Tôi Muốn Đi Con Đường Cá Muối Nhưng Hệ Thống Không Cho Phép

Con Cá Cắn Câu...

2024-11-12 21:27:22

Lần đi massage vừa rồi còn giảm thêm 30.000 nhân dân tệ nhưng vẫn chưa đủ.

Giá tâm lý của khách hàng là 4,9 triệu, mà giá hiện tại của Lý Vân là 5,07 triệu, vẫn chênh lệch 170.000 tệ, cực kỳ khó bù đắp!

Một lúc sau, về đến nhà, Hầu Mộng Mộng trầm ngâm một lát, sắp xếp lại lời nói, bấm số điện thoại di động của khách hàng tên Địch.

"Xin chào."

Hầu Mộng Mộng vui mừng: “Xin chào, đây là số anh Địch phải không?”

Giọng nói bên kia rất lười biếng: “Là tôi, cô là ai?”

"Anh Địch, tôi là Hầu Mộng Mộng người tìm nhà ở Minh Hồ. Trước đây chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại."

"Ồ, tôi có ấn tượng đấy. Cô ổn chứ?"

Hầu Mộng Mộng rất nhanh đáp lại: “Anh Địch, tôi gọi điện thoại cho anh để báo cho anh một tin tức tốt.”

"Tin tốt gì? Chẳng lẽ giá nhà ở tòa nhà số 6 đã giảm?"

"Này, anh nói rất đúng." Hầu Mộng Mộng cười nói tiếp: "Sau khi biết anh muốn mua căn nhà ở tòa nhà số 6, 3606, buổi trưa hôm nay tôi đã hẹn với chủ nhà, sau đó nói chuyện với cô ta về giá cả, ban đầu 5,1 triệu nhân dân tệ, là mức giá tối thiểu của chủ sở hữu, nhưng cuối cùng chủ nhà đã đồng ý giảm 30.000 nhân dân tệ sau khi tôi thuyết phục cô ấy.”

Đầu bên kia cũng có hứng thú: "Nói cách khác, bây giờ tôi có thể mua được với mức giá 5,07 triệu?"

Hầu Mộng Mộng cũng nhanh chóng thuyết phục: “Đúng vậy, anh đã xem căn nhà này rồi, biết nó trang trí đẹp mắt, yên tĩnh trang nhã, diện tích lại rất rộng, mà chỉ bán với mức giá cực kì ưu đãi là 5,07 triệu thì chắc chắn là hời. Ta không nghĩ anh sẽ tìm được một ngôi nhà nào khác trong cộng đồng dân cư Minh Hồ đâu."

"Vẫn còn hơi đắt, tôi không có đủ tiền."

Hầu Mộng Mộng vội vàng hỏi: “Vậy anh chuẩn bị được bao nhiêu rồi?”

"Không phải tôi đã nói rồi sao? 4,9 triệu."

Hầu Mộng Mộng lại thúc giục: "Anh Địch, giá này thật sự quá thấp, chủ nhà cũng không thể giảm giá nữa, như thể người từ thiện được. Bằng không, anh nên tăng thêm một chút."

Đầu bên kia thở dài: “Này, mua nhà là chuyện lớn, một mình tôi không thể quyết định được, tối nay để tôi bàn bạc với vợ tôi nhé.”

Hầu Mộng Mộng nghĩ thầm có chuyện gì đó, không muốn đổ thêm dầu vào đống lửa: "Không sao đâu, xin hãy khuyên chị dâu của tôi. Có thắp đèn lồng đi cả năm cũng không tìm được ngôi nhà tốt như vậy đâu. Giá cả chắc chắn phải chăng, nếu không mua bây giờ, sau này có thể sẽ hối hận."

Một lúc sau...

"Được rồi, tôi hiểu rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Hàng nở nụ cười rạng rỡ. Mức giá 5,07 triệu tệ đã rất gần với giá của Chu Doãn Bằng, xem ra cơ hội chốt thương vụ càng cao hơn.

"Đúng vậy, hệ thống, chúng ta hát mấy bài cho vui, uống một chén ăn mừng đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ồ, nhân tiện, bạn bị câm nên tôi sẽ tự đưa ra quyết định của mình, haha."

Sau đó Tô Hàng hưng phấn trực tiếp bấm số của Lý Vân.

"Xin chào."

"Xin chào chị Lý, tôi là Tiểu Tô đến từ Bất động sản Cảnh Nguyên. Chị còn nhớ tôi không?"

Lý Vân trên mặt tràn đầy nghi hoặc, "Nhớ kỹ, có chuyện gì sao?"

"Đúng vậy, chị Lý, hôm qua sau khi tôi dẫn khách hàng đi xem nhà, anh ấy rất muốn mua nó. Chị có thể sắp xếp thời gian để chúng ta ngồi nói chuyện trực tiếp được không?"

Lý Vân đi thẳng vào vấn đề và hỏi: "Khách hàng của cậu muốn chi bao nhiêu cho nó?"

"Năm triệu nhân dân tệ."

Chênh lệch quá lớn: "Không thể nào, thấp quá. Nhà tôi bán 5,1 triệu tệ nên khỏi cần bàn".

Tô Hàng rất kinh ngạc: "Không phải sao? Nghe nói nhà của cô hiện đang bán với giá 5,07 triệu. Tại sao chị Lý lại đòi giá gấp đôi?"

Lý Vân sửng sốt, "Không có khả năng, sao cậu lại biết chuyện đó?"

"Chị Lý, tôi cũng chân thành giúp chị bán nhà, khách hàng của tôi cũng thiện chí mua nhà, chị có thể ra ít lộc lá để tiện đi lại chứ!"

Lý Vân thở dài, cảm thấy bị lừa: “Tôi thật sự đã cho người trong trong sàn môi giới của anh mức giá thấp như vậy rồi còn gì nữa.”

Cô ta hừ lạnh: “Cho dù tôi bán với giá 5,07 triệu và khách hàng của anh muốn mua với giá 5 triệu, chẳng phải vẫn chênh lệch 70,000 sao?”

Tô Hàng mỉm cười: "Chị Lý, dạo này 70.000 tệ có đáng không? Chị và khách hàng của chị đều không thiếu tiền. Mọi người cùng ngồi lại nói chuyện đi, 70.000 tệ này không chỉ là một bữa ăn thôi sao?"

Lý Vân suy nghĩ một lúc và muốn gặp để nói chuyện với khách hàng của mình, dù sao thì cô cũng đã bán căn nhà của mình được một thời gian, nhưng cũng có một số khách hàng đến xem nhà nhưng không ai bày tỏ rõ ràng ý định mua.

"Vậy anh hẹn mấy giờ?"

Tô Hàng cảm thấy ổn định: “Tám giờ tối được chứ, tránh làm trì hoãn việc lớn trong ngày trọng đại này của mọi người.”

"Được rồi, chúng ta hẹn gặp lúc tám giờ." Lý Vân trả lời rồi cúp điện thoại.

"Được rồi." Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Tô Hàng lộ ra vẻ vui mừng. Khách hàng đã hoàn tất giao dịch, bây giờ đến lượt Lý Đường Dương xem hắn có thể làm được việc của mình hay không.

Sau khi giải thích sự việc với quản lý cửa hàng Lục Thừa Văn, Tô Hàng lập tức gọi điện cho Lý Đường Dương.

"Đêm nay trực tiếp bắt đầu đàm phán, chỉ có thắng, không có chỗ cho thương vụ thất bại!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vù…

7h50 tối, cửa hàng bất động sản Cảnh Nguyên.

Trên ghế sofa, Chu Doãn Bằng và Tôn Hồng đang ngồi uống trà cùng nhau, Lý Đường Dương ngồi bên cạnh nói chuyện, trong khi quản lý cửa hàng Lục Thừa Văn đang sắp xếp các tài liệu hợp đồng liên quan trong phòng họp.

Lúc này, Chu Doãn Bằng đặt chén trà xuống, nói: "Quản lý Lý, khi nào chủ nhà sẽ tới đây?"

Lý Đường Dương nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ: “Còn có mười phút nữa, chắc là sắp đến rồi.”

Tôn Hồng lại xác nhận: “Quản lý Lý, hiện tại chủ nhà đồng ý bán với giá bao nhiêu tiền?”

"5,1 triệu."

“Như vậy, chủ nhà đã hạ giá thêm 30.000 tệ nữa.”

Lý Đường Dương tràn đầy cảm xúc: "Đúng vậy, tôi biết cô Tôn có hứng thú với việc mua căn nhà này. Nhân viên bán hàng Tô Hàng sang đàm phán cùng chủ nhà đã lâu, lúc đầu chủ nhà không muốn, nhưng về sau buộc phải đành lòng miễn cưỡng đồng ý."

Tôn Hồng vẫn không hài lòng: "Anh Lý, 5,1 triệu vẫn là hơi đắt, chúng tôi muốn mua với giá 5 triệu, có thể xin chủ nhà giảm xuống một chút được không?"

Lý Đường Dương khó xử: "Ồ, chủ nhà đã liên tục hạ giá hai lần rồi. Tục ngữ nói, sự tình chỉ có thể đi ba bước, e rằng lần này sẽ khó khăn."

Tôn Hồng dang tay bày tỏ sự bất lực: “Anh Lý, chủ nhà này bận rộn quá. Chúng tôi thậm chí còn không thể thương lượng một thỏa thuận trực tiếp với cô ấy!”

Lý Đường Dương mỉm cười: "Chúng ta thành thật mua nhà, và chủ nhà cũng thành thật bán nhà. Chúng ta hãy gặp nhau và nói chuyện vui vẻ. Giờ thì 100.000 nhân dân tệ không thể nhượng bộ thêm nữa. Điều đó cũng dễ hiểu, hơn nữa nó còn là phép lịch sự với người khác. "

"Cộc cộc cộc..."

Lúc này, ngoài cửa hàng vang lên tiếng bước chân. Mọi người quay đầu nhìn ra ngoài, phát hiện ba người từ bên ngoài đi vào.

Người đứng đầu là một người đàn ông, người môi giới của công ty Tô Hàng; theo sau là một người đàn ông và một người phụ nữ, người phụ nữ là bà chủ Lý Vân lúc này đang ôm cánh tay của người đàn ông bên cạnh trông bọn họ rất gần gũi.

"Chào mừng mọi người, mời vào trong." Quản lý cửa hàng Lục Thừa Văn vội vàng bước ra chào đón Lý Vân và người đàn ông.

Tô Hàng chủ động giới thiệu: "Chị Lý, anh Trình, đây là quản lý Lục của chúng tôi."

Sau đó, anh ta chỉ vào Lý Vân và người đàn ông và nói: "Đây là Anh Trình và Chị Lý Vân, chủ sở hữu của căn hộ 3606 Tòa nhà số 06."

Lục Thừa Văn chưa từng nhìn thấy người đàn ông này bao giờ, đoán chắc anh ta là chồng của Lý Vân. Anh ta nhanh chóng làm động tác mời nói: “Mời anh chị vào.”

Tại bàn, mọi người trò chuyện, sau đó họ được biết người đàn ông đi cùng Lý Vân chính là chồng cô, Trình Lộ.

"Vì mọi người đều quen biết nhau nên tôi sẽ không lãng phí thời gian của mọi người. Hãy vào thẳng vấn đề chính đi." Lục Thừa Văn làm người dẫn chương trình ngồi ở ghế chính, liếc nhìn khách hàng và chủ quán ngồi hai bên.

Anh ta lại nói: “Tình hình hiện tại là giá căn nhà của ông Trình ở tòa số 6-3606 là 5,1 triệu tệ, trong khi tâm lý giá mua nhà của ông Chu là mong muốn 5 triệu tệ, chênh lệch là 100.000 tệ. Lần này chúng tôi mời mọi người tới, chỉ mong mọi người thích bàn cách đàm phán về con số 100.000 tệ chênh lệch này?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Đi Con Đường Cá Muối Nhưng Hệ Thống Không Cho Phép

Số ký tự: 0