Chương 84
Công Tử Văn Tranh
2024-08-18 00:55:19
Editor: May
Lâm Trạm trầm mặc một lát, cũng không có nói chuyện.
“Lâm Trạm, tôi biết anh cảm kích tôi, nhưng thật sự không cần thiết, chiếu cố mẹ anh là tôi tự nguyện, đi làm thêm cũng chỉ là tôi vì thể nghiệm cuộc sống mà thôi, gặp được anh là ngẫu nhiên, về phần những thư tình đó……” Diệp Trăn cười cười, nói: “Lúc trẻ tuổi ai không có mấy đối tượng thầm mến?”
“Hiện tại tôi đã kết hôn, cũng đã có con, mặc kệ lúc trước thế nào, hết thảy đều đã qua, người phải học vứt bỏ, học nhìn về phía trước, anh ưu tú như vậy, khẳng định sẽ tìm được một cô gái ưu tú hơn. Anh cảm thấy thế nào?”
Nói đến rõ ràng như vậy, Diệp Trăn tin tưởng Lâm Trạm hẳn là hiểu rõ ý mình.
Tiếp tục dây dưa xuống, đối với ai cũng không có chỗ tốt.
Nghe xong một phen lời nói này của Diệp Trăn, Lâm Trạm cười khổ, “Em đều đã nói xong, tôi còn có thể nói cái gì? Em nói không sai, hiện tại em kết hôn sinh con, tôi đích xác không nên lại quấy rầy cuộc sống của em, nhưng chuyện lúc trước, tôi cảm thấy tôi cần thiết cho em một công đạo.”
“Công đạo? Công đạo gì? Tôi không cảm thấy anh cần cho tôi công đạo.”
“Lúc trước em chiếu cố mẹ tôi, mặc kệ là bởi vì cái gì, đều là tôi nợ em, ở trên chuyện này, tôi cần cho em một công đạo.”
Lúc trước mẹ Lâm Trạm bệnh nặng, lúc đó Lâm Trạm đang ở giai đoạn cuối cùng chuẩn bị thi lên thạc sĩ, mẹ Lâm vì không để cho cuộc thi lên thạc sĩ của Lâm Trạm chịu ảnh hưởng, cho nên bệnh nặng một mình nằm viện cũng không có nói cho Lâm Trạm biết, ‘ Diệp Trăn ’ vẫn là nhận nhầm điện thoại bệnh viện gọi cho Lâm Trạm mới biết được tin tức mẹ Lâm bệnh nặng nằm viện.
Đoạn thời gian Lâm Trạm thi lên thạc sĩ, ‘ Diệp Trăn ’ vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc mẹ Lâm.
Diệp Trăn trầm mặc một lát, nhìn Lâm Trạm, cô đột nhiên hỏi: “Lâm Trạm, lúc trước anh ở bên nhau với Diệp Tình là bởi vì nhận sai người đúng không?”
Lâm Trạm không nói chuyện, đôi môi khẽ nhếch, tựa hồ muốn nói cái gì rồi lại không dám nói.
“Vậy là đúng rồi,” Diệp Trăn khẽ cười nói: “Cho nên tới bây giờ anh cũng không biết chính mình yêu ai, anh yêu chính là người đã từng cùng chung hoạn nạn với anh, toàn tâm toàn ý với anh, phải không?”
Bị Diệp Trăn chọc thủng bí mật trong đáy lòng, Lâm Trạm bàng hoàng thất thố, “Tôi…… Tôi không biết. Tôi cũng không biết vì sao, đột nhiên các người đều thay đổi, Diệp Tình cô ấy…… Cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, mà em……”
“Cho nên, anh muốn cho tôi một công đạo, lấy chuyện này tới lắp đầy khe rãnh áy náy trong lòng anh?” Diệp Trăn mỉm cười, “Tôi tin tưởng, anh là một người nguyện ý gánh vác trách nhiệm, nhưng tôi cũng không phải đối tượng anh cần đền bù kia. Tôi đã nói rồi, chuyện lúc trước đều đã qua, những chuyện đó đều là tôi tự nguyện và ngẫu nhiên làm, tôi không có nghĩ tới lấy chuyện này để được cái gì, cho nên tôi tự nhiên cũng không cần công đạo của anh.”
Lâm Trạm người này, Diệp Trăn không quá hiểu rõ, có lẽ là tâm nhãn chết, có lẽ là EQ thấp, cũng có lẽ là tâm tình khó bình ổn, nhưng mặc kệ Lâm Trạm là ôm mục đích gì, rốt cuộc cô cũng không phải ‘ Diệp Trăn ’ thật sự, đâu ra tư cách tiếp thu đền bù của Lâm Trạm.
“Không biết Lâm tiên sinh muốn cho vợ tôi công đạo gì.” Lời nói nhẹ phiêu phiêu truyền đến từ phía sau, thanh tuyến thực bình ổn, nghe không ra phập phồng và tức giận.
Lâm Trạm trầm mặc một lát, cũng không có nói chuyện.
“Lâm Trạm, tôi biết anh cảm kích tôi, nhưng thật sự không cần thiết, chiếu cố mẹ anh là tôi tự nguyện, đi làm thêm cũng chỉ là tôi vì thể nghiệm cuộc sống mà thôi, gặp được anh là ngẫu nhiên, về phần những thư tình đó……” Diệp Trăn cười cười, nói: “Lúc trẻ tuổi ai không có mấy đối tượng thầm mến?”
“Hiện tại tôi đã kết hôn, cũng đã có con, mặc kệ lúc trước thế nào, hết thảy đều đã qua, người phải học vứt bỏ, học nhìn về phía trước, anh ưu tú như vậy, khẳng định sẽ tìm được một cô gái ưu tú hơn. Anh cảm thấy thế nào?”
Nói đến rõ ràng như vậy, Diệp Trăn tin tưởng Lâm Trạm hẳn là hiểu rõ ý mình.
Tiếp tục dây dưa xuống, đối với ai cũng không có chỗ tốt.
Nghe xong một phen lời nói này của Diệp Trăn, Lâm Trạm cười khổ, “Em đều đã nói xong, tôi còn có thể nói cái gì? Em nói không sai, hiện tại em kết hôn sinh con, tôi đích xác không nên lại quấy rầy cuộc sống của em, nhưng chuyện lúc trước, tôi cảm thấy tôi cần thiết cho em một công đạo.”
“Công đạo? Công đạo gì? Tôi không cảm thấy anh cần cho tôi công đạo.”
“Lúc trước em chiếu cố mẹ tôi, mặc kệ là bởi vì cái gì, đều là tôi nợ em, ở trên chuyện này, tôi cần cho em một công đạo.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trước mẹ Lâm Trạm bệnh nặng, lúc đó Lâm Trạm đang ở giai đoạn cuối cùng chuẩn bị thi lên thạc sĩ, mẹ Lâm vì không để cho cuộc thi lên thạc sĩ của Lâm Trạm chịu ảnh hưởng, cho nên bệnh nặng một mình nằm viện cũng không có nói cho Lâm Trạm biết, ‘ Diệp Trăn ’ vẫn là nhận nhầm điện thoại bệnh viện gọi cho Lâm Trạm mới biết được tin tức mẹ Lâm bệnh nặng nằm viện.
Đoạn thời gian Lâm Trạm thi lên thạc sĩ, ‘ Diệp Trăn ’ vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc mẹ Lâm.
Diệp Trăn trầm mặc một lát, nhìn Lâm Trạm, cô đột nhiên hỏi: “Lâm Trạm, lúc trước anh ở bên nhau với Diệp Tình là bởi vì nhận sai người đúng không?”
Lâm Trạm không nói chuyện, đôi môi khẽ nhếch, tựa hồ muốn nói cái gì rồi lại không dám nói.
“Vậy là đúng rồi,” Diệp Trăn khẽ cười nói: “Cho nên tới bây giờ anh cũng không biết chính mình yêu ai, anh yêu chính là người đã từng cùng chung hoạn nạn với anh, toàn tâm toàn ý với anh, phải không?”
Bị Diệp Trăn chọc thủng bí mật trong đáy lòng, Lâm Trạm bàng hoàng thất thố, “Tôi…… Tôi không biết. Tôi cũng không biết vì sao, đột nhiên các người đều thay đổi, Diệp Tình cô ấy…… Cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, mà em……”
“Cho nên, anh muốn cho tôi một công đạo, lấy chuyện này tới lắp đầy khe rãnh áy náy trong lòng anh?” Diệp Trăn mỉm cười, “Tôi tin tưởng, anh là một người nguyện ý gánh vác trách nhiệm, nhưng tôi cũng không phải đối tượng anh cần đền bù kia. Tôi đã nói rồi, chuyện lúc trước đều đã qua, những chuyện đó đều là tôi tự nguyện và ngẫu nhiên làm, tôi không có nghĩ tới lấy chuyện này để được cái gì, cho nên tôi tự nhiên cũng không cần công đạo của anh.”
Lâm Trạm người này, Diệp Trăn không quá hiểu rõ, có lẽ là tâm nhãn chết, có lẽ là EQ thấp, cũng có lẽ là tâm tình khó bình ổn, nhưng mặc kệ Lâm Trạm là ôm mục đích gì, rốt cuộc cô cũng không phải ‘ Diệp Trăn ’ thật sự, đâu ra tư cách tiếp thu đền bù của Lâm Trạm.
“Không biết Lâm tiên sinh muốn cho vợ tôi công đạo gì.” Lời nói nhẹ phiêu phiêu truyền đến từ phía sau, thanh tuyến thực bình ổn, nghe không ra phập phồng và tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro