Chương 42
2024-11-07 08:37:40
“Con khốn, đánh ông đây xong còn muốn chạy à!”
Diệp Thu Oánh nhíu mày nhìn Triệu Nhị, đối phương gầy rộc đi, mặt trắng như lệ quỷ, ngón tay như xương khô, trên mặt còn có không ít vết thương.
Trước đây đã không giống người, bây giờ lại càng giống ma.
Diệp Thu Oánh cười lạnh một tiếng, trực tiếp lấy gậy chống lưu manh trong túi ra.
“Anh có gan thì tới đây.”
Dòng điện xèo xèo, dưới bóng đêm lóe ra tia lửa nhỏ, vẻ mặt oán hận của Triệu Nhị đột nhiên thay đổi, cả người không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Mày có bản lĩnh thì đừng dùng thứ đó.”
Triệu Nhị thở hổn hển chỉ Diệp Thu Oánh, tức giận mắng.
Một tháng nay bao nhiêu đau khổ anh ta phải chịu đều bởi vì con đàn bà chết tiệt này, nhưng cảm giác bị điện giật rất đáng sợ, trong lúc anh ta còn đang do dự, một gáo nước lạnh dội lên người anh ta.
Diệp Thu Oánh ấn mạnh cây gậy kích điện, bước từng bước lại gần anh ta như ma quỷ.
Ánh điện lóe lên, đầu ngón tay Triệu Nhị tê dại, cuối cùng anh ta cũng gào lên như xé ruột xé gan.
“Cô đừng tới đây!”
“Đừng tới đây!”
“Bà cô tổ của tôi ơi, tôi đi, tôi sẽ đi mà, tôi đi ngay đây được chưa?”
Cảm giác bị điện giật, anh ta chịu đủ rồi.
Diệp Thu Oánh nhìn Triệu Nhị mặt mày xám tro chạy đi, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đối phương có chút kiến thức về cách điện, cái mạng nhỏ này của cô khó giữ rồi.
Tắt lửa tối đèn, trong núi có không ít dã thú, Diệp Thu Oán cũng không dám ở bên ngoài lâu.
Về đến nhà, căn phòng nhỏ yên tĩnh tối đen như mực, cảm giác lạnh lẽo, cô độc khi một mình ở một thế giới khác đột nhiên dâng lên.
Diệp Thu Oánh khởi động máy phát điện chạy bằng dầu hỏa, hộp điện kéo rầm rầm, động cơ chuyển động oang oang, trong đêm tối có hơi ồn ào nhưng cũng có thêm hơi thở cuộc sống.
Bóng đèn nhỏ trong phòng sáng lên, thoáng chốc đã mang đến hơi ấm cho căn phòng nhỏ lạnh như băng.
Lương thực dự trữ đều được Diệp Thu Oánh để trong vại gạo, cô lấy chút gạo, vo sạch, đầu tiên là nấu cơm sau đó cắt chút thịt khô của Chu Khoa đưa tới rồi thái thêm mấy củ khoai tây.
Cô định làm món thịt khô hầm khoai tây.
Đợi nấu xong, ngoại trừ chất lượng hơi khó coi ra thì miễn cưỡng cũng có thể cho vào miệng, ít nhất còn tốt hơn bị khét.
Diệp Thu Oánh không khỏi cảm thán, tài nấu nướng của mình đúng là càng ngày càng khéo.
Thời tiết cuối tháng sáu càng ngày càng khô nóng, chỉ có sáng sớm với tối muộn mới mát mẻ hơn.
Hai ngày nay, Diệp Thu Oánh dậy sớm, để tăng cường các biện pháp an toàn, cố định lên núi chặt một ít gỗ về để gia cố hàng rào, chặt thêm một ít trúc vót nhọn rồi buộc lại, bất kể là người hay dã thú đều không thể xông vào trong thời gian ngắn.
Cô vừa ra cửa đã gặp chị dâu Thúy Bình mang theo giỏ trúc.
Thúy Bình nhiệt tình: “Thu Oánh, em cũng lên núi đào măng sao?”
“Em lên núi đốn củi.”
“Đi, hai ta cùng đi.”
Thúy Bình sợ cô từ chối, không nói hai lời đã khoác tay Diệp Thu Oánh: “Đi cùng chị dâu đi, cả ngày em cứ lủi thủi một mình có buồn không, định sống một mình cả đời thật đấy à?”
Tính tình nguyên thân vốn quái gở, Diệp Thu Oánh xuyên qua đây chỉ lo bày sạp, ít khi giao thiệp với người trong thôn, xem như chứng thực danh tiếng độc lai độc vãng.
Thúy Bình ở gần nhà họ Diệp, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp nên mới trở thành một trong số ít người có thể tán gẫu với cô.
Diệp Thu Oánh dở khóc dở cười, đành phải lên tiếng: “Vâng vâng vâng, em đi với chị.”
Lúc này Thúy Bình mới hài lòng mà buông người ra.
Hai người vui vẻ tán gẫu.
Diệp Thu Oánh nhíu mày nhìn Triệu Nhị, đối phương gầy rộc đi, mặt trắng như lệ quỷ, ngón tay như xương khô, trên mặt còn có không ít vết thương.
Trước đây đã không giống người, bây giờ lại càng giống ma.
Diệp Thu Oánh cười lạnh một tiếng, trực tiếp lấy gậy chống lưu manh trong túi ra.
“Anh có gan thì tới đây.”
Dòng điện xèo xèo, dưới bóng đêm lóe ra tia lửa nhỏ, vẻ mặt oán hận của Triệu Nhị đột nhiên thay đổi, cả người không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Mày có bản lĩnh thì đừng dùng thứ đó.”
Triệu Nhị thở hổn hển chỉ Diệp Thu Oánh, tức giận mắng.
Một tháng nay bao nhiêu đau khổ anh ta phải chịu đều bởi vì con đàn bà chết tiệt này, nhưng cảm giác bị điện giật rất đáng sợ, trong lúc anh ta còn đang do dự, một gáo nước lạnh dội lên người anh ta.
Diệp Thu Oánh ấn mạnh cây gậy kích điện, bước từng bước lại gần anh ta như ma quỷ.
Ánh điện lóe lên, đầu ngón tay Triệu Nhị tê dại, cuối cùng anh ta cũng gào lên như xé ruột xé gan.
“Cô đừng tới đây!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng tới đây!”
“Bà cô tổ của tôi ơi, tôi đi, tôi sẽ đi mà, tôi đi ngay đây được chưa?”
Cảm giác bị điện giật, anh ta chịu đủ rồi.
Diệp Thu Oánh nhìn Triệu Nhị mặt mày xám tro chạy đi, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đối phương có chút kiến thức về cách điện, cái mạng nhỏ này của cô khó giữ rồi.
Tắt lửa tối đèn, trong núi có không ít dã thú, Diệp Thu Oán cũng không dám ở bên ngoài lâu.
Về đến nhà, căn phòng nhỏ yên tĩnh tối đen như mực, cảm giác lạnh lẽo, cô độc khi một mình ở một thế giới khác đột nhiên dâng lên.
Diệp Thu Oánh khởi động máy phát điện chạy bằng dầu hỏa, hộp điện kéo rầm rầm, động cơ chuyển động oang oang, trong đêm tối có hơi ồn ào nhưng cũng có thêm hơi thở cuộc sống.
Bóng đèn nhỏ trong phòng sáng lên, thoáng chốc đã mang đến hơi ấm cho căn phòng nhỏ lạnh như băng.
Lương thực dự trữ đều được Diệp Thu Oánh để trong vại gạo, cô lấy chút gạo, vo sạch, đầu tiên là nấu cơm sau đó cắt chút thịt khô của Chu Khoa đưa tới rồi thái thêm mấy củ khoai tây.
Cô định làm món thịt khô hầm khoai tây.
Đợi nấu xong, ngoại trừ chất lượng hơi khó coi ra thì miễn cưỡng cũng có thể cho vào miệng, ít nhất còn tốt hơn bị khét.
Diệp Thu Oánh không khỏi cảm thán, tài nấu nướng của mình đúng là càng ngày càng khéo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời tiết cuối tháng sáu càng ngày càng khô nóng, chỉ có sáng sớm với tối muộn mới mát mẻ hơn.
Hai ngày nay, Diệp Thu Oánh dậy sớm, để tăng cường các biện pháp an toàn, cố định lên núi chặt một ít gỗ về để gia cố hàng rào, chặt thêm một ít trúc vót nhọn rồi buộc lại, bất kể là người hay dã thú đều không thể xông vào trong thời gian ngắn.
Cô vừa ra cửa đã gặp chị dâu Thúy Bình mang theo giỏ trúc.
Thúy Bình nhiệt tình: “Thu Oánh, em cũng lên núi đào măng sao?”
“Em lên núi đốn củi.”
“Đi, hai ta cùng đi.”
Thúy Bình sợ cô từ chối, không nói hai lời đã khoác tay Diệp Thu Oánh: “Đi cùng chị dâu đi, cả ngày em cứ lủi thủi một mình có buồn không, định sống một mình cả đời thật đấy à?”
Tính tình nguyên thân vốn quái gở, Diệp Thu Oánh xuyên qua đây chỉ lo bày sạp, ít khi giao thiệp với người trong thôn, xem như chứng thực danh tiếng độc lai độc vãng.
Thúy Bình ở gần nhà họ Diệp, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp nên mới trở thành một trong số ít người có thể tán gẫu với cô.
Diệp Thu Oánh dở khóc dở cười, đành phải lên tiếng: “Vâng vâng vâng, em đi với chị.”
Lúc này Thúy Bình mới hài lòng mà buông người ra.
Hai người vui vẻ tán gẫu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro