Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ
Bùng nổ
Hữu Hồ Thiên Tuế
2024-11-03 12:15:01
Đại học Grandis là trường đại học hàng đầu của Đế quốc, nổi tiếng đến
mức ngay cả những người chưa từng rời khỏi hệ Thiên Long cũng đã từng
nghe danh.
Hầu hết các chuyên gia hàng đầu trong mọi lĩnh vực đều tốt nghiệp từ đó, vì vậy ngay cả các kênh truyền hình cáp cũng thường xuyên đề cập đến trường đại học này. Thậm chí ở một nơi xa xôi như hệ Thiên Long, vẫn có người muốn cố gắng thi đỗ vào Grandis với hy vọng đưa cả gia đình cùng thăng tiến.
Trong quân đội, Học viện Quân sự Grandis chắc chắn là nổi tiếng nhất.
Ngay cả khi người địa phương chưa từng nghe nói đến, họ cũng sẽ nghe được từ những đồng nghiệp được điều động từ các hệ sao khác khoe khoang và dần dần có ấn tượng sâu sắc và vô cùng ấn tượng về danh tiếng này. Họ chỉ biết rằng số lượng chỉ tiêu của học viện này rất hạn chế và đặc biệt khó đạt được. Đừng nói đến những vị đại tá được cử đến, trong toàn bộ hệ Thiên Long có lẽ không có nhiều đại diện chính thức có được nền tảng này.
Bởi vì những người có nền tảng này đã sớm bị các hệ sao khác giành mất và đang hoành hành trên các chiến trường giữa các vì sao.
Hơn nữa, việc tốt nghiệp từ Grandis đã là điều hiếm có, huống chi là học viên đặc biệt! Đó gần như là một loài quý hiếm trong quân đội!
Mao Phó quan đẩy cặp kính tròn to sắp trượt khỏi sống mũi.
Nhìn những thiết bị liên tục được người ta vác vào khu vực doanh trại, hắn do dự xác nhận: "Ý là tất cả những thứ này đều là thiết bị được đặt làm riêng cho thượng tá của chúng tôi sao?"
"Tất cả... đều là của một mình cậu ấy ư?"
Nhân viên của quân đoàn Ngân Long lịch sự mỉm cười: "Đúng vậy."
Hai nhóm người vừa mới cãi nhau về xung đột trong thành đột nhiên im lặng, đều tò mò nhìn xem có chuyện gì.
Trong khi đó, những quân nhân của Đông Thành hiểu rõ hơn về Grandis và danh hiệu học viên đặc biệt, đều thầm cảm thấy xấu hổ về những hành động điên rồ như phá hoại mà họ đã làm ban đầu. Họ chỉ có thể tự an ủi rằng, dù là học viên đặc biệt của Học viện Quân sự Grandis thì cũng chỉ là con tốt bị bỏ rơi của phe phái mà thôi... phải không?
Sau đó, họ nghe một trong những nhân viên hoạt bát hơn nói: "Những thứ này, đối với Từ đại thiếu gia cũng chỉ là vừa đủ thôi."
"Thật ghen tị với may mắn của các anh ở Thượng Nam Châu, một học viên tốt nghiệp xuất sắc như đại thiếu gia của chúng tôi, các vị tướng lĩnh ở các hệ sao khác tranh giành không được, thế mà các anh lại nhặt được một cách bất ngờ."
Mao Phó quan nhớ lại phong cách hành động đặc biệt tự do và tùy ý của Từ Thanh Nhiên, nghi ngờ hỏi: "Thượng tá Từ của chúng tôi, có được săn đón như vậy ở các hệ sao khác sao?"
"Đương nhiên rồi!"
Người đàn ông đại diện của tổng bộ Ngân Long này, dường như là một fan cuồng ẩn, giọng điệu cực kỳ tự hào khi nhắc đến Từ Thanh Nhiên: "Từ đại thiếu gia là thành viên xuất sắc nổi tiếng nhất của Ngân Long chúng tôi, khi cậu ấy còn chưa tốt nghiệp đã có thể đơn độc đấu với Hải Nạp cấp cao để cứu Tam Điện hạ bị thương!"
"Thành tích kiểm tra ở Học viện Quân sự đều đứng đầu! Còn về bài tốt nghiệp cuối cùng, biểu hiện của cậu ấy không cần phải nói, đến mức ngay cả những antifan trên mạng cũng phải bị thuyết phục, chuyển từ ghét thành yêu!"
"Ê, một sự kiện trực tiếp nổi tiếng và náo động như vậy mà các anh chưa từng nghe nói sao?"
Vị đại diện này có vẻ là lần đầu tiên đến thăm Thượng Nam Châu, khi hỏi, biểu cảm của anh ta không làm người ta cảm thấy khó chịu vì bị chế nhạo mà ngược lại rất chân thành.
Mao Phó quan chỉ có thể nói: "Trong hệ sao Thiên Long, những hành tinh có thể sinh sống hiện tại mạng internet đều không tốt lắm, những buổi trực tiếp quan trọng từ các hệ sao khác... chúng tôi không thể xem được."
Kết nối mạng giữa các hệ sao, chỉ gửi một email đến tổng bộ cũng phải mất vài ngày mới truyền đến được.
Trực tiếp, cơ bản là không xem được.
Ngay cả tin tức cũng chỉ có một vài kênh quân sự chính thức mới có thể kết nối được, tín hiệu cũng bị ngắt quãng. Hầu hết thời gian đều ở trạng thái mất tín hiệu, phát sóng bình thường còn thuộc về sự kiện xác suất.
Vì vậy qua những năm này, những người họ biết đều là những nhân viên quân đội đã phục vụ trong quân đội Đế quốc khá lâu và cũng khá nổi tiếng, vì tần suất được đề cập và xuất hiện trên các kênh tin tức khá cao.
Như quân đoàn Kim Dực, ngoài Tổng Tư lệnh Mục Tử Nguyệt, họ cũng chỉ quen thuộc với nhân vật như Thẩm Đình Dục.
Vị đại diện khá hoạt bát đó nghe mà sửng sốt, dường như không thể tưởng tượng được hệ Thiên Long truyền thuyết giờ đây lại có thể 'lạc hậu' đến mức độ này.
Biểu cảm của anh ta cứ như thể chính mình bị phái đến biên cương vậy, lẩm bẩm với đồng nghiệp bên cạnh: "Tôi đã nói mà, sao thời gian gần đây đại thiếu gia lại biến mất không một tiếng động như vậy, ngay cả trực tiếp cũng không mở nữa, thì ra là vì môi trường ở đây tệ đến thế!"
Đồng nghiệp cũng lắc đầu: "Không trách được, vừa bước vào khu vực Thiên Long, tôi đã không thể tải được bài đăng trên Tinh Nhai."
Vì vậy, sau đó Mao phó quan chỉ thấy mấy vị đại diện ban đầu còn rất nghiêm túc duy trì hình ảnh ổn định nhưng khi nhắc đến Từ Thanh Nhiên thì dần dần buông lỏng, trò chuyện hào hứng và quên hết mọi thứ.
"Không được, tôi về nhất định phải đăng bài để mọi người biết chuyện này!"
"Đúng vậy, môi trường của Đông Thành này cũng không tốt lắm, có nên gây áp lực với cấp cao của Ngân Long để họ đừng quá thiên vị không?"
"Thời điểm hiện tại đúng là rất tốt, vừa mới đây cấp cao bên đó chẳng phải vì không hài lòng với việc sắp xếp chức vụ cho đại thiếu gia nên đã tập thể từ chức sao? Liên quan đến đại thiếu gia, lần này Ngân Long chắc không dám không coi trọng nữa chứ?"
Qua những lời nói này, có vẻ như vị thượng tá mới mà họ tự cho là vô danh kia, ở các hệ sao khác dường như rất giỏi.
"À phải rồi, vậy thượng tá của các anh đâu?" Sau khi trò chuyện xong, mấy vị đại diện đó sửa sang lại quần áo, hỏi phó quan Mao, không quên việc chính của họ trong chuyến đi này.
Mao Phó quan vẫn đang tiêu hóa làn sóng chấn động mới mà anh ta nhận được hôm nay, nói với giọng chậm rãi: "Xin lỗi, cậu ấy không có ở trong doanh trại..."
Sau đó lại hỏi ngơ ngác: "Cậu ấy không để lại lời nhắn nói khi nào sẽ trở lại khi rời đi, tôi là phó quan của cậu ấy, có thể ký nhận thay cậu ấy không?"
Vị đại diện suy nghĩ một chút, trả lời: "Dù sao cũng là vật dụng được đặt làm riêng, vẫn cần thượng tá đích thân ký nhận."
"Không sao, chúng tôi sẽ đợi cậu ấy ở đây trước. Phiền phó quan cố gắng liên lạc với thượng tá giúp chúng tôi để cậu ấy quay lại càng sớm càng tốt."
Mao Phó quan thấy thái độ của họ khá nghiêm túc nên chỉ biết gật đầu ngơ ngác.
Vừa định mời họ vào tòa nhà văn phòng ngồi, bỗng thấy một chiếc xe tải quân sự ầm ầm chạy vào doanh trại, đi thẳng đến gần họ mới dừng lại.
Mao Phó quan theo lệnh của Từ Thanh Nhiên, khá có trách nhiệm đối với tổng doanh Đông Thành, hiểu biết khá nhiều, chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra đó không phải là xe của doanh trại Đông Thành họ.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào chiếc xe lớn đó, thầm nghĩ trong lòng chắc chắn sau này phải nói cho ra nhẽ với những quân canh gác cổng ra vào doanh trại, sao lại để bất cứ ai cũng vào được.
Giây tiếp theo, hắn thấy Từ Thanh Nhiên - người mà hắn đang lo lắng muốn liên lạc - bước xuống xe.
Từ Thanh Nhiên dường như đặc biệt thích những bộ quần áo màu tối.
Cậu vẫn mặc bộ đồ đen quen thuộc, khoác ngoài một chiếc áo khoác dài đẹp mắt chỉ dành cho các quan chức cấp cao của Ngân Long Doanh, khi xuống xe tay còn cầm một túi đồ. Được bọc bằng một miếng vải như thể lột từ trên người một quân nhân xuống, tròn tròn một quả, ước chừng trông giống như quả dưa hấu.
Mao Phó quan: "?"
Đẩy đẩy kính, nhìn kỹ Từ Thanh Nhiên, rồi lại nhìn chiếc xe lớn mà cậu lái về.
... Sao lại không giống với chiếc xe mà cậu ấy lái đi trong trí nhớ của hắn nhỉ?
Khi Từ Thanh Nhiên bước xuống xe và đi về phía họ, ánh mắt cậu khá lạnh lùng, môi mím chặt thành một đường thẳng, bước đi mang theo khí thế như sấm chớp sắp nổi. Thẩm Đình Dục lặng lẽ theo sau cậu từ ghế phụ, khóe miệng như thói quen hơi nhếch lên, trông rất dễ gần.
Một con chó sói lông trắng như tuyết nhảy ra từ khoang sau của xe.
Ánh mắt sắc bén, thân hình khỏe khoắn to lớn đến mức có thể cõng được một người trưởng thành trên lưng, nó đi bên cạnh Từ Thanh Nhiên, ánh mắt nhìn mọi người đầy cảnh giác và dò xét.
Lần này họ trở về rất đường hoàng.
Không ai che giấu danh tính của mình.
Đoàn đại diện từ Nam Thành đến doanh trại để cãi nhau sửng sốt.
Họ nghĩ, người đàn ông cao ráo đi đầu kia, chẳng phải là người đã đến 'gây sự' ở Nam Thành họ, đánh một đám người rồi lại dẫn họ đi giải quyết vấn đề về những tân binh tài năng cao ở một số khu vực bị thiên tai nghiêm trọng sao?
Đoàn đại diện Tây Thành cũng sửng sốt.
Họ cũng nhận ra Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục chính là những người mà họ nhầm tưởng là người Nam Thành, chạy đến Tây Thành gây rối và đánh nhau. Trong số người Tây Thành còn có một người là trưởng đoàn đã bắt họ đưa đến Khu 7 lúc đó, anh ta mới nhận được tin từ Khu 7 không lâu trước đây, nói rằng người đã trốn và gây ra một vụ lớn.
Đang ra sức sắp xếp nhân lực để tìm người về, kết quả là họ tự động đến trước mặt anh ta?
Ở Đông Thành này, họ hiện giờ khá quen mặt với Từ Thanh Nhiên, vị tân binh đã đốt tòa nhà văn phòng của đại tá.
Chỉ là nhìn kỹ thêm vài lần, họ cảm thấy người đàn ông tuấn tú tóc đen mắt xanh đi sau cậu ta cũng rất quen thuộc, cứ cảm thấy như đã gặp ở đâu đó.
Cho đến khi họ thấy mấy vị đại diện đến từ tổng bộ Ngân Long, với vẻ mặt vui mừng tiến lên phía trước: "Từ đại - khụ, Từ thượng tá, ngài đã trở về!"
Giọng nói khá to, những người xung quanh đều nghe rõ.
Mọi người lập tức trợn tròn mắt, hít một hơi lạnh.
Từ Thanh Nhiên chính là vị thượng tá mới của Thượng Nam Châu họ?! Tuy bây giờ nghĩ lại thì quả thật hợp lý, nhưng mà... tại sao cậu ta lại là thượng tá mới của họ?!
Đặc biệt là nhóm người Tây Thành đều ngây người.
Chẳng phải nói thượng tá mới mới đến là ông nội ruột của đại ca bọn họ sao? Má ơi, một ông nội trẻ như vậy ư??
Vị trưởng đoàn trong số họ, nhớ lại những lời mình đã nói trước mặt Từ Thanh Nhiên không lâu trước đây - dù ban đầu hắn cũng tin sâu sắc vào tất cả những gì mình nói nhưng bây giờ cũng đã phản ứng lại, là trung tá của họ đã nói khoác lên trời rồi.
Chưa kịp hoàn hồn lại thấy mấy vị đại diện đó sau khi nhìn rõ người đàn ông phía sau Từ Thanh Nhiên, kinh ngạc hỏi: "Thượng tướng Thẩm Đình Dục?! Ngài, sao ngài cũng ở đây?"
Đến lúc này, nhóm vệ binh Đông Thành mới chợt hiểu ra tại sao họ lại cảm thấy Thẩm Đình Dục quen mặt.
Họ mới xem phỏng vấn của anh trên chiếc tivi mà doanh trại họ khó khăn lắm mới kết nối được cách đây không lâu!
Nhưng mà -
Đệt, người đàn ông bí ẩn mà họ đã thảo luận nhiều ngày lại chính là Thẩm Thượng tướng của quân đoàn Kim Dực? Người của quân đoàn Kim Dực, chạy đến khu vực quản lý của Ngân Long làm gì? Hơn nữa lại là Thượng Nam Châu, một nơi hẻo lánh như vậy!
Trưởng đoàn Tây Thành nghe mà suýt ngất đi.
Chết rồi, có phải trung tá của họ cũng từng khoác lác về chuyện liên quan đến Thẩm Đình Dục không? Không trách được biểu cảm của hai người họ hôm đó lại kỳ lạ như vậy!
"Đến để giao đồ à?" Từ Thanh Nhiên dừng lại trước mặt họ, liếc nhìn những thiết bị quân sự ở xa.
Không hẳn là rất vui mừng, có vẻ như đã dự đoán trước về việc họ đến.
Mấy vị đại diện cung kính nói: "Đúng vậy, ngoại trừ súng ống và dao kiếm, những thứ còn lại chúng tôi đều cần ngài đích thân kiểm tra và lái thử, xác nhận không có vấn đề gì, đăng ký thông tin cá nhân của ngài mới có thể nộp nhiệm vụ cho tổng doanh."
Từ Thanh Nhiên cười nhẹ một tiếng, nụ cười không đến mắt.
Chỉ nghe cậu nói chậm rãi: "Thật khó khăn cho tổng chỉ huy của các anh đã quan tâm, tôi còn tưởng anh ta sẽ trực tiếp đưa cho tôi nguyên liệu để tôi tự tay làm chứ."
Nhân viên tổng bộ Ngân Long Doanh nghe ra ẩn ý của cậu, bị sự xa cách và lạnh nhạt toát ra từ cậu làm cho sợ đến không dám nói gì.
"Cứ để đó đã, tôi xử lý xong chuyện ở đây rồi sẽ đến ký nhận."
Từ Thanh Nhiên để lại câu nói đó, rồi bước qua họ đi đến chỗ Mao phó quan vẫn đang đứng ngây người tại chỗ, nói với hắn: "Mở một cuộc phát thanh, bảo tất cả mọi người trong doanh trại Đông Thành đi tập hợp."
"Cứ đến... sân số 2 nơi tổ chức nghi lễ chào đón lúc trước đi." Từ Thanh Nhiên nói chậm rãi, "Gọi cả những người từ các khu thành khác đến cùng tập hợp, có chuyện gì cùng giải quyết luôn."
Trước khi rời đi, cậu lại nhớ ra một chuyện, hỏi: "À, tôi nhớ ở tổng doanh này có thiết bị có thể kết nối video với các doanh trại quân đội ở các khu thành khác phải không?"
Mao Phó quan bây giờ nhìn Từ Thanh Nhiên đều cảm thấy cậu toát ra một lớp ánh sáng, cực kỳ chói mắt.
Vì vậy không suy nghĩ kỹ về mục đích đằng sau câu hỏi này của cậu, thành thật trả lời: "Đúng vậy, nhưng chúng tôi không thường xuyên sử dụng, hầu hết thời gian người ở các khu thành khác cũng không chấp nhận kết nối..."
Nhưng Từ Thanh Nhiên dường như không nghe thấy lời nhắc nhở của hắn, nói thẳng: "Rất tốt, tìm người làm một chút, một giờ sau kết nối với các chi nhánh tổng doanh của các khu vực thành phố khác cùng một lúc, đảm bảo họ đều có thể nhìn thấy tình hình ở sân số 2, nghe được lời tôi nói."
"Nhưng mà..."
Phó quan Mao vừa mở miệng.
Lại nghe Từ Thanh Nhiên nói: "Anh cứ nói thẳng với họ, kết nối có thể nhìn thấy thượng tá mới, còn có thể chửi tùy ý là được."
"Họ sẽ đồng ý thôi."
Phó quan Mao: "... Vâng."
Ban đầu, hắn vẫn còn hoài nghi về sự tự tin của Từ Thanh Nhiên.
Cho đến khi nhìn thấy lính gác tại hiện trường ở Đông Thành đã bắt đầu truyền tin cho nhau và tập hợp lại, các phái đoàn từ Nam Thành và Tây Thành thậm chí còn hỏi đường trước để tập trung tại địa điểm số 2. Sau đó, khi cậu quay lại tòa nhà văn phòng và yêu cầu cấp dưới gọi điện liên lạc với các khu trại chính ở Nam, Tây và Bắc Thành, ngoại trừ Bắc Thành vẫn như thường lệ không trả lời, hai khu vực thành phố lớn còn lại đều kết nối được.
Thậm chí, đúng như Từ Thanh Nhiên dự đoán, họ đều hiếm hoi đồng ý với yêu cầu kết nối này của Đông Thành được đưa ra dưới danh nghĩa của một thượng tá.
Vào lúc này, mọi nghi ngờ, không tin tưởng và thành kiến mà Mao phó quan từng có đối với Từ Thanh Nhiên đều tan biến.
-- Quả không hổ danh là học viên ưu tú được mời đặc biệt từ Học viện Quân sự Grandis, khác hẳn với những thượng tá trước đây chỉ biết nói suông và làm việc qua loa!
·
"Từ Thượng tá, đây là thanh đao và khẩu súng cá nhân được Ngân Long thiết kế riêng cho cậu dựa trên đặc điểm của cậu."
Từ Thanh Nhiên kéo một chiếc ghế, ngồi dưới bục cao của địa điểm số 2, chờ đợi sự sắp xếp của Mao phó quan.
Chó Trắng nằm ngoan ngoãn bên cạnh cậu, nhắm mắt như đang chợp mắt.
Đại diện từ tổng bộ Ngân Long nhân cơ hội này đưa những vũ khí nhẹ hơn đến trước mặt cậu trước. Hai chiếc hộp đặc biệt in hình rồng bạc lấp lánh được mở ra, bên trong là một thanh đao và một khẩu súng tinh thần lực.
Người đứng trước mặt Từ Thanh Nhiên nhiệt tình nói: "Cậu có thể thử cảm giác cầm nắm trước, xem có phù hợp không, chất lượng tổng thể có hài lòng không."
Trước tiên cậu với tay cầm lấy thanh đao ngắn nặng trĩu, đặt trong tay quan sát.
Thân đao hơi cong, sắc bén và cứng cáp, thiết kế tổng thể và màu sắc cũng là màu bạc đen đặc trưng của Ngân Long, thân đao màu xám bạc còn khắc một con rồng bạc mảnh mai. Ở phần chuôi đao rất khéo léo gắn một đầu sói được chạm khắc bằng bạc nguyên chất, mắt được nạm hai viên đá quý màu xanh biển.
Mỗi viên nhỏ xíu, trong suốt và rất đẹp, được cắt gọt hoàn hảo, không thấy tạp chất.
Tiếp theo là khẩu súng.
Vẫn là màu bạc đen, có cùng phong cách thiết kế với thanh đao nhưng được thể hiện bằng cách khác. Có thể thấy chúng là một bộ, bao gồm cả các vũ khí quân sự khác, hoặc ghim cài ngực, quần áo cao cấp hợp tác với thương hiệu, v.v., đều sử dụng các yếu tố gần giống nhau.
Điều khiến Từ Thanh Nhiên khá bất ngờ là những vật dụng mà Ngân Long đặt làm riêng cho cậu này không hề qua loa.
Kỹ thuật chế tác này hoàn toàn được tạo ra với tâm thế muốn cậu sử dụng cả đời.
Cậu đang ngạc nhiên vì điều này không phù hợp với tính cách của Mục Tử Vũ, thì nghe thấy nhân viên tổng bộ Ngân Long ôm hộp giải thích: "Những vũ khí quân sự này đều do Ngân Long và nhà sản xuất vũ khí quân sự nổi tiếng nhất trong phe ta là Nghê gia cùng nhau bàn bạc chế tạo."
"Tất cả các quy trình sản xuất đều được điều chỉnh, mài dũa và tô màu hoàn toàn bằng tay, những người tham gia vào toàn bộ quá trình đặt hàng đều là những thợ thủ công có kinh nghiệm nhất và có danh tiếng tốt nhất dưới trướng Nghê gia."
"Về ngoại hình - bao gồm cả quần áo cao cấp tặng kèm, v.v., đều do con gái của gia chủ Quý gia, nhà thiết kế nổi tiếng của Đế quốc Kaian là Quý Uyển Doanh dẫn đầu nhóm của cô ấy thiết kế và sản xuất."
"Còn những phi thuyền, máy bay chiến đấu và robot bên ngoài, là nhờ Mạc gia có công nghệ và nghiên cứu tiên tiến nhất trong quân đoàn Ngân Long giúp đỡ thiết kế và chế tạo."
Tuy nói vậy nhưng thực tế tất cả những điều này đều do mấy gia tộc này chủ động yêu cầu.
Ban đầu, Mục Tử Vũ chỉ nghĩ đến việc đơn giản hóa mọi thứ vì đó là dành cho Từ Thanh Nhiên, kết quả là suýt nữa đã đắc tội với mấy gia tộc lớn của Ngân Long, cuối cùng đành để họ tự bàn bạc và thảo luận.
Kể cả việc vận chuyển vật phẩm lần này, cũng đều do bên Quý gia giúp đỡ sắp xếp với nhân viên tổng bộ.
Vì vậy, điều này không liên quan nhiều đến Mục Tử Vũ hay ban quản lý Ngân Long.
Từ Thanh Nhiên nghe xong lời giải thích của họ, đại khái hiểu được lý do tại sao những sản phẩm này lại tinh xảo đến vậy, phong cách thiết kế đều có thể làm hài lòng cậu đến tận đáy lòng.
Cậu cúi đầu ngắm nhìn thanh đao tinh xảo trong tay, mí mắt cụp xuống che đi vài phần dịu dàng hiếm có.
-- Tâm trạng xấu đi mấy ngày cuối cùng cũng có chút cải thiện.
Cậu lại thử truyền một chút tinh thần lực vào thanh đao, rồi lần đầu tiên cảm nhận được sự giải phóng sức mạnh mượt mà đến vậy. Cùng với đó, vũ khí sắc bén trong tay cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, có thể tưởng tượng được nó sẽ mang lại cho cậu sự thuận tiện và thoải mái như thế nào trong thực chiến.
Cảm giác cầm súng tinh thần lực cũng tương tự.
Dường như thực sự giống như lời mô tả nói, đây đúng là vũ khí được thiết kế riêng cho cả con người cậu!
Bây giờ Từ Thanh Nhiên mới hiểu, tại sao trước đây khi Thẩm Đình Dục đi cùng cậu tập luyện, anh luôn nói rằng những vũ khí đó có cảm giác rất kém và thô ráp.
Hóa ra những năm qua anh đều sử dụng những món đồ tốt được làm riêng, khi phải dùng những dao súng tập luyện được sản xuất hàng loạt đó có khác gì việc một người quen lái siêu xe đột nhiên bị buộc phải lái một chiếc xe cũ rẻ tiền?
"Được, tôi rất hài lòng." Từ Thanh Nhiên vừa nói vừa đặt đồ vật trở lại hộp và cất gọn.
Mấy người nghe xong, cùng lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.
Trong lúc di chuyển, một người vô tình chạm nhẹ mũi chân vào cái túi tròn vo mà Từ Thanh Nhiên để bên cạnh ghế.
Sau khi xin lỗi, người đó tiện miệng hỏi: "Thiếu gia, đây là cái gì vậy ạ?"
Có vẻ như từ lúc xuống xe, Từ Thannh Nhiên đã luôn xách nó đi khắp nơi.
Vải màu đen bạc bọc nó rất kín, từ bên ngoài không thể nhìn ra bên trong đựng gì.
Từ Thanh Nhiên gác chéo chân, đan hai tay đặt lên trên, ngẩng đầu nhìn người hỏi với một nụ cười rất nhạt, nói: "Không có gì, chỉ là một cái đầu người thôi."
Xung quanh im lặng trong chốc lát.
Cho đến khi Thẩm Đình Dục tình cờ đi đến gần, mắt cong cong nhẹ nhàng áp cốc trà ấm lên má Từ Thanh Nhiên, thu hút sự chú ý của cậu rồi đưa trà cho cậu.
Sự xuất hiện của vị Thẩm Thượng tướng ôn hòa đã phá vỡ bầu không khí cứng nhắc.
Người hỏi lúc này mới phản ứng lại, cười nói với Từ Thanh Nhiên: "Thiếu gia thật biết đùa."
Từ Thanh Nhiên cười không nói gì, lặng lẽ uống trà.
Một giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh.
Khi số người tụ tập tại hiện trường ngày càng đông, Từ Thanh Nhiên đã chuyển vị trí ngồi của mình lên bục cao nhất, nơi thu hút sự chú ý nhất.
Cậu giữ nguyên tư thế ngồi, cúi đầu, nghịch khẩu súng trong tay. Nhưng đó không phải là khẩu súng mà nhân viên ngoại phái của Ngân Long vừa để cậu kiểm tra mà là một khẩu súng ngắn màu đen vàng khác có thiết kế chủ đạo là ba chân kim ô.
Bên chân cậu, vẫn là vật tròn vo đó.
Phía dưới là một đám đông đầu người um tùm.
Thẩm Đình Dục và Chó Trắng mà Từ Thanh Nhiên nhặt về đứng ở rìa xa đám đông quan sát.
Nhân viên từ tổng bộ quân đoàn Ngân Long đáng lẽ có thể không tham gia vào cảnh náo nhiệt này nhưng vì tò mò nên vẫn đứng ở vị trí gần Thẩm Đình Dục để quan sát. Trong lòng tiếc nuối rằng tình hình ở Thái Nguyệt tinh không cho phép, nếu không họ chắc chắn sẽ phát trực tiếp cho các cư dân mạng xem.
"Mọi người đã đến đông đủ phải không?"
Giữa tiếng thảo luận râm ran bên dưới, Từ Thanh Nhiên đột nhiên lên tiếng.
Ngay lập tức, tất cả những người đang nói chuyện đều im bặt trong chốc lát.
Dù ban đầu họ không có ý định hợp tác đến vậy nhưng vô thức bị khí thế uy nghiêm tự nhiên của Từ Thanh Nhiên chấn áp.
"Vậy thì tôi xin tự giới thiệu lại, tôi tên là Từ Thanh Nhiên, là thượng tá đương nhiệm của Thượng Nam Châu các vị."
Ngoại trừ những người có mặt đã trải qua cú sốc về sự thật, cùng với Lâm Hiên ở khu vực phía nam Nam Thành đã biết sự thật nên khá bình tĩnh, những người từ các doanh trại khác đều bàng hoàng và xôn xao. Đặc biệt là Mã Bưu từ Nam Thành và các đồng đội của hắn, có vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa như thể điều đó là đương nhiên.
Mã Bưu tức giận đập một cái vào đùi mình, nói: "Đáng lẽ phải nghĩ ra sớm hơn! Nếu không có thân phận này, làm sao một tên lính mới lại có thể hành động tự do đến thế!"
Tất cả là lỗi của họ, bị những ấn tượng cứng nhắc mà các thượng tá tiền nhiệm để lại che mờ đôi mắt!
Nam Thành đã được Từ Thanh Nhiên đích thân huấn luyện nên mức độ chấp nhận vị thượng tá này của họ khá cao.
Vấn đề chính vẫn nằm ở Tây Thành, ngoại trừ Khu 15 vừa trải qua cảnh tượng kinh hoàng nên im lặng như ve sầu mùa đông, nhìn chằm chằm vào màn hình video kết nối không dám không nhận, các quân nhân ở các khu trại còn lại đều có ý kiến.
Đặc biệt là ở Khu 7, những binh lính trong đó vẫn đang đau đầu vì người họ bắt được với khó khăn đã bị thả đi và họ còn bị tiêu diệt nhiều người như vậy.
Bỗng nhiên họ phát hiện ra một trong những người họ bắt giữ lại trở thành thượng tá đứng trên đầu họ.
Tại hiện trường, có người đại diện của Tây Thành chất vấn: "Thượng tá, nếu anh mang danh phận như vậy, tại sao còn - còn liên kết với thượng tướng của quân đoàn Kim Dực, chạy đến Tây Thành giết hại người vô tội? Chẳng lẽ anh là gián điệp do Kim Dực phái đến để đẩy nhanh việc làm sụp đổ Thiên Long?"
"Giết hại người vô tội ư?" Từ Thanh Nhiên cười nhẹ, "Anh nghĩ những người đó chết oan uổng sao?"
Một câu hỏi không nhẹ không nặng chạm đến tâm can, khiến người Tây Thành phải im lặng.
Trong lòng họ rõ như ban ngày về những việc mình đã làm. Nhưng nghĩ lại vẫn không phục, họ đã có được quyền lực và sức mạnh, hoành hành trong khu vực mình quản lý thì có vấn đề gì?
"Theo tôi thấy thì đúng là chết oan uổng, làm sao nào?" Người đó đáp trả.
"Đây chính là đặc trưng của Tây Thành chúng tôi, anh là người ngoài, có tư cách gì mà phê phán-"
Lời nói chưa dứt, bỗng nhiên trên sân vang lên một tiếng súng.
Khung cảnh vốn đang ồn ào lại lần nữa im bặt, đám đông đột nhiên nhường ra một khoảng trống. Kẻ đang nằm trên đất dần co giật rồi tắt thở, chính là người đàn ông vừa mới hùng hổ cãi lại Từ Thanh Nhiên.
Nhìn lại Từ Thanh Nhiên trên bục cao, cậu vẫn ngồi ở vị trí cũ, như thể chưa từng di chuyển.
Trong tay, cậu tiếp tục nghịch khẩu súng tinh thần lực vốn không phải của riêng cậu, nhưng lại sử dụng rất thuần thục.
Tuy vậy, nhưng tất cả mọi người trên sân đều biết chính cậu đã bắn phát súng đó.
Đặc biệt là các khu trại khác đang kết nối video, camera của họ đang chiếu Từ Thanh Nhiên, nhìn rõ mồn một động tác của cậu.
Hành động giết chóc dứt khoát này khiến những người có mặt sợ hãi.
Người Tây Thành thậm chí còn nghĩ, phải chăng Từ Thanh Nhiên định dùng cách quản lý kiểu 'bạo quân' để kiểm soát họ?
"À phải rồi, những người đến từ Tây Thành, tôi có thứ chưa đưa cho các anh."
Người trên bục cao nói xong, nhặt lấy vật tròn vo bên chân, ném về phía nơi tập trung quân nhân Tây Thành.
Có người theo phản xạ đưa tay đón lấy, rồi bắt đầu mở lớp vải có cảm giác hơi ẩm ướt và nhớp nháp khi chạm vào.
Mọi người xung quanh đều tò mò quan sát.
Chỉ thấy người đó mở ra một lúc, khi vật bên trong lộ ra hình dạng thật, đột nhiên phát ra tiếng kêu như thể bị ma quỷ trong phim kinh dị dọa sợ rồi lập tức ném mạnh vật đang cầm trong tay ra xa.
Vật đó đập vào người khác lại gây ra một làn sóng tiếng hét mới.
Những quân nhân khác từ Đông Thành và Nam Thành bị hành động thái quá của họ làm cho không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đều vươn cổ nhìn ngó. Cho đến khi họ hét lên và tản ra, để lộ một khoảng đất trống, mọi người mới cuối cùng nhìn rõ thứ mà Từ Thanh Nhiên ném qua là gì.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, những đại diện của Ngân Long đang đứng gần Thẩm Đình Dục cùng quan sát, sắc mặt đều tái xanh.
Đệt - mẹ - nó!
Thật sự là một cái đầu người!
Thứ mà Từ Thanh Nhiên ném cho người Tây Thành là cái đầu bị chặt từ tên trung tá bạo ngược ở Khu 15.
"Đây, đây là trung tá..."
"Tên thượng tá này điên rồi à? Vậy là bây giờ Ngân Long không phái những lão già vô dụng đến cho chúng ta nữa, mà chuyển sang chọn ngẫu nhiên một người từ bệnh viện tâm thần để đối phó với chúng ta phải không?"
Quan trọng nhất là vị trung tá có tinh thần lực cấp SS này ở Tây Thành họ được coi là một quân nhân đặc biệt mạnh.
Ngay cả trong số những người có tinh thần lực cùng cấp bậc cũng ít có đối thủ của hắn. Nếu bây giờ vị Từ Thượng tá này không dựa vào mưu mẹo, vậy là đã đánh bại hắn trong một trận đơn đấu sao?! Vị thượng tá được phái đến lần này, thật sự kỳ quặc đến vậy sao?!
Về những câu hỏi này, những quân nhân còn sống sót ở Khu 15 là những người có quyền phát biểu nhất.
Khi Từ Thanh Nhiên đơn đấu và đánh bại trung tá Tây Thành, họ đã chứng kiến toàn bộ quá trình. Vị trung tá mà bình thường ở Tây Thành gần như không có đối thủ, trước mặt cậu ta lại bất lực như một học sinh tiểu học gặp phải sinh viên đại học.
Không chỉ bị áp đảo về kỹ thuật, ngay cả cấp bậc tinh thần lực mà hắn vẫn tự hào cũng bị áp chế hoàn toàn, về mặt thể chất càng không bằng đối phương.
Ban đầu có lẽ còn đánh qua đánh lại, đến sau thể lực và sự tập trung đều không đủ, hoàn toàn bị đè xuống đánh. Hơn nữa, vị tân thượng tá này đánh người vừa đẹp vừa bạo lực, càng ghét ai thì ra tay càng nặng.
Những quân nhân khác ở Khu 15 cố gắng ngăn cản đều bị người đàn ông đi cùng cậu ta và con chó trắng hạ gục.
Từ Thanh Nhiên thậm chí không thèm liếc mắt nhìn những tên lâu la đó, vừa túm cổ áo vị trung tá đánh, vừa kể tội từng điều từng khoản đáng ghét của hắn. Liệt kê từng điều từng việc khiến các binh lính khác ở Khu 15 im lặng như ve sầu, không lời nào để phản bác.
Trong số nhân viên quân sự của Tây Thành, tất nhiên cũng có những người bình thường.
Chỉ là do ảnh hưởng của môi trường đã trở nên chai sạn từ lâu, không để ý rằng người lãnh đạo của họ đã gián tiếp dẫn dắt và buông lỏng bao nhiêu tội ác. Cho đến khi Từ Thanh Nhiên nêu ra từng tội ác của họ, những lời nói lạnh lùng bình thản đó như những hòn đá nặng ngàn cân đập xuống đầu họ từng đợt một.
Đập đến mức họ không còn mặt mũi nào.
Vì vậy, những binh lính còn sống sót ở Khu 15 bây giờ là những người ngoan ngoãn đã bị Từ Thanh Nhiên trừng phạt.
-- Kẻ cầm đầu lớn nhất đã chết, tất nhiên chỉ có thể tuân theo mọi mệnh lệnh của vị thượng tá này.
"Cưỡng đoạt nam nữ lương thiện, dung túng tà giáo giết người lấy máu gây họa cho trẻ em."
Người trên bục cao, đột nhiên lên tiếng lạnh lùng.
"Để mặc những kẻ săn trộm bất hợp pháp và bọn buôn người hoành hành, thu tiền bảo kê trái phép từ người dân Đế quốc, kỷ luật hỗn loạn. Không thanh trừ các đảng phái bất hợp pháp ngầm, ngược lại lợi dụng thân phận thuận tiện để giúp kẻ ác làm điều xấu, đồng lõa với chúng."
Cậu liệt kê từng tội ác mà quân đội Tây Thành đã phạm phải.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía đám vệ binh Tây Thành đang tản mát khắp nơi, trông chẳng khác gì tình trạng rời rạc hiện tại của họ.
Cậu hỏi: "Trong từng việc này, có việc nào vô tội không?"
Từ Thanh Nhiên cười khẽ: "Nếu có thì cứ chỉ ra, tôi sẽ xin lỗi anh."
Trên sân đương nhiên là im lặng như tờ.
Quân vệ Đông Thành và Nam Thành có lẽ cũng lần đầu nghe những chi tiết cụ thể gây sốc như vậy, ánh mắt nhìn người Tây Thành đều thêm phần ghê tởm.
Họ chỉ là nổi loạn và buông xuôi, nhưng chưa đến mức biến thái như người Tây Thành.
Tổng cảm giác bộ quân phục kia khi mặc trên người họ đều trở nên bẩn thỉu.
"Hôm nay coi như tôi chính thức nhận chức."
Từ Thanh Nhiên sau khi tặng món quà lớn cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế, đứng cao ở đó, cúi mắt nhìn xuống đám đông bên dưới.
"Có vài chuyện, cần phải nói rõ với các anh trước."
Cậu hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng: "Tôi không giống những thượng tá trước đây."
"Họ đấu không lại các anh là vì họ không có năng lực."
"Không dám đấu với các anh đến cùng là vì họ sợ chết, còn có quá nhiều nỗi lo."
Ánh mắt lướt qua đám đông bên dưới một cách khinh thường.
Rồi lại chậm rãi nói tiếp: "Tôi có năng lực, cũng không sợ chết."
"Vì vậy các anh có thể chọn tiếp tục đối đầu với tôi, nhưng cho đến khi tôi chết, những kẻ cứ khăng khăng chống đối tôi sẽ có kết cục như thế." Từ Thanh Nhiên móc khẩu súng lấy được từ Thẩm Đình Dục, chỉ về hướng người vừa bị cậu bắn chết.
Mọi người cuối cùng cũng hiểu ra -
Từ Thanh Nhiên đang đe dọa họ phải không?! Có ai làm thượng tá kiểu này không! Làm như một tên lưu manh phản diện, không nghe lời thì một phát súng một đứa trẻ!
Có người lầm bầm nhỏ: "Anh, anh làm vậy, không sợ giết hết tất cả mọi người rồi, không còn ai tiếp tục bảo vệ nơi này cho anh sao!"
Từ Thanh Nhiên nhướng mày, nghi hoặc hỏi lại: "Tôi có gì phải sợ?"
"Nếu toàn bộ vệ binh Thượng Nam Châu chết hết - Người đáng lo lắng nhất, chẳng phải là các anh sao?"
Mọi người nghe xong, sắc mặt khựng lại.
Đúng vậy.
Nói cho cùng, Từ Thanh Nhiên chẳng có quan hệ gì với Thượng Nam Châu hay thậm chí cả Thái Nguyệt Tinh, thậm chí cả hệ Thiên Long. Nếu Thượng Nam Châu không giữ được, bị bọn Quỷ xâm chiếm nuốt chửng, những người thực sự bị tổn thương, không có nơi nào để đi phải tiếp tục lưu lạc chính là những vệ binh này, phần lớn gia đình họ đều là cư dân Thượng Nam Châu.
Còn Từ Thanh Nhiên?
Cậu chỉ là một thượng tá được phái đến nhận chức theo lệnh của phe mình, nếu Thượng Nam Châu thất thủ, nhiều lắm cậu chỉ phải gánh tiếng xấu và bị trừ công trạng. Nghiêm trọng hơn, nếu Ngân Long đổ hết tội lên đầu cậu và muốn cậu chết, cậu cũng chẳng sợ hãi gì.
Như cậu nói, cậu hoàn toàn không có 'hậu quả' như họ.
Người của các khu vực khác, cũng nghe mà im lặng.
... Thật là đau lòng.
"Hoặc, các anh có thể quyết định dứt khoát hơn là tuân theo mọi sắp xếp và mệnh lệnh của tôi." Từ Thanh Nhiên thong thả nói tiếp.
Giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Như vậy các anh không chỉ không phải chết, tôi còn có thể giúp các anh lấy lại từng bước những vùng đất mà Thượng Nam Châu đã mất."
Câu nói này, vẫn chạm đến ước mơ trong lòng phần lớn quân vệ.
Họ làm việc vất vả như vậy, chẳng phải là để giữ vững ranh giới cuối cùng của Thượng Nam Châu, mơ ước một ngày nào đó cũng có thể lập công, giành lại những vùng đất đã bị bọn Quỷ chiếm đóng sao? Nhưng Từ Thanh Nhiên chỉ có một mình, cậu ta thật sự có cách làm được điều đó sao?
Từ Thanh Nhiên biết chỉ nói như vậy bây giờ, người Thượng Nam Châu chắc chắn sẽ không tin.
Nói không chừng, họ đã từng bị các quan chức khác dùng lời lẽ tương tự để lừa gạt vài lần rồi.
Nên cậu không định giải thích.
Thời gian và kết quả, sẽ chứng minh tất cả.
Khẩu súng tinh thần màu mực vàng sau khi được Từ Thanh Nhiên xoay một vòng trên ngón trỏ, đột nhiên bị cậu nắm chặt, bắn về một hướng nào đó.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, mọi người nhìn theo hướng súng của Từ Thanh Nhiên chỉ mới giật mình nhận ra đó là một vị đội trưởng nào đó của đội quân phân khu 7 Tây Thành, bị cậu bắn trúng chân. Và vị trí ngã của vị đội trưởng này cũng rất đáng ngờ, cách xa nơi tập trung đông người như thể đang trên đường bỏ trốn.
Vị đội trưởng này không chỉ định bỏ trốn, mà còn chuẩn bị báo tin.
Từ Thanh Nhiên hiểu rõ trong lòng.
Cậu cười thầm rồi bổ sung với đám vệ binh Thượng Nam Châu dưới quyền mình: "À, còn một chuyện nữa cần nhấn mạnh với các anh."
"Tôi biết bản thân các anh đều không phải là người có tư chất hàng đầu, là những vệ binh bị các hệ sao khác đào thải hoặc lưu đày, đây là sự thật không thể phủ nhận." Từ Thanh Nhiên nói.
Mọi người nghe xong lại im lặng một hồi, tưởng rằng cậu lại sắp như những thượng tá chỉ huy trước đây, chế giễu và coi thường họ.
Nhưng lại nghe cậu nói: "Tôi chấp nhận bất kỳ người nào có tư chất gì dưới quyền mình, cũng chấp nhận bất kỳ tư chất rác rưởi nào."
"Nhưng tôi không chấp nhận những kẻ rác rưởi mà về mặt chủ quan đã tự xếp mình vào loại rác rưởi ngay từ đầu."
Ví dụ như trung tá khu 15.
Ví dụ như vị đội trưởng khu 7 này.
Cũng như những kẻ hạ đẳng khác đã bị cậu bắn chết.
Từ Thanh Nhiên chấp nhận gà mờ, thậm chí sẵn lòng giúp họ điều chỉnh đến vị trí thích hợp nhất.
Nhưng nếu đã rất kém cỏi rồi còn muốn hạ thấp phẩm cách của mình, những kẻ bại hoại xã hội như vậy cậu thà ít người còn hơn.
Quân vệ Tây Thành là những người lo lắng nhất.
Từ Thanh Nhiên hôm nay vạch trần sự thật, còn hung hăng nhắc nhở người của ba thành Đông, Nam và Tây.
Tại sao không có Bắc Thành?
Bởi vì Bắc Thành vẫn phớt lờ thông báo của tổng doanh này.
Nên có người Tây Thành bị hoảng sợ không vui hỏi cậu: "Đã là cùng nổi loạn như nhau, tại sao người Bắc Thành không tuân lệnh anh cũng không trả lời anh, anh lại không đối xử với họ như với Tây Thành?"
Từ Thanh Nhiên trước khi bước xuống bục cao, nghe được câu hỏi này.
Bước chân khựng lại, nhướng mày hỏi lại: "Bắc Thành?"
"Họ hoàn toàn không phải rác rưởi, ngược lại còn là những người làm tốt nhất trong số các anh."
Bất kể là kỷ luật và trật tự quân đội, hay là việc bảo vệ khu vực Bắc Thành.
Trước khi tiếp xúc với bốn khu này, cậu đã tiến hành điều tra sơ bộ về lai lịch của họ.
Khu vực Bắc Thành lớn nhất, nhưng quân nổi loạn của họ đã cắt đứt quan hệ với phe Ngân Long bao nhiêu năm nay, vẫn có thể duy trì một sự giằng co với bọn Quỷ, quân vệ trong thành đều rất có kỷ luật. Ngoài điểm nổi loạn ra thực sự chẳng thể chê trách gì họ.
Cậu cười, nói: "Tây Thành các anh, lấy gì để so với Bắc Thành?"
Người ban đầu đặt câu hỏi kia, xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.
Từ Thanh Nhiên vừa bước xuống định giải tán buổi tụ họp nhỏ hôm nay, lại thấy Mao phó quan không biết đã đi đâu một chuyến, từ rất xa chạy bộ đến trước mặt cậu.
Thở hổn hển nói với cậu: "Từ, Từ thượng tá, bãi đáp Đông Thành vừa có thêm một chiếc phi thuyền đến."
"Là phi thuyền của quân đoàn Kim Dực."
Từ Thanh Nhiên liếc nhìn Thẩm Đình Dục ở không xa, nhíu mày hỏi: "Người của Kim Dực đến đây làm gì?"
Phó quan Mao cũng là một mặt không chắc chắn: "Người đến là đội cảnh vệ, họ nói sự kiện đang điều tra của họ có liên quan đến Tây Thành của Thượng Nam Châu chúng ta."
Hầu hết các chuyên gia hàng đầu trong mọi lĩnh vực đều tốt nghiệp từ đó, vì vậy ngay cả các kênh truyền hình cáp cũng thường xuyên đề cập đến trường đại học này. Thậm chí ở một nơi xa xôi như hệ Thiên Long, vẫn có người muốn cố gắng thi đỗ vào Grandis với hy vọng đưa cả gia đình cùng thăng tiến.
Trong quân đội, Học viện Quân sự Grandis chắc chắn là nổi tiếng nhất.
Ngay cả khi người địa phương chưa từng nghe nói đến, họ cũng sẽ nghe được từ những đồng nghiệp được điều động từ các hệ sao khác khoe khoang và dần dần có ấn tượng sâu sắc và vô cùng ấn tượng về danh tiếng này. Họ chỉ biết rằng số lượng chỉ tiêu của học viện này rất hạn chế và đặc biệt khó đạt được. Đừng nói đến những vị đại tá được cử đến, trong toàn bộ hệ Thiên Long có lẽ không có nhiều đại diện chính thức có được nền tảng này.
Bởi vì những người có nền tảng này đã sớm bị các hệ sao khác giành mất và đang hoành hành trên các chiến trường giữa các vì sao.
Hơn nữa, việc tốt nghiệp từ Grandis đã là điều hiếm có, huống chi là học viên đặc biệt! Đó gần như là một loài quý hiếm trong quân đội!
Mao Phó quan đẩy cặp kính tròn to sắp trượt khỏi sống mũi.
Nhìn những thiết bị liên tục được người ta vác vào khu vực doanh trại, hắn do dự xác nhận: "Ý là tất cả những thứ này đều là thiết bị được đặt làm riêng cho thượng tá của chúng tôi sao?"
"Tất cả... đều là của một mình cậu ấy ư?"
Nhân viên của quân đoàn Ngân Long lịch sự mỉm cười: "Đúng vậy."
Hai nhóm người vừa mới cãi nhau về xung đột trong thành đột nhiên im lặng, đều tò mò nhìn xem có chuyện gì.
Trong khi đó, những quân nhân của Đông Thành hiểu rõ hơn về Grandis và danh hiệu học viên đặc biệt, đều thầm cảm thấy xấu hổ về những hành động điên rồ như phá hoại mà họ đã làm ban đầu. Họ chỉ có thể tự an ủi rằng, dù là học viên đặc biệt của Học viện Quân sự Grandis thì cũng chỉ là con tốt bị bỏ rơi của phe phái mà thôi... phải không?
Sau đó, họ nghe một trong những nhân viên hoạt bát hơn nói: "Những thứ này, đối với Từ đại thiếu gia cũng chỉ là vừa đủ thôi."
"Thật ghen tị với may mắn của các anh ở Thượng Nam Châu, một học viên tốt nghiệp xuất sắc như đại thiếu gia của chúng tôi, các vị tướng lĩnh ở các hệ sao khác tranh giành không được, thế mà các anh lại nhặt được một cách bất ngờ."
Mao Phó quan nhớ lại phong cách hành động đặc biệt tự do và tùy ý của Từ Thanh Nhiên, nghi ngờ hỏi: "Thượng tá Từ của chúng tôi, có được săn đón như vậy ở các hệ sao khác sao?"
"Đương nhiên rồi!"
Người đàn ông đại diện của tổng bộ Ngân Long này, dường như là một fan cuồng ẩn, giọng điệu cực kỳ tự hào khi nhắc đến Từ Thanh Nhiên: "Từ đại thiếu gia là thành viên xuất sắc nổi tiếng nhất của Ngân Long chúng tôi, khi cậu ấy còn chưa tốt nghiệp đã có thể đơn độc đấu với Hải Nạp cấp cao để cứu Tam Điện hạ bị thương!"
"Thành tích kiểm tra ở Học viện Quân sự đều đứng đầu! Còn về bài tốt nghiệp cuối cùng, biểu hiện của cậu ấy không cần phải nói, đến mức ngay cả những antifan trên mạng cũng phải bị thuyết phục, chuyển từ ghét thành yêu!"
"Ê, một sự kiện trực tiếp nổi tiếng và náo động như vậy mà các anh chưa từng nghe nói sao?"
Vị đại diện này có vẻ là lần đầu tiên đến thăm Thượng Nam Châu, khi hỏi, biểu cảm của anh ta không làm người ta cảm thấy khó chịu vì bị chế nhạo mà ngược lại rất chân thành.
Mao Phó quan chỉ có thể nói: "Trong hệ sao Thiên Long, những hành tinh có thể sinh sống hiện tại mạng internet đều không tốt lắm, những buổi trực tiếp quan trọng từ các hệ sao khác... chúng tôi không thể xem được."
Kết nối mạng giữa các hệ sao, chỉ gửi một email đến tổng bộ cũng phải mất vài ngày mới truyền đến được.
Trực tiếp, cơ bản là không xem được.
Ngay cả tin tức cũng chỉ có một vài kênh quân sự chính thức mới có thể kết nối được, tín hiệu cũng bị ngắt quãng. Hầu hết thời gian đều ở trạng thái mất tín hiệu, phát sóng bình thường còn thuộc về sự kiện xác suất.
Vì vậy qua những năm này, những người họ biết đều là những nhân viên quân đội đã phục vụ trong quân đội Đế quốc khá lâu và cũng khá nổi tiếng, vì tần suất được đề cập và xuất hiện trên các kênh tin tức khá cao.
Như quân đoàn Kim Dực, ngoài Tổng Tư lệnh Mục Tử Nguyệt, họ cũng chỉ quen thuộc với nhân vật như Thẩm Đình Dục.
Vị đại diện khá hoạt bát đó nghe mà sửng sốt, dường như không thể tưởng tượng được hệ Thiên Long truyền thuyết giờ đây lại có thể 'lạc hậu' đến mức độ này.
Biểu cảm của anh ta cứ như thể chính mình bị phái đến biên cương vậy, lẩm bẩm với đồng nghiệp bên cạnh: "Tôi đã nói mà, sao thời gian gần đây đại thiếu gia lại biến mất không một tiếng động như vậy, ngay cả trực tiếp cũng không mở nữa, thì ra là vì môi trường ở đây tệ đến thế!"
Đồng nghiệp cũng lắc đầu: "Không trách được, vừa bước vào khu vực Thiên Long, tôi đã không thể tải được bài đăng trên Tinh Nhai."
Vì vậy, sau đó Mao phó quan chỉ thấy mấy vị đại diện ban đầu còn rất nghiêm túc duy trì hình ảnh ổn định nhưng khi nhắc đến Từ Thanh Nhiên thì dần dần buông lỏng, trò chuyện hào hứng và quên hết mọi thứ.
"Không được, tôi về nhất định phải đăng bài để mọi người biết chuyện này!"
"Đúng vậy, môi trường của Đông Thành này cũng không tốt lắm, có nên gây áp lực với cấp cao của Ngân Long để họ đừng quá thiên vị không?"
"Thời điểm hiện tại đúng là rất tốt, vừa mới đây cấp cao bên đó chẳng phải vì không hài lòng với việc sắp xếp chức vụ cho đại thiếu gia nên đã tập thể từ chức sao? Liên quan đến đại thiếu gia, lần này Ngân Long chắc không dám không coi trọng nữa chứ?"
Qua những lời nói này, có vẻ như vị thượng tá mới mà họ tự cho là vô danh kia, ở các hệ sao khác dường như rất giỏi.
"À phải rồi, vậy thượng tá của các anh đâu?" Sau khi trò chuyện xong, mấy vị đại diện đó sửa sang lại quần áo, hỏi phó quan Mao, không quên việc chính của họ trong chuyến đi này.
Mao Phó quan vẫn đang tiêu hóa làn sóng chấn động mới mà anh ta nhận được hôm nay, nói với giọng chậm rãi: "Xin lỗi, cậu ấy không có ở trong doanh trại..."
Sau đó lại hỏi ngơ ngác: "Cậu ấy không để lại lời nhắn nói khi nào sẽ trở lại khi rời đi, tôi là phó quan của cậu ấy, có thể ký nhận thay cậu ấy không?"
Vị đại diện suy nghĩ một chút, trả lời: "Dù sao cũng là vật dụng được đặt làm riêng, vẫn cần thượng tá đích thân ký nhận."
"Không sao, chúng tôi sẽ đợi cậu ấy ở đây trước. Phiền phó quan cố gắng liên lạc với thượng tá giúp chúng tôi để cậu ấy quay lại càng sớm càng tốt."
Mao Phó quan thấy thái độ của họ khá nghiêm túc nên chỉ biết gật đầu ngơ ngác.
Vừa định mời họ vào tòa nhà văn phòng ngồi, bỗng thấy một chiếc xe tải quân sự ầm ầm chạy vào doanh trại, đi thẳng đến gần họ mới dừng lại.
Mao Phó quan theo lệnh của Từ Thanh Nhiên, khá có trách nhiệm đối với tổng doanh Đông Thành, hiểu biết khá nhiều, chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra đó không phải là xe của doanh trại Đông Thành họ.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào chiếc xe lớn đó, thầm nghĩ trong lòng chắc chắn sau này phải nói cho ra nhẽ với những quân canh gác cổng ra vào doanh trại, sao lại để bất cứ ai cũng vào được.
Giây tiếp theo, hắn thấy Từ Thanh Nhiên - người mà hắn đang lo lắng muốn liên lạc - bước xuống xe.
Từ Thanh Nhiên dường như đặc biệt thích những bộ quần áo màu tối.
Cậu vẫn mặc bộ đồ đen quen thuộc, khoác ngoài một chiếc áo khoác dài đẹp mắt chỉ dành cho các quan chức cấp cao của Ngân Long Doanh, khi xuống xe tay còn cầm một túi đồ. Được bọc bằng một miếng vải như thể lột từ trên người một quân nhân xuống, tròn tròn một quả, ước chừng trông giống như quả dưa hấu.
Mao Phó quan: "?"
Đẩy đẩy kính, nhìn kỹ Từ Thanh Nhiên, rồi lại nhìn chiếc xe lớn mà cậu lái về.
... Sao lại không giống với chiếc xe mà cậu ấy lái đi trong trí nhớ của hắn nhỉ?
Khi Từ Thanh Nhiên bước xuống xe và đi về phía họ, ánh mắt cậu khá lạnh lùng, môi mím chặt thành một đường thẳng, bước đi mang theo khí thế như sấm chớp sắp nổi. Thẩm Đình Dục lặng lẽ theo sau cậu từ ghế phụ, khóe miệng như thói quen hơi nhếch lên, trông rất dễ gần.
Một con chó sói lông trắng như tuyết nhảy ra từ khoang sau của xe.
Ánh mắt sắc bén, thân hình khỏe khoắn to lớn đến mức có thể cõng được một người trưởng thành trên lưng, nó đi bên cạnh Từ Thanh Nhiên, ánh mắt nhìn mọi người đầy cảnh giác và dò xét.
Lần này họ trở về rất đường hoàng.
Không ai che giấu danh tính của mình.
Đoàn đại diện từ Nam Thành đến doanh trại để cãi nhau sửng sốt.
Họ nghĩ, người đàn ông cao ráo đi đầu kia, chẳng phải là người đã đến 'gây sự' ở Nam Thành họ, đánh một đám người rồi lại dẫn họ đi giải quyết vấn đề về những tân binh tài năng cao ở một số khu vực bị thiên tai nghiêm trọng sao?
Đoàn đại diện Tây Thành cũng sửng sốt.
Họ cũng nhận ra Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục chính là những người mà họ nhầm tưởng là người Nam Thành, chạy đến Tây Thành gây rối và đánh nhau. Trong số người Tây Thành còn có một người là trưởng đoàn đã bắt họ đưa đến Khu 7 lúc đó, anh ta mới nhận được tin từ Khu 7 không lâu trước đây, nói rằng người đã trốn và gây ra một vụ lớn.
Đang ra sức sắp xếp nhân lực để tìm người về, kết quả là họ tự động đến trước mặt anh ta?
Ở Đông Thành này, họ hiện giờ khá quen mặt với Từ Thanh Nhiên, vị tân binh đã đốt tòa nhà văn phòng của đại tá.
Chỉ là nhìn kỹ thêm vài lần, họ cảm thấy người đàn ông tuấn tú tóc đen mắt xanh đi sau cậu ta cũng rất quen thuộc, cứ cảm thấy như đã gặp ở đâu đó.
Cho đến khi họ thấy mấy vị đại diện đến từ tổng bộ Ngân Long, với vẻ mặt vui mừng tiến lên phía trước: "Từ đại - khụ, Từ thượng tá, ngài đã trở về!"
Giọng nói khá to, những người xung quanh đều nghe rõ.
Mọi người lập tức trợn tròn mắt, hít một hơi lạnh.
Từ Thanh Nhiên chính là vị thượng tá mới của Thượng Nam Châu họ?! Tuy bây giờ nghĩ lại thì quả thật hợp lý, nhưng mà... tại sao cậu ta lại là thượng tá mới của họ?!
Đặc biệt là nhóm người Tây Thành đều ngây người.
Chẳng phải nói thượng tá mới mới đến là ông nội ruột của đại ca bọn họ sao? Má ơi, một ông nội trẻ như vậy ư??
Vị trưởng đoàn trong số họ, nhớ lại những lời mình đã nói trước mặt Từ Thanh Nhiên không lâu trước đây - dù ban đầu hắn cũng tin sâu sắc vào tất cả những gì mình nói nhưng bây giờ cũng đã phản ứng lại, là trung tá của họ đã nói khoác lên trời rồi.
Chưa kịp hoàn hồn lại thấy mấy vị đại diện đó sau khi nhìn rõ người đàn ông phía sau Từ Thanh Nhiên, kinh ngạc hỏi: "Thượng tướng Thẩm Đình Dục?! Ngài, sao ngài cũng ở đây?"
Đến lúc này, nhóm vệ binh Đông Thành mới chợt hiểu ra tại sao họ lại cảm thấy Thẩm Đình Dục quen mặt.
Họ mới xem phỏng vấn của anh trên chiếc tivi mà doanh trại họ khó khăn lắm mới kết nối được cách đây không lâu!
Nhưng mà -
Đệt, người đàn ông bí ẩn mà họ đã thảo luận nhiều ngày lại chính là Thẩm Thượng tướng của quân đoàn Kim Dực? Người của quân đoàn Kim Dực, chạy đến khu vực quản lý của Ngân Long làm gì? Hơn nữa lại là Thượng Nam Châu, một nơi hẻo lánh như vậy!
Trưởng đoàn Tây Thành nghe mà suýt ngất đi.
Chết rồi, có phải trung tá của họ cũng từng khoác lác về chuyện liên quan đến Thẩm Đình Dục không? Không trách được biểu cảm của hai người họ hôm đó lại kỳ lạ như vậy!
"Đến để giao đồ à?" Từ Thanh Nhiên dừng lại trước mặt họ, liếc nhìn những thiết bị quân sự ở xa.
Không hẳn là rất vui mừng, có vẻ như đã dự đoán trước về việc họ đến.
Mấy vị đại diện cung kính nói: "Đúng vậy, ngoại trừ súng ống và dao kiếm, những thứ còn lại chúng tôi đều cần ngài đích thân kiểm tra và lái thử, xác nhận không có vấn đề gì, đăng ký thông tin cá nhân của ngài mới có thể nộp nhiệm vụ cho tổng doanh."
Từ Thanh Nhiên cười nhẹ một tiếng, nụ cười không đến mắt.
Chỉ nghe cậu nói chậm rãi: "Thật khó khăn cho tổng chỉ huy của các anh đã quan tâm, tôi còn tưởng anh ta sẽ trực tiếp đưa cho tôi nguyên liệu để tôi tự tay làm chứ."
Nhân viên tổng bộ Ngân Long Doanh nghe ra ẩn ý của cậu, bị sự xa cách và lạnh nhạt toát ra từ cậu làm cho sợ đến không dám nói gì.
"Cứ để đó đã, tôi xử lý xong chuyện ở đây rồi sẽ đến ký nhận."
Từ Thanh Nhiên để lại câu nói đó, rồi bước qua họ đi đến chỗ Mao phó quan vẫn đang đứng ngây người tại chỗ, nói với hắn: "Mở một cuộc phát thanh, bảo tất cả mọi người trong doanh trại Đông Thành đi tập hợp."
"Cứ đến... sân số 2 nơi tổ chức nghi lễ chào đón lúc trước đi." Từ Thanh Nhiên nói chậm rãi, "Gọi cả những người từ các khu thành khác đến cùng tập hợp, có chuyện gì cùng giải quyết luôn."
Trước khi rời đi, cậu lại nhớ ra một chuyện, hỏi: "À, tôi nhớ ở tổng doanh này có thiết bị có thể kết nối video với các doanh trại quân đội ở các khu thành khác phải không?"
Mao Phó quan bây giờ nhìn Từ Thanh Nhiên đều cảm thấy cậu toát ra một lớp ánh sáng, cực kỳ chói mắt.
Vì vậy không suy nghĩ kỹ về mục đích đằng sau câu hỏi này của cậu, thành thật trả lời: "Đúng vậy, nhưng chúng tôi không thường xuyên sử dụng, hầu hết thời gian người ở các khu thành khác cũng không chấp nhận kết nối..."
Nhưng Từ Thanh Nhiên dường như không nghe thấy lời nhắc nhở của hắn, nói thẳng: "Rất tốt, tìm người làm một chút, một giờ sau kết nối với các chi nhánh tổng doanh của các khu vực thành phố khác cùng một lúc, đảm bảo họ đều có thể nhìn thấy tình hình ở sân số 2, nghe được lời tôi nói."
"Nhưng mà..."
Phó quan Mao vừa mở miệng.
Lại nghe Từ Thanh Nhiên nói: "Anh cứ nói thẳng với họ, kết nối có thể nhìn thấy thượng tá mới, còn có thể chửi tùy ý là được."
"Họ sẽ đồng ý thôi."
Phó quan Mao: "... Vâng."
Ban đầu, hắn vẫn còn hoài nghi về sự tự tin của Từ Thanh Nhiên.
Cho đến khi nhìn thấy lính gác tại hiện trường ở Đông Thành đã bắt đầu truyền tin cho nhau và tập hợp lại, các phái đoàn từ Nam Thành và Tây Thành thậm chí còn hỏi đường trước để tập trung tại địa điểm số 2. Sau đó, khi cậu quay lại tòa nhà văn phòng và yêu cầu cấp dưới gọi điện liên lạc với các khu trại chính ở Nam, Tây và Bắc Thành, ngoại trừ Bắc Thành vẫn như thường lệ không trả lời, hai khu vực thành phố lớn còn lại đều kết nối được.
Thậm chí, đúng như Từ Thanh Nhiên dự đoán, họ đều hiếm hoi đồng ý với yêu cầu kết nối này của Đông Thành được đưa ra dưới danh nghĩa của một thượng tá.
Vào lúc này, mọi nghi ngờ, không tin tưởng và thành kiến mà Mao phó quan từng có đối với Từ Thanh Nhiên đều tan biến.
-- Quả không hổ danh là học viên ưu tú được mời đặc biệt từ Học viện Quân sự Grandis, khác hẳn với những thượng tá trước đây chỉ biết nói suông và làm việc qua loa!
·
"Từ Thượng tá, đây là thanh đao và khẩu súng cá nhân được Ngân Long thiết kế riêng cho cậu dựa trên đặc điểm của cậu."
Từ Thanh Nhiên kéo một chiếc ghế, ngồi dưới bục cao của địa điểm số 2, chờ đợi sự sắp xếp của Mao phó quan.
Chó Trắng nằm ngoan ngoãn bên cạnh cậu, nhắm mắt như đang chợp mắt.
Đại diện từ tổng bộ Ngân Long nhân cơ hội này đưa những vũ khí nhẹ hơn đến trước mặt cậu trước. Hai chiếc hộp đặc biệt in hình rồng bạc lấp lánh được mở ra, bên trong là một thanh đao và một khẩu súng tinh thần lực.
Người đứng trước mặt Từ Thanh Nhiên nhiệt tình nói: "Cậu có thể thử cảm giác cầm nắm trước, xem có phù hợp không, chất lượng tổng thể có hài lòng không."
Trước tiên cậu với tay cầm lấy thanh đao ngắn nặng trĩu, đặt trong tay quan sát.
Thân đao hơi cong, sắc bén và cứng cáp, thiết kế tổng thể và màu sắc cũng là màu bạc đen đặc trưng của Ngân Long, thân đao màu xám bạc còn khắc một con rồng bạc mảnh mai. Ở phần chuôi đao rất khéo léo gắn một đầu sói được chạm khắc bằng bạc nguyên chất, mắt được nạm hai viên đá quý màu xanh biển.
Mỗi viên nhỏ xíu, trong suốt và rất đẹp, được cắt gọt hoàn hảo, không thấy tạp chất.
Tiếp theo là khẩu súng.
Vẫn là màu bạc đen, có cùng phong cách thiết kế với thanh đao nhưng được thể hiện bằng cách khác. Có thể thấy chúng là một bộ, bao gồm cả các vũ khí quân sự khác, hoặc ghim cài ngực, quần áo cao cấp hợp tác với thương hiệu, v.v., đều sử dụng các yếu tố gần giống nhau.
Điều khiến Từ Thanh Nhiên khá bất ngờ là những vật dụng mà Ngân Long đặt làm riêng cho cậu này không hề qua loa.
Kỹ thuật chế tác này hoàn toàn được tạo ra với tâm thế muốn cậu sử dụng cả đời.
Cậu đang ngạc nhiên vì điều này không phù hợp với tính cách của Mục Tử Vũ, thì nghe thấy nhân viên tổng bộ Ngân Long ôm hộp giải thích: "Những vũ khí quân sự này đều do Ngân Long và nhà sản xuất vũ khí quân sự nổi tiếng nhất trong phe ta là Nghê gia cùng nhau bàn bạc chế tạo."
"Tất cả các quy trình sản xuất đều được điều chỉnh, mài dũa và tô màu hoàn toàn bằng tay, những người tham gia vào toàn bộ quá trình đặt hàng đều là những thợ thủ công có kinh nghiệm nhất và có danh tiếng tốt nhất dưới trướng Nghê gia."
"Về ngoại hình - bao gồm cả quần áo cao cấp tặng kèm, v.v., đều do con gái của gia chủ Quý gia, nhà thiết kế nổi tiếng của Đế quốc Kaian là Quý Uyển Doanh dẫn đầu nhóm của cô ấy thiết kế và sản xuất."
"Còn những phi thuyền, máy bay chiến đấu và robot bên ngoài, là nhờ Mạc gia có công nghệ và nghiên cứu tiên tiến nhất trong quân đoàn Ngân Long giúp đỡ thiết kế và chế tạo."
Tuy nói vậy nhưng thực tế tất cả những điều này đều do mấy gia tộc này chủ động yêu cầu.
Ban đầu, Mục Tử Vũ chỉ nghĩ đến việc đơn giản hóa mọi thứ vì đó là dành cho Từ Thanh Nhiên, kết quả là suýt nữa đã đắc tội với mấy gia tộc lớn của Ngân Long, cuối cùng đành để họ tự bàn bạc và thảo luận.
Kể cả việc vận chuyển vật phẩm lần này, cũng đều do bên Quý gia giúp đỡ sắp xếp với nhân viên tổng bộ.
Vì vậy, điều này không liên quan nhiều đến Mục Tử Vũ hay ban quản lý Ngân Long.
Từ Thanh Nhiên nghe xong lời giải thích của họ, đại khái hiểu được lý do tại sao những sản phẩm này lại tinh xảo đến vậy, phong cách thiết kế đều có thể làm hài lòng cậu đến tận đáy lòng.
Cậu cúi đầu ngắm nhìn thanh đao tinh xảo trong tay, mí mắt cụp xuống che đi vài phần dịu dàng hiếm có.
-- Tâm trạng xấu đi mấy ngày cuối cùng cũng có chút cải thiện.
Cậu lại thử truyền một chút tinh thần lực vào thanh đao, rồi lần đầu tiên cảm nhận được sự giải phóng sức mạnh mượt mà đến vậy. Cùng với đó, vũ khí sắc bén trong tay cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, có thể tưởng tượng được nó sẽ mang lại cho cậu sự thuận tiện và thoải mái như thế nào trong thực chiến.
Cảm giác cầm súng tinh thần lực cũng tương tự.
Dường như thực sự giống như lời mô tả nói, đây đúng là vũ khí được thiết kế riêng cho cả con người cậu!
Bây giờ Từ Thanh Nhiên mới hiểu, tại sao trước đây khi Thẩm Đình Dục đi cùng cậu tập luyện, anh luôn nói rằng những vũ khí đó có cảm giác rất kém và thô ráp.
Hóa ra những năm qua anh đều sử dụng những món đồ tốt được làm riêng, khi phải dùng những dao súng tập luyện được sản xuất hàng loạt đó có khác gì việc một người quen lái siêu xe đột nhiên bị buộc phải lái một chiếc xe cũ rẻ tiền?
"Được, tôi rất hài lòng." Từ Thanh Nhiên vừa nói vừa đặt đồ vật trở lại hộp và cất gọn.
Mấy người nghe xong, cùng lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.
Trong lúc di chuyển, một người vô tình chạm nhẹ mũi chân vào cái túi tròn vo mà Từ Thanh Nhiên để bên cạnh ghế.
Sau khi xin lỗi, người đó tiện miệng hỏi: "Thiếu gia, đây là cái gì vậy ạ?"
Có vẻ như từ lúc xuống xe, Từ Thannh Nhiên đã luôn xách nó đi khắp nơi.
Vải màu đen bạc bọc nó rất kín, từ bên ngoài không thể nhìn ra bên trong đựng gì.
Từ Thanh Nhiên gác chéo chân, đan hai tay đặt lên trên, ngẩng đầu nhìn người hỏi với một nụ cười rất nhạt, nói: "Không có gì, chỉ là một cái đầu người thôi."
Xung quanh im lặng trong chốc lát.
Cho đến khi Thẩm Đình Dục tình cờ đi đến gần, mắt cong cong nhẹ nhàng áp cốc trà ấm lên má Từ Thanh Nhiên, thu hút sự chú ý của cậu rồi đưa trà cho cậu.
Sự xuất hiện của vị Thẩm Thượng tướng ôn hòa đã phá vỡ bầu không khí cứng nhắc.
Người hỏi lúc này mới phản ứng lại, cười nói với Từ Thanh Nhiên: "Thiếu gia thật biết đùa."
Từ Thanh Nhiên cười không nói gì, lặng lẽ uống trà.
Một giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh.
Khi số người tụ tập tại hiện trường ngày càng đông, Từ Thanh Nhiên đã chuyển vị trí ngồi của mình lên bục cao nhất, nơi thu hút sự chú ý nhất.
Cậu giữ nguyên tư thế ngồi, cúi đầu, nghịch khẩu súng trong tay. Nhưng đó không phải là khẩu súng mà nhân viên ngoại phái của Ngân Long vừa để cậu kiểm tra mà là một khẩu súng ngắn màu đen vàng khác có thiết kế chủ đạo là ba chân kim ô.
Bên chân cậu, vẫn là vật tròn vo đó.
Phía dưới là một đám đông đầu người um tùm.
Thẩm Đình Dục và Chó Trắng mà Từ Thanh Nhiên nhặt về đứng ở rìa xa đám đông quan sát.
Nhân viên từ tổng bộ quân đoàn Ngân Long đáng lẽ có thể không tham gia vào cảnh náo nhiệt này nhưng vì tò mò nên vẫn đứng ở vị trí gần Thẩm Đình Dục để quan sát. Trong lòng tiếc nuối rằng tình hình ở Thái Nguyệt tinh không cho phép, nếu không họ chắc chắn sẽ phát trực tiếp cho các cư dân mạng xem.
"Mọi người đã đến đông đủ phải không?"
Giữa tiếng thảo luận râm ran bên dưới, Từ Thanh Nhiên đột nhiên lên tiếng.
Ngay lập tức, tất cả những người đang nói chuyện đều im bặt trong chốc lát.
Dù ban đầu họ không có ý định hợp tác đến vậy nhưng vô thức bị khí thế uy nghiêm tự nhiên của Từ Thanh Nhiên chấn áp.
"Vậy thì tôi xin tự giới thiệu lại, tôi tên là Từ Thanh Nhiên, là thượng tá đương nhiệm của Thượng Nam Châu các vị."
Ngoại trừ những người có mặt đã trải qua cú sốc về sự thật, cùng với Lâm Hiên ở khu vực phía nam Nam Thành đã biết sự thật nên khá bình tĩnh, những người từ các doanh trại khác đều bàng hoàng và xôn xao. Đặc biệt là Mã Bưu từ Nam Thành và các đồng đội của hắn, có vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa như thể điều đó là đương nhiên.
Mã Bưu tức giận đập một cái vào đùi mình, nói: "Đáng lẽ phải nghĩ ra sớm hơn! Nếu không có thân phận này, làm sao một tên lính mới lại có thể hành động tự do đến thế!"
Tất cả là lỗi của họ, bị những ấn tượng cứng nhắc mà các thượng tá tiền nhiệm để lại che mờ đôi mắt!
Nam Thành đã được Từ Thanh Nhiên đích thân huấn luyện nên mức độ chấp nhận vị thượng tá này của họ khá cao.
Vấn đề chính vẫn nằm ở Tây Thành, ngoại trừ Khu 15 vừa trải qua cảnh tượng kinh hoàng nên im lặng như ve sầu mùa đông, nhìn chằm chằm vào màn hình video kết nối không dám không nhận, các quân nhân ở các khu trại còn lại đều có ý kiến.
Đặc biệt là ở Khu 7, những binh lính trong đó vẫn đang đau đầu vì người họ bắt được với khó khăn đã bị thả đi và họ còn bị tiêu diệt nhiều người như vậy.
Bỗng nhiên họ phát hiện ra một trong những người họ bắt giữ lại trở thành thượng tá đứng trên đầu họ.
Tại hiện trường, có người đại diện của Tây Thành chất vấn: "Thượng tá, nếu anh mang danh phận như vậy, tại sao còn - còn liên kết với thượng tướng của quân đoàn Kim Dực, chạy đến Tây Thành giết hại người vô tội? Chẳng lẽ anh là gián điệp do Kim Dực phái đến để đẩy nhanh việc làm sụp đổ Thiên Long?"
"Giết hại người vô tội ư?" Từ Thanh Nhiên cười nhẹ, "Anh nghĩ những người đó chết oan uổng sao?"
Một câu hỏi không nhẹ không nặng chạm đến tâm can, khiến người Tây Thành phải im lặng.
Trong lòng họ rõ như ban ngày về những việc mình đã làm. Nhưng nghĩ lại vẫn không phục, họ đã có được quyền lực và sức mạnh, hoành hành trong khu vực mình quản lý thì có vấn đề gì?
"Theo tôi thấy thì đúng là chết oan uổng, làm sao nào?" Người đó đáp trả.
"Đây chính là đặc trưng của Tây Thành chúng tôi, anh là người ngoài, có tư cách gì mà phê phán-"
Lời nói chưa dứt, bỗng nhiên trên sân vang lên một tiếng súng.
Khung cảnh vốn đang ồn ào lại lần nữa im bặt, đám đông đột nhiên nhường ra một khoảng trống. Kẻ đang nằm trên đất dần co giật rồi tắt thở, chính là người đàn ông vừa mới hùng hổ cãi lại Từ Thanh Nhiên.
Nhìn lại Từ Thanh Nhiên trên bục cao, cậu vẫn ngồi ở vị trí cũ, như thể chưa từng di chuyển.
Trong tay, cậu tiếp tục nghịch khẩu súng tinh thần lực vốn không phải của riêng cậu, nhưng lại sử dụng rất thuần thục.
Tuy vậy, nhưng tất cả mọi người trên sân đều biết chính cậu đã bắn phát súng đó.
Đặc biệt là các khu trại khác đang kết nối video, camera của họ đang chiếu Từ Thanh Nhiên, nhìn rõ mồn một động tác của cậu.
Hành động giết chóc dứt khoát này khiến những người có mặt sợ hãi.
Người Tây Thành thậm chí còn nghĩ, phải chăng Từ Thanh Nhiên định dùng cách quản lý kiểu 'bạo quân' để kiểm soát họ?
"À phải rồi, những người đến từ Tây Thành, tôi có thứ chưa đưa cho các anh."
Người trên bục cao nói xong, nhặt lấy vật tròn vo bên chân, ném về phía nơi tập trung quân nhân Tây Thành.
Có người theo phản xạ đưa tay đón lấy, rồi bắt đầu mở lớp vải có cảm giác hơi ẩm ướt và nhớp nháp khi chạm vào.
Mọi người xung quanh đều tò mò quan sát.
Chỉ thấy người đó mở ra một lúc, khi vật bên trong lộ ra hình dạng thật, đột nhiên phát ra tiếng kêu như thể bị ma quỷ trong phim kinh dị dọa sợ rồi lập tức ném mạnh vật đang cầm trong tay ra xa.
Vật đó đập vào người khác lại gây ra một làn sóng tiếng hét mới.
Những quân nhân khác từ Đông Thành và Nam Thành bị hành động thái quá của họ làm cho không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đều vươn cổ nhìn ngó. Cho đến khi họ hét lên và tản ra, để lộ một khoảng đất trống, mọi người mới cuối cùng nhìn rõ thứ mà Từ Thanh Nhiên ném qua là gì.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, những đại diện của Ngân Long đang đứng gần Thẩm Đình Dục cùng quan sát, sắc mặt đều tái xanh.
Đệt - mẹ - nó!
Thật sự là một cái đầu người!
Thứ mà Từ Thanh Nhiên ném cho người Tây Thành là cái đầu bị chặt từ tên trung tá bạo ngược ở Khu 15.
"Đây, đây là trung tá..."
"Tên thượng tá này điên rồi à? Vậy là bây giờ Ngân Long không phái những lão già vô dụng đến cho chúng ta nữa, mà chuyển sang chọn ngẫu nhiên một người từ bệnh viện tâm thần để đối phó với chúng ta phải không?"
Quan trọng nhất là vị trung tá có tinh thần lực cấp SS này ở Tây Thành họ được coi là một quân nhân đặc biệt mạnh.
Ngay cả trong số những người có tinh thần lực cùng cấp bậc cũng ít có đối thủ của hắn. Nếu bây giờ vị Từ Thượng tá này không dựa vào mưu mẹo, vậy là đã đánh bại hắn trong một trận đơn đấu sao?! Vị thượng tá được phái đến lần này, thật sự kỳ quặc đến vậy sao?!
Về những câu hỏi này, những quân nhân còn sống sót ở Khu 15 là những người có quyền phát biểu nhất.
Khi Từ Thanh Nhiên đơn đấu và đánh bại trung tá Tây Thành, họ đã chứng kiến toàn bộ quá trình. Vị trung tá mà bình thường ở Tây Thành gần như không có đối thủ, trước mặt cậu ta lại bất lực như một học sinh tiểu học gặp phải sinh viên đại học.
Không chỉ bị áp đảo về kỹ thuật, ngay cả cấp bậc tinh thần lực mà hắn vẫn tự hào cũng bị áp chế hoàn toàn, về mặt thể chất càng không bằng đối phương.
Ban đầu có lẽ còn đánh qua đánh lại, đến sau thể lực và sự tập trung đều không đủ, hoàn toàn bị đè xuống đánh. Hơn nữa, vị tân thượng tá này đánh người vừa đẹp vừa bạo lực, càng ghét ai thì ra tay càng nặng.
Những quân nhân khác ở Khu 15 cố gắng ngăn cản đều bị người đàn ông đi cùng cậu ta và con chó trắng hạ gục.
Từ Thanh Nhiên thậm chí không thèm liếc mắt nhìn những tên lâu la đó, vừa túm cổ áo vị trung tá đánh, vừa kể tội từng điều từng khoản đáng ghét của hắn. Liệt kê từng điều từng việc khiến các binh lính khác ở Khu 15 im lặng như ve sầu, không lời nào để phản bác.
Trong số nhân viên quân sự của Tây Thành, tất nhiên cũng có những người bình thường.
Chỉ là do ảnh hưởng của môi trường đã trở nên chai sạn từ lâu, không để ý rằng người lãnh đạo của họ đã gián tiếp dẫn dắt và buông lỏng bao nhiêu tội ác. Cho đến khi Từ Thanh Nhiên nêu ra từng tội ác của họ, những lời nói lạnh lùng bình thản đó như những hòn đá nặng ngàn cân đập xuống đầu họ từng đợt một.
Đập đến mức họ không còn mặt mũi nào.
Vì vậy, những binh lính còn sống sót ở Khu 15 bây giờ là những người ngoan ngoãn đã bị Từ Thanh Nhiên trừng phạt.
-- Kẻ cầm đầu lớn nhất đã chết, tất nhiên chỉ có thể tuân theo mọi mệnh lệnh của vị thượng tá này.
"Cưỡng đoạt nam nữ lương thiện, dung túng tà giáo giết người lấy máu gây họa cho trẻ em."
Người trên bục cao, đột nhiên lên tiếng lạnh lùng.
"Để mặc những kẻ săn trộm bất hợp pháp và bọn buôn người hoành hành, thu tiền bảo kê trái phép từ người dân Đế quốc, kỷ luật hỗn loạn. Không thanh trừ các đảng phái bất hợp pháp ngầm, ngược lại lợi dụng thân phận thuận tiện để giúp kẻ ác làm điều xấu, đồng lõa với chúng."
Cậu liệt kê từng tội ác mà quân đội Tây Thành đã phạm phải.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía đám vệ binh Tây Thành đang tản mát khắp nơi, trông chẳng khác gì tình trạng rời rạc hiện tại của họ.
Cậu hỏi: "Trong từng việc này, có việc nào vô tội không?"
Từ Thanh Nhiên cười khẽ: "Nếu có thì cứ chỉ ra, tôi sẽ xin lỗi anh."
Trên sân đương nhiên là im lặng như tờ.
Quân vệ Đông Thành và Nam Thành có lẽ cũng lần đầu nghe những chi tiết cụ thể gây sốc như vậy, ánh mắt nhìn người Tây Thành đều thêm phần ghê tởm.
Họ chỉ là nổi loạn và buông xuôi, nhưng chưa đến mức biến thái như người Tây Thành.
Tổng cảm giác bộ quân phục kia khi mặc trên người họ đều trở nên bẩn thỉu.
"Hôm nay coi như tôi chính thức nhận chức."
Từ Thanh Nhiên sau khi tặng món quà lớn cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế, đứng cao ở đó, cúi mắt nhìn xuống đám đông bên dưới.
"Có vài chuyện, cần phải nói rõ với các anh trước."
Cậu hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng: "Tôi không giống những thượng tá trước đây."
"Họ đấu không lại các anh là vì họ không có năng lực."
"Không dám đấu với các anh đến cùng là vì họ sợ chết, còn có quá nhiều nỗi lo."
Ánh mắt lướt qua đám đông bên dưới một cách khinh thường.
Rồi lại chậm rãi nói tiếp: "Tôi có năng lực, cũng không sợ chết."
"Vì vậy các anh có thể chọn tiếp tục đối đầu với tôi, nhưng cho đến khi tôi chết, những kẻ cứ khăng khăng chống đối tôi sẽ có kết cục như thế." Từ Thanh Nhiên móc khẩu súng lấy được từ Thẩm Đình Dục, chỉ về hướng người vừa bị cậu bắn chết.
Mọi người cuối cùng cũng hiểu ra -
Từ Thanh Nhiên đang đe dọa họ phải không?! Có ai làm thượng tá kiểu này không! Làm như một tên lưu manh phản diện, không nghe lời thì một phát súng một đứa trẻ!
Có người lầm bầm nhỏ: "Anh, anh làm vậy, không sợ giết hết tất cả mọi người rồi, không còn ai tiếp tục bảo vệ nơi này cho anh sao!"
Từ Thanh Nhiên nhướng mày, nghi hoặc hỏi lại: "Tôi có gì phải sợ?"
"Nếu toàn bộ vệ binh Thượng Nam Châu chết hết - Người đáng lo lắng nhất, chẳng phải là các anh sao?"
Mọi người nghe xong, sắc mặt khựng lại.
Đúng vậy.
Nói cho cùng, Từ Thanh Nhiên chẳng có quan hệ gì với Thượng Nam Châu hay thậm chí cả Thái Nguyệt Tinh, thậm chí cả hệ Thiên Long. Nếu Thượng Nam Châu không giữ được, bị bọn Quỷ xâm chiếm nuốt chửng, những người thực sự bị tổn thương, không có nơi nào để đi phải tiếp tục lưu lạc chính là những vệ binh này, phần lớn gia đình họ đều là cư dân Thượng Nam Châu.
Còn Từ Thanh Nhiên?
Cậu chỉ là một thượng tá được phái đến nhận chức theo lệnh của phe mình, nếu Thượng Nam Châu thất thủ, nhiều lắm cậu chỉ phải gánh tiếng xấu và bị trừ công trạng. Nghiêm trọng hơn, nếu Ngân Long đổ hết tội lên đầu cậu và muốn cậu chết, cậu cũng chẳng sợ hãi gì.
Như cậu nói, cậu hoàn toàn không có 'hậu quả' như họ.
Người của các khu vực khác, cũng nghe mà im lặng.
... Thật là đau lòng.
"Hoặc, các anh có thể quyết định dứt khoát hơn là tuân theo mọi sắp xếp và mệnh lệnh của tôi." Từ Thanh Nhiên thong thả nói tiếp.
Giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Như vậy các anh không chỉ không phải chết, tôi còn có thể giúp các anh lấy lại từng bước những vùng đất mà Thượng Nam Châu đã mất."
Câu nói này, vẫn chạm đến ước mơ trong lòng phần lớn quân vệ.
Họ làm việc vất vả như vậy, chẳng phải là để giữ vững ranh giới cuối cùng của Thượng Nam Châu, mơ ước một ngày nào đó cũng có thể lập công, giành lại những vùng đất đã bị bọn Quỷ chiếm đóng sao? Nhưng Từ Thanh Nhiên chỉ có một mình, cậu ta thật sự có cách làm được điều đó sao?
Từ Thanh Nhiên biết chỉ nói như vậy bây giờ, người Thượng Nam Châu chắc chắn sẽ không tin.
Nói không chừng, họ đã từng bị các quan chức khác dùng lời lẽ tương tự để lừa gạt vài lần rồi.
Nên cậu không định giải thích.
Thời gian và kết quả, sẽ chứng minh tất cả.
Khẩu súng tinh thần màu mực vàng sau khi được Từ Thanh Nhiên xoay một vòng trên ngón trỏ, đột nhiên bị cậu nắm chặt, bắn về một hướng nào đó.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, mọi người nhìn theo hướng súng của Từ Thanh Nhiên chỉ mới giật mình nhận ra đó là một vị đội trưởng nào đó của đội quân phân khu 7 Tây Thành, bị cậu bắn trúng chân. Và vị trí ngã của vị đội trưởng này cũng rất đáng ngờ, cách xa nơi tập trung đông người như thể đang trên đường bỏ trốn.
Vị đội trưởng này không chỉ định bỏ trốn, mà còn chuẩn bị báo tin.
Từ Thanh Nhiên hiểu rõ trong lòng.
Cậu cười thầm rồi bổ sung với đám vệ binh Thượng Nam Châu dưới quyền mình: "À, còn một chuyện nữa cần nhấn mạnh với các anh."
"Tôi biết bản thân các anh đều không phải là người có tư chất hàng đầu, là những vệ binh bị các hệ sao khác đào thải hoặc lưu đày, đây là sự thật không thể phủ nhận." Từ Thanh Nhiên nói.
Mọi người nghe xong lại im lặng một hồi, tưởng rằng cậu lại sắp như những thượng tá chỉ huy trước đây, chế giễu và coi thường họ.
Nhưng lại nghe cậu nói: "Tôi chấp nhận bất kỳ người nào có tư chất gì dưới quyền mình, cũng chấp nhận bất kỳ tư chất rác rưởi nào."
"Nhưng tôi không chấp nhận những kẻ rác rưởi mà về mặt chủ quan đã tự xếp mình vào loại rác rưởi ngay từ đầu."
Ví dụ như trung tá khu 15.
Ví dụ như vị đội trưởng khu 7 này.
Cũng như những kẻ hạ đẳng khác đã bị cậu bắn chết.
Từ Thanh Nhiên chấp nhận gà mờ, thậm chí sẵn lòng giúp họ điều chỉnh đến vị trí thích hợp nhất.
Nhưng nếu đã rất kém cỏi rồi còn muốn hạ thấp phẩm cách của mình, những kẻ bại hoại xã hội như vậy cậu thà ít người còn hơn.
Quân vệ Tây Thành là những người lo lắng nhất.
Từ Thanh Nhiên hôm nay vạch trần sự thật, còn hung hăng nhắc nhở người của ba thành Đông, Nam và Tây.
Tại sao không có Bắc Thành?
Bởi vì Bắc Thành vẫn phớt lờ thông báo của tổng doanh này.
Nên có người Tây Thành bị hoảng sợ không vui hỏi cậu: "Đã là cùng nổi loạn như nhau, tại sao người Bắc Thành không tuân lệnh anh cũng không trả lời anh, anh lại không đối xử với họ như với Tây Thành?"
Từ Thanh Nhiên trước khi bước xuống bục cao, nghe được câu hỏi này.
Bước chân khựng lại, nhướng mày hỏi lại: "Bắc Thành?"
"Họ hoàn toàn không phải rác rưởi, ngược lại còn là những người làm tốt nhất trong số các anh."
Bất kể là kỷ luật và trật tự quân đội, hay là việc bảo vệ khu vực Bắc Thành.
Trước khi tiếp xúc với bốn khu này, cậu đã tiến hành điều tra sơ bộ về lai lịch của họ.
Khu vực Bắc Thành lớn nhất, nhưng quân nổi loạn của họ đã cắt đứt quan hệ với phe Ngân Long bao nhiêu năm nay, vẫn có thể duy trì một sự giằng co với bọn Quỷ, quân vệ trong thành đều rất có kỷ luật. Ngoài điểm nổi loạn ra thực sự chẳng thể chê trách gì họ.
Cậu cười, nói: "Tây Thành các anh, lấy gì để so với Bắc Thành?"
Người ban đầu đặt câu hỏi kia, xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.
Từ Thanh Nhiên vừa bước xuống định giải tán buổi tụ họp nhỏ hôm nay, lại thấy Mao phó quan không biết đã đi đâu một chuyến, từ rất xa chạy bộ đến trước mặt cậu.
Thở hổn hển nói với cậu: "Từ, Từ thượng tá, bãi đáp Đông Thành vừa có thêm một chiếc phi thuyền đến."
"Là phi thuyền của quân đoàn Kim Dực."
Từ Thanh Nhiên liếc nhìn Thẩm Đình Dục ở không xa, nhíu mày hỏi: "Người của Kim Dực đến đây làm gì?"
Phó quan Mao cũng là một mặt không chắc chắn: "Người đến là đội cảnh vệ, họ nói sự kiện đang điều tra của họ có liên quan đến Tây Thành của Thượng Nam Châu chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro