Chương 82
Công Tử Văn Tranh
2024-08-18 00:55:19
Editor: May
Lục lão gia tử nghe đến sắc mặt thay đổi vài lần, giống như nghe được chuyện không tốt, cuối cùng nghe Lục Thiếu Ngôn nói xong, còn trầm giọng hỏi: “Thật sự?”
Lục Thiếu Ngôn lời thề son sắt gật đầu.
Bởi vậy, Lục lão gia tử nhíu mày càng sâu, quan sát kỹ lưỡng Lâm Trạm một lần, trong ánh mắt mang theo chút không thể tin tưởng.
“Trước lưu lại đã.”
Lục lão gia tử lên tiếng, tự nhiên là đồng ý chuyện Lâm Trạm rồi.
“Bắc Xuyên cưới vợ sinh con con cũng không thể trở về, hiện tại trở lại, người làm chú như ta không thể không tỏ vẻ một chút.” Anh ta tiếp nhận một hộp màu đen từ trong tay người đi theo phía sau, đưa cho Diệp Trăn, “Một chút lễ mọn, chủ yếu ở tấm lòng.”
Diệp Trăn cũng không ngượng ngùng, hào phóng tiếp nhận, cười nói: “Cảm ơn chú nhỏ.”
“Mở ra nhìn xem, xem có thích hay không.”
Diệp Trăn mở hộp ra, bên trong đặt một cặp đồng hồ, không có logo nhãn hiệu, không phải nhãn hiệu quý báu gì, kiểu dáng cũng không phức tạp, nhưng thủ công tinh xảo, đưa ra từ trong tay Lục Thiếu Ngôn, nhất định là món quà giá trị xa xỉ.
“…… Đồng hồ này rất đắt đi?” Diệp Trăn cười nói: “Thật là đa tạ chú nhỏ dụng tâm.”
“Không quan hệ, thích thì tốt.”
Diệp Trăn thật đúng là không hề thích.
Nếu cô đoán không sai, đồng hồ này hẳn là định chế, bên trong gắn thiết bị định vị, dù đi đến nơi nào, chỉ cần đeo chiếc đồng hồ này, là có thể bị theo dõi đúng chỗ.
Loại cảm giác bị giám thị này, thật sự chẳng ra gì.
“Cháu trai ta đâu?” Lục Thiếu Ngôn nói xong lại nở nụ cười, “Ta còn chưa đến 30, lại đã có cháu trai, hiếm lạ, hiếm lạ.”
Lục phu nhân ôm lấy Chúc Chúc, bà cũng không có bao nhiêu ác ý với người em trai thường xuyên nói năng ngọt xớt này, chỉ cùng nhau ở chung một hai năm ngắn ngủn mà thôi, thời gian lại qua lâu như vậy, ấn tượng cũng không nhiều.
Lục Thiếu Ngôn ôm Chúc Chúc vào trong ngực, đôi mắt to đen nhánh của Chúc Chúc nhìn anh ta thẳng lăng lăng, không khóc cũng không cười, an tĩnh lại ngoan ngoãn.
“Chúc Chúc, ta là……” Lục Thiếu Ngôn nhíu chặt mày, “Ông chú của cháu…… xưng hô này nghe tới……”
Anh ta rùng mình, “Chờ cháu trưởng thành lại giới thiệu ta cho cháu.”
Diệp Trăn ở một bên nhìn thật là lòng bàn tay tuôn mồ hôi lạnh.
Nếu hỏi một câu vai ác trong tiểu thuyết này là đi sai lệch như thế nào, như vậy trên đường sai lệch này nhất định có nhân vật tốt là Lục Thiếu Ngôn này!
Vốn chính là rắp tâm bất lương, bạn còn có thể trông cậy vào anh ta dạy đứa bé chính trực?
Lục lão gia tử ở một bên cười mắng: “Bắc Xuyên đều đã có con, con nhìn con xem, đến nay còn lẻ loi một mình, khi nào mới tìm con dâu cho ta?”
Lục thiếu Ngôn cười nói: “Bây giờ con đã có cháu trai, còn muốn vợ làm gì.”
“Thằng khốn kiếp này!” Một câu này lại chọc giận Lục lão gia tử.
“Ba, đừng nóng giận, hiện tại Bắc Xuyên sự nghiệp thành công, gia đình viên mãn, người nên thấy đủ, con lại không có phúc khí như Bắc Xuyên vậy, sống tùy tiện một chút là được.”
Nói xong, lại cúi đầu đi trêu chọc Chúc Chúc.
Chúc Chúc tựa hồ còn rất thích ông chú này, chưa đến một lát liền bị trêu chọc đến nở nụ cười, quơ chân múa tay.
Diệp Trăn nhướng mày, tiến lên cắt đứt anh ta, “Chú nhỏ, đưa đứa bé cho cháu đi, nên cho uống sữa rồi.”
Lục Thiếu Ngôn lại nhìn Chúc Chúc một cái, làm mặt quỷ với bé, lúc này mới giao Chúc Chúc cho Diệp Trăn.
Lục lão gia tử nghe đến sắc mặt thay đổi vài lần, giống như nghe được chuyện không tốt, cuối cùng nghe Lục Thiếu Ngôn nói xong, còn trầm giọng hỏi: “Thật sự?”
Lục Thiếu Ngôn lời thề son sắt gật đầu.
Bởi vậy, Lục lão gia tử nhíu mày càng sâu, quan sát kỹ lưỡng Lâm Trạm một lần, trong ánh mắt mang theo chút không thể tin tưởng.
“Trước lưu lại đã.”
Lục lão gia tử lên tiếng, tự nhiên là đồng ý chuyện Lâm Trạm rồi.
“Bắc Xuyên cưới vợ sinh con con cũng không thể trở về, hiện tại trở lại, người làm chú như ta không thể không tỏ vẻ một chút.” Anh ta tiếp nhận một hộp màu đen từ trong tay người đi theo phía sau, đưa cho Diệp Trăn, “Một chút lễ mọn, chủ yếu ở tấm lòng.”
Diệp Trăn cũng không ngượng ngùng, hào phóng tiếp nhận, cười nói: “Cảm ơn chú nhỏ.”
“Mở ra nhìn xem, xem có thích hay không.”
Diệp Trăn mở hộp ra, bên trong đặt một cặp đồng hồ, không có logo nhãn hiệu, không phải nhãn hiệu quý báu gì, kiểu dáng cũng không phức tạp, nhưng thủ công tinh xảo, đưa ra từ trong tay Lục Thiếu Ngôn, nhất định là món quà giá trị xa xỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…… Đồng hồ này rất đắt đi?” Diệp Trăn cười nói: “Thật là đa tạ chú nhỏ dụng tâm.”
“Không quan hệ, thích thì tốt.”
Diệp Trăn thật đúng là không hề thích.
Nếu cô đoán không sai, đồng hồ này hẳn là định chế, bên trong gắn thiết bị định vị, dù đi đến nơi nào, chỉ cần đeo chiếc đồng hồ này, là có thể bị theo dõi đúng chỗ.
Loại cảm giác bị giám thị này, thật sự chẳng ra gì.
“Cháu trai ta đâu?” Lục Thiếu Ngôn nói xong lại nở nụ cười, “Ta còn chưa đến 30, lại đã có cháu trai, hiếm lạ, hiếm lạ.”
Lục phu nhân ôm lấy Chúc Chúc, bà cũng không có bao nhiêu ác ý với người em trai thường xuyên nói năng ngọt xớt này, chỉ cùng nhau ở chung một hai năm ngắn ngủn mà thôi, thời gian lại qua lâu như vậy, ấn tượng cũng không nhiều.
Lục Thiếu Ngôn ôm Chúc Chúc vào trong ngực, đôi mắt to đen nhánh của Chúc Chúc nhìn anh ta thẳng lăng lăng, không khóc cũng không cười, an tĩnh lại ngoan ngoãn.
“Chúc Chúc, ta là……” Lục Thiếu Ngôn nhíu chặt mày, “Ông chú của cháu…… xưng hô này nghe tới……”
Anh ta rùng mình, “Chờ cháu trưởng thành lại giới thiệu ta cho cháu.”
Diệp Trăn ở một bên nhìn thật là lòng bàn tay tuôn mồ hôi lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu hỏi một câu vai ác trong tiểu thuyết này là đi sai lệch như thế nào, như vậy trên đường sai lệch này nhất định có nhân vật tốt là Lục Thiếu Ngôn này!
Vốn chính là rắp tâm bất lương, bạn còn có thể trông cậy vào anh ta dạy đứa bé chính trực?
Lục lão gia tử ở một bên cười mắng: “Bắc Xuyên đều đã có con, con nhìn con xem, đến nay còn lẻ loi một mình, khi nào mới tìm con dâu cho ta?”
Lục thiếu Ngôn cười nói: “Bây giờ con đã có cháu trai, còn muốn vợ làm gì.”
“Thằng khốn kiếp này!” Một câu này lại chọc giận Lục lão gia tử.
“Ba, đừng nóng giận, hiện tại Bắc Xuyên sự nghiệp thành công, gia đình viên mãn, người nên thấy đủ, con lại không có phúc khí như Bắc Xuyên vậy, sống tùy tiện một chút là được.”
Nói xong, lại cúi đầu đi trêu chọc Chúc Chúc.
Chúc Chúc tựa hồ còn rất thích ông chú này, chưa đến một lát liền bị trêu chọc đến nở nụ cười, quơ chân múa tay.
Diệp Trăn nhướng mày, tiến lên cắt đứt anh ta, “Chú nhỏ, đưa đứa bé cho cháu đi, nên cho uống sữa rồi.”
Lục Thiếu Ngôn lại nhìn Chúc Chúc một cái, làm mặt quỷ với bé, lúc này mới giao Chúc Chúc cho Diệp Trăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro