân bật cười, “Chị đừng lo, em vốn cá muối, ko thích gây chuyện, lại càng không thích mạo hiểm, sẽ không cố ý làm chuyện nguy hiểm.”
Triệu Nhã: Không thích rước họa? Em ư?
Ông đổi câu hỏi, “Chắc chắn trà không chứa chất gây nghiện chứ?”
Nhân viên y tế khẳng định, “Không có.”
Để chắc chắn, chính thầy chủ nhiệm thử uống. Sau khi uống, ông cảm thấy trà bình thường, vị ngon và có thể giải khát, ngoài ra không có gì đặc biệt.
“Có khi nào các trợ giảng diễn quá sâu?” Thầy chủ nhiệm nhìn các trợ giảng, nghi ngờ rằng họ đang diễn kịch.
Quỷ Nanh Xanh, tên Trương Hạo, ngước nhìn lên, “Bọn em không diễn. Uống trà này có cảm giác thích uống hơn nữa, uống mãi không chán.”
Quỷ Dao – Từ Văn Vũ dè dặt nói thêm, “Khi biến thành quỷ quá nhiều, dễ để lại di chứng. Em uống xong trà thấy dễ chịu hơn hẳn, như một bài thuốc đặc trị vậy.”
Triệu Nhã thì kể, “Em cho Quỷ Bé một viên kẹo, nó tăng độ thiện cảm lên 10. Vậy nên em phải cố gắng kiếm thêm kẹo cho nó ăn.”
Thầy chủ nhiệm: Chuyện này càng lúc càng khó tin.
Ông tiếp tục hỏi Vân Hân, “Kẹo sữa và trà này em lấy từ đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trong phó bản, trò chơi phát cho.” Vân Hân trả lời.
Thầy chủ nhiệm suy nghĩ, đoán rằng những vật phẩm này là phần thưởng từ nhiệm vụ phụ hoặc do cô đạt điểm đánh giá cao. Thực ra, đó là những phần thưởng từ việc điểm danh mỗi ngày khi vào phó bản.
Cuối cùng, thầy chủ nhiệm cũng không tiện yêu cầu Vân Hân chia sẻ kẹo sữa và trà của mình, vì nếu những món này giúp tân sinh viên an toàn hơn trong các phó bản sau, ông không muốn họ phải từ bỏ lợi thế này.
Thế là sự việc kết thúc.
*
Tuần tiếp theo, buổi mô phỏng vẫn tiếp tục.
Các đàn anh đàn chị vui vẻ đùa giõn với ba người Lâm Uyên nhưng khi đối mặt với Vân Hân, họ liên tục mắc bẫy.
Giang Văn thậm chí phát bực, “Đối phó được quỷ cấp A, cấp SS, nhưng lại bó tay với cấp D? Đừng làm quá lố!”
Cuối cùng, Triệu Nhã quyết định khích tướng, “Có giỏi thì đừng dùng chiêu này nữa!”
Vân Hân không mắc mưu, “Có giỏi thì đừng trúng bẫy của em nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Nhã thở dài, “...”
Quỷ Bé tuy nhỏ bé, nhưng vô cùng thông minh. Chỉ cần Triệu Nhã hơi chậm chạp, thiện cảm của nó sẽ giảm.
Cô cũng không muốn trúng bẫy nhưng quỷ khế ước không đồng ý, cô làm sao được đây? Còn không phải tiếp tục kiên trì kiếm lương thực cho quỷ khế ước sao?
Sau một tuần nữa trôi qua.
Các trợ giảng lớp A đồng ý rằng Vân Hân đã thành thạo việc đối phó với quỷ, không cần mô phỏng nữa. Họ cho rằng cô có thể xuống lớp C để rèn luyện cùng các tân sinh viên khác.
Trước khi chuyển lớp, Triệu Nhã nhắc nhở cô, “Đừng nghĩ việc học là vô ích. Có một quy tắc ẩn trong trò chơi – những người có thực lực tương đương, ở cùng khu vực và thời gian còn lại dưới 7 ngày, thường sẽ bị kéo vào cùng một phó bản.”
“Đi phó bản cùng bạn học sẽ an toàn hơn là đi với người lạ.”
“Có người mới có thiên phú, tự tin quá mức, rồi ngã quỵ từ sớm. Ăn chút khổ ở học viện còn hơn mất mạng trong phó bản.”
Vân Hân bật cười, “Chị đừng lo, em vốn cá muối, ko thích gây chuyện, lại càng không thích mạo hiểm, sẽ không cố ý làm chuyện nguy hiểm.”
Triệu Nhã: Không thích rước họa? Em ư?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro