Tôi Muốn Đi Con Đường Cá Muối Nhưng Hệ Thống Không Cho Phép

Tô Hàng Đâu? Tạ...

2024-11-12 21:27:22

Cộng đồng Minh Hồ, Cửa hàng Cảnh Nguyên.

Mặc dù cô Khổng đã rời đi nhưng các đại lý khác trong cửa hàng vẫn đang nỗ lực tìm biệt thự, có thể kiếm được nhiều tiền hơn bán nhà.

"Trương Bá Văn, anh lúc này gọi Cảnh Bá Nhiên nói cái gì?" Lạc Tuyết Kỳ lúc này cau mày, ánh mắt hơi nhíu lại.

“Này, đã muộn rồi. Người đó nói khách hàng đã đi rồi, chúng ta chỉ có thể đợi đến lần sau xem nhà thôi.”

Trương Bá Văn giận nói rằng vừa rồi anh đã trải qua rất nhiều công việc khó khăn và cuối cùng cũng tìm được một căn biệt thự trị giá khoảng 30 triệu nhân dân tệ. Anh muốn nói với Cảnh Bá Nhiên và để anh dẫn khách hàng đi xem ngôi nhà anh đang tìm, nhưng không được, đã muộn mất một bước.

"Ngu ngốc, sao cậu lại gọi Cảnh Bá Nhiên? Tiểu tử kia cũng không biết nhiều lắm, Tô Hàng không đi cùng hắn sao? Vì sao không gọi Tô Hàng."

"Hừm, vị khách này dù sao cũng là của Cảnh Bá Nhiên, nếu hắn không muốn cho khách hàng xem nhà của chúng ta thì cũng vô dụng. Nếu chúng ta bỏ qua hắn mà đi thẳng đến Tô Hàng thì có ý nghĩa gì? Hắn có cảm thấy thoải mái không?" Trương Bá Văn cong môi, khịt mũi lạnh lùng.

"Hừ, không biết tên này gặp phải chuyện gì xui xẻo, tìm được khách hàng mua biệt thự, chẳng lẽ chỉ vì đẹp trai?" Lưu Năng trong giọng điệu tràn đầy hâm mộ ghen tị.

"Tuy nhiên, không dễ để có được những khách hàng muốn mua biệt thự. Cảnh Bá Nhiên là người mới nên có thể khó nắm bắt được khách hàng. Khả năng chốt đơn hàng là rất mong manh."

“Hừm, chẳng ra gì cả, những khách hàng như thế này muốn mua biệt thự thì hãy giao cho tôi. Tôi là nhân viên bán hàng có trình độ và năng lực nhất trong cửa hàng của chúng ta, cơ hội ký đơn hàng của tôi còn hơn cả thanh niên.” người dưa mạnh hơn nhiều," Liu Neng phàn nàn.

"Ta-ta-ta..."

Không lâu sau, trước cửa cửa hàng vang lên tiếng bước chân, thu hút sự chú ý của người quản lý trong cửa hàng, Cảnh Bá Nhiên ngẩng cao đầu bước vào cửa hàng, hơi ngẩng đầu sải bước đi vào trong cửa hàng.

"Này, Cảnh Bá Nhiên đã trở lại, khách hàng thế nào rồi?" Nhìn thấy Cảnh Bá Nhiên, Trương Bá Văn đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu hỏi.

“Không sao đâu.” Lúc này Cảnh Bá Nhiên muốn tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, nhưng nụ cười trên mặt dù thế nào cũng không thể giãn ra được.

"Bá Nhiên, lần này anh đã nổi tiếng rồi, anh có thể tìm được một khách mua biệt thự từ bên ngoài về. Cô ta vẫn là một cô gái trẻ, trắng trẻo và giàu có. Chẳng phải cô gái ấy bị thu hút bởi vì anh quá đẹp trai sao?" Tựa hồ đang trêu chọc Cảnh Bách Nhiên, trong giọng điệu có chút khen ngợi.

Cảnh Bá Nhiên hiện có một khách hàng đang mua biệt thự. Anh ta chỉ cho khách hàng ai đang tìm tài sản, ai ký hợp đồng sẽ nhận được hiệu quả của tài sản đó, giờ không ai dám xúc phạm năng lực của anh ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có thể nói, Cảnh Bá Nhiên hiện tại chính là Thần Tài của bọn họ!

"Bá Nhiên, hôm nay trời nóng nực, cậu ở ngoài đường về, tôi đoán cậu cũng khát nước, tôi đi pha cho cậu một tách trà để giải nhiệt." Lạc Tuyết Kỳ nhẹ nhàng đi tới, đi pha trà. nước với một nụ cười.

"Haha, thật xấu hổ. Có thể uống trà do chị Lạc rót cũng đáng giá cho dù tôi có chết vì nóng."

Hồi anh ấy là người mới đến cửa hàng, làm việc vặt rất nhiều, chưa hề có người rót nước cho anh ấy, đa số đều dùng giọng điệu trêu chọc, đùa giỡn như gọi là Tiểu Cảnh Tử.

Nhưng lúc đó anh ta là người mới nên chỉ có thể cười hoặc giả vờ không nghe thấy. Tuy nhiên, bây giờ mọi chuyện đã khác. Không chỉ người khác nói chuyện lịch sự với anh, thậm chí có một số phụ nữ đẹp còn chủ động phục vụ trà cho anh ấy. Đây là cách chữa lành mà anh ta rất mơ ước.

Vô tình, tâm lý của Cảnh Bá Nhiên cũng thay đổi, trở nên tự tin và có động lực hơn, đương nhiên, anh cũng cảm thấy kiêu ngạo hơn một chút.

“Bá Nhiên, căn biệt thự tôi đang tìm giá khoảng 30 triệu, tôi đã liên hệ với chính chủ rồi, đi xem nhà sẽ thuận tiện hơn. Anh có nghĩ ngày mai có thể hẹn với khách hàng để có được không?" Trương Bá Văn bước tới. Anh ta đến gần hơn và nói với vẻ mặt ngượng ngùng.

"Đúng vậy, Bá Nhiên. Tôi cũng đã tìm được một căn biệt thự. Chỉ là hôm nay chủ nhà không đến được. Chủ nhà yêu cầu tôi hẹn trước một ngày, nếu khách hàng có thể xác nhận, tôi cũng có thể hẹn với chủ cửa hàng." Ngày mai khách đến xem biệt thự. Hơn nữa, biệt thự này trang trí rất tuyệt, không tin thì cậu nhìn hình đi." Lạc Tuyết Kỳ ở bên cạnh cũng nói, nhanh chóng chỉ tay vào màn hình điện thoại.

Nghe hai người nói xong, nhìn thấy Lưu Năng nóng lòng muốn thử, Cảnh Bá Nhiên thầm nghĩ:

'Không, cô Khổng rất thích căn tôi đang tìm, nhưng cô ấy không hài lòng với giá cả, trong trường hợp đó, tại sao lại cần đi xem nhà của người khác? Sẽ không tuyệt vời nếu chỉ độc quyền hàng trăm nghìn tệ phí môi giới bất động sản này phải không? Ai sẽ phản đối việc kiếm nhiều tiền hơn chứ, có mà điên à?'

"Hụ……"

Sau đó hắn ho nhẹ một tiếng, vẫy tay với ba người:

“Sau khi cô Khổng đi xem nhà, cô ấy cảm thấy căn nhà ở khu biệt thự Long Uyển không tệ, cô ấy cũng đã có ý định mua nó. Để tránh cho cô Khổng bị phân tâm, tốt nhất cô ấy không nên đi xem những ngôi nhà khác, tôi dự định sẽ nói chuyện với chủ sở hữu trước, hãy xem liệu chúng ta có thể ký hợp đồng béo bở này càng sớm càng tốt hay không?"

"Cái gì? Làm sao có thể? Cô Khổng đó lần đầu tiên lộ ra ý định mua nhà?" Lưu Năng tuy có chút lười biếng, nhưng năng lực kinh doanh không thể nghi ngờ, lúc này tỏ ra rất kinh ngạc.

"Đúng vậy, cô Khổng tự mình nói, tôi có cần phải lừa anh nữa sao?" Cảnh Bá Nhiên hất cằm, vẻ mặt khinh thường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Biệt thự đó giá bao nhiêu, cô Khổng yêu cầu mức giá bao nhiêu?" Lạc Tuyết Kỳ vội vàng hỏi.

"Chính chủ muốn bán với giá 31 triệu tệ, nhưng tôi cố ý báo thêm một triệu tệ nữa. Giá tôi nói với cô Khổng là 32 triệu tệ. Về phần tâm lý đưa ra giá của Khổng thì..." Cảnh Bách Nhiên đột nhiên im lặng, cố ý lờ nó đi và mỉm cười mà không nói một lời.

“Cảnh Bá Nhiên, mau nói cho tôi biết cái giá mong muốn của cô Khổng là bao nhiêu?” Trương Bá Văn bên cạnh thúc giục, dỏng tai lên.

"Đúng, đây là khách hàng của cậu, chúng ta không thể mang đi, cũng có thể giúp cậu phân tích, sẽ không có hại gì cho cậu cả?" Lưu Năng cũng tỏ vẻ tò mò.

"Haha." Cảnh Bá Nhiên cười cười, nghĩ nói cho bọn họ biết cũng không sao, ngoại trừ chính mình, không có người khác có thông tin liên lạc của khách hàng:

"Giá của khách hàng là 30,5 triệu nhân dân tệ, xem ra chúng ta vẫn có thể thương lượng."

"Chết tiệt! Chênh lệch chỉ có 500,000 tệ. Chỉ cần khách hàng và chủ nhân mỗi người lùi lại một bước, giao dịch không phải sẽ được thực hiện sao?" Trương Bá Văn há hốc miệng, nhìn Cảnh Bá Nhiên với ánh mắt ghen tị.

'Anh chàng này có thực sự là người được chọn không?'

"Đối với một căn biệt thự trị giá hơn 30 triệu nhân dân tệ, khoản chênh lệch 500.000 nhân dân tệ quả thực là quá dễ dàng để bù đắp, chả nhẽ việcchốt giao dịch dễ dàng như vậy sao?" Lạc Tuyết Kỳ thấp giọng lẩm bẩm, trên mặt vẻ mặt phức tạp. Cô không thể phân biệt được đó là ghen tị hay bối rối.

'Thằng nhóc Cảnh Bá Nhiên này thực sự đã gặp được một người cao thượng?'

"Đáng chết, việc này quá dễ dàng, đây không phải là khách hàng giả mạo, cố ý lừa gạt chúng ta sao?"

Sau khi nghe Cảnh Bá Nhiên miêu tả, Lưu Năng luôn cảm thấy mình làm nghề trung gian đã nhiều năm, chưa từng có chuyện gì. Trước đây anh đã nghe nói đến việc mua biệt thự rất dễ dàng của khách nhưng điều này quá khả nghi. Chẳng lẽ suốt những năm qua anh ta đã sống như một kẻ khốn khổ nên mất hết niềm tin rồi sao?

Hơn nữa, đây chỉ là ý kiến của một thanh niên như Cảnh Bá Nhiên mà thôi. Cái gọi là mồm miệng thì không có lông nghĩa là hắn nói điêu thì chả ai biết nổi!

Lưu Năng thực sự nghi ngờ những gì anh ta nói, ngược lại, Lưu Năng càng tin vào những gì mà Tô Hàng nói hơn.

Rốt cuộc, kỷ lục của anh ấy là ở đó!

"Đúng rồi, Tô Hàng đâu? Tại sao tôi không anh ấy về cùng cậu?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Đi Con Đường Cá Muối Nhưng Hệ Thống Không Cho Phép

Số ký tự: 0