Tôi Nhặt Được Ông Chồng Ngốc

Chương 39

2025-01-10 15:10:12

Ánh nắng ấm áp cảm giác yên tĩnh đang chiếu lên người nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, cơ thể có chút lạnh nhưng giây tiếp theo hình như người nằm trên giường cảm nhận được một luồng hơi ấp quen thuộc đang bao trùm lấy cô, dường như còn có thể nghe thấy giọng nói là đang khóc sao là ai đang khóc.

"Tuyết Nhi em nghe anh nói không, bác sĩ nói nếu hôm nay em không tĩnh thì sẽ như vậy mãi mãi, không phải em nói thích anh sao, không phải chúng ta đã hứa với nhau rồi sau, em chửi anh như thế nào cũng được chỉ cần em tỉnh lại cầu xin em" Thành Nam ngồi bên giường nắm chặt tay cô nước mắt anh xuống bàn tay cô vừa nóng vừa ấm. Mọi người đứng bên ngoài nhìn thấy ai cũng đau lòng lúc mọi người đến bệnh viện nhìn thấy cơ thể cùng hơi thở yếu ớt của Tuyết Nhi rồi nhìn thấy người tàn tạ của Thành Nam ai cũng giật mình, lần đầu tiên ông Võ thấy cháu trai của mình khóc và yếu đuối đến vậy ngày trước dù có mệt hay cty có suy sụp đến đâu cậu đều giấu và tự mình chịu đựng nhưng giờ đây đứng trước người mình yêu thì tất cả dũng mãnh đều tan biến.

Tuyết Nhi trong giấc mơ nghe có người kêu tên mình, cô nhìn xung quanh "ai là ai gọi mình, tại sao lại quen thuộc như vậy" bên tai cô văng vẳng có người gọi giọng nói này hình như là, có một ánh sáng hút cô vào đó trong cơn mê man cô từ từ mở mắt bên ngoài đã tối tai cô có thể nghe tiếng mưa, cô tỉnh nhưng cơ thể không nhắc lên nổi người cô, cô có cảm nhận là rất yếu, ánh mắt nhìn xung quanh phòng bệnh lại rơi vào bóng dáng đang gục đầu bên cạnh giường cô là anh Thành Nam người mà cô đã mơ thấy và nghe tiếng anh khóc là anh đã kéo cô lại.

"Nam....Nam" giọng nói yếu ớt từ từ phát ra, Thành Nam đang ngủ nghe có người gọi mình thì ngẩng đầu chạm tới ánh mắt của Tuyết Nhi đang nhìn mình mỉm cười "em.....em tỉnh rồi sao" ánh mắt anh rơi lệ nắm chặt tay cô run lên mà bật khóc "cảm ơn.....cảm ơn đã tỉnh, cảm ơn đã không rời xa anh".

Tuấn Khải tỉnh lại là sáng ngày hôm sao anh nhìn thấy Sở Lam đang đứng bên cửa sổ dáng người cô nhỏ bé lọt thỏm trong ánh nắng buổi sáng sớm tóc cô bay theo từng cơn gió mang theo một mùi hương dịu nhẹ, Anh không thích cô nhưng không có nghĩa là anh ghét cô ngày hôm qua khi cô cố gắng đưa anh đến viện chạy khỏi đám người kia mà không chọn cách bỏ anh lại một mình, thật ra tính tình cô rất lương thiện nhưng do hận thù đã che mất nó đi.

"anh tỉnh rối à" Sở Lam quay người nhìn thấy Tuấn KHải đang cố ngồi dậy cô để ly rượu xuống bàn chạy lại đỡ anh, Tuấn KHải mắt nhìn thấy ly rượu thì hòi cô "cô mới sáng uống rồi à"

"ừm có sao à"

Tuấn KHải không nói gì dựa người vào tường" cho tôi chút nước" dòng nước mát chảy vào cơ thể làm cho anh như cây đang héo úa được tưới sống, anh nhìn ra ngoài cửa sổ "tôi mệt rồi"

"ý anh là không muốn trả thù nữa"

"suốt những năm qua tôi sống nghe theo sự sắp đặt của ba tôi cố gắng làm hài lòng ông ấy, nhưng chợt nhận ra ông ấy không xem tôi là con mà lại điều khiển tôi như một con rối, thật ra nhiều lúc tôi lại nghĩ tôi có mặt trên đời này mục đích để làm gì"

"lúc tôi còn nhỏ có đọc qua một quyển sách thế này, ông trời không đem bạn đến thế giới này vô ích, mỗi người xuất hiện đều có lý do của nó chỉ là phải đúng lúc đúng thời điểm thì mỗi người sẽ có một nhiệm vụ của riêng mình"

Cả hai người cùng nhìn ra phía cửa sổ nơi có ánh nắng rực rỡ sáng chói và ấm áp.

"em làm gì để anh" Thành Nam mỗi ngày khi làm cty xong là sẽ chạy vào viện với Tuyết Nhi, anh muốn tự tay mình chắm sóc cô

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"em khỏe rồi mà"

"cho đến khi xuất viện thì mới gọi là ổn"

Thành Nam ngồi trên ghế để cô ngồi trên đùi mình vén tóc cô qua một bên, Tuyết Nhi nhìn anh mỉm cười "Nam nếu như lúc đó em không tỉnh thì sao"

"nếu lúc đó không tỉnh thì anh sẽ làm mọi cách để em tỉnh"

"nhưng nếu không được thì sao"

"sẽ không như vậy" Thành Nam ôm lấy cô nhỏ giọng "thật ra anh cũng không chắc nhưng lúc đó anh nghĩ, em mà không tỉnh anh sẽ đi theo em, mặc kệ mọi thứ xung quanh, anh không cần gì chỉ cần em"

"đừng nói bậy"

Thành Nam nắm tay cô mỉm cười "Tuyết Nhi em sẽ lấy anh chứ" vừa nói anh vừa lấy chiếc nhẫn trong túi áo của mình ra đưa lên trước cô.

"anh.....anh"

"nếu em không lấy anh thì cả đời này anh sẽ bám theo em"

Tuyết Nhi nước mắt rưng rưng bật cười cô cầm lấy chiếc nhẫn đeo vào tay mình, cúi xuống hôn anh nụ hôn sâu và dài.

"tôi nghĩ chúng ta nên sắp xếp trước mọi thứ" cả ba người lớn đang đứng bên ngoài nhìn vào thầm cười.

"đúng đúng lần này làm hai cái chung phải làm hoàng tráng" .

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhặt Được Ông Chồng Ngốc

Số ký tự: 0