Tôi Mang Thai Con Của Vai Ác

Chương 88

Công Tử Văn Tranh

2024-08-18 00:55:19

Editor: May

“Huyết ngọc trân quý như vậy?”

“Đó là đương nhiên, dù ra giá cũng không có người bán, từ trước đến nay đều là giá trị liên thành, Bắc Xuyên thật đúng là săn sóc.”

Diệp Trăn cười cười, cũng không khiêm tốn, vỗ về vòng tay huyết ngọc trên tay, “Đúng vậy, Bắc Xuyên là thật sự rất săn sóc.”

Cô không phải người ý chí sắt đá, mặc kệ tâm tư và mục đích ban đầu của Lục Bắc Xuyên là cái gì, trong khoảng thời gian này anh đối tốt với cô là không thể bắt bẻ, cũng không thể nói gì hơn.

Thời gian một buổi trưa, toàn bộ biệt thự một mảnh tiếng cười vui chúc mừng, thẳng đến hoàng hôn buông xuống, buổi tiệc đầy tháng náo nhiệt này mới rơi xuống màn che.

Tiệc đầy tháng kết thúc, Lục Bắc Xuyên tiễn khách ra khỏi nhà họ Lục, biệt thự một mảnh hỗn độn, người hầu đang quét tước.

Lục Bắc Xuyên xoay người về biệt thự, bác Lộ vẫn đứng ở kia, hơi khom người, sắc mặt trầm trọng, “Thiếu gia, lão tiên sinh mời cậu đi phòng sách.”

Ngữ khí của bác Lộ vượt ra ngoài dự đoán của Lục Bắc Xuyên, “Xảy ra chuyện gì?”

Bác Lộ khẽ lắc đầu, “Cậu đi sẽ biết.”

Lục Bắc Xuyên nhấc chân đi đến phòng sách trên lầu.

Giờ phút này trong phòng sách có tất cả mọi người nhà họ Lục.

Lục lão gia tử ngồi ở sô pha chính giữa phòng sách, mẹ Lục và Diệp Trăn ngồi bên cạnh, Lục Thiếu Ngôn và Lâm Trạm ngồi ở bên kia, toàn bộ phòng sách và cả biệt thự đều vẫn duy trì an tĩnh trầm mặc nhất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ông nội, cháu tới rồi.”

Lục lão gia tử nắm gậy chống, khẽ gật đầu, “Ngồi xuống đi, ta có việc tuyên bố với mọi người.”

Loại chuyện giống như vậy rõ ràng chính là chuyện nhà của nhà họ Lục, nhưng Lâm Trạm có thể ngồi ở đây, liền không nhất định là chuyện nhà.

“Khách đều đi rồi?”

“Đều đi rồi.”

Lục lão gia tử gật đầu, “Hôm nay vất vả cho cháu, nhưng mà có chuyện, vẫn là phải nói cho cháu biết một tiếng.”

Ánh mắt Lục Bắc Xuyên nhìn Lâm Trạm một cái.

“Bắc Xuyên, ta hẳn là đã nói với cháu, lúc ta còn trẻ từng được được một vị đại sư danh họa trợ giúp, mấy năm nay ta vẫn luôn tìm vị đại sư kia, nhưng tìm nhiều năm như vậy, vẫn luôn không có tin tức, ta nghĩ nhiều năm như vậy, đại sư hẳn là bụi về bụi đất về đất rồi, đây là một tiếc nuối, vẫn luôn ở trong lòng ông nội.” Lục lão gia tử dừng một chút, nhìn Lâm Trạm, “Nhưng hôm nay ta mới biết được, hóa ra Lâm Trạm chính là chắt trai của đại sư danh họa kia.”

Lục Bắc Xuyên không khỏi hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn Lục lão gia tử.

“Năm đó nhà họ Lâm gia đạo sa sút, cháu gái Lâm lão tiên sinh lưu lạc bên ngoài, không nghĩ tới, Lâm Trạm lại chính là con trai của cháu gái Lâm lão tiên sinh!”

Thật ra đối với thân phận của Lâm Trạm, Diệp Trăn đã sớm đoán trước được rồi, rốt cuộc trong phần sau tiểu thuyết Lâm Trạm ở thương trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dựa vào chính là quan hệ ngày xưa của nhà họ Lâm.

Mẹ Lâm Trạm xuất thân từ dòng dõi thư hương, ông nội của mẹ Lâm không chỉ là một thế hệ đại sư danh họa, càng là thích sự nghiệp từ thiện, khi Lâm lão tiên sinh còn trên đời từng tài trợ không ít cô nhi, sau lại nhà họ Lâm gia đạo sa sút, mẹ Lâm được bảo hộ đến vô cùng đơn thuần sau khi đi qua nhiều thành thị lựa chọn định cư ở Hải Tân, lại bị Lục Thiếu Nhân lừa gạt, sinh hạ Lâm Trạm.

Lục lão tiên sinh đã từng được Lâm lão tiên sinh giúp đỡ vẫn luôn muốn hồi báo, nhưng Lâm lão tiên sinh không thể chờ được bọn họ công thành danh toại đã qua đời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Thai Con Của Vai Ác

Số ký tự: 0