Tôi Làm Cá Mặn Trong Thế Giới Quỷ Dị
Chương 50
2024-11-14 15:45:09
Quỷ béo: “...”
Nhân viên phục vụ quỷ: “...”
Thôi xong! Hóa ra đây không phải là cuộc tranh cãi giữa một khách bình thường và một VIP thượng đẳng, mà là giữa một VIP thượng đẳng và một VIP thượng đẳng tiềm năng!
Thật là rắc rối, phải làm sao bây giờ?
“Để tôi vào bếp giục món ăn.”
Không để khách kịp phản ứng, nhân viên phục vụ quỷ chuồn nhanh như một làn khói.
“Thì ra là có chút tiền của, chẳng trách thái độ khinh khỉnh.” Quỷ béo lẩm bẩm, giọng đầy khó chịu, nhưng không còn dám ngang ngược nữa.
Độ giàu có thường tỉ lệ thuận với sức mạnh của một cá nhân (hoặc một con quỷ).
Nó là ngoại lệ, chỉ nhờ vào sức mạnh của anh nó trong gia đình.
Nếu đối phương thực sự có thực lực, nó biết rằng đối đầu trực diện chỉ làm mình thiệt thòi.
“Đừng ồn ào, đừng ồn ào, hòa khí sinh tài.” Đúng lúc này, quản lý đầu lợn xuất hiện, tách hai vị khách ra. Nó quay sang Vân Hân, nở nụ cười tươi, “Quý khách muốn đi ăn đúng không? Mời theo tôi, tôi sẽ dẫn đường. Mời quý khách đi lối này!”
Cách xưng hô từ “khách” chuyển thành “quý khách.”
Vân Hân nhìn thấy rõ, nhưng không nói gì, chỉ yên lặng cất bốn xấp iền quỷ vào túi.
Quản lý đầu lợn dẫn cô đi, đưa cô ra xa khỏi quỷ béo.
Chờ cô đi khuất, nó mới thở phào, ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm, “Thật hú hồn.”
*
Ở phía bên kia.
Dù đã đi xa, quản lý đầu lợn vẫn cố gắng giải thích, “Khách VIP kia chỉ vì chờ quá lâu mà tức giận nên mới trút giận lên nhân viên. Thông thường, nó đối xử với khách hàng rất thân thiện. Đừng để một chút hiểu lầm nhỏ làm tổn hại hòa khí.”
Vân Hân mỉm cười: Hiểu lầm? Có hiểu lầm gì đâu? Vừa gặp mà đã tặng tôi 40,000 Tiền quỷ, tôi cực kỳ quý nó luôn!
Vân Hân được mời đến ngồi bên cửa sổ. Cô lật xem thực đơn trong khi quản lý đầu lợn giới thiệu: “Các món đầu là món bình thường, quý khách có thể gọi miễn phí. Trang cuối cùng là các món đặc biệt, có thu phí.”
“Món đặc biệt? Đặc biệt ở điểm nào?” Vân Hân hỏi.
“Ví dụ món mì lạnh làm từ bột thực vật đặc biệt này. Sau khi ăn có thể tăng chút sức lực,” quản lý đầu lợn kiên nhẫn giải thích.
“Còn rượu Hoàng Tuyền, món đặc sản của khách sạn chúng tôi, có tác dụng tăng đáng kể tốc độ.”
“Cơm Hương Lúa cũng giúp tăng cường thể chất một cách nhẹ nhàng.”
Nghe quản lý giới thiệu từng món, Vân Hân gật gù, “Nghe cũng được đấy.”
Khi quản lý giới thiệu hết các món đặc biệt, Vân Hân gập thực đơn lại, rút ra một xấp tiền quỷ 10,000, đặt mạnh xuống bàn, “Món đặc biệt, mỗi món hai phần.”
Quản lý đầu lợn mừng rỡ, “Rõ rồi! Tôi sẽ báo bếp chuẩn bị ngay.”
Mười lăm phút sau, món ăn đã được dọn lên đầy đủ.
Vân Hân để lại một phần cho mình, còn phần kia cô đặt xuống, cho cái bóng của mình.
Từ xa, Quỷ béo lén quan sát. Khi thấy Vân Hân đưa hết một phần món đặc biệt cho cái bóng, mắt nó trợn trừng. So về tài sản thì nó không rõ, nhưng về độ hào phóng, xem chừng nó đã thua rồi…
*
Cùng lúc đó, ở phòng 401.
Một khách quỷ trong phòng bỗng vấp phải một tượng gỗ, ngã nhào xuống sàn, đau điếng.
Nhân viên phục vụ quỷ: “...”
Thôi xong! Hóa ra đây không phải là cuộc tranh cãi giữa một khách bình thường và một VIP thượng đẳng, mà là giữa một VIP thượng đẳng và một VIP thượng đẳng tiềm năng!
Thật là rắc rối, phải làm sao bây giờ?
“Để tôi vào bếp giục món ăn.”
Không để khách kịp phản ứng, nhân viên phục vụ quỷ chuồn nhanh như một làn khói.
“Thì ra là có chút tiền của, chẳng trách thái độ khinh khỉnh.” Quỷ béo lẩm bẩm, giọng đầy khó chịu, nhưng không còn dám ngang ngược nữa.
Độ giàu có thường tỉ lệ thuận với sức mạnh của một cá nhân (hoặc một con quỷ).
Nó là ngoại lệ, chỉ nhờ vào sức mạnh của anh nó trong gia đình.
Nếu đối phương thực sự có thực lực, nó biết rằng đối đầu trực diện chỉ làm mình thiệt thòi.
“Đừng ồn ào, đừng ồn ào, hòa khí sinh tài.” Đúng lúc này, quản lý đầu lợn xuất hiện, tách hai vị khách ra. Nó quay sang Vân Hân, nở nụ cười tươi, “Quý khách muốn đi ăn đúng không? Mời theo tôi, tôi sẽ dẫn đường. Mời quý khách đi lối này!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cách xưng hô từ “khách” chuyển thành “quý khách.”
Vân Hân nhìn thấy rõ, nhưng không nói gì, chỉ yên lặng cất bốn xấp iền quỷ vào túi.
Quản lý đầu lợn dẫn cô đi, đưa cô ra xa khỏi quỷ béo.
Chờ cô đi khuất, nó mới thở phào, ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm, “Thật hú hồn.”
*
Ở phía bên kia.
Dù đã đi xa, quản lý đầu lợn vẫn cố gắng giải thích, “Khách VIP kia chỉ vì chờ quá lâu mà tức giận nên mới trút giận lên nhân viên. Thông thường, nó đối xử với khách hàng rất thân thiện. Đừng để một chút hiểu lầm nhỏ làm tổn hại hòa khí.”
Vân Hân mỉm cười: Hiểu lầm? Có hiểu lầm gì đâu? Vừa gặp mà đã tặng tôi 40,000 Tiền quỷ, tôi cực kỳ quý nó luôn!
Vân Hân được mời đến ngồi bên cửa sổ. Cô lật xem thực đơn trong khi quản lý đầu lợn giới thiệu: “Các món đầu là món bình thường, quý khách có thể gọi miễn phí. Trang cuối cùng là các món đặc biệt, có thu phí.”
“Món đặc biệt? Đặc biệt ở điểm nào?” Vân Hân hỏi.
“Ví dụ món mì lạnh làm từ bột thực vật đặc biệt này. Sau khi ăn có thể tăng chút sức lực,” quản lý đầu lợn kiên nhẫn giải thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Còn rượu Hoàng Tuyền, món đặc sản của khách sạn chúng tôi, có tác dụng tăng đáng kể tốc độ.”
“Cơm Hương Lúa cũng giúp tăng cường thể chất một cách nhẹ nhàng.”
Nghe quản lý giới thiệu từng món, Vân Hân gật gù, “Nghe cũng được đấy.”
Khi quản lý giới thiệu hết các món đặc biệt, Vân Hân gập thực đơn lại, rút ra một xấp tiền quỷ 10,000, đặt mạnh xuống bàn, “Món đặc biệt, mỗi món hai phần.”
Quản lý đầu lợn mừng rỡ, “Rõ rồi! Tôi sẽ báo bếp chuẩn bị ngay.”
Mười lăm phút sau, món ăn đã được dọn lên đầy đủ.
Vân Hân để lại một phần cho mình, còn phần kia cô đặt xuống, cho cái bóng của mình.
Từ xa, Quỷ béo lén quan sát. Khi thấy Vân Hân đưa hết một phần món đặc biệt cho cái bóng, mắt nó trợn trừng. So về tài sản thì nó không rõ, nhưng về độ hào phóng, xem chừng nó đã thua rồi…
*
Cùng lúc đó, ở phòng 401.
Một khách quỷ trong phòng bỗng vấp phải một tượng gỗ, ngã nhào xuống sàn, đau điếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro