Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 23
Ô Mộc
2024-08-05 23:54:27
Buổi sáng, Nguyễn Ngưng đi dạo hơn mười cửa hàng kim khí, chủ yếu là phải mua một thứ, chính là đinh.
Đúng vậy, chính là đinh.
Giữa trưa, Nguyễn Ngưng ăn đại một bát mì để giải quyết bữa trưa, đến hai giờ chiều cô đi tới một cửa hàng, mua súng bắn đinh.
Ông chủ hỏi cô mua làm gì, Nguyễn Ngưng nói mua cho chồng mình, chồng cô là một nhân viên lắp đặt sửa chữa thiết bị.
Thứ này mặc dù lợi hại nhưng lại là công cụ phổ biến của người lao động nhập cư, giá thành cũng chỉ hơn một trăm tệ, ông chủ lập tức lấy cho Nguyễn Ngưng một cái, còn dặn dò Nguyễn Ngưng phải chú ý an toàn.
Nguyễn Ngưng thầm thở phào nhẹ nhõm, trả tiền rồi bỏ chạy lấy người.
Lặp lại bài cũ, Nguyễn Ngưng giả trang một chút, đi mua cái thứ hai, rồi cái thứ ba, tất cả đều dùng tiền mặt để thanh toán.
Sau khi mua được súng bắn đinh, Nguyễn Ngưng lập tức ném nó vào trong khu vực chứa vũ khí.
Có hàng trong tay, cô không hề hoảng sợ, trái tim không yên của Nguyễn Ngưng cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, lúc cô đang chuẩn bị lên xe đến cửa hàng thứ tư, không ngờ đột nhiên hệ thống lại lên tiếng.
"Ký chủ, ngài nhìn xem bên kia đường là ai thế?"
Nguyễn Ngưng ngẩng đầu nhìn sang, hai mắt sáng bừng lên: "Ồ, thấy rồi."
Người đàn ông này cao một mét bảy mươi tư!
Khuôn mặt rất bình thường!
Dáng người gầy còm ốm yếu.
Đây không phải là Sở Định Phong, con cưng của vận mệnh tiếng tăm lừng lẫy ở thế giới này sao?
Anh ta tới đây làm gì?
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Nguyễn Ngưng lấy tiểu thuyết gốc ra, xem thử mục đích hôm nay Sở Định Phong ra ngoài là gì.
Sau khi đọc xong, trên mặt Nguyễn Ngưng lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.
Chỉ là, tuy hôm nay anh ta ra ngoài không phải để làm chuyện gì đứng đắn nhưng vẫn có thể hiểu được.
Trong tiểu thuyết gốc, bàn tay vàng của Sở Định Phong là không gian có thể sao chép, tức là anh ta chỉ cần tích trữ mỗi món một bản, sau đó có thể dùng “điểm cống hiến của gia tộc” để tiến hành sao chép không giới hạn.
Sự tồn tại của không gian sao chép đã giúp Sở Định Phong giảm bớt áp lực phải tích trữ hàng hóa trong giai đoạn đầu, nhưng anh ta vẫn phải vay rất nhiều tiền từ khắp nơi, thậm chí là vay nặng lãi.
Lý do rất đơn giản, tận thế đã gần đến, sao không vui vẻ một chút trước chứ?
Hôm nay Sở Định Phong đi ra ngoài là để dùng bữa ở nhà hàng Michelin.
Một bữa tiệc thôi chưa đủ, vì muốn nở mày nở mặt mà sau đó Sở Định Phong còn gửi một tin nhắn WeChat cho chủ nhân cơ thể này, trong ảnh còn "vô tình" để lộ bàn tay của mình cùng với thực đơn phong phú và hóa đơn giá cao tới một trăm hai mươi ngàn nhân dân tệ.
Ngoài ra, anh ta còn gửi hình ảnh kho dự trữ của mình cho chủ nhân cơ thể này để cho chủ nhân cơ thể này biết rằng anh ta có rất nhiều vật tư.
Hâm mộ không? Ghen tị không? Muốn đến nịnh hót anh ta không? Đến cầu xin anh ta đi.
Thứ Sở Định Phong thích chính là loại cảm giác này, còn mấy cái khiêm tốn gì gì đó, anh ta không cần.
Hệ thống nhỏ giọng nói: "Ký chủ, bây giờ chúng ta có cần ngăn cản anh ta không?"
Nguyễn Ngưng nhìn bóng lưng của Sở Định Phong: "Ngươi không cần nói nhỏ đâu, anh ta không nghe thấy."
Hệ thống: "A, vậy chúng ta có cần ngăn cản anh ta không?"
"Cản anh ta không cho anh ta vào nhà hàng? Không cần." Đầu ngón tay của Nguyễn Ngưng chạm nhẹ vào tay lái, đột nhiên mỉm cười: "Trước tiên chúng ta cứ cố gắng phát triển đã, để đối phương tự lãng phí thời gian."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đúng vậy, chính là đinh.
Giữa trưa, Nguyễn Ngưng ăn đại một bát mì để giải quyết bữa trưa, đến hai giờ chiều cô đi tới một cửa hàng, mua súng bắn đinh.
Ông chủ hỏi cô mua làm gì, Nguyễn Ngưng nói mua cho chồng mình, chồng cô là một nhân viên lắp đặt sửa chữa thiết bị.
Thứ này mặc dù lợi hại nhưng lại là công cụ phổ biến của người lao động nhập cư, giá thành cũng chỉ hơn một trăm tệ, ông chủ lập tức lấy cho Nguyễn Ngưng một cái, còn dặn dò Nguyễn Ngưng phải chú ý an toàn.
Nguyễn Ngưng thầm thở phào nhẹ nhõm, trả tiền rồi bỏ chạy lấy người.
Lặp lại bài cũ, Nguyễn Ngưng giả trang một chút, đi mua cái thứ hai, rồi cái thứ ba, tất cả đều dùng tiền mặt để thanh toán.
Sau khi mua được súng bắn đinh, Nguyễn Ngưng lập tức ném nó vào trong khu vực chứa vũ khí.
Có hàng trong tay, cô không hề hoảng sợ, trái tim không yên của Nguyễn Ngưng cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, lúc cô đang chuẩn bị lên xe đến cửa hàng thứ tư, không ngờ đột nhiên hệ thống lại lên tiếng.
"Ký chủ, ngài nhìn xem bên kia đường là ai thế?"
Nguyễn Ngưng ngẩng đầu nhìn sang, hai mắt sáng bừng lên: "Ồ, thấy rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông này cao một mét bảy mươi tư!
Khuôn mặt rất bình thường!
Dáng người gầy còm ốm yếu.
Đây không phải là Sở Định Phong, con cưng của vận mệnh tiếng tăm lừng lẫy ở thế giới này sao?
Anh ta tới đây làm gì?
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Nguyễn Ngưng lấy tiểu thuyết gốc ra, xem thử mục đích hôm nay Sở Định Phong ra ngoài là gì.
Sau khi đọc xong, trên mặt Nguyễn Ngưng lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.
Chỉ là, tuy hôm nay anh ta ra ngoài không phải để làm chuyện gì đứng đắn nhưng vẫn có thể hiểu được.
Trong tiểu thuyết gốc, bàn tay vàng của Sở Định Phong là không gian có thể sao chép, tức là anh ta chỉ cần tích trữ mỗi món một bản, sau đó có thể dùng “điểm cống hiến của gia tộc” để tiến hành sao chép không giới hạn.
Sự tồn tại của không gian sao chép đã giúp Sở Định Phong giảm bớt áp lực phải tích trữ hàng hóa trong giai đoạn đầu, nhưng anh ta vẫn phải vay rất nhiều tiền từ khắp nơi, thậm chí là vay nặng lãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý do rất đơn giản, tận thế đã gần đến, sao không vui vẻ một chút trước chứ?
Hôm nay Sở Định Phong đi ra ngoài là để dùng bữa ở nhà hàng Michelin.
Một bữa tiệc thôi chưa đủ, vì muốn nở mày nở mặt mà sau đó Sở Định Phong còn gửi một tin nhắn WeChat cho chủ nhân cơ thể này, trong ảnh còn "vô tình" để lộ bàn tay của mình cùng với thực đơn phong phú và hóa đơn giá cao tới một trăm hai mươi ngàn nhân dân tệ.
Ngoài ra, anh ta còn gửi hình ảnh kho dự trữ của mình cho chủ nhân cơ thể này để cho chủ nhân cơ thể này biết rằng anh ta có rất nhiều vật tư.
Hâm mộ không? Ghen tị không? Muốn đến nịnh hót anh ta không? Đến cầu xin anh ta đi.
Thứ Sở Định Phong thích chính là loại cảm giác này, còn mấy cái khiêm tốn gì gì đó, anh ta không cần.
Hệ thống nhỏ giọng nói: "Ký chủ, bây giờ chúng ta có cần ngăn cản anh ta không?"
Nguyễn Ngưng nhìn bóng lưng của Sở Định Phong: "Ngươi không cần nói nhỏ đâu, anh ta không nghe thấy."
Hệ thống: "A, vậy chúng ta có cần ngăn cản anh ta không?"
"Cản anh ta không cho anh ta vào nhà hàng? Không cần." Đầu ngón tay của Nguyễn Ngưng chạm nhẹ vào tay lái, đột nhiên mỉm cười: "Trước tiên chúng ta cứ cố gắng phát triển đã, để đối phương tự lãng phí thời gian."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro