Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ
Cuộc tập trận t...
Hữu Hồ Thiên Tuế
2024-11-03 12:15:01
Lại đến lúc Học viện Quân sự hàng năm làm điều không phải người rồi!
Vậy năm nay, ai sẽ vinh dự nhận được danh hiệu sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất đây?!
Chủ thớt xin đi đầu! Đặt cược cho bé điên Từ đại thiếu gia!
[Hàng đầu!] — wattpad: atoe1803
[Ái chà, lại là một fan cuồng của bé điên nữa à, gần đây mấy người có phải hơi quá đáng rồi không? Thực sự coi Từ Thanh Nhiên như thần vậy?]
[Đúng vậy, vừa đòi loại D vừa đòi giỏi đánh nhau, tưởng cậu ta là nhân vật chính trong tiểu thuyết à?Học viên xuất sắc ngoài việc giỏi đánh nhau, còn phải có khả năng lãnh đạo, quan sát và phản ứng khi gặp sự cố, thậm chí cả khả năng cảm nhận nguyên tinh nữa. Không phải tôi muốn hắt nước lạnh mấy người nhưng Từ đại thiếu gia nhiều lắm cũng chỉ là loại D cấp S, tài năng có hạn thôi chứ?]
[Chủ thớt đừng để ý đến những tên hề này, tui đây cũng có suy nghĩ giống chế á!]
[Tui ủng hộ Quý thiếu!]
[Lăng Nguyệt Ca điểm danh!]
[Tui thấy Nghê Tiêu Diên trông giống như một nhà lãnh đạo bẩm sinh!]
[Có nhiều học viên ở lớp chọn rất giỏi đấy.]
[Không nói gì khác, tui đoán chỉ cần có Từ đại thiếu gia, độ hot của cuộc tập trận lần này chắc chắn sẽ không thiếu!]
[Livestream trên trang web chính thức đã bắt đầu! Không có phát lại, quay màn hình sẽ bị cấm trên toàn mạng, anh em nhanh đi xem kẻo bỏ lỡ!]
Khác với bầu không khí sôi nổi bên ngoài, ở căn cứ học viện quân sự này đặc biệt căng thẳng.
Những học viên ở bờ biển vẫn đang chìm đắm trong cảnh tượng kinh hoàng vừa chứng kiến không lâu trước đó.
Sau một hồi im lặng, có người yếu ớt lên tiếng: "Ừm, có phải do tôi quá mệt nên vừa rồi xuất hiện ảo giác không?"
Nhanh chóng có người đáp lại: "Vậy chắc chắn tôi cũng bị ngộ độc vì ăn nấm chưa chín vào buổi chiều rồi."
"Hu hu hu, đã bảo cậu đừng có tùy tiện hái nấm ở sau núi để ăn, làm chúng tôi cũng phải chịu khổ theo cậu..."
"Tôi không ăn nấm, nhưng cũng thấy thì phải làm sao?"
Cảnh tượng ồn ào náo nhiệt.
Có một số học viên bình tĩnh hơn bắt đầu phân tích: "Tôi nhớ học viện quân sự có rất nhiều thủ đoạn kỳ quặc, có khi nào đây lại là một cuộc diễn tập tốt nghiệp của chúng ta không?"
"Hả? Biến thái đến vậy sao? Hôm qua không phải đã diễn tập một lần rồi sao?!"
"Tôi còn là một trong những người may mắn bị lôi lên để tự tay thử nghiệm bom mini đấy, sợ đến nỗi hồi hộp cả buổi, đêm qua còn không ngủ ngon, nếu lại đến một lần nữa thì trái tim thực sự không chịu nổi!"
"Có thể lắm, năm kia không phải đã có chuyện các học viên đã trên đường rời đi, kết quả bị tập kích đột ngột, buộc phải triển khai diễn tập thực chiến trên không giữa vùng biển đó sao?"
"Nhưng nếu là diễn tập... thì cho nổ cả một phi thuyền cũng quá tốn kém rồi!"
Giữa lúc tranh luận, lại thấy mặt biển xa xa dậy sóng dữ dội, dường như có một vật khổng lồ đang cuộn trào bên dưới, đang tiến về phía bờ với tốc độ cực nhanh.
Trong lúc sóng nước cuộn trào, còn có thể thấy mơ hồ hình dáng của loài ác ma loại I.
Cảnh tượng này thật đến nỗi, một lúc không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo.
Có bạn học nói: "Thực ra giống như việc gần đây thường xuyên mất điện, cùng với chuyện Hải Lam tinh đối mặt với nguy cơ thất thủ, ban đầu tôi cũng lo không biết có phải học viện cố tình tạo tin đồn để lừa chúng ta không. Nhưng lần trước về nhà nghỉ, tôi đã kiểm tra kỹ, trang web chính thức của Đế quốc quả thật có tin tức này!"
"Thậm chí còn có cả video và hình ảnh tường thuật trực tiếp, lục địa tập trung năng lượng điện nào đó ở Hải Lam tinh thực sự đã bị tấn công bởi một nhóm Ác ma, lúc đó xem tin tức nói là đang trong quá trình sửa chữa!"
"Vậy... là thật sao?"
Khu biệt thự.
Nguồn điện bị cắt, không có tín hiệu, điện thoại cũng không dùng được.
Không thể gọi điện báo cho Thẩm Đình Dục, Từ Thanh Nhiên thấy ở trong căn phòng tối om cũng chán nên đi ra ngoài đi dạo hít thở không khí.
Vừa ra khỏi khu vực ký túc xá, đã thấy một đám học sinh đeo ba lô, lẽ ra đã rời khỏi căn cứ học viện từ lâu, giờ lại hối hả chạy trở về.
Vẻ mặt mỗi người đều hoảng sợ như thể zombie đang bùng phát.
Từ Thanh Nhiên nghi ngờ về sự trở lại của họ: "Sao mọi người vẫn chưa đi?"
Có một bạn học thấy Từ Thanh Nhiên, như tìm thấy cọng rơm cứu mạng, nắm lấy tay cậu và nói: "Đại thiếu gia! Đại sự không ổn rồi!"
"Bên ngoài, bên ngoài một đám Ác ma tấn công lên căn cứ rồi!"
Từ Thanh Nhiên nghe xong, không hoảng loạn như họ, mà rất khó hiểu: "Đột ngột vậy sao?"
"Chắc chắn không phải vô tình nhầm hệ thống huấn luyện của học viện thành ngoại tộc thật chứ?"
"Chúng tôi ban đầu cũng nghĩ vậy!" Người bạn học gấp đến mức sắp khóc, "Nhưng sau đó đám Ác ma đó từ biển lên bờ, thực sự cắn thương một bạn học!"
"Chúng tôi đã kiểm tra học sinh bị thương nằm dưới đất, phát hiện cậu ấy thực sự đã tắt thở rồi!!"
"Dù học viện có tàn nhẫn đến đâu, cũng không thể thực sự giết chết học sinh được phải không?!"
Từ Thanh Nhiên dừng lại một chút. — wattpad: atoe1803
Kinh khủng đến vậy sao?
Không lâu sau, các giáo quan và nhân viên vẫn còn ở lại học viện bắt đầu tập hợp các học sinh.
Có hơn nửa số người bị sợ đến tái mặt, đứng nghiêm cứng đờ.
Thái độ của các giáo qua lần này còn đơn giản hơn cả lần ở Linh Lung Thành, với vẻ mặt nghiêm trọng phát vũ khí cho họ.
"Đừng căng thẳng, đây đều là những đối thủ mà các em đã từng đối mặt trong quá trình luyện tập năm qua. Chúng tôi vừa mới liên lạc với tổng doanh quân đội của Hải Lam Tinh, họ sẽ sớm cử viện binh đến, các em chỉ cần cầm cự được đến lúc đó là được!"
Các giáo quan nói một cách chân thành: "Hơn nữa, sau này khi lên chiến trường, các em sẽ phải đối mặt với nhiều kẻ thù đáng sợ hơn."
"Nếu bây giờ đã bắt đầu rút lui, không có can đảm như vậy thì không xứng đáng trở thành quân sĩ của hai quân đoàn!"
Những học viên đã từng tham gia cuộc hỗn loạn ở Linh Lung Thành, có thêm một đoạn kinh nghiệm so với người khác, cũng hiểu rõ hơn nên làm gì.
Vì vậy, họ trở thành những chiến sĩ đầu tiên xông pha.
Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, các học viên bắt đầu "chuyến đi thực tập".
Ác ma cấp thấp loại IV là loại giỏi nhất trong việc đối phó với nước.
Các nhóm còn lại đều dựa vào chúng để vượt qua vùng biển rộng lớn và đổ bộ lên lục địa này. Trong số chúng, ngoài quỷ tím cấp thấp, còn có loại màu vàng đen cấp trung thấp và loại màu nâu đỏ cấp trung cao thuộc loại I.
Loại I có tính tấn công mạnh nhất.
Vừa đổ bộ, chúng đã ào ạt tràn tới như núi lở. Nhiều đòn tấn công tinh thần lực đánh vào nó nhưng sau khi đánh thủng một lỗ, giây tiếp theo một đống vảy đỏ lại liền lại với nhau và phục hồi như cũ.
Thân hình to lớn như tòa nhà cao tầng, ngoại trừ học sinh cấp SS trở lên, không ai có thể phát hiện được vị trí nguồn tinh trên người nó, chỉ có thể tạm thời tránh né.
Từ Thanh Nhiên thử thách một con cấp thấp.
Cậu phát hiện được vị trí nguồn tinh của nó, sau khi tiêu diệt, xác nhận rằng nó không biến mất thành những điểm sáng dữ liệu như trong sân tập. Mà là tán thành vô số mảnh mỏng, rơi xuống đất không còn cử động nữa.
Cậu ngồi xuống nhặt lên, cảm nhận được sự lạnh lẽo của nó sau khi nhiệt độ giảm cực nhanh.
Ác ma tím loại II, hình dạng đơn lẻ của chúng không đều nhau, khi kết hợp lại với nhau trông giống hệt như một bức tranh ghép. Khi kết hợp, tất cả các đòn tấn công năng lượng đều sẽ tập trung vào đầu móng vuốt, chỉ cần cào nhẹ cũng có thể dễ dàng chặt đứt một cây to.
Trong lúc quan sát, phía trước có một bạn học đang phải giằng co với một mục tiêu khác, vô tình bị một con cấp thấp tấn công từ phía sau và ngã xuống.
Móng vuốt sắc nhọn cào một cái, phá vỡ một phần phòng thủ tinh thần lực ở lưng anh ta, để lại vết thương không nông không sâu.
Từ Thanh Nhiên nhẹ nhàng phóng ra sóng thăm dò tinh thần lực, nhanh chóng cảm nhận được vị trí nguồn tinh trên cơ thể con cấp thấp đó. Cậu không cầm súng mà rút dao đi qua, nhắm vào một điểm chính xác trên lưng nó và đâm mạnh xuống.
Bạn học đang nằm trên đất chưa kịp phản ứng, lại thấy Từ Thanh Nhiên bình tĩnh xoay người, hạ gục con cấp thấp đang giằng co với anh ta nãy giờ, rồi lại đâm chính xác một nhát vào phía dưới bụng nó.
Tinh thần cấp SS dễ dàng đâm thủng phòng thủ của con cấp thấp.
Nguồn tinh vỡ vụn, nguồn năng lượng bị ngắt, những mảnh vỡ vừa còn dính chặt vào nhau giây trước bỗng rơi xuống đất như hoa rải.
Động tác như nước chảy mây trôi, từ bắt giữ đến tiêu diệt, một mạch hoàn thành.
Người cầm dao liếc nhìn anh ta, cắm dao vào vỏ ở thắt lưng, bất chợt mở miệng: "Mù quáng xông vào trước mặt mục tiêu, chỉ là tự sát."
"Mục tiêu của cậu nên là thứ mà cậu đã tìm ra điểm yếu từ khi nó còn cách trăm mét."
Sau khi để lại những lời chỉ điểm, cậu xoay người rời đi.
Người bạn học bị tấn công bất ngờ, đứng đó ngẩn người.
Là người chưa từng ở cùng lớp với Từ Thanh Nhiên, anh ta giờ đây chỉ biết ngưỡng mộ, ghen tị và ganh ghét, đồng thời cũng ghen tị với những học viên có thể quan sát biểu hiện của Từ Thanh Nhiên hàng ngày!
Sự hỗn loạn trong căn cứ vẫn tiếp diễn.
Không cần phải nghi ngờ, sinh viên của Học viện Quân sự Grandis là những người xuất sắc nhất trong cùng khóa.
Họ nhanh chóng vào trạng thái, bắt đầu kết hợp tất cả các kỹ năng đã học được trong suốt năm vào thực chiến.
Nhìn từ trên cao xuống, căn cứ của học viện giờ đây tối đen như mực, các học viên đang khám phá tiến lên chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ vũ khí trong tay để kiểm tra tình hình địch xung quanh.
Dù sao thì trinh sát cũng là một phần của chương trình học.
Và lúc này đây, văn phòng Linh Lung Thành sáng đèn.
Quý Quốc Quân và Vương Tiễn cùng những người khác ngồi trên ghế, quan sát biểu hiện của các học viên qua hệ thống giám sát.
Ông khẽ hừ: "Đã chuẩn bị lâu như vậy, cũng đến lúc thu lưới rồi!"
Nói chung, khi các học viên hoàn toàn ra khỏi phạm vi Hải Lam Tinh, họ sẽ tham gia một cuộc diễn tập mô phỏng chân thực nhất.
Còn về nội dung là gì, rõ ràng hay kín đáo, phụ thuộc vào ý tưởng và tâm trạng của ban lãnh đạo học viện năm đó.
Thực tế, Hải Lam Tinh đúng là đã bị tấn công vào học kỳ trước, trạm năng lượng điện bị hư hại cũng là sự kiện có thật.
Nhưng Hải Lam Tinh là một nơi phòng thủ biên giới quan trọng như vậy, đừng nói chuyện lớn, ngay cả khi xảy ra một vấn đề nhỏ, Quý Quốc Quân cũng có thể sắp xếp xử lý ngay lập tức. Cuộc tấn công bất ngờ mà trạm năng lượng điện phải đối mặt quả thật khá nghiêm trọng, nhưng đã được sửa chữa trong vòng khoảng một tháng.
Còn về những ngoại tộc đang lảng vảng xung quanh và rục rịch, họ đã sớm bị các tinh anh của Hải Lam Tinh đánh đuổi.
Chủ yếu là sự việc này đã khơi gợi cảm hứng cho học viện, quyết định dùng nó làm bối cảnh cho cuộc diễn tập cuối cùng, nên đã che giấu sự thật về việc sửa chữa, phối hợp với nhân viên của căn cứ tạo ra bầu không khí Hải Lam Tinh đang không ổn, công khai và bí mật gieo rắc hạt giống bất an cho sinh viên.
Vương Tiễn mặt lạnh không nói gì, ánh mắt liên tục tập trung vào một bóng người rõ ràng đang lướt nước ở góc nhỏ của màn hình giám sát.
Rồi không nhịn được "tch" một tiếng.
Quý Quốc Quân nghe thấy xoay đầu lại, cười khẽ nói: "Sao thế? Lại nhìn 'cháu trai' của anh à?"
Quý Quốc Quân và Vương Tiễn quen nhau từ khi còn trẻ, là một trong những người biết rõ lý do ông ta trở nên lười biếng.
Cũng biết lý do tại sao năm nay ông ta nhất định phải đến học viện quân sự này.
Ông thân mật gọi con trai của mối tình đầu của ông ta là 'cháu trai'.
Quý Quốc Quân cũng vì Vương Tiễn mà chú ý hơn đến Từ Thanh Nhiên, thật sự cũng khá hài lòng đứa trẻ đó.
Phát hiện ra cậu hoàn toàn khác với tin đồn về một người chỉ biết yêu đương, ông đã có cái nhìn khác về cậu.
Ông nhìn theo ánh mắt của Vương Tiễn, thấy trong hình ảnh Từ Thanh Nhiên đang di chuyển giữa một mớ hỗn loạn.
Trong khi mọi người đều đang căng thẳng đối phó với các loại ác ma xâm lược, chỉ có cậu dường như đang ở một thế giới khác, bình tĩnh như đang mộng du. Có thể tránh chiến đấu thì tránh, có thể không đánh thì không đánh, thỉnh thoảng có kẻ chủ động tấn công cậu, cậu mới đá hắn ra, rồi tiện tay bắn một phát.
Hoặc khi có bạn học đến gần, cậu lại thong thả trò chuyện vài câu với họ.
Nhưng Quý Quốc Quân - người am hiểu tình hình lại nói: "Thế này không phải rất tốt sao?"
"Một lần dò xét là chính xác, khả năng cảm nhận nguồn tinh này, hoàn toàn không thua kém mấy lão già trong quân đội."
"Khả năng quan sát cũng rất xuất sắc, ông xem nhóc đó có vẻ như đang đi dạo lung tung, nhưng tất cả các mục tiêu xa gần đều đã được nhóc ấy khám phá kỹ một lượt." Quý Quốc Quân càng xem càng hài lòng, "Nếu tầm nhìn tổng thể cũng tốt thì Tam điện hạ lúc đầu quả thực đã không đặt cược sai."
Nói xong, ông lại nghĩ đến đứa con trai ít nói của mình, một ngày thậm chí không nói đến mười câu, liền cảm thấy khó chịu.
Vương Tiễn vẫn không vui nổi: "Thế này thì có ích gì chứ?"
"Chẳng lẽ cậu ta không biết đánh giá học sinh xuất sắc nhất là dựa trên biểu hiện và số lượng tiêu diệt trong một đêm sao?"
Cứ lướt nước tiết kiệm sức thế này, thành tích làm sao lên được!
Cùng lúc đó, khán giả đang theo dõi trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đang thảo luận sôi nổi.
Có rất nhiều bình luận khen ngợi các học sinh rất xuất sắc, nhưng cũng có một phần chuyên tập trung vào Từ Thanh Nhiên, tranh cãi ồn ào như thể không cùng một thế giới với những người đang khen ngợi.
Những người ghét cậu nhảy dựng lên —
[Từ đại thiếu? ? ?] — wattpad: atoe1803
[Quá lười biếng rồi, nhìn xem những người cùng lớp đã xử lý bao nhiêu mục tiêu, chỉ có cậu ta vẫn còn đi dạo như đi chơi!]
[Tuy nói đây là diễn tập, nhưng các học viên chắc đều không biết phải không? Tại sao có thể bình tĩnh như vậy!]
[Xác nhận đã tốt nghiệp rồi, nên kiêu ngạo chứ sao.]
Các fan bênh vực —
[Mắt các bạn có vấn đề à? Không thấy tỉ lệ tiêu diệt của cậu ấy cao như thế nào sao!]
[Tôi thấy cách làm của cậu ấy không có vấn đề gì cả, có kẻ tấn công thì phản công, thấy bạn học gặp khó khăn thì tiện tay giúp đỡ, những lúc khác không bị đe dọa thì tiết kiệm chút sức lực không được sao?]
[Học viện có cả vạn học sinh phải không, chia đều những con quái vật này cũng đủ đánh rồi. Hơn nữa cậu ấy đâu có trốn tránh như đào ngũ, cũng không thấy chết không cứu, vậy mà các người cũng chỉ trích cho được hả?]
Nơi nào có Từ Thanh Nhiên, nơi đó có náo nhiệt.
Nhưng dù trên mạng có tranh cãi dữ dội đến đâu, cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến hiện trường diễn tập.
Những học viên xuất sắc cấp 3S như Nghê Tiểu Uyên đã tổ chức tốt các nhóm nhỏ trong khu vực, trở thành nhân vật linh hồn như trưởng nhóm, dẫn dắt các học sinh cùng khu vực cùng nhau đối kháng. Khán giả trên mạng nhìn thấy, lại là một tràng khen ngợi.
Hãy nhìn lại bên phía Từ Thanh Nhiên.
Cậu vừa hay đến một nơi có nhiều tòa nhà tập trung.
Không gian ở đây không rộng rãi bằng bên ngoài, hành động vốn đã khá khó khăn. Đặc biệt là còn có những kẻ lẻn vào trong tòa nhà, khiến nhân viên và học viên đang trấn giữ ở đây đều rất đau đầu.
Từ Thanh Nhiên nhìn môi trường xung quanh rồi nói với họ: "Đơn giản thôi, đã không đủ không gian, chúng ta sẽ tự tạo ra."
Mọi người nghe mà nghi hoặc.
Chỉ thấy cậu đi về phía một kho lớn ở xa, khi đi còn gọi thêm vài người.
Họ rời đi một lúc lâu.
Khi quay lại, tay ai cũng cầm những quả đạn pháo mà trước đây Quý Quốc Quân đã dạy họ sử dụng. Hầu hết đều là loại nhỏ, có cái chỉ cần sử dụng như lựu đạn, có cái có thể phá hủy trực tiếp tòa nhà.
Các học viên lập tức hiểu ra.
Từ Thanh Nhiên muốn cho nổ tung chỗ này!
Quả thật, ở nơi có nhiều chướng ngại vật như thế này, cận chiến bất lợi, tầm xa lại dễ bị tránh né.
Chi bằng dựa vào sự kết hợp giữa vụ nổ và tinh thần lực, ngoài việc dọn dẹp hiện trường, còn có thể ép những nhóm ác ma đang trốn trong đó ra ngoài!
Các nhân viên trà trộn trong đám học viên nhìn nhau ngơ ngác.
Quý Quốc Quân vốn đang cười xem cuộc diễn tập này trong văn phòng đột nhiên ngồi thẳng người.
Ông kinh ngạc nói: "Làm sao Từ Thanh Nhiên biết những thứ này được cất ở đâu? Và làm sao mà nhóc đó lấy ra được?!"
Mặc dù lần mất điện này là giả, nhưng nói chung, ngay cả khi căn cứ thật sự mất điện, các cửa an ninh đều sẽ có nguồn điện dự phòng tiếp tục hỗ trợ, đảm bảo những thứ quan trọng không dễ dàng bị mất.
Nhân viên nhận được thắc mắc của ông, lập tức hỏi Từ Thanh Nhiên câu hỏi này.
Từ Thanh Nhiên trả lời: "Ngày đó khi Quý Quốc Quân dạy học có nhắc qua, một phần thuốc súng của học viện căn cứ ở trong tòa nhà đó."
Nói xong, cậu khẽ nhếch mép cười: "Trước khi Thẩm Thượng tướng rời đi, tôi cũng vừa hay xin ngài ấy một thẻ vạn năng. Với thân phận của ngài ấy, mở cửa phòng chứa thuốc súng không có vấn đề gì."
Nhân viên biết chuyện ngẩn người, rồi nói: "À... Nhưng mà bạn học Từ à, dù sao đây cũng là căn cứ của học viện, chúng ta đột ngột cho nổ tòa nhà liệu có ổn không?"
Từ Thanh Nhiên nghe mà khó hiểu: "Căn cứ học viện hiện giờ đã bị bầy ác ma này bao vây, không biết chừng sắp mất mạng rồi, còn phải để ý đến sự nguyên vẹn của tòa nhà sao?"
Câu nói này khiến họ nghẹn lời. — wattpad: atoe1803
Quý Quốc Quân và viện trưởng đang theo dõi từ xa ở Linh Lung Thành cũng im lặng một lúc.
"... Thôi, lần này quyết định lấy căn cứ chính làm hiện trường diễn tập, đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ có tổn thất do đánh nhau rồi." Quý Quốc Quân hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh lại.
Đế quốc vừa hay mới cấp một khoản tiền, tiết kiệm một chút, vẫn đủ để sửa chữa những tòa nhà bị phá hủy.
... Dù sao, cuộc diễn tập đã chuẩn bị lâu như vậy, không thể vì mấy quả bom nhỏ này mà gián đoạn lộ ra được!
Vì vậy, Quý Quốc Quân chỉ có thể nghiến răng bảo nhân viên đừng can thiệp vào quyết định của Từ Thanh Nhiên và nhóm cậu.
Cuối cùng, ông đành phải chứng kiến Từ Thanh Nhiên cho nổ vài tòa nhà dạy học của họ như bắn pháo hoa, biến chúng thành đống đổ nát.
Phản ứng của ác ma cũng rất thực, quả nhiên bị ép ra ngoài nơi tương đối rộng rãi, thuận tiện cho các học viên đối phó.
Lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp giám sát khu vực này một lúc tăng gấp hai ba lần.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cư dân mạng thấy hoạt động ném bom trong diễn tập, nhưng ném bom trường học thì đúng là lần đầu!
[... Không phải, thật sự nổ à?]
[Ghê thật, lần này học viện quân sự thực sự đầu tư lớn cho cuộc diễn tập!]
[Khá lắm, không hổ danh là bé điên mà, quả nhiên đây là chuyện mà cậu ấy có thể làm.]
[Hiểu rồi, người ta ở đó đấu đá hăng say, cậu ta ở đây chơi đùa phải không?]
[Cười chết tôi rồi, ai có thể nói cho tôi biết chương trình học có bao gồm đào tạo sử dụng chất nổ không? Tại sao những học viên khác đều nhìn cậu ta thao tác bằng ánh mắt hoang mang và sợ hãi, trốn ra xa vậy?]
Các bạn học cho biết, học thì có học, nhưng ai dám thực sự ra tay nếu không xem nhiều lần cái thứ này chứ?
Đặc biệt là quả bom phá hủy tòa nhà đó, một số người thậm chí còn chưa nhớ thao tác mở khóa và cài đặt đếm ngược là cái nào với cái nào!
Từ Thanh Nhiên ở đây nổ vui vẻ, tiện tay giúp mọi người điều chỉnh tình huống đối phó, vỗ tay xong rồi lại đi đến những nơi khác.
Dù sao trong cả ngày, cậu cũng đã đi dạo khắp hơn nửa căn cứ.
Đồng thời, theo thời gian trôi qua, các học viên trong căn cứ dường như đã hoàn toàn vào trạng thái, tình hình thực hiện ở mỗi khu vực đều rất tốt.
Hoạt động diễn tập diễn ra suôn sẻ hơn tưởng tượng.
Từ Thanh Nhiên vẫn như cũ.
Tuy nhiên, cư dân mạng cuối cùng cũng dần dần phát hiện ra một điều.
[Không phải fan của Thiếu gia, nhưng có phải chỉ có tôi cảm thấy Từ Thanh Nhiên thực sự có chút gì đó không? Biểu hiện của cậu ta, nếu không phải đã có kịch bản, thì đúng là người kế nhiệm tiếp theo như Thẩm Đình Dục và Lục Thành phải không?]
[Đúng vậy, bạn nói cậu ta lướt nước, nhưng mục tiêu mà người khác phải thử sai nhiều lần hoặc cần thăm dò lâu, cậu ta chỉ một lần là trúng.]
[Hơn nữa tôi thấy khi cậu ta đối phó với ác ma cấp trung thấp, súng tinh thần lực cũng có thể một phát giết chết nhỉ? Những người cấp S khác ít nhất cũng phải bắn ba năm phát, dù cậu ta có là đỉnh cấp S thì cũng chưa đến mức độ này chứ?]
[Ồ, fan hâm mộ lại sắp khen cậu ta thăng cấp lên SS à? Tôi nói các bạn đừng quá phóng đại nhé, chưa từng thấy ai đã định hình linh hồn tinh thần rồi mà còn có thể thăng cấp nữa.]
[Lầu trên chưa đọc lịch sử à? Trong hồ sơ đã có hai ba ví dụ như vậy.]
[Cậu cũng nói rồi, hàng ngàn hàng vạn năm qua chỉ có vài trường hợp, lẽ nào tất cả những trường hợp đặc biệt đều phải xảy ra trên người Từ thiếu gia của mấy người sao?]
[Chịu thua, có thêm nhiều học viên xuất sắc không phải là điều tốt cho Đế quốc sao? Không hiểu một số người bệnh đỏ mắt đang gấp gáp cái gì!]
Trong Linh Lung Thành, không biết từ lúc nào Tô Văn Minh cũng đã vào văn phòng.
Một lúc sau, ông ta chỉ tay vào Từ Thanh Nhiên trên màn hình, trầm giọng hỏi: "Đây là ai?"
Quý Quốc Quân bực bội đáp: "Từ Thanh Nhiên, chính là người nổi tiếng nhất trong số học viên năm nay."
Vừa mới cho nổ mất mấy trăm vạn của học viện.
Sau khi nghe xong, Tô Văn Minh khách quan nói ra phát hiện của mình: "Cậu ta quả thực là một người có thiên phú trong việc cảm nhận nguyên tinh và khả năng quan sát cũng rất tốt."
Quý Quốc Quân và Vương Tiễn cùng vài người khác nghe vậy, đều sững sờ.
Tô Văn Minh không để ý, lại tiếp tục nói: "Gần như có thể nắm bắt chính xác ưu điểm và nhược điểm của người khác, phát huy điểm mạnh tránh điểm yếu, đưa họ đến vị trí mà họ nên ở."
Màn hình giám sát chỉ có thể thấy hành động của học viên.
Cuộc trò chuyện giữa họ không thể nghe được, nếu không thì mỗi người nói một câu, phải ghi lại tất cả lời nói của mọi người, như vậy sẽ quá ồn ào và hỗn loạn.
Vì vậy, không ai biết Từ Thanh Nhiên đã trao đổi những gì với các bạn học xung quanh mỗi lần.
Tô Văn Minh cũng không biết, nhưng ông ta không mang cảm xúc cá nhân, nên đã nhìn thấy nhiều hơn họ một chút.
Quý Quốc Quân và Vương Tiễn phản ứng rất nhanh, sau khi Tô Văn Minh nói xong, họ đã thoát ra khỏi góc nhìn cá nhân của mình, nhìn rõ ý nghĩa mà ông ta muốn diễn đạt.
— Nhìn lại kỹ, học viên ở các khu vực đều có sự điều chỉnh.
Không phải cứ là cấp S thì chỉ có thể đối phó với cấp thấp, cũng không phải cứ là SS hoặc 3S thì nhất định đang xử lý mục tiêu cấp cao hơn. Mà là dựa vào sở trường của mình, như phản ứng hay nhanh nhẹn, để phân công đối phó với mục tiêu phù hợp.
Sau đó mới dần dần tổ chức thành một đội ngũ đoàn kết, nâng cao hiệu quả, khiến tốc độ quét dọn trong nửa sau có sự cải thiện rõ rệt.
Tỷ lệ "thương vong" cũng giảm đáng kể.
Và những thay đổi ở các khu vực này, dường như đều xảy ra sau khi Từ Thanh Nhiên "đi dạo" qua.
Quý Quốc Quân và Vương Tiễn như được khai sáng.
Từ Thanh Nhiên hoàn toàn không phải đang lướt nước hay làm việc qua loa, cậu ta đang — đang nhân cơ hội này để rèn luyện khả năng điều động và điều chỉnh nhân sự, cũng như khả năng quan sát và phân tích!
Đúng vậy, Từ Thanh Nhiên là sinh viên đặc biệt được mời với thư mời.
Cậu biết kết quả kiểm tra của mình rất xuất sắc, biết rằng sau khi tốt nghiệp suôn sẻ, cậu sẽ không chỉ là một binh sĩ nhỏ cần phải hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh và sắp xếp. Vì vậy, điều cậu muốn thể hiện trong cuộc diễn tập này không phải là kỹ năng đã quen thuộc và nắm vững, mà là khả năng chỉ huy!
Tô Văn Minh nói thêm: "Điều quan trọng nhất là, các học viên trong học viện đều rất tin tưởng cậu ấy."
Một người dẫn đầu đủ tư cách, trước hết phải có thể khiến người dưới tin phục, có thể hoàn toàn tin tưởng và tuân theo chỉ thị cũng như sắp xếp của anh ta.
Mà Từ Thanh Nhiên đã thành công trong việc khiến tất cả những người tiếp xúc với cậu ấy, từ nghi ngờ lúc nhập học, đến giờ hoàn toàn tin phục vào năng lực của cậu ấy. Vì tin tưởng vào phán đoán của cậu ấy, nên dù là chỉ dẫn về kỹ thuật, hay là lời khuyên về chiến đấu, họ đều sẵn lòng thử.
Tô Văn Minh đánh giá khách quan: "Quả thực không tệ."
Tất cả mọi người trong văn phòng, sau khi nghe xong phân tích đều rơi vào im lặng lâu dài.
". . . Khoan đã."
Cho đến khi Quý Quốc Quân dần dần phản ứng lại, nhận ra một điểm đáng sợ hơn: "Ý là, Từ Thanh Nhiên biết đây là một cuộc diễn tập?!"
Không thể nào!
Hệ thống họ dùng cho diễn tập, rõ ràng là chân thực đến vậy!
Hệ thống mô phỏng toàn ảo tối tân nhất và duy nhất hiện có trong toàn Đế quốc mà Học viện Quân sự cung cấp cho học viên để diễn tập tốt nghiệp cuối cùng. Nó không chỉ có phạm vi bao phủ cực lớn, mà còn có thể tái hiện 100% tự nhiên hình dáng và tập tính của các chủng tộc ngoại lai.
Thậm chí còn có cảm giác chân thực lên đến 95%, thiết lập trí tuệ cao, và khi các chủng tộc ngoại lai bị đánh bại, nó mô phỏng cảnh tượng chiến trường chân thực nhất, không biến mất.
Loại mô phỏng này cũng tồn tại sức sát thương nghiêng về thực tế.
Ví dụ như học viên bị đánh trúng, trên người sẽ để lại một số vết thương ngoài da không gây chết người. Còn những học viên trông có vẻ 'chết', thực ra chỉ là vì nhận 'tổn thương' quá lớn, kích hoạt thuốc đặc biệt trên cơ thể chủng tộc ngoại lai, chỉ là rơi vào trạng thái 'giả chết' mà thôi.
Nhưng đây đã là công nghệ tiên tiến nhất của Đế quốc hiện tại rồi! Thậm chí hình ảnh tàu bay bị phá hủy cũng được sao chép 100% từ bản gốc!
Đã đến mức này rồi, Từ Thanh Nhiên làm sao phát hiện ra được?!
Quý Quốc Quân nghĩ đến đây, vẻ mặt lại khó coi thêm một chút.
— Vậy việc phá hủy tòa nhà, cũng là cố ý của cậu ta sao?
Tô Văn Minh có giọng trầm chuẩn mực, nói trầm trầm: "Điểm này, không rõ."
"Nhưng tôi đã nói rồi, khả năng quan sát của cậu ta rất tốt, phát hiện ra cũng không có gì lạ."
"Tôi và Thẩm Đình Dục trước đây, chẳng phải cũng không bị các anh lừa sao?"
Lại một hồi im lặng. — wattpad: atoe1803
Vẻ mặt của Vương Tiễn cuối cùng cũng không còn nghiêm trọng như trước nữa.
Ông ta an tâm ngả nửa thân người vào ghế sofa, kiêu ngạo nói: "Vậy sao? Nếu các anh đều cho rằng Từ Thanh Nhiên đã phát hiện ra sự thật, vậy thì cứ xem, cậu ta có cách nào để trước bình minh, dẫn sinh viên học viện kết thúc sớm cuộc diễn tập này không."
.
"Từ Thanh Nhiên, tôi và Quý Hoài Tu đều đã thử rồi, nếu ngay cả khả năng cảm nhận cao như cậu cũng không thể khóa định được nguyên tinh của con quỷ loại I đó trong thời gian ngắn, thì dù chúng ta có được tăng cường bởi thiên phú biển tinh thần, cũng không thể làm được."
Tại căn cứ chính của Học viện Quân sự, có người thanh niên đeo găng tay ở tay trái đứng trên sân thượng của tòa nhà chính, ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bóng dáng khổng lồ màu đỏ nâu ở phía xa.
Còn người nói chuyện, là Lăng Nguyệt Ca đang từ từ tiến lại gần anh từ phía sau.
Cô lại nói: "Loại I cấp độ này, ngay cả loại E cũng cần vài ngày thăm dò và nghiên cứu lặp đi lặp lại mới có thể có kết quả."
Sự việc từ chiều tối hôm qua đã kéo dài đến giờ, đã qua tám chín tiếng đồng hồ.
Phần lớn quái vật cấp thấp và trung đã được giải quyết, chỉ còn lại con quỷ loại I cấp trung cao duy nhất trong tầm mắt họ.
Lý do loại I khiến người ta đau đầu như vậy, là vì chỉ cần nguyên tinh trên cơ thể 'mẹ' chủ đạo kia chưa bị đánh vỡ, thì nó có thể liên tục làm sống lại những con I loại nhỏ đã được phái ra. Cho dù nguồn năng lượng trên cơ thể những con I loại đó đã bị tấn công.
Chiến đấu dưới tiền đề chưa đánh bại được cơ thể mẹ, đều là sự tiêu hao vô ích.
Lượng tiêu hao của học viên đêm nay quá nặng nề, họ đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và bực bội.
Thậm chí có người hét lớn: "Căn cứ phòng thủ quân sự gần nhất đến đây hỗ trợ, cũng chỉ cần ba tiếng đồng hồ thôi đúng không? Đã qua bao lâu rồi, sao viện binh vẫn chưa đến?"
"Cứ thế này thật sự sẽ chết ở trường mất!"
Phải rồi, tại sao viện binh vẫn chưa đến nhỉ?
Từ Thanh Nhiên nhẹ nhàng quét mắt qua đám đông bên dưới, đáy mắt lướt qua một tia cười ý thâm sâu khó lường.
"Có lẽ là muốn thử thách sức chịu đựng đấy." Tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng, rất nhanh đã tan biến trong gió.
Lăng Nguyệt Ca nghi hoặc: "Cậu nói gì vậy?"
"Không có gì." Từ Thanh Nhiên đáp.
Lại hỏi cô: "Cậu thấy sao? Cảm thấy mọi chuyện đến giờ, mọi người đều mệt mỏi rồi chứ?"
Lăng Nguyệt Ca lặng lẽ liếc nhìn các bạn học dưới kia đang dần dần rơi vào trạng thái phát điên, khẽ nhún vai: "Tôi nghĩ, điều này là hiển nhiên?"
Từ Thanh Nhiên cụp mắt xuống, rồi nói: "Vậy thì để nó kết thúc đi."
Lăng Nguyệt Ca nhìn bóng lưng cậu quay đi, có chút nghi hoặc.
. . . Chẳng lẽ Từ Thanh Nhiên đã tìm ra vị trí nguyên tinh của loại I rồi sao?
Nếu là vậy, thì cũng quá kinh khủng rồi.
Phải, tình huống này thực sự quá ly kỳ.
Bởi vì đây là việc ngay cả Thẩm Đình Dục đến cũng không thể làm được. Vì tính linh hoạt của quỷ loại I, nguyên tinh trong cơ thể chúng thậm chí còn có thể thay đổi vị trí bất cứ lúc nào, nên dựa vào việc bắn mù quáng cũng không thể hạ gục được.
Vì vậy Từ Thanh Nhiên không hề khóa định được vị trí nguyên tinh của con loại I đó, chỉ là có ý tưởng khác.
Chủ yếu là trong lòng cậu ấp ủ một sự phỏng đoán, cần thông qua cách này để tiến hành xác minh cuối cùng.
Thế nên, khi tất cả mọi người trong học viện vẫn đang chiến đấu với những con quỷ còn lại, họ thấy ở bục cao của quảng trường lớn, từ từ nâng lên cái 'bình lớn' mà trước đó Quý Quốc Quân đã lấy ra cho mọi người xem.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Nhiên đang bước đến trước bảng điều khiển gắn liền với cái bình lớn, lập tức sửng sốt.
Còn ở Linh Lung Thành, Quý Quốc Quân lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, cao giọng kinh ngạc và giận dữ: "Từ Thanh Nhiên muốn làm gì?!"
"Cậu ta lại làm sao có được quyền kiểm soát?"
Hỏi xong, liền nhớ ra trong tay cậu ta cầm thẻ vạn năng của Thẩm Đình Dục.
. . . Đệch, Thẩm Đình Dục gần như cũng có quyền hạn cao nhất của học viện này, tất nhiên cậu ta cũng có quyền mở khóa quả bom tối hậu này.
Quý Quốc Quân liếc nhìn Từ Thanh Nhiên đang đứng yên trước bảng điều khiển, không nhúc nhích.
Trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Con nít, dựa vào quyền hạn nhiều lắm cũng chỉ có thể lấy cái bình lớn ra dọa họ thôi.
Thứ này trên đó có hơn mười lớp khóa, quá trình mở khóa phức tạp, hôm đó ông ta cũng chỉ sơ qua cho họ một lượt, không hy vọng họ thật sự có thể nhớ được.
Quý Quốc Quân nghĩ vậy, lại hừ vài tiếng.
Muốn dựa vào cái bình lớn này để đe dọa họ kết thúc sớm cuộc diễn tập ư? Không thể nào!
Đúng vậy, mục tiêu tối hậu của cuộc diễn tập tốt nghiệp lần này, căn bản không phải là yêu cầu học viên thực sự có thể tìm chính xác nguồn tinh thể của loại I để tiêu diệt nó, mà là thử thách sức chịu đựng của học viên.
Tiêu hao tinh thần lực liên tục trong vài giờ trên chiến trường là tình huống quá đỗi bình thường.
Nếu ngay cả sức chịu đựng cơ bản cũng không có, làm sao có thể coi là quân nhân đủ tiêu chuẩn?
Vì vậy chỉ cần học viên có thể chịu đựng đến bình minh, đội hỗ trợ bị 'trì hoãn' sẽ đến nơi, tuyên bố kết thúc cuộc diễn tập.
Quý Quốc Quân vừa nghĩ vừa ngồi lại vào ghế.
Cho đến khi chàng trai tóc nâu trong hình ảnh, lại có động tác.
Theo thao tác bình tĩnh của cậu, hơn mười lớp khóa an toàn trên cái bình lớn, lần lượt được mở ra.
Tất cả mọi người đang quan sát trong văn phòng, đồng loạt rơi vào im lặng kỳ lạ.
Còn Quý Quốc Quân thì lại đứng dậy lần nữa, đôi mắt trợn tròn chằm chằm nhìn vào màn hình giám sát, cho đến khi lớp khóa cuối cùng bị phá giải một cách dễ dàng.
Cuối cùng ông ta kinh hô thất thanh: "Không thể nào!!"
Là ai! Thao tác phức tạp như vậy, ai chỉ xem qua một lần mà có thể nhớ hoàn toàn chứ?!
Sắc mặt Quý Quốc Quân đen như đáy nồi.
Thậm chí không nhịn được đổ tội - Thẩm Đình Dục cái tên khốn kiếp này, tại hắn cho Từ Thanh Nhiên mượn thẻ vạn năng, cho cậu ta quyền hạn!
Trong phòng giám sát, truyền đến giọng nói run rẩy của nhân viên giám sát hiện trường, hỏi: "Tướng, Quý tướng quân à... Bây giờ, bây giờ phải làm sao?"
"Tôi cảm thấy, Từ Thanh Nhiên thật sự có thể làm chuyện cho nổ tung căn cứ, cùng chết với mọi người đấy!" Giọng nói đối diện nói, dần dần mang theo giọng khóc sợ hãi.
Dù là ở hiện trường hay trong phòng livestream, dù sao tất cả mọi người đều phát điên.
Các bạn học vây quanh dưới bục, không dám đến quá gần, nhưng lại muốn khuyên Từ Thanh Nhiên thêm: "Từ... bạn học Từ, thực ra chúng ta thật sự còn có thể chịu đựng thêm một chút mà!"
"Phải đấy, ý là, vẫn chưa đến mức cần phải khởi động con bài chủ này đâu!"
"Từ đại thiếu gia, cậu suy nghĩ kỹ đi! Chúng ta thật sự còn có thể cứu vãn thêm chút nữa mà!!"
Tiếng kêu khóc ngăn cản Từ Thanh Nhiên phát điên, nổi lên khắp nơi.
Cùng lúc đó, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng phát điên.
[Khoan đã, đang làm gì vậy?]
[Aaaaa tôi đã thấy giới thiệu về thứ này trên trang web chính thức của quân đội! Sức mạnh của nó, chỉ trong nháy mắt có thể phá hủy toàn bộ căn cứ của Học viện Quân sự đấy!]
[Chết tiệt? Chỉ là một cuộc diễn tập thôi mà, chơi lớn vậy sao?]
[Hả?? Hay là chúng ta công nhận học viên đã vượt qua diễn tập, kết thúc sớm đi? Thật sự nổ thì còn gì nữa?!]
[Bé điên ới, biết cưng điên rồi, nhưng xin đừng điên đến mức mất lý trí thế mà!]
[Cứu mạng, thật sự nổ thì coi như là tai nạn diễn tập rồi đúng không?!]
Tại căn cứ.
Từ Thanh Nhiên đã gần như hoàn thành tất cả các bước thao tác, chỉ còn lại bước cuối cùng là nhấn nút bắt đầu đếm ngược.
Cậu nhìn chằm chằm vào nút màu đỏ to bằng lòng bàn tay đó, khẽ cong mắt.
Từ Thanh Nhiên không phải là thiên tài gì, đương nhiên không thể chỉ xem một lần mà nhớ được.
Điểm tốt hơn người khác là, cậu có hệ thống có thể giúp cậu lưu trữ video bất cứ lúc nào. Và cậu là người thích nắm chắc tất cả những thứ có thể học được ở giai đoạn hiện tại, mới có thể an tâm bước vào giai đoạn tiếp theo.
Vì vậy tối đó về, cậu đã xem đi xem lại video nhiều lần, ghi nhớ các bước thao tác mà Quý Quốc Quân đã làm lúc đó.
"Mấy người có tin tôi không?" Từ Thanh Nhiên lên tiếng, cắt đứt tiếng than khóc của các bạn học xung quanh.
Nói xong, anh từ từ đưa tay lên, đặt trên nút bấm tạo tư thế chuẩn bị đập xuống.
Lại nói: "Tin tôi, thì cũng tin rằng, tôi sẽ không dẫn mấy người đi chết."
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đanh thép.
Kỳ diệu thay, tất cả mọi người dần dần được câu nói đầy tự tin của cậu xoa dịu, không còn hoảng loạn nữa.
Chỉ là trái tim mọi người, khi Từ Thanh Nhiên lại bắt đầu hành động, vẫn không nhịn được mà đập thình thịch.
Cho đến khi cậu sắp nhấn xuống, đèn xung quanh căn cứ vốn đã tắt do mất điện, đột nhiên bật sáng hết.
Cùng lúc đó, những con quỷ xung quanh vốn còn đang tạo tư thế tấn công, đều đồng loạt dừng lại như thể bị nhấn nút dừng vậy.
Kể cả con loại I to nhất kia. — wattpad: atoe1803
Toàn bộ học viên tại hiện trường đều sững sờ.
Những nhân viên làm việc giả dạng trà trộn trong đám đông thì đổ mồ hôi đầy đầu, thở phào nhẹ nhõm.
— Được cứu rồi.
Giây tiếp theo, hệ thống phát thanh toàn trường đột nhiên khởi động.
Sau tiếng sột soạt ngắn ngủi trong loa phát thanh, đột nhiên truyền đến tiếng hét giận dữ và mất kiểm soát của Quý Quốc Quân —
"Từ Thanh Nhiên! Dừng lại! Cậu dừng lại cho tôi!!"
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Thanh Nhiên: Quả nhiên là thú vị.
#Phát điên trong phạm vi hợp lý!#
#Vẫn chưa đến mức thực sự làm chuyện dữ dội như cho nổ tung cả căn cứ học viện và giết chết tất cả người vô tội đâu.#
#Dù sao mọi người đã khai giảng rồi, nhưng chúng ta vẫn không khuyến khích cho nổ trường học nhé (này)#
Vậy năm nay, ai sẽ vinh dự nhận được danh hiệu sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất đây?!
Chủ thớt xin đi đầu! Đặt cược cho bé điên Từ đại thiếu gia!
[Hàng đầu!] — wattpad: atoe1803
[Ái chà, lại là một fan cuồng của bé điên nữa à, gần đây mấy người có phải hơi quá đáng rồi không? Thực sự coi Từ Thanh Nhiên như thần vậy?]
[Đúng vậy, vừa đòi loại D vừa đòi giỏi đánh nhau, tưởng cậu ta là nhân vật chính trong tiểu thuyết à?Học viên xuất sắc ngoài việc giỏi đánh nhau, còn phải có khả năng lãnh đạo, quan sát và phản ứng khi gặp sự cố, thậm chí cả khả năng cảm nhận nguyên tinh nữa. Không phải tôi muốn hắt nước lạnh mấy người nhưng Từ đại thiếu gia nhiều lắm cũng chỉ là loại D cấp S, tài năng có hạn thôi chứ?]
[Chủ thớt đừng để ý đến những tên hề này, tui đây cũng có suy nghĩ giống chế á!]
[Tui ủng hộ Quý thiếu!]
[Lăng Nguyệt Ca điểm danh!]
[Tui thấy Nghê Tiêu Diên trông giống như một nhà lãnh đạo bẩm sinh!]
[Có nhiều học viên ở lớp chọn rất giỏi đấy.]
[Không nói gì khác, tui đoán chỉ cần có Từ đại thiếu gia, độ hot của cuộc tập trận lần này chắc chắn sẽ không thiếu!]
[Livestream trên trang web chính thức đã bắt đầu! Không có phát lại, quay màn hình sẽ bị cấm trên toàn mạng, anh em nhanh đi xem kẻo bỏ lỡ!]
Khác với bầu không khí sôi nổi bên ngoài, ở căn cứ học viện quân sự này đặc biệt căng thẳng.
Những học viên ở bờ biển vẫn đang chìm đắm trong cảnh tượng kinh hoàng vừa chứng kiến không lâu trước đó.
Sau một hồi im lặng, có người yếu ớt lên tiếng: "Ừm, có phải do tôi quá mệt nên vừa rồi xuất hiện ảo giác không?"
Nhanh chóng có người đáp lại: "Vậy chắc chắn tôi cũng bị ngộ độc vì ăn nấm chưa chín vào buổi chiều rồi."
"Hu hu hu, đã bảo cậu đừng có tùy tiện hái nấm ở sau núi để ăn, làm chúng tôi cũng phải chịu khổ theo cậu..."
"Tôi không ăn nấm, nhưng cũng thấy thì phải làm sao?"
Cảnh tượng ồn ào náo nhiệt.
Có một số học viên bình tĩnh hơn bắt đầu phân tích: "Tôi nhớ học viện quân sự có rất nhiều thủ đoạn kỳ quặc, có khi nào đây lại là một cuộc diễn tập tốt nghiệp của chúng ta không?"
"Hả? Biến thái đến vậy sao? Hôm qua không phải đã diễn tập một lần rồi sao?!"
"Tôi còn là một trong những người may mắn bị lôi lên để tự tay thử nghiệm bom mini đấy, sợ đến nỗi hồi hộp cả buổi, đêm qua còn không ngủ ngon, nếu lại đến một lần nữa thì trái tim thực sự không chịu nổi!"
"Có thể lắm, năm kia không phải đã có chuyện các học viên đã trên đường rời đi, kết quả bị tập kích đột ngột, buộc phải triển khai diễn tập thực chiến trên không giữa vùng biển đó sao?"
"Nhưng nếu là diễn tập... thì cho nổ cả một phi thuyền cũng quá tốn kém rồi!"
Giữa lúc tranh luận, lại thấy mặt biển xa xa dậy sóng dữ dội, dường như có một vật khổng lồ đang cuộn trào bên dưới, đang tiến về phía bờ với tốc độ cực nhanh.
Trong lúc sóng nước cuộn trào, còn có thể thấy mơ hồ hình dáng của loài ác ma loại I.
Cảnh tượng này thật đến nỗi, một lúc không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo.
Có bạn học nói: "Thực ra giống như việc gần đây thường xuyên mất điện, cùng với chuyện Hải Lam tinh đối mặt với nguy cơ thất thủ, ban đầu tôi cũng lo không biết có phải học viện cố tình tạo tin đồn để lừa chúng ta không. Nhưng lần trước về nhà nghỉ, tôi đã kiểm tra kỹ, trang web chính thức của Đế quốc quả thật có tin tức này!"
"Thậm chí còn có cả video và hình ảnh tường thuật trực tiếp, lục địa tập trung năng lượng điện nào đó ở Hải Lam tinh thực sự đã bị tấn công bởi một nhóm Ác ma, lúc đó xem tin tức nói là đang trong quá trình sửa chữa!"
"Vậy... là thật sao?"
Khu biệt thự.
Nguồn điện bị cắt, không có tín hiệu, điện thoại cũng không dùng được.
Không thể gọi điện báo cho Thẩm Đình Dục, Từ Thanh Nhiên thấy ở trong căn phòng tối om cũng chán nên đi ra ngoài đi dạo hít thở không khí.
Vừa ra khỏi khu vực ký túc xá, đã thấy một đám học sinh đeo ba lô, lẽ ra đã rời khỏi căn cứ học viện từ lâu, giờ lại hối hả chạy trở về.
Vẻ mặt mỗi người đều hoảng sợ như thể zombie đang bùng phát.
Từ Thanh Nhiên nghi ngờ về sự trở lại của họ: "Sao mọi người vẫn chưa đi?"
Có một bạn học thấy Từ Thanh Nhiên, như tìm thấy cọng rơm cứu mạng, nắm lấy tay cậu và nói: "Đại thiếu gia! Đại sự không ổn rồi!"
"Bên ngoài, bên ngoài một đám Ác ma tấn công lên căn cứ rồi!"
Từ Thanh Nhiên nghe xong, không hoảng loạn như họ, mà rất khó hiểu: "Đột ngột vậy sao?"
"Chắc chắn không phải vô tình nhầm hệ thống huấn luyện của học viện thành ngoại tộc thật chứ?"
"Chúng tôi ban đầu cũng nghĩ vậy!" Người bạn học gấp đến mức sắp khóc, "Nhưng sau đó đám Ác ma đó từ biển lên bờ, thực sự cắn thương một bạn học!"
"Chúng tôi đã kiểm tra học sinh bị thương nằm dưới đất, phát hiện cậu ấy thực sự đã tắt thở rồi!!"
"Dù học viện có tàn nhẫn đến đâu, cũng không thể thực sự giết chết học sinh được phải không?!"
Từ Thanh Nhiên dừng lại một chút. — wattpad: atoe1803
Kinh khủng đến vậy sao?
Không lâu sau, các giáo quan và nhân viên vẫn còn ở lại học viện bắt đầu tập hợp các học sinh.
Có hơn nửa số người bị sợ đến tái mặt, đứng nghiêm cứng đờ.
Thái độ của các giáo qua lần này còn đơn giản hơn cả lần ở Linh Lung Thành, với vẻ mặt nghiêm trọng phát vũ khí cho họ.
"Đừng căng thẳng, đây đều là những đối thủ mà các em đã từng đối mặt trong quá trình luyện tập năm qua. Chúng tôi vừa mới liên lạc với tổng doanh quân đội của Hải Lam Tinh, họ sẽ sớm cử viện binh đến, các em chỉ cần cầm cự được đến lúc đó là được!"
Các giáo quan nói một cách chân thành: "Hơn nữa, sau này khi lên chiến trường, các em sẽ phải đối mặt với nhiều kẻ thù đáng sợ hơn."
"Nếu bây giờ đã bắt đầu rút lui, không có can đảm như vậy thì không xứng đáng trở thành quân sĩ của hai quân đoàn!"
Những học viên đã từng tham gia cuộc hỗn loạn ở Linh Lung Thành, có thêm một đoạn kinh nghiệm so với người khác, cũng hiểu rõ hơn nên làm gì.
Vì vậy, họ trở thành những chiến sĩ đầu tiên xông pha.
Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, các học viên bắt đầu "chuyến đi thực tập".
Ác ma cấp thấp loại IV là loại giỏi nhất trong việc đối phó với nước.
Các nhóm còn lại đều dựa vào chúng để vượt qua vùng biển rộng lớn và đổ bộ lên lục địa này. Trong số chúng, ngoài quỷ tím cấp thấp, còn có loại màu vàng đen cấp trung thấp và loại màu nâu đỏ cấp trung cao thuộc loại I.
Loại I có tính tấn công mạnh nhất.
Vừa đổ bộ, chúng đã ào ạt tràn tới như núi lở. Nhiều đòn tấn công tinh thần lực đánh vào nó nhưng sau khi đánh thủng một lỗ, giây tiếp theo một đống vảy đỏ lại liền lại với nhau và phục hồi như cũ.
Thân hình to lớn như tòa nhà cao tầng, ngoại trừ học sinh cấp SS trở lên, không ai có thể phát hiện được vị trí nguồn tinh trên người nó, chỉ có thể tạm thời tránh né.
Từ Thanh Nhiên thử thách một con cấp thấp.
Cậu phát hiện được vị trí nguồn tinh của nó, sau khi tiêu diệt, xác nhận rằng nó không biến mất thành những điểm sáng dữ liệu như trong sân tập. Mà là tán thành vô số mảnh mỏng, rơi xuống đất không còn cử động nữa.
Cậu ngồi xuống nhặt lên, cảm nhận được sự lạnh lẽo của nó sau khi nhiệt độ giảm cực nhanh.
Ác ma tím loại II, hình dạng đơn lẻ của chúng không đều nhau, khi kết hợp lại với nhau trông giống hệt như một bức tranh ghép. Khi kết hợp, tất cả các đòn tấn công năng lượng đều sẽ tập trung vào đầu móng vuốt, chỉ cần cào nhẹ cũng có thể dễ dàng chặt đứt một cây to.
Trong lúc quan sát, phía trước có một bạn học đang phải giằng co với một mục tiêu khác, vô tình bị một con cấp thấp tấn công từ phía sau và ngã xuống.
Móng vuốt sắc nhọn cào một cái, phá vỡ một phần phòng thủ tinh thần lực ở lưng anh ta, để lại vết thương không nông không sâu.
Từ Thanh Nhiên nhẹ nhàng phóng ra sóng thăm dò tinh thần lực, nhanh chóng cảm nhận được vị trí nguồn tinh trên cơ thể con cấp thấp đó. Cậu không cầm súng mà rút dao đi qua, nhắm vào một điểm chính xác trên lưng nó và đâm mạnh xuống.
Bạn học đang nằm trên đất chưa kịp phản ứng, lại thấy Từ Thanh Nhiên bình tĩnh xoay người, hạ gục con cấp thấp đang giằng co với anh ta nãy giờ, rồi lại đâm chính xác một nhát vào phía dưới bụng nó.
Tinh thần cấp SS dễ dàng đâm thủng phòng thủ của con cấp thấp.
Nguồn tinh vỡ vụn, nguồn năng lượng bị ngắt, những mảnh vỡ vừa còn dính chặt vào nhau giây trước bỗng rơi xuống đất như hoa rải.
Động tác như nước chảy mây trôi, từ bắt giữ đến tiêu diệt, một mạch hoàn thành.
Người cầm dao liếc nhìn anh ta, cắm dao vào vỏ ở thắt lưng, bất chợt mở miệng: "Mù quáng xông vào trước mặt mục tiêu, chỉ là tự sát."
"Mục tiêu của cậu nên là thứ mà cậu đã tìm ra điểm yếu từ khi nó còn cách trăm mét."
Sau khi để lại những lời chỉ điểm, cậu xoay người rời đi.
Người bạn học bị tấn công bất ngờ, đứng đó ngẩn người.
Là người chưa từng ở cùng lớp với Từ Thanh Nhiên, anh ta giờ đây chỉ biết ngưỡng mộ, ghen tị và ganh ghét, đồng thời cũng ghen tị với những học viên có thể quan sát biểu hiện của Từ Thanh Nhiên hàng ngày!
Sự hỗn loạn trong căn cứ vẫn tiếp diễn.
Không cần phải nghi ngờ, sinh viên của Học viện Quân sự Grandis là những người xuất sắc nhất trong cùng khóa.
Họ nhanh chóng vào trạng thái, bắt đầu kết hợp tất cả các kỹ năng đã học được trong suốt năm vào thực chiến.
Nhìn từ trên cao xuống, căn cứ của học viện giờ đây tối đen như mực, các học viên đang khám phá tiến lên chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ vũ khí trong tay để kiểm tra tình hình địch xung quanh.
Dù sao thì trinh sát cũng là một phần của chương trình học.
Và lúc này đây, văn phòng Linh Lung Thành sáng đèn.
Quý Quốc Quân và Vương Tiễn cùng những người khác ngồi trên ghế, quan sát biểu hiện của các học viên qua hệ thống giám sát.
Ông khẽ hừ: "Đã chuẩn bị lâu như vậy, cũng đến lúc thu lưới rồi!"
Nói chung, khi các học viên hoàn toàn ra khỏi phạm vi Hải Lam Tinh, họ sẽ tham gia một cuộc diễn tập mô phỏng chân thực nhất.
Còn về nội dung là gì, rõ ràng hay kín đáo, phụ thuộc vào ý tưởng và tâm trạng của ban lãnh đạo học viện năm đó.
Thực tế, Hải Lam Tinh đúng là đã bị tấn công vào học kỳ trước, trạm năng lượng điện bị hư hại cũng là sự kiện có thật.
Nhưng Hải Lam Tinh là một nơi phòng thủ biên giới quan trọng như vậy, đừng nói chuyện lớn, ngay cả khi xảy ra một vấn đề nhỏ, Quý Quốc Quân cũng có thể sắp xếp xử lý ngay lập tức. Cuộc tấn công bất ngờ mà trạm năng lượng điện phải đối mặt quả thật khá nghiêm trọng, nhưng đã được sửa chữa trong vòng khoảng một tháng.
Còn về những ngoại tộc đang lảng vảng xung quanh và rục rịch, họ đã sớm bị các tinh anh của Hải Lam Tinh đánh đuổi.
Chủ yếu là sự việc này đã khơi gợi cảm hứng cho học viện, quyết định dùng nó làm bối cảnh cho cuộc diễn tập cuối cùng, nên đã che giấu sự thật về việc sửa chữa, phối hợp với nhân viên của căn cứ tạo ra bầu không khí Hải Lam Tinh đang không ổn, công khai và bí mật gieo rắc hạt giống bất an cho sinh viên.
Vương Tiễn mặt lạnh không nói gì, ánh mắt liên tục tập trung vào một bóng người rõ ràng đang lướt nước ở góc nhỏ của màn hình giám sát.
Rồi không nhịn được "tch" một tiếng.
Quý Quốc Quân nghe thấy xoay đầu lại, cười khẽ nói: "Sao thế? Lại nhìn 'cháu trai' của anh à?"
Quý Quốc Quân và Vương Tiễn quen nhau từ khi còn trẻ, là một trong những người biết rõ lý do ông ta trở nên lười biếng.
Cũng biết lý do tại sao năm nay ông ta nhất định phải đến học viện quân sự này.
Ông thân mật gọi con trai của mối tình đầu của ông ta là 'cháu trai'.
Quý Quốc Quân cũng vì Vương Tiễn mà chú ý hơn đến Từ Thanh Nhiên, thật sự cũng khá hài lòng đứa trẻ đó.
Phát hiện ra cậu hoàn toàn khác với tin đồn về một người chỉ biết yêu đương, ông đã có cái nhìn khác về cậu.
Ông nhìn theo ánh mắt của Vương Tiễn, thấy trong hình ảnh Từ Thanh Nhiên đang di chuyển giữa một mớ hỗn loạn.
Trong khi mọi người đều đang căng thẳng đối phó với các loại ác ma xâm lược, chỉ có cậu dường như đang ở một thế giới khác, bình tĩnh như đang mộng du. Có thể tránh chiến đấu thì tránh, có thể không đánh thì không đánh, thỉnh thoảng có kẻ chủ động tấn công cậu, cậu mới đá hắn ra, rồi tiện tay bắn một phát.
Hoặc khi có bạn học đến gần, cậu lại thong thả trò chuyện vài câu với họ.
Nhưng Quý Quốc Quân - người am hiểu tình hình lại nói: "Thế này không phải rất tốt sao?"
"Một lần dò xét là chính xác, khả năng cảm nhận nguồn tinh này, hoàn toàn không thua kém mấy lão già trong quân đội."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khả năng quan sát cũng rất xuất sắc, ông xem nhóc đó có vẻ như đang đi dạo lung tung, nhưng tất cả các mục tiêu xa gần đều đã được nhóc ấy khám phá kỹ một lượt." Quý Quốc Quân càng xem càng hài lòng, "Nếu tầm nhìn tổng thể cũng tốt thì Tam điện hạ lúc đầu quả thực đã không đặt cược sai."
Nói xong, ông lại nghĩ đến đứa con trai ít nói của mình, một ngày thậm chí không nói đến mười câu, liền cảm thấy khó chịu.
Vương Tiễn vẫn không vui nổi: "Thế này thì có ích gì chứ?"
"Chẳng lẽ cậu ta không biết đánh giá học sinh xuất sắc nhất là dựa trên biểu hiện và số lượng tiêu diệt trong một đêm sao?"
Cứ lướt nước tiết kiệm sức thế này, thành tích làm sao lên được!
Cùng lúc đó, khán giả đang theo dõi trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đang thảo luận sôi nổi.
Có rất nhiều bình luận khen ngợi các học sinh rất xuất sắc, nhưng cũng có một phần chuyên tập trung vào Từ Thanh Nhiên, tranh cãi ồn ào như thể không cùng một thế giới với những người đang khen ngợi.
Những người ghét cậu nhảy dựng lên —
[Từ đại thiếu? ? ?] — wattpad: atoe1803
[Quá lười biếng rồi, nhìn xem những người cùng lớp đã xử lý bao nhiêu mục tiêu, chỉ có cậu ta vẫn còn đi dạo như đi chơi!]
[Tuy nói đây là diễn tập, nhưng các học viên chắc đều không biết phải không? Tại sao có thể bình tĩnh như vậy!]
[Xác nhận đã tốt nghiệp rồi, nên kiêu ngạo chứ sao.]
Các fan bênh vực —
[Mắt các bạn có vấn đề à? Không thấy tỉ lệ tiêu diệt của cậu ấy cao như thế nào sao!]
[Tôi thấy cách làm của cậu ấy không có vấn đề gì cả, có kẻ tấn công thì phản công, thấy bạn học gặp khó khăn thì tiện tay giúp đỡ, những lúc khác không bị đe dọa thì tiết kiệm chút sức lực không được sao?]
[Học viện có cả vạn học sinh phải không, chia đều những con quái vật này cũng đủ đánh rồi. Hơn nữa cậu ấy đâu có trốn tránh như đào ngũ, cũng không thấy chết không cứu, vậy mà các người cũng chỉ trích cho được hả?]
Nơi nào có Từ Thanh Nhiên, nơi đó có náo nhiệt.
Nhưng dù trên mạng có tranh cãi dữ dội đến đâu, cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến hiện trường diễn tập.
Những học viên xuất sắc cấp 3S như Nghê Tiểu Uyên đã tổ chức tốt các nhóm nhỏ trong khu vực, trở thành nhân vật linh hồn như trưởng nhóm, dẫn dắt các học sinh cùng khu vực cùng nhau đối kháng. Khán giả trên mạng nhìn thấy, lại là một tràng khen ngợi.
Hãy nhìn lại bên phía Từ Thanh Nhiên.
Cậu vừa hay đến một nơi có nhiều tòa nhà tập trung.
Không gian ở đây không rộng rãi bằng bên ngoài, hành động vốn đã khá khó khăn. Đặc biệt là còn có những kẻ lẻn vào trong tòa nhà, khiến nhân viên và học viên đang trấn giữ ở đây đều rất đau đầu.
Từ Thanh Nhiên nhìn môi trường xung quanh rồi nói với họ: "Đơn giản thôi, đã không đủ không gian, chúng ta sẽ tự tạo ra."
Mọi người nghe mà nghi hoặc.
Chỉ thấy cậu đi về phía một kho lớn ở xa, khi đi còn gọi thêm vài người.
Họ rời đi một lúc lâu.
Khi quay lại, tay ai cũng cầm những quả đạn pháo mà trước đây Quý Quốc Quân đã dạy họ sử dụng. Hầu hết đều là loại nhỏ, có cái chỉ cần sử dụng như lựu đạn, có cái có thể phá hủy trực tiếp tòa nhà.
Các học viên lập tức hiểu ra.
Từ Thanh Nhiên muốn cho nổ tung chỗ này!
Quả thật, ở nơi có nhiều chướng ngại vật như thế này, cận chiến bất lợi, tầm xa lại dễ bị tránh né.
Chi bằng dựa vào sự kết hợp giữa vụ nổ và tinh thần lực, ngoài việc dọn dẹp hiện trường, còn có thể ép những nhóm ác ma đang trốn trong đó ra ngoài!
Các nhân viên trà trộn trong đám học viên nhìn nhau ngơ ngác.
Quý Quốc Quân vốn đang cười xem cuộc diễn tập này trong văn phòng đột nhiên ngồi thẳng người.
Ông kinh ngạc nói: "Làm sao Từ Thanh Nhiên biết những thứ này được cất ở đâu? Và làm sao mà nhóc đó lấy ra được?!"
Mặc dù lần mất điện này là giả, nhưng nói chung, ngay cả khi căn cứ thật sự mất điện, các cửa an ninh đều sẽ có nguồn điện dự phòng tiếp tục hỗ trợ, đảm bảo những thứ quan trọng không dễ dàng bị mất.
Nhân viên nhận được thắc mắc của ông, lập tức hỏi Từ Thanh Nhiên câu hỏi này.
Từ Thanh Nhiên trả lời: "Ngày đó khi Quý Quốc Quân dạy học có nhắc qua, một phần thuốc súng của học viện căn cứ ở trong tòa nhà đó."
Nói xong, cậu khẽ nhếch mép cười: "Trước khi Thẩm Thượng tướng rời đi, tôi cũng vừa hay xin ngài ấy một thẻ vạn năng. Với thân phận của ngài ấy, mở cửa phòng chứa thuốc súng không có vấn đề gì."
Nhân viên biết chuyện ngẩn người, rồi nói: "À... Nhưng mà bạn học Từ à, dù sao đây cũng là căn cứ của học viện, chúng ta đột ngột cho nổ tòa nhà liệu có ổn không?"
Từ Thanh Nhiên nghe mà khó hiểu: "Căn cứ học viện hiện giờ đã bị bầy ác ma này bao vây, không biết chừng sắp mất mạng rồi, còn phải để ý đến sự nguyên vẹn của tòa nhà sao?"
Câu nói này khiến họ nghẹn lời. — wattpad: atoe1803
Quý Quốc Quân và viện trưởng đang theo dõi từ xa ở Linh Lung Thành cũng im lặng một lúc.
"... Thôi, lần này quyết định lấy căn cứ chính làm hiện trường diễn tập, đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ có tổn thất do đánh nhau rồi." Quý Quốc Quân hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh lại.
Đế quốc vừa hay mới cấp một khoản tiền, tiết kiệm một chút, vẫn đủ để sửa chữa những tòa nhà bị phá hủy.
... Dù sao, cuộc diễn tập đã chuẩn bị lâu như vậy, không thể vì mấy quả bom nhỏ này mà gián đoạn lộ ra được!
Vì vậy, Quý Quốc Quân chỉ có thể nghiến răng bảo nhân viên đừng can thiệp vào quyết định của Từ Thanh Nhiên và nhóm cậu.
Cuối cùng, ông đành phải chứng kiến Từ Thanh Nhiên cho nổ vài tòa nhà dạy học của họ như bắn pháo hoa, biến chúng thành đống đổ nát.
Phản ứng của ác ma cũng rất thực, quả nhiên bị ép ra ngoài nơi tương đối rộng rãi, thuận tiện cho các học viên đối phó.
Lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp giám sát khu vực này một lúc tăng gấp hai ba lần.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cư dân mạng thấy hoạt động ném bom trong diễn tập, nhưng ném bom trường học thì đúng là lần đầu!
[... Không phải, thật sự nổ à?]
[Ghê thật, lần này học viện quân sự thực sự đầu tư lớn cho cuộc diễn tập!]
[Khá lắm, không hổ danh là bé điên mà, quả nhiên đây là chuyện mà cậu ấy có thể làm.]
[Hiểu rồi, người ta ở đó đấu đá hăng say, cậu ta ở đây chơi đùa phải không?]
[Cười chết tôi rồi, ai có thể nói cho tôi biết chương trình học có bao gồm đào tạo sử dụng chất nổ không? Tại sao những học viên khác đều nhìn cậu ta thao tác bằng ánh mắt hoang mang và sợ hãi, trốn ra xa vậy?]
Các bạn học cho biết, học thì có học, nhưng ai dám thực sự ra tay nếu không xem nhiều lần cái thứ này chứ?
Đặc biệt là quả bom phá hủy tòa nhà đó, một số người thậm chí còn chưa nhớ thao tác mở khóa và cài đặt đếm ngược là cái nào với cái nào!
Từ Thanh Nhiên ở đây nổ vui vẻ, tiện tay giúp mọi người điều chỉnh tình huống đối phó, vỗ tay xong rồi lại đi đến những nơi khác.
Dù sao trong cả ngày, cậu cũng đã đi dạo khắp hơn nửa căn cứ.
Đồng thời, theo thời gian trôi qua, các học viên trong căn cứ dường như đã hoàn toàn vào trạng thái, tình hình thực hiện ở mỗi khu vực đều rất tốt.
Hoạt động diễn tập diễn ra suôn sẻ hơn tưởng tượng.
Từ Thanh Nhiên vẫn như cũ.
Tuy nhiên, cư dân mạng cuối cùng cũng dần dần phát hiện ra một điều.
[Không phải fan của Thiếu gia, nhưng có phải chỉ có tôi cảm thấy Từ Thanh Nhiên thực sự có chút gì đó không? Biểu hiện của cậu ta, nếu không phải đã có kịch bản, thì đúng là người kế nhiệm tiếp theo như Thẩm Đình Dục và Lục Thành phải không?]
[Đúng vậy, bạn nói cậu ta lướt nước, nhưng mục tiêu mà người khác phải thử sai nhiều lần hoặc cần thăm dò lâu, cậu ta chỉ một lần là trúng.]
[Hơn nữa tôi thấy khi cậu ta đối phó với ác ma cấp trung thấp, súng tinh thần lực cũng có thể một phát giết chết nhỉ? Những người cấp S khác ít nhất cũng phải bắn ba năm phát, dù cậu ta có là đỉnh cấp S thì cũng chưa đến mức độ này chứ?]
[Ồ, fan hâm mộ lại sắp khen cậu ta thăng cấp lên SS à? Tôi nói các bạn đừng quá phóng đại nhé, chưa từng thấy ai đã định hình linh hồn tinh thần rồi mà còn có thể thăng cấp nữa.]
[Lầu trên chưa đọc lịch sử à? Trong hồ sơ đã có hai ba ví dụ như vậy.]
[Cậu cũng nói rồi, hàng ngàn hàng vạn năm qua chỉ có vài trường hợp, lẽ nào tất cả những trường hợp đặc biệt đều phải xảy ra trên người Từ thiếu gia của mấy người sao?]
[Chịu thua, có thêm nhiều học viên xuất sắc không phải là điều tốt cho Đế quốc sao? Không hiểu một số người bệnh đỏ mắt đang gấp gáp cái gì!]
Trong Linh Lung Thành, không biết từ lúc nào Tô Văn Minh cũng đã vào văn phòng.
Một lúc sau, ông ta chỉ tay vào Từ Thanh Nhiên trên màn hình, trầm giọng hỏi: "Đây là ai?"
Quý Quốc Quân bực bội đáp: "Từ Thanh Nhiên, chính là người nổi tiếng nhất trong số học viên năm nay."
Vừa mới cho nổ mất mấy trăm vạn của học viện.
Sau khi nghe xong, Tô Văn Minh khách quan nói ra phát hiện của mình: "Cậu ta quả thực là một người có thiên phú trong việc cảm nhận nguyên tinh và khả năng quan sát cũng rất tốt."
Quý Quốc Quân và Vương Tiễn cùng vài người khác nghe vậy, đều sững sờ.
Tô Văn Minh không để ý, lại tiếp tục nói: "Gần như có thể nắm bắt chính xác ưu điểm và nhược điểm của người khác, phát huy điểm mạnh tránh điểm yếu, đưa họ đến vị trí mà họ nên ở."
Màn hình giám sát chỉ có thể thấy hành động của học viên.
Cuộc trò chuyện giữa họ không thể nghe được, nếu không thì mỗi người nói một câu, phải ghi lại tất cả lời nói của mọi người, như vậy sẽ quá ồn ào và hỗn loạn.
Vì vậy, không ai biết Từ Thanh Nhiên đã trao đổi những gì với các bạn học xung quanh mỗi lần.
Tô Văn Minh cũng không biết, nhưng ông ta không mang cảm xúc cá nhân, nên đã nhìn thấy nhiều hơn họ một chút.
Quý Quốc Quân và Vương Tiễn phản ứng rất nhanh, sau khi Tô Văn Minh nói xong, họ đã thoát ra khỏi góc nhìn cá nhân của mình, nhìn rõ ý nghĩa mà ông ta muốn diễn đạt.
— Nhìn lại kỹ, học viên ở các khu vực đều có sự điều chỉnh.
Không phải cứ là cấp S thì chỉ có thể đối phó với cấp thấp, cũng không phải cứ là SS hoặc 3S thì nhất định đang xử lý mục tiêu cấp cao hơn. Mà là dựa vào sở trường của mình, như phản ứng hay nhanh nhẹn, để phân công đối phó với mục tiêu phù hợp.
Sau đó mới dần dần tổ chức thành một đội ngũ đoàn kết, nâng cao hiệu quả, khiến tốc độ quét dọn trong nửa sau có sự cải thiện rõ rệt.
Tỷ lệ "thương vong" cũng giảm đáng kể.
Và những thay đổi ở các khu vực này, dường như đều xảy ra sau khi Từ Thanh Nhiên "đi dạo" qua.
Quý Quốc Quân và Vương Tiễn như được khai sáng.
Từ Thanh Nhiên hoàn toàn không phải đang lướt nước hay làm việc qua loa, cậu ta đang — đang nhân cơ hội này để rèn luyện khả năng điều động và điều chỉnh nhân sự, cũng như khả năng quan sát và phân tích!
Đúng vậy, Từ Thanh Nhiên là sinh viên đặc biệt được mời với thư mời.
Cậu biết kết quả kiểm tra của mình rất xuất sắc, biết rằng sau khi tốt nghiệp suôn sẻ, cậu sẽ không chỉ là một binh sĩ nhỏ cần phải hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh và sắp xếp. Vì vậy, điều cậu muốn thể hiện trong cuộc diễn tập này không phải là kỹ năng đã quen thuộc và nắm vững, mà là khả năng chỉ huy!
Tô Văn Minh nói thêm: "Điều quan trọng nhất là, các học viên trong học viện đều rất tin tưởng cậu ấy."
Một người dẫn đầu đủ tư cách, trước hết phải có thể khiến người dưới tin phục, có thể hoàn toàn tin tưởng và tuân theo chỉ thị cũng như sắp xếp của anh ta.
Mà Từ Thanh Nhiên đã thành công trong việc khiến tất cả những người tiếp xúc với cậu ấy, từ nghi ngờ lúc nhập học, đến giờ hoàn toàn tin phục vào năng lực của cậu ấy. Vì tin tưởng vào phán đoán của cậu ấy, nên dù là chỉ dẫn về kỹ thuật, hay là lời khuyên về chiến đấu, họ đều sẵn lòng thử.
Tô Văn Minh đánh giá khách quan: "Quả thực không tệ."
Tất cả mọi người trong văn phòng, sau khi nghe xong phân tích đều rơi vào im lặng lâu dài.
". . . Khoan đã."
Cho đến khi Quý Quốc Quân dần dần phản ứng lại, nhận ra một điểm đáng sợ hơn: "Ý là, Từ Thanh Nhiên biết đây là một cuộc diễn tập?!"
Không thể nào!
Hệ thống họ dùng cho diễn tập, rõ ràng là chân thực đến vậy!
Hệ thống mô phỏng toàn ảo tối tân nhất và duy nhất hiện có trong toàn Đế quốc mà Học viện Quân sự cung cấp cho học viên để diễn tập tốt nghiệp cuối cùng. Nó không chỉ có phạm vi bao phủ cực lớn, mà còn có thể tái hiện 100% tự nhiên hình dáng và tập tính của các chủng tộc ngoại lai.
Thậm chí còn có cảm giác chân thực lên đến 95%, thiết lập trí tuệ cao, và khi các chủng tộc ngoại lai bị đánh bại, nó mô phỏng cảnh tượng chiến trường chân thực nhất, không biến mất.
Loại mô phỏng này cũng tồn tại sức sát thương nghiêng về thực tế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ví dụ như học viên bị đánh trúng, trên người sẽ để lại một số vết thương ngoài da không gây chết người. Còn những học viên trông có vẻ 'chết', thực ra chỉ là vì nhận 'tổn thương' quá lớn, kích hoạt thuốc đặc biệt trên cơ thể chủng tộc ngoại lai, chỉ là rơi vào trạng thái 'giả chết' mà thôi.
Nhưng đây đã là công nghệ tiên tiến nhất của Đế quốc hiện tại rồi! Thậm chí hình ảnh tàu bay bị phá hủy cũng được sao chép 100% từ bản gốc!
Đã đến mức này rồi, Từ Thanh Nhiên làm sao phát hiện ra được?!
Quý Quốc Quân nghĩ đến đây, vẻ mặt lại khó coi thêm một chút.
— Vậy việc phá hủy tòa nhà, cũng là cố ý của cậu ta sao?
Tô Văn Minh có giọng trầm chuẩn mực, nói trầm trầm: "Điểm này, không rõ."
"Nhưng tôi đã nói rồi, khả năng quan sát của cậu ta rất tốt, phát hiện ra cũng không có gì lạ."
"Tôi và Thẩm Đình Dục trước đây, chẳng phải cũng không bị các anh lừa sao?"
Lại một hồi im lặng. — wattpad: atoe1803
Vẻ mặt của Vương Tiễn cuối cùng cũng không còn nghiêm trọng như trước nữa.
Ông ta an tâm ngả nửa thân người vào ghế sofa, kiêu ngạo nói: "Vậy sao? Nếu các anh đều cho rằng Từ Thanh Nhiên đã phát hiện ra sự thật, vậy thì cứ xem, cậu ta có cách nào để trước bình minh, dẫn sinh viên học viện kết thúc sớm cuộc diễn tập này không."
.
"Từ Thanh Nhiên, tôi và Quý Hoài Tu đều đã thử rồi, nếu ngay cả khả năng cảm nhận cao như cậu cũng không thể khóa định được nguyên tinh của con quỷ loại I đó trong thời gian ngắn, thì dù chúng ta có được tăng cường bởi thiên phú biển tinh thần, cũng không thể làm được."
Tại căn cứ chính của Học viện Quân sự, có người thanh niên đeo găng tay ở tay trái đứng trên sân thượng của tòa nhà chính, ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bóng dáng khổng lồ màu đỏ nâu ở phía xa.
Còn người nói chuyện, là Lăng Nguyệt Ca đang từ từ tiến lại gần anh từ phía sau.
Cô lại nói: "Loại I cấp độ này, ngay cả loại E cũng cần vài ngày thăm dò và nghiên cứu lặp đi lặp lại mới có thể có kết quả."
Sự việc từ chiều tối hôm qua đã kéo dài đến giờ, đã qua tám chín tiếng đồng hồ.
Phần lớn quái vật cấp thấp và trung đã được giải quyết, chỉ còn lại con quỷ loại I cấp trung cao duy nhất trong tầm mắt họ.
Lý do loại I khiến người ta đau đầu như vậy, là vì chỉ cần nguyên tinh trên cơ thể 'mẹ' chủ đạo kia chưa bị đánh vỡ, thì nó có thể liên tục làm sống lại những con I loại nhỏ đã được phái ra. Cho dù nguồn năng lượng trên cơ thể những con I loại đó đã bị tấn công.
Chiến đấu dưới tiền đề chưa đánh bại được cơ thể mẹ, đều là sự tiêu hao vô ích.
Lượng tiêu hao của học viên đêm nay quá nặng nề, họ đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và bực bội.
Thậm chí có người hét lớn: "Căn cứ phòng thủ quân sự gần nhất đến đây hỗ trợ, cũng chỉ cần ba tiếng đồng hồ thôi đúng không? Đã qua bao lâu rồi, sao viện binh vẫn chưa đến?"
"Cứ thế này thật sự sẽ chết ở trường mất!"
Phải rồi, tại sao viện binh vẫn chưa đến nhỉ?
Từ Thanh Nhiên nhẹ nhàng quét mắt qua đám đông bên dưới, đáy mắt lướt qua một tia cười ý thâm sâu khó lường.
"Có lẽ là muốn thử thách sức chịu đựng đấy." Tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng, rất nhanh đã tan biến trong gió.
Lăng Nguyệt Ca nghi hoặc: "Cậu nói gì vậy?"
"Không có gì." Từ Thanh Nhiên đáp.
Lại hỏi cô: "Cậu thấy sao? Cảm thấy mọi chuyện đến giờ, mọi người đều mệt mỏi rồi chứ?"
Lăng Nguyệt Ca lặng lẽ liếc nhìn các bạn học dưới kia đang dần dần rơi vào trạng thái phát điên, khẽ nhún vai: "Tôi nghĩ, điều này là hiển nhiên?"
Từ Thanh Nhiên cụp mắt xuống, rồi nói: "Vậy thì để nó kết thúc đi."
Lăng Nguyệt Ca nhìn bóng lưng cậu quay đi, có chút nghi hoặc.
. . . Chẳng lẽ Từ Thanh Nhiên đã tìm ra vị trí nguyên tinh của loại I rồi sao?
Nếu là vậy, thì cũng quá kinh khủng rồi.
Phải, tình huống này thực sự quá ly kỳ.
Bởi vì đây là việc ngay cả Thẩm Đình Dục đến cũng không thể làm được. Vì tính linh hoạt của quỷ loại I, nguyên tinh trong cơ thể chúng thậm chí còn có thể thay đổi vị trí bất cứ lúc nào, nên dựa vào việc bắn mù quáng cũng không thể hạ gục được.
Vì vậy Từ Thanh Nhiên không hề khóa định được vị trí nguyên tinh của con loại I đó, chỉ là có ý tưởng khác.
Chủ yếu là trong lòng cậu ấp ủ một sự phỏng đoán, cần thông qua cách này để tiến hành xác minh cuối cùng.
Thế nên, khi tất cả mọi người trong học viện vẫn đang chiến đấu với những con quỷ còn lại, họ thấy ở bục cao của quảng trường lớn, từ từ nâng lên cái 'bình lớn' mà trước đó Quý Quốc Quân đã lấy ra cho mọi người xem.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Nhiên đang bước đến trước bảng điều khiển gắn liền với cái bình lớn, lập tức sửng sốt.
Còn ở Linh Lung Thành, Quý Quốc Quân lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, cao giọng kinh ngạc và giận dữ: "Từ Thanh Nhiên muốn làm gì?!"
"Cậu ta lại làm sao có được quyền kiểm soát?"
Hỏi xong, liền nhớ ra trong tay cậu ta cầm thẻ vạn năng của Thẩm Đình Dục.
. . . Đệch, Thẩm Đình Dục gần như cũng có quyền hạn cao nhất của học viện này, tất nhiên cậu ta cũng có quyền mở khóa quả bom tối hậu này.
Quý Quốc Quân liếc nhìn Từ Thanh Nhiên đang đứng yên trước bảng điều khiển, không nhúc nhích.
Trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Con nít, dựa vào quyền hạn nhiều lắm cũng chỉ có thể lấy cái bình lớn ra dọa họ thôi.
Thứ này trên đó có hơn mười lớp khóa, quá trình mở khóa phức tạp, hôm đó ông ta cũng chỉ sơ qua cho họ một lượt, không hy vọng họ thật sự có thể nhớ được.
Quý Quốc Quân nghĩ vậy, lại hừ vài tiếng.
Muốn dựa vào cái bình lớn này để đe dọa họ kết thúc sớm cuộc diễn tập ư? Không thể nào!
Đúng vậy, mục tiêu tối hậu của cuộc diễn tập tốt nghiệp lần này, căn bản không phải là yêu cầu học viên thực sự có thể tìm chính xác nguồn tinh thể của loại I để tiêu diệt nó, mà là thử thách sức chịu đựng của học viên.
Tiêu hao tinh thần lực liên tục trong vài giờ trên chiến trường là tình huống quá đỗi bình thường.
Nếu ngay cả sức chịu đựng cơ bản cũng không có, làm sao có thể coi là quân nhân đủ tiêu chuẩn?
Vì vậy chỉ cần học viên có thể chịu đựng đến bình minh, đội hỗ trợ bị 'trì hoãn' sẽ đến nơi, tuyên bố kết thúc cuộc diễn tập.
Quý Quốc Quân vừa nghĩ vừa ngồi lại vào ghế.
Cho đến khi chàng trai tóc nâu trong hình ảnh, lại có động tác.
Theo thao tác bình tĩnh của cậu, hơn mười lớp khóa an toàn trên cái bình lớn, lần lượt được mở ra.
Tất cả mọi người đang quan sát trong văn phòng, đồng loạt rơi vào im lặng kỳ lạ.
Còn Quý Quốc Quân thì lại đứng dậy lần nữa, đôi mắt trợn tròn chằm chằm nhìn vào màn hình giám sát, cho đến khi lớp khóa cuối cùng bị phá giải một cách dễ dàng.
Cuối cùng ông ta kinh hô thất thanh: "Không thể nào!!"
Là ai! Thao tác phức tạp như vậy, ai chỉ xem qua một lần mà có thể nhớ hoàn toàn chứ?!
Sắc mặt Quý Quốc Quân đen như đáy nồi.
Thậm chí không nhịn được đổ tội - Thẩm Đình Dục cái tên khốn kiếp này, tại hắn cho Từ Thanh Nhiên mượn thẻ vạn năng, cho cậu ta quyền hạn!
Trong phòng giám sát, truyền đến giọng nói run rẩy của nhân viên giám sát hiện trường, hỏi: "Tướng, Quý tướng quân à... Bây giờ, bây giờ phải làm sao?"
"Tôi cảm thấy, Từ Thanh Nhiên thật sự có thể làm chuyện cho nổ tung căn cứ, cùng chết với mọi người đấy!" Giọng nói đối diện nói, dần dần mang theo giọng khóc sợ hãi.
Dù là ở hiện trường hay trong phòng livestream, dù sao tất cả mọi người đều phát điên.
Các bạn học vây quanh dưới bục, không dám đến quá gần, nhưng lại muốn khuyên Từ Thanh Nhiên thêm: "Từ... bạn học Từ, thực ra chúng ta thật sự còn có thể chịu đựng thêm một chút mà!"
"Phải đấy, ý là, vẫn chưa đến mức cần phải khởi động con bài chủ này đâu!"
"Từ đại thiếu gia, cậu suy nghĩ kỹ đi! Chúng ta thật sự còn có thể cứu vãn thêm chút nữa mà!!"
Tiếng kêu khóc ngăn cản Từ Thanh Nhiên phát điên, nổi lên khắp nơi.
Cùng lúc đó, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng phát điên.
[Khoan đã, đang làm gì vậy?]
[Aaaaa tôi đã thấy giới thiệu về thứ này trên trang web chính thức của quân đội! Sức mạnh của nó, chỉ trong nháy mắt có thể phá hủy toàn bộ căn cứ của Học viện Quân sự đấy!]
[Chết tiệt? Chỉ là một cuộc diễn tập thôi mà, chơi lớn vậy sao?]
[Hả?? Hay là chúng ta công nhận học viên đã vượt qua diễn tập, kết thúc sớm đi? Thật sự nổ thì còn gì nữa?!]
[Bé điên ới, biết cưng điên rồi, nhưng xin đừng điên đến mức mất lý trí thế mà!]
[Cứu mạng, thật sự nổ thì coi như là tai nạn diễn tập rồi đúng không?!]
Tại căn cứ.
Từ Thanh Nhiên đã gần như hoàn thành tất cả các bước thao tác, chỉ còn lại bước cuối cùng là nhấn nút bắt đầu đếm ngược.
Cậu nhìn chằm chằm vào nút màu đỏ to bằng lòng bàn tay đó, khẽ cong mắt.
Từ Thanh Nhiên không phải là thiên tài gì, đương nhiên không thể chỉ xem một lần mà nhớ được.
Điểm tốt hơn người khác là, cậu có hệ thống có thể giúp cậu lưu trữ video bất cứ lúc nào. Và cậu là người thích nắm chắc tất cả những thứ có thể học được ở giai đoạn hiện tại, mới có thể an tâm bước vào giai đoạn tiếp theo.
Vì vậy tối đó về, cậu đã xem đi xem lại video nhiều lần, ghi nhớ các bước thao tác mà Quý Quốc Quân đã làm lúc đó.
"Mấy người có tin tôi không?" Từ Thanh Nhiên lên tiếng, cắt đứt tiếng than khóc của các bạn học xung quanh.
Nói xong, anh từ từ đưa tay lên, đặt trên nút bấm tạo tư thế chuẩn bị đập xuống.
Lại nói: "Tin tôi, thì cũng tin rằng, tôi sẽ không dẫn mấy người đi chết."
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đanh thép.
Kỳ diệu thay, tất cả mọi người dần dần được câu nói đầy tự tin của cậu xoa dịu, không còn hoảng loạn nữa.
Chỉ là trái tim mọi người, khi Từ Thanh Nhiên lại bắt đầu hành động, vẫn không nhịn được mà đập thình thịch.
Cho đến khi cậu sắp nhấn xuống, đèn xung quanh căn cứ vốn đã tắt do mất điện, đột nhiên bật sáng hết.
Cùng lúc đó, những con quỷ xung quanh vốn còn đang tạo tư thế tấn công, đều đồng loạt dừng lại như thể bị nhấn nút dừng vậy.
Kể cả con loại I to nhất kia. — wattpad: atoe1803
Toàn bộ học viên tại hiện trường đều sững sờ.
Những nhân viên làm việc giả dạng trà trộn trong đám đông thì đổ mồ hôi đầy đầu, thở phào nhẹ nhõm.
— Được cứu rồi.
Giây tiếp theo, hệ thống phát thanh toàn trường đột nhiên khởi động.
Sau tiếng sột soạt ngắn ngủi trong loa phát thanh, đột nhiên truyền đến tiếng hét giận dữ và mất kiểm soát của Quý Quốc Quân —
"Từ Thanh Nhiên! Dừng lại! Cậu dừng lại cho tôi!!"
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Thanh Nhiên: Quả nhiên là thú vị.
#Phát điên trong phạm vi hợp lý!#
#Vẫn chưa đến mức thực sự làm chuyện dữ dội như cho nổ tung cả căn cứ học viện và giết chết tất cả người vô tội đâu.#
#Dù sao mọi người đã khai giảng rồi, nhưng chúng ta vẫn không khuyến khích cho nổ trường học nhé (này)#
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro