Chương 6
2024-11-07 08:37:40
Cô vươn tay duỗi người trong sân. Mọi người thường nói chất lượng không khí vào sáng sớm không tốt nhưng hưng vào những năm 80, môi trường chưa bị ô nhiễm nhiều. Gió trên núi vào sáng sớm thật trong lành, chỉ cần hít một hơi thôi cũng đủ khiến lòng người phấn chấn, thoải mái.
Tâm trạng dễ chịu ấy kéo dài cho đến khi cô bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Diệp Thu Oánh bước đến gian bếp và hoàn toàn chết lặng - cô chưa từng sử dụng bếp củi bao giờ!
Từ khi xuyên không đến đây, cô chưa hề uống một giọt nước hay ăn một miếng cơm nào. Bây giờ, bụng cô đang réo lên ầm ĩ vì đói. Mặc dù đầu vẫn còn đau do vết thương, hoa mắt chóng mặt, cô vẫn phải cố gắng đi chẻ củi để nhóm lửa.
…
"Khụ khụ khụ."
Những tiếng ho khan liên tục vang lên từ gian bếp nhà họ Diệp. Không biết đã bao lâu trôi qua, đến khi nhà người ta đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa thì cuối cùng, từ ống khói nhà họ Diệp mới bắt đầu tỏa ra mùi khói bếp.
Diệp Thu Oánh trong bếp, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì, ho đến mức suýt nghĩ mình sắp chết. Ở kiếp trước, cô bận rộn với công việc, thường xuyên kiệt sức. Để tiết kiệm thời gian, cô chỉ nấu những món ăn đơn giản nhất, thậm chí quên ăn là chuyện thường, kỹ năng sinh hoạt cũng không được tốt.
Có lẽ vì mẹ vừa mất nên nguyên chủ không còn tâm trạng để nấu nướng, xung quanh nhà chất đầy củi ướt chưa kịp phơi khô.
Cuối cùng, cô cũng tìm được vài cành khô, nhưng vừa nhóm lửa lên thì ngọn lửa lại tắt ngúm. Trong chớp mắt, hộp diêm đã gần hết. May mắn thay, cuối cùng ngọn lửa cũng bùng lên.
Lúc này cháo đang được hâm nóng trong một cái chảo sắt lớn bị mẻ một góc.
Bụng đói sôi ùng ục lại còn mất máu quá nhiều, bây giờ trong mắt Diệp Thu Oánh đã thấy toàn sao rồi. Có ai ngờ được cô từng là một kỹ sư cao cấp lại chỉ vì ăn một bát cháo trắng thôi cũng hạnh phúc đến mức đỏ cả mắt, cay sống mũi?
Không thể như thế này được, cô nhất định phải làm một cái nồi điện!
Sau khi uống hai bát cháo đặc dạ dày mới ấm lên, cuối cùng Diệp Thu Oánh cũng khôi phục được chút sức lực, sau đó đun một ít nước nóng để uống.
Khó được có chút sức lực, bây giờ cô mới có thời gian quan sát nhà họ Diệp.
Người ta nói nhà họ Diệp vốn sống ở thị trấn, sau khi ngôi nhà của họ bị tịch thu thì bị phân cho một ngôi nhà đất này ở thôn Liễu Kiều.
Đây là một căn nhà bình thường của nhà nông, mặt trước và mặt sau của ngôi nhà dùng rào tre vây quanh, phòng chính ở bên trái, phòng ngủ bên trong nhỏ hơn ở bên phải.
Một nhà kho bằng gỗ có đắp bếp đất. Sân không rộng nhưng may mắn được thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, đồ đạc trong nhà cũng đầy đủ gồm bàn ghế, tủ giường, bàn cao, chậu rửa mặt và gương.
Nghe dì Trương nói đây đều là những món đồ nội thất mà ba của cô đã làm trước khi mất.
Chúng đều được làm bằng gỗ bình thường có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, kiểu dáng đơn giản. Tuy nhiên chúng có khả năng chống mục, chống sâu mọt và chống rỉ sét tốt, đồng thời có độ bền cao, điều này cho thấy ba Diệp rất chú trọng khi làm ra những đồ vật này. Mẹ Diệp đã từng đi học và biết viết. Bà đã dạy con gái đọc và viết khi bà còn sống. Ba mẹ nguyên thân đã dùng hết sức mình để yêu thương con cái.
Diệp Thu Oánh thở dài, cô lấy nước ấm và ngồi trước gương.
Đêm qua ánh đèn quá mờ nên tầm nhìn mơ hồ. Bây giờ nhìn lại cô gái trong gương mặc dù khuôn mặt tái nhợt và dính đầy bụi đen, nhìn không rõ nhưng đường nét khuôn mặt cũng khá đẹp. Nhưng gầy quá, dù đã hơn mười tám tuổi nhưng nhìn như trẻ vị thành niên mười lăm mười sáu tuổi.
Tâm trạng dễ chịu ấy kéo dài cho đến khi cô bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Diệp Thu Oánh bước đến gian bếp và hoàn toàn chết lặng - cô chưa từng sử dụng bếp củi bao giờ!
Từ khi xuyên không đến đây, cô chưa hề uống một giọt nước hay ăn một miếng cơm nào. Bây giờ, bụng cô đang réo lên ầm ĩ vì đói. Mặc dù đầu vẫn còn đau do vết thương, hoa mắt chóng mặt, cô vẫn phải cố gắng đi chẻ củi để nhóm lửa.
…
"Khụ khụ khụ."
Những tiếng ho khan liên tục vang lên từ gian bếp nhà họ Diệp. Không biết đã bao lâu trôi qua, đến khi nhà người ta đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa thì cuối cùng, từ ống khói nhà họ Diệp mới bắt đầu tỏa ra mùi khói bếp.
Diệp Thu Oánh trong bếp, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì, ho đến mức suýt nghĩ mình sắp chết. Ở kiếp trước, cô bận rộn với công việc, thường xuyên kiệt sức. Để tiết kiệm thời gian, cô chỉ nấu những món ăn đơn giản nhất, thậm chí quên ăn là chuyện thường, kỹ năng sinh hoạt cũng không được tốt.
Có lẽ vì mẹ vừa mất nên nguyên chủ không còn tâm trạng để nấu nướng, xung quanh nhà chất đầy củi ướt chưa kịp phơi khô.
Cuối cùng, cô cũng tìm được vài cành khô, nhưng vừa nhóm lửa lên thì ngọn lửa lại tắt ngúm. Trong chớp mắt, hộp diêm đã gần hết. May mắn thay, cuối cùng ngọn lửa cũng bùng lên.
Lúc này cháo đang được hâm nóng trong một cái chảo sắt lớn bị mẻ một góc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bụng đói sôi ùng ục lại còn mất máu quá nhiều, bây giờ trong mắt Diệp Thu Oánh đã thấy toàn sao rồi. Có ai ngờ được cô từng là một kỹ sư cao cấp lại chỉ vì ăn một bát cháo trắng thôi cũng hạnh phúc đến mức đỏ cả mắt, cay sống mũi?
Không thể như thế này được, cô nhất định phải làm một cái nồi điện!
Sau khi uống hai bát cháo đặc dạ dày mới ấm lên, cuối cùng Diệp Thu Oánh cũng khôi phục được chút sức lực, sau đó đun một ít nước nóng để uống.
Khó được có chút sức lực, bây giờ cô mới có thời gian quan sát nhà họ Diệp.
Người ta nói nhà họ Diệp vốn sống ở thị trấn, sau khi ngôi nhà của họ bị tịch thu thì bị phân cho một ngôi nhà đất này ở thôn Liễu Kiều.
Đây là một căn nhà bình thường của nhà nông, mặt trước và mặt sau của ngôi nhà dùng rào tre vây quanh, phòng chính ở bên trái, phòng ngủ bên trong nhỏ hơn ở bên phải.
Một nhà kho bằng gỗ có đắp bếp đất. Sân không rộng nhưng may mắn được thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, đồ đạc trong nhà cũng đầy đủ gồm bàn ghế, tủ giường, bàn cao, chậu rửa mặt và gương.
Nghe dì Trương nói đây đều là những món đồ nội thất mà ba của cô đã làm trước khi mất.
Chúng đều được làm bằng gỗ bình thường có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, kiểu dáng đơn giản. Tuy nhiên chúng có khả năng chống mục, chống sâu mọt và chống rỉ sét tốt, đồng thời có độ bền cao, điều này cho thấy ba Diệp rất chú trọng khi làm ra những đồ vật này. Mẹ Diệp đã từng đi học và biết viết. Bà đã dạy con gái đọc và viết khi bà còn sống. Ba mẹ nguyên thân đã dùng hết sức mình để yêu thương con cái.
Diệp Thu Oánh thở dài, cô lấy nước ấm và ngồi trước gương.
Đêm qua ánh đèn quá mờ nên tầm nhìn mơ hồ. Bây giờ nhìn lại cô gái trong gương mặc dù khuôn mặt tái nhợt và dính đầy bụi đen, nhìn không rõ nhưng đường nét khuôn mặt cũng khá đẹp. Nhưng gầy quá, dù đã hơn mười tám tuổi nhưng nhìn như trẻ vị thành niên mười lăm mười sáu tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro