Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ
Nắm tay
Hữu Hồ Thiên Tuế
2024-11-03 12:15:01
Đêm khuya người vắng.
Trong ngôi nhà rộng lớn, chỉ còn phòng sách và phòng ngủ của Thẩm Đình Dục vẫn còn sáng đèn.
Khi anh mang theo hơi lạnh từ phòng tắm trở về, Từ Thanh Nhiên đã nằm ngủ trên giường của anh. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên ký kết khế ước, đối với cậu - người tiếp nhận, sẽ bị tiêu hao lượng lớn tinh thần, cậu ngủ khá say, thậm chí không nhận ra anh đến gần.
Ánh mắt Thẩm Đình Dục dừng lại trên người cậu, nhẹ nhàng và cẩn trọng.
Anh nghĩ, nếu vài năm trước có ai nói với anh rằng sau này sẽ có một người được anh cho phép bước vào không gian riêng tư của mình, thậm chí còn thiết lập mối quan hệ thân mật như thế này, chắc chắn anh sẽ giết chết kẻ nói ra những lời vô lý đó.
Thẩm Đình Dục tắt đèn phòng ngủ rồi quay lại phòng sách, nhấn công tắc trên tường, để kệ sách đóng lại ngăn cách hai căn phòng thông nhau.
Anh không tiếp tục làm việc bên bàn, mà cầm lấy chiếc máy liên lạc cá nhân có thiết kế hơi đặc biệt treo trên giá nhỏ, kết nối với một trong số ít danh bạ bên trong.
Thời gian kết nối kéo dài hơi lâu.
Anh đứng bên cửa sổ, ánh trăng rọi xuống đáy mắt anh như ánh bạc, lạnh lẽo như lưỡi dao.
Mười phút sau cuộc gọi mới kết nối thành công.
Đối phương trả lời, giọng nói lẫn với tiếng ồn truyền đến mơ hồ: "Đình Dục?"
Thẩm Đình Dục lên tiếng nhẹ nhàng: "Ngay bây giờ, phá hủy căn cứ của Mục Tử Nguyệt ở Thiên Cầm đi."
Đối phương im lặng vài giây, giọng điệu do dự: "Nhưng không phải anh nói đợi một thời gian nữa, khi nguồn lực và tiền bạc gã ta đầu tư đạt đến giá trị cao nhất dự đoán mới thực hiện sao?"
"Tôi thay đổi ý định rồi." Thẩm Đình Dục đáp.
Người bên kia biết điều không hỏi lý do, chỉ nói sau khi suy nghĩ: "Chúng tôi đã điều tra, nơi ẩn nấp của nhóm quỷ loại I do loại X đứng đầu, đúng là ở nơi anh dự đoán."
"Nhưng điều này cũng có nghĩa là nếu kiên trì thực hiện theo kế hoạch anh đề xuất, Thiên Cầm có thể trở thành khu vực bị thiệt hại mới của khu vực Kim Dực." Dừng lại một chút, đối phương lại nói, "Phòng thủ của Thiên Cầm vẫn luôn do anh phụ trách, nếu xảy ra chuyện anh có thể phải chịu trách nhiệm."
"Không sao cả." Giọng điệu Thẩm Đình Dục lạnh nhạt, "Phe phái và vinh dự, chưa bao giờ là thứ tôi quan tâm nhất."
Anh là một người lạnh lùng.
Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy. Anh không cảm nhận được cảm xúc của người khác, nên chỉ tuân theo bản tâm để làm những điều mình muốn làm.
Đặc biệt là những chuyện liên quan đến Từ Thanh Nhiên.
"Hơn nữa, số quỷ đó sẽ giải quyết được nhanh thôi, không ảnh hưởng đến các nơi khác của Thiên Cầm."
Thẩm Đình Dục lại nói: "Nếu không phá hủy căn cứ Thiên Cầm, sau này nó sẽ trở thành một chiến địa có lợi thế nhất của Kim Dực."
"Mục Tử Nguyệt đã cất giấu một loạt vũ khí mới nhất do viện nghiên cứu quân sự phát triển ở đó, đó là lô đầu tiên, cũng là 90% tổng số lượng có thể sản xuất với vật liệu hiện có."
Sau vài giây, đối phương thở dài rồi cảm thán cười nhẹ: "Đôi khi tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn."
"Bao nhiêu năm kinh nghiệm của tôi, nhưng những điều biết được vẫn không bằng anh."
Thẩm Đình Dục im lặng không nói.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn thông tin quý báu của anh." Sau một hồi sột soạt, đối phương cúp máy.
Thẩm Đình Dục đứng bên cửa sổ thêm một lúc nữa, rồi mới quay lại phòng ngủ.
Có vẻ như Từ Thanh Nhiên đã lật người.
Dù chỉ là khế ước tạm thời, nhưng ngay khi dấu ấn được khắc xuống, Thẩm Đình Dục đã mơ hồ cảm nhận được mối liên kết yếu ớt mới xuất hiện đó. Gắn kết chặt chẽ với người đang ngủ trên giường, như thể dù cách xa bao nhiêu, chỉ cần để tâm là có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Rất bình ổn.
Cũng không truyền đạt sự ghê tởm mà anh lo lắng.
Từ Thanh Nhiên, không ghét việc tiếp xúc với anh.
Thế này là đủ rồi.
Thẩm Đình Dục nghĩ trong lòng, bước đến đắp chăn cho cậu.
Đang định nhường giường cho cậu và thức trắng đêm, lại thấy cậu đột nhiên mở mắt.
Thẩm Đình Dục tim đập lỡ một nhịp, lo lắng cậu đã nghe thấy những lời anh nói trong phòng sách vừa rồi.
Nhưng đôi mắt Từ Thanh Nhiên phủ một lớp mơ hồ, có vẻ chỉ là tỉnh giấc giữa chừng.
Nhìn chăm chú anh một lúc, cậu hỏi: "Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện."
Thẩm Đình Dục thấy sắc mặt cậu không có gì bất thường, thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện gì?"
"Tôi đang nghĩ - việc anh chủ động tìm tôi ký kết khế ước linh hồn, có phải là đang theo đuổi tôi không?"
Căn phòng im lặng trong giây lát.
Đối diện với đôi mắt hơi ẩm ướt của Từ Thanh Nhiên, Thẩm Đình Dục thực sự không nổi nổi chút tức giận nào.
Chỉ hỏi cậu: "Câu hỏi này của em nghiêm túc sao?"
"Lẽ nào những gì tôi làm, vẫn chưa đủ rõ ràng sao?"
Từ Thanh Nhiên bình tĩnh như nước, lý lẽ đường hoàng: "Chưa đủ."
Thẩm Đình Dục giữa đêm khuya lại bị cậu chọc cười.
Từ Thanh Nhiên lại hỏi anh: "Vậy bây giờ chúng ta là quan hệ gì?" Giọng điệu rất trực tiếp.
Thẩm Đình Dục bây giờ thực sự tin rằng cậu chỉ là nửa mơ nửa tỉnh nhớ đến những câu hỏi này, nên mới tỉnh dậy.
Anh đứng bên giường, cúi đầu nhìn người đang chống hai tay ngồi dậy.
Trong mắt phản chiếu vẻ ngoài mềm mại của cậu lúc này, nhưng trong tâm lại đang nhìn chăm chú vào linh hồn dưới lớp vỏ của cậu.
Ánh mắt Thẩm Đình Dục dần dần dịu lại.
Trái tim lạnh lẽo như suối băng, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác có một tia sáng chiếu vào.
Anh vô thức đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại hơi xoăn của Từ Thanh Nhiên, cúi đầu chạm nhẹ lên trán cậu rồi hơi nghiêng đầu về phía tai cậu hỏi lại: "Anh có thể nói, là người yêu không?"
Từ Thanh Nhiên hạ mắt xuống không trả lời trực tiếp, mà đột nhiên chuyển chủ đề: "Hôm đó tôi lên mạng tra cứu một số thông tin liên quan đến việc ký kết khế ước linh hồn."
"Nghe nói đặc biệt là loại D, sau khi ký kết khế ước với bạn đời, ngay cả khi nghỉ ngơi, chỉ cần nắm tay cũng có thể chủ động truyền một lượng nhỏ tinh thần lực sang."
Thẩm Đình Dục vẫn đang ảm đạm vì không nhận được câu trả lời, thì thấy Từ Thanh Nhiên ngẩng cằm lên nói: "Vậy nên bạn trai à, hôm nay tôi cho phép anh lên giường nắm tay tôi ngủ."
"Dù sao, nhiệm vụ chính của tôi là chữa trị tổn thương biển tinh thần của anh trước, không thể không có tiến triển gì."
Thẩm Đình Dục đứng yên ngẩn ngơ rất lâu.
Khi anh cuối cùng cũng có động tác, thực sự cảm nhận được một chút cảm xúc gọi là vui mừng, Từ Thanh Nhiên đã mệt mỏi nằm xuống giường ngủ tiếp.
Như thể những lời cậu vừa nói khi thức dậy, chỉ là mộng du.
Nhưng nhìn sang bên cạnh, có thể thấy bàn tay cậu cố ý đặt ở vị trí trống, lòng bàn tay hướng lên trên, năm ngón tay hơi cong lại, đầu ngón tay ửng hồng duyên dáng.
Đèn trong phòng sách cuối cùng cũng bị tắt đi.
Đêm nay, trôi qua đặc biệt yên bình.
Khi Từ Thanh Nhiên mở mắt ra vào ngày hôm sau, đã là giữa trưa.
Đây là lần hiếm hoi cậu cảm thấy mệt mỏi nặng nề như vậy, ngoài những lúc gặp phải sự khó chịu khi biển tinh thần thăng cấp.
"Hihihi..."
Từ Thanh Nhiên vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng cười hèn hèn của hệ thống nhỏ trong đầu, cau mày hỏi: "Mày bị động kinh à?"
"Hehe, ký chủ đại đại giỏi quá, ngọt chết em rồi hehe..."
Hệ thống phát ra tiếng cười của fan CP.
Nó chứng kiến toàn bộ quá trình đêm qua, không khỏi cảm thán đây thực sự là một bước tiến vượt bậc!
Sao mà mơ mơ hồ hồ, ký chủ nhà nó và mục tiêu chinh phục lại từ tình anh em biến thành quan hệ người yêu rồi?! Nhưng không sao, thành tích của nó lại có hy vọng rồi!
"Ấy chà, Thẩm Đình Dục thực sự đã nắm tay anh nằm bên cạnh nghỉ ngơi cả đêm đấy!"
"Ký chủ đại đại không biết đâu, động tác ngón tay anh ta từ từ đan vào kẽ ngón tay anh, cùng với ánh mắt xâm lược khi nhìn ký chủ, uầy, CP iêm đẩy thuyền sao như này rồiii!" Hệ thống không nhịn được mà hét lên phấn khích.
"Đây chính là sự ngoan ngoãn và nghe lời của loại E khi ở bên loại D sao!"
Từ Thanh Nhiên dừng lại một chút, nói không lời: "Mày biết nhiều thật đấy."
"Khụ khụ, 'thống' khổ 'không thể' tách rời, xin ký chủ đừng tố cáo iêm xem truyện nhạy cảm trong giờ làm việc."
Từ Thanh Nhiên: "?"
Nếu nó không nói, cậu thậm chí còn không biết những chuyện này.
Cậu giơ tay nhìn lòng bàn tay, nhớ lại những lời mình đã nói với Thẩm Đình Dục khi mơ màng tỉnh dậy đêm qua.
Đầu tai vẫn không nhịn được mà hơi đỏ lên.
Trước khi xuyên qua, cậu cũng đã là một người đàn ông trên 20 tuổi rồi, chuyện yêu đương này - dù có bình tĩnh đến đâu, cũng không thể thay đổi được việc đây là lần đầu tiên của cậu.
Không còn cách nào khác, không thể cưỡng lại được loại đàn ông chó độc như Thẩm Đình Dục.
Nhưng mà tên đàn ông chó này bây giờ giống như hầu hết những kẻ đểu cáng vô tình sau khi 'xong việc', đêm trước vừa khiến cậu mệt mỏi như vậy, giờ này đã không có ở nhà rồi.
Từ Thanh Nhiên bước ra khỏi phòng với tâm trạng không mấy tốt đẹp, cho đến khi nhìn thấy bữa trưa vẫn thường được chuẩn bị cho cậu trong phòng ăn, tâm trạng mới cuối cùng tốt lên.
- Ồ, hóa ra cậu không vui chỉ là vì đói bụng.
·
Sau đó, Từ Thanh Nhiên lại nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, chỉ là luôn cảm thấy như có điều gì đó bị cậu quên mất.
Cho đến khi tình cờ nhìn thấy tin tức liên quan đến quân đoàn Ngân Long trên TV, cậu mới nhớ ra, công văn công tác lấy về từ tổng bộ Ngân Long vẫn chưa mở.
Phong bì bên trong được nhét đầy một chồng văn bản dày.
Cậu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, từ từ mở phong bì.
TV đang phát sóng chương trình, tiếng trò chuyện của người dẫn chương trình và khách mời thêm chút sinh khí cho ngôi nhà vắng lặng.
Từ Thanh Nhiên cúi đầu rút ra tờ công văn đầu tiên màu be viền đỏ, trên đó còn đóng dấu riêng của tổng chỉ huy.
Cậu liếc nhìn tên Mục Tử Vũ ở góc phải trên cùng, rồi bắt đầu đọc nội dung bên dưới.
Đó là giấy chứng nhận cần cung cấp vào ngày nhận chức.
Chức vụ được ghi rõ ràng.
- Thiên Long hệ phân doanh... Thượng tá?
Từ Thanh Nhiên nheo mắt lại, bắt đầu suy nghĩ về khả năng đánh nhầm chữ 'thượng' thành 'thiếu'.
Nhưng theo phần giải thích mở rộng bên dưới thì quả thật không sai, chức vụ được ghi rõ ràng minh bạch. Điểm khởi đầu này cao đến mức khiến người ta nghi ngờ, đặc biệt là người phụ trách sắp xếp lại là Mục Tử Vũ, người đáng lẽ phải rất không hài lòng với cậu.
Cậu trầm ngâm đặt công văn sang một bên tạm thời, tiếp tục lấy ra sổ tay giới thiệu về Thiên Long hệ.
Thiên Long là một hệ sao khổng lồ, trước khi bị nhóm quỷ xâm lược, chỉ riêng các hành tinh có thể cư trú đã có mười bảy cái, chưa kể các hành tinh chuyên dụng cho trạm năng lượng lớn nhỏ và các hành tinh khai thác tài nguyên.
Hiện tại chỉ còn lại ba hành tinh có thể cư trú chưa bị nhóm quỷ chiếm đóng, nằm ở các hệ mặt trời khác nhau.
Chức vụ cao nhất của mỗi phân doanh hệ sao là đại tướng, dưới đó lại chia thành vài vị tướng lĩnh, mỗi hành tinh lại do một thượng tướng quản lý. Nơi cậu được sắp xếp đến là Thái Nguyệt tinh, một trong ba hành tinh có thể cư trú.
Thái Nguyệt có tổng cộng năm lục châu không liền kề nhau, như cậu được giao cho chức danh 'thượng tá' phân doanh, hướng công việc phụ trách sẽ là một phần các khu vực trong một lục châu nào đó, bao gồm cả việc bảo vệ và sắp xếp khu dân cư.
Công văn cũng đã ghi rõ cụ thể lục châu cậu phụ trách là Nam Châu của Thái Nguyệt tinh.
Tờ cuối cùng trong phong bì là địa chỉ và tọa độ dùng để nhập vào hệ thống dẫn đường, cùng với bản đồ phẳng của Thái Nguyệt tinh.
Cậu lấy ra xem, phát hiện Nam Châu lại là lục châu lớn nhất của Thái Nguyệt, chia thành hai phần Thượng Nam và Hạ Nam. Cậu phụ trách tất cả các khu vực của Thượng Nam Châu.
Ngón tay Từ Thanh Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve mép sổ tay, trầm ngâm.
Vị trí khởi đầu cao, lại quản lý một vùng rộng lớn như vậy, nghe có vẻ rất oai phong và được coi trọng.
Nhưng thực tế, công việc như vậy đối với một người vừa mới tốt nghiệp học viện quân sự, hoàn toàn không có kinh nghiệm quản lý mà nói thì đúng là một thử thách có độ khó cao.
Từ Thanh Nhiên khẽ cười.
Cậu có vẻ đã hiểu, ý đồ của Mục Tử Vũ trong việc sắp xếp này.
...
"Cái gì? Thiên Long?! Mà lại còn là Thái Nguyệt tinh?!"
Trong màn hình video chat của bảng ánh sáng, một gương mặt đẹp trai của Tạ Nam Quân chen vào.
Biểu cảm trên mặt anh ta vẫn phong phú như thường lệ, sau khi nghe thông tin về vị trí công tác mà Từ Thanh Nhiên cung cấp, anh ta đen mặt chửi một câu: "Đây không phải là hố chôn sao?"
Từ Thanh Nhiên mở xong công văn công tác, liền nhắn tin cho Thẩm Đình Dục, muốn tiện thể hỏi về những uẩn khúc của Thiên Long hệ.
Tạ Nam Quân lúc đó cũng đang ở trong văn phòng của Thẩm Đình Dục, biết anh đang nói chuyện với Từ Thanh Nhiên liền thúc giục anh gọi video trực tiếp. Dù sao, loại D là loại hiếm quý như báu vật, không chạm được thì nhìn thêm vài lần cũng là may mắn.
Kết quả nghe được nội dung trò chuyện của họ, còn kích động hơn cả Từ Thanh Nhiên.
Anh ta nhai nát viên kẹo trong miệng, nuốt xuống rồi nói liên hồi: "Ai không biết nơi tệ nhất của Quân đoàn Ngân Long chính là Thiên Long hệ chứ?"
"Muốn tiền không có tiền muốn tài nguyên không có tài nguyên, tổng doanh Ngân Long hoàn toàn không quan tâm, giữ được thì giữ, không giữ được thì bán đi. Chết trận ở đó, thậm chí sẽ không có ai đi thu thập thi thể cho cậu!"
Tạ Nam Quân nói xong một tràng liền bị Thẩm Đình Dục vô tình đẩy đầu ra khỏi màn hình: "Cậu che mất tầm nhìn của tôi rồi."
Ngoài màn hình, giọng Tạ Nam Quân vẫn rõ ràng: "Đi Thiên Long đã đành, cậu biết Thái Nguyệt là nơi nào không?"
Nói xong, anh ta đứng sau lưng Thẩm Đình Dục, biểu cảm tức giận: "Thái Nguyệt được đánh giá là hành tinh nguy hiểm nhất của Thiên Long hiện nay, nó gần nhóm quỷ nhất, thậm chí đã có dấu hiệu xâm lược. Nó đã được mặc định là hành tinh bị từ bỏ tiếp theo, thậm chí không còn quan chức cấp cao nào sẵn lòng tiếp nhận xử lý nữa."
"Hơn nữa, những binh lính nhỏ được phái đến Thái Nguyệt đóng quân, cơ bản đều là những người bị đào thải khỏi các hệ sao khác do thành tích hoặc năng lực không đủ. Vì đã bị coi như 'cái bình vỡ', tính cách của họ cũng rất bướng bỉnh khó thuần phục, cực kỳ không tuân theo chỉ thị của cấp trên."
"Đặc biệt là khu vực Nam Châu đó... Hạ Nam còn tốt, nếu đến Thượng Nam thì chúc mừng cậu, cậu còn phải đối phó với đội quân nổi loạn nổi tiếng nhất ở đó."
Những thông tin Từ Thanh Nhiên muốn biết, Tạ Nam Quân cơ bản đều không nhịn được mà phàn nàn ra hết.
Vì vậy Thẩm Đình Dục cũng không chen ngang, chỉ ngồi bên cạnh, ánh mắt chuyên chú nhìn người trong video cuộc gọi.
Từ Thanh Nhiên hỏi: "Đội quân nổi loạn?"
"Đúng vậy, họ là nhóm người khó quản lý nhất ở Thái Nguyệt tinh. Chủ yếu là do cách quản lý của mấy đời lãnh đạo Thiên Long trước đây gây ra. Họ uống rượu, tán gẫu, chê bai rằng quân nhân ở Thái Nguyệt tinh toàn là đồ vô dụng, nói rằng họ và dân nghèo ở đó chỉ là một đám người bị Đế quốc và Trận doanh bỏ rơi, cười nhạo họ là rác rưởi."
"Những lời này vô tình bị vị tướng lĩnh chỉ huy quân đội khu vực Bắc của Thượng Nam châu nghe được. Ông ta cũng rất cứng rắn, trực tiếp mở rộng kênh phát thanh, để toàn bộ binh sĩ ở khu vực Bắc đều nghe được những lời chê bai của các quan chức cấp cao trong phòng làm việc."
Tạ Nam Quân khoanh tay trước ngực, giọng trầm trọng: "Sự việc này khi đó đã gây ra một làn sóng chấn động trong Đế quốc. Mặc dù sau đó quản lý của Ngân Long tổng doanh đã đích thân ra mặt xin lỗi, cũng công khai tuyên bố án phạt đối với mấy vị quan chức cấp cao đó, nhưng hàng chục vạn binh sĩ ở khu vực Bắc từ đó đã xa lánh Đế quốc, tự hình thành một 'tiểu trận doanh' ở khu vực Bắc."
"Các vị thượng tá tiếp quản Thượng Nam châu thay đổi hết người này đến người khác, không ai có thể kiểm soát được họ."
"Thậm chí họ còn ngược lại dạy dỗ những người quản lý mới nhậm chức, và binh sĩ ở các khu vực khác của Thượng Nam châu bị ảnh hưởng bởi những người ở khu vực Bắc, cũng coi thường các chỉ huy quản lý họ. Nếu từ nơi khác đến đó sẽ rơi vào tình cảnh cô lập không ai giúp đỡ."
Tạ Nam Quân chỉ nghĩ đến thôi đã lắc đầu, rồi hỏi: "Vậy, Từ Thanh Nhiên, cậu bị phái đến nơi nào ở Thái Nguyệt tinh vậy?"
Từ Thanh Nhiên cười với camera, nói: "Thật trùng hợp, chính là Thượng Nam châu đấy."
Tạ Nam Quân: "...?"
Tạ Nam Quân chửi một tràng Ngân Long từ trên xuống dưới.
"Nên nói cậu sao lại phải cố chấp chọn Ngân Long chứ? Mục Tử Vũ, cái tên tổng chỉ huy non nớt hẹp hòi đó, cậu đã từng đắc tội với hắn, hắn chắc chắn sẽ không để cậu sống yên đâu! Hơn nữa cậu còn có nhiều kẻ thù trong Ngân Long... Chỉ cần lấy Phong gia và Ninh Lạc thân vương làm ví dụ."
Tạ Nam Quân chợt nghĩ ra điều gì đó: "Bọn họ còn có quan hệ họ hàng với MụcTử Vũ, chắc chắn là họ liên kết muốn hại cậu!"
Thấy Từ Thanh Nhiên trong video vẫn có vẻ tự tại, anh không nhịn được lo lắng thay cậu: "Cậu hãy cẩn thận một chút đi."
"Cái đám điên ở Thái Nguyệt tinh đó căn bản không coi ai ra gì cả. Tôi nhớ lúc trước Kim Dực chúng tôi vì cố gắng giải quyết rắc rối của Ngân Long, bất đắc dĩ đã từng lưu lại đó vài ngày. Bọn họ rất đoàn kết, ghét tất cả quân nhân phục vụ cho Đế quốc như nhau."
"Trước đây nghe nói một vị thượng tá của Ngân Long các cậu đến đó nhậm chức một tháng, khi trở về phải mất hơn một năm để tìm bác sĩ tâm lý trị liệu mới thoát khỏi bóng ma tâm lý!"
Từ Thanh Nhiên bình luận: "Vậy thì anh ta cũng quá yếu đuối rồi."
Tạ Nam Quân nghe mà không biết nói gì, nghĩ bụng cái tính kiêu ngạo và tự tin đáng ghét này sao lại quen thuộc đến thế?
Anh ta lại phàn nàn về Ngân Long thêm vài câu nữa, cho đến khi có người gõ cửa gọi anh ta ra ngoài, mới cuối cùng im lặng rời đi.
Văn phòng của Thẩm Đình Dục cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Từ Thanh Nhiên nhìn người đàn ông tóc đen ngồi im lặng không nói gì, cảm thán: "Thật khó tưởng tượng với tính cách như anh lại có thể chấp nhận trở thành bạn thân với Tạ Nam Quân."
Dù sao nhìn Thẩm Đình Dục, cũng chỉ là một người khá thích yên tĩnh.
Cứ cảm thấy nếu đổi lại là người khác ồn ào như vậy, có lẽ anh đã nhịn không được mà đánh người ta một trận trước rồi.
Thẩm Đình Dục trầm ngâm một lúc, mỉm cười nhẹ đáp: "Không còn cách nào khác, anh ta quá trọng tình trọng nghĩa."
"Tuy ồn ào thật nhưng vẫn không nỡ giết chết người có tấm lòng chân thành như vậy."
Từ Thanh Nhiên gật đầu, nhớ ra một chuyện khác: "À phải rồi, chuyện của tôi và Thiên Dật, anh đã nói với Thẩm gia chưa?"
"Tôi đã nói với ba rồi."
Cũng chính là gia chủ Thẩm gia.
"Nói chuyện rất suôn sẻ, ông ấy đã chấp nhận kết quả này. Còn về việc những người khác trong Thẩm gia khi nào biết, làm sao biết, thì phải xem sắp xếp của ông ấy."
Thẩm Đình Dục dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Nhưng vẫn chưa nói với Thiên Dật."
"Nó còn nhỏ, không có nhận thức rõ ràng về những chuyện như thế này, nói ra nó cũng không hiểu. Đợi sau này mọi người không nhắc đến chuyện này trước mặt nó nữa, nó có lẽ sẽ quên đi."
Từ Thanh Nhiên không có ý kiến gì, chỉ là nhận ra một điều: "Vậy, anh cũng tạm thời không định thông báo với công chúng về việc hủy bỏ hôn ước giữa tôi và Thiên Dật?"
Vẫn nhớ chuyện này lúc đầu đã gây ồn ào đến mức nào, Thẩm gia còn đích thân tuyên bố với truyền thông về thỏa thuận của họ, hiện giờ tất cả mọi người vẫn nghĩ cậu và Thiên Dật có độ tương thích 99%.
Thẩm Đình Dục khẽ cong môi, đáp: "Không muốn."
"Từ Thanh Nhiên, Ngân Long cách tôi quá xa rồi." Giọng anh thêm phần nghiêm túc, "Tôi sợ em ở nơi tôi không nhìn thấy, bị những con yêu tinh không ra gì dụ dỗ mất."
Vì vậy có hôn ước với Thẩm gia này, ít nhất có thể ngăn cản phần lớn những ý nghĩ vẩn vơ.
Từ Thanh Nhiên nhướn mày: "Thẩm Đình Dục, anh không tin tưởng tôi đến thế sao?"
Cậu đâu phải là người như Lục Thành.
Thẩm Đình Dục nhìn cậu một lúc, dịu dàng nói: "Nếu tôi không đủ tin tưởng em, đã không để em đi làm những việc em muốn xa tôi đến vậy rồi."
Từ Thanh Nhiên khựng lại.
Chậc, đồ loại E.
Sau đó, cậu kiêu ngạo gật đầu: "Được rồi, tôi đồng ý."
Hai người nhìn nhau qua cuộc gọi video, mỉm cười.
Thẩm Đình Dục lại hỏi cậu: "Khi nào đi?"
Từ Thanh Nhiên suy nghĩ một chút: "Lát nữa tôi sẽ đến Bích Thủy sơn trang để sắp xếp đồ đạc của mình trước, nghỉ ngơi một ngày rồi đi."
Sau một lúc lâu, Thẩm Đình Dục mới thở dài một hơi rất dài.
Dặn dò: "Nhớ thường xuyên liên lạc với tôi."
"Sẽ liên lạc."
Hai người cứ thế kết thúc cuộc gọi.
Từ Thanh Nhiên theo kế hoạch chính thức chuyển đến ở Bích Thủy sơn trang.
Tất cả dấu vết cuộc sống của Từ Nghiêm và Chu Ái Liên cùng gia đình họ ở đây đều đã được cậu xóa bỏ, khôi phục lại tối đa cách bài trí ban đầu của Thích Thịnh Tuyết.
Sau khi ổn định xong, nhớ ra Nghê gia cũng đang ở Thiên Xà và nơi ở cũng trong phạm vi cùng một hành tinh, cậu liền tranh thủ mua quà đến thăm.
Lão gia tử Nghê gia rất hài lòng với cậu, liên tục vỗ vai khen ngợi thành tích của cậu ở Học viện Quân sự, còn cứ tiếc mãi rằng cậu và con gái ông không có duyên.
Nghe đến mức Nghê Tiêu Diên cạn lời.
Từ Thanh Nhiên được họ nhiệt tình giữ lại ăn một bữa cơm, trong lúc trò chuyện biết được Nghê Tiêu Diên được sắp xếp đến Tiên Nữ hệ, theo dõi tình hình mới nhất của nhóm Ác ma ở đó.
Nghê Tiêu Diên nghe nói cậu sắp đến Thiên Long, cũng rất ngạc nhiên: "Sao lại thế?"
"Tầng quản lý của Thiên Long thường chỉ phái những tướng lĩnh có kinh nghiệm, học viên mới tốt nghiệp còn cần rèn luyện, cũng không thể bị gửi đến đó."
"Cậu..." Nghê Tiêu Diên biểu cảm phức tạp.
Tuy không nói hết câu, nhưng những lời chưa nói ra, người hiểu đều hiểu.
Lão gia tử Nghê gia là người tính tình thẳng thắn, đập bàn giận dữ: "Hồ đồ, thật là hồ đồ!"
"Ngân Long có tầng quản lý như vậy mới ngày càng tệ đi!"
Là một tướng lĩnh lão thành của quân đoàn Ngân Long, thấy Ngân Long bây giờ tan tác bị người ta chửi bới, ông không nói được cảm giác khó chịu đến mức nào.
Đúng là hận sắt không thành thép.
"Không sao, đi đâu cũng vậy thôi." Người ít lo lắng nhất, ngược lại lại là chính Từ Thanh Nhiên.
Nghê Tiêu Diên nhớ lại những biểu hiện trước đây của cậu ở Học viện Quân sự cũng có chút tin tưởng vào cậu: "Đồng học cố gắng lên, tôi tin cậu sẽ khôi phục lại uy phong của Thiên Long, đợi hai năm hạn chế tốt nghiệp của tôi kết thúc, tôi sẽ xin qua đó giúp cậu!"
Tuy không biết hai năm sau sẽ ra sao, nhưng Từ Thanh Nhiên vẫn đáp lại một câu: "Cảm ơn."
Sau một hồi sắp xếp, Từ Thanh Nhiên nghỉ ngơi một ngày ở biệt thự Bích Thủy sơn trang, rồi lái chiếc phi hành khí trông như vừa trải qua một vụ tai nạn nghiêm trọng, nhập địa chỉ dẫn đường, một mình hướng đến Thái Nguyệt tinh của Thiên Long.
Thiên Long ở vị trí biên giới nhất của đế quốc Kian, Từ Thanh Nhiên mất khoảng 5-6 ngày mới vào được phạm vi của hệ sao này.
Trên đường đi, cậu lại tìm hiểu thêm một chút về tình hình của Thượng Nam châu.
Vùng đất này được chia thành bốn thành lớn theo khu vực, lấy tên gọi quen thuộc là Đông, Nam, Tây và Bắc.
Nơi lớn nhất là Bắc thành do quân phản loạn cai quản, có tổng cộng 33 khu vực.
Tiếp theo là Tây thành, 26 khu vực.
Sau đó là Đông thành 19 khu và Nam thành 18 khu.
Căn cứ chính của quân bộ chủ yếu tập trung ở Đông thành và Bắc thành, Bắc thành có 13 khu đều là nơi đóng quân.
Phần còn lại, bao gồm Nam thành và Tây thành, phần lớn đều là khu dân cư. Chỉ có một phần nhỏ là doanh trại phân khu của quân bộ Thượng Nam châu, cùng một số trạm năng lượng quan trọng.
Văn phòng tổng doanh của Từ Thanh Nhiên ở khu 3 Đông thành.
Chỉ là cậu vừa mới vào phạm vi hệ Thiên Long, một số lạ đột nhiên gọi đến.
Sau khi kết nối, nghe thấy âm thanh ồn ào từ phía bên kia.
Một lúc sau mới có một giọng nói run rẩy hỏi: "Xin, xin chào, xin hỏi có phải là vị thượng tá mới nhận nhiệm vụ ở Thượng Nam châu, Thái Nguyệt tinh của Thiên Long không ạ?"
Giọng nam sinh yếu ớt vừa dứt, Từ Thanh Nhiên đã nghe thấy từ xa truyền đến âm thanh như có người đập vỡ đồ vật.
Còn có tiếng hò hét hỗn loạn.
Cậu im lặng một lúc, đáp: "Xin chào, tôi đây."
Đối phương có vẻ không biết danh tính của cậu - ít nhất đối với ba chữ Từ Thanh Nhiên không có khái niệm quá sâu sắc.
Giọng xin lỗi nói: "Chào thượng tá, tôi là phó quan của ngài."
"Là thế này, tôi chủ yếu là muốn thông báo với ngài, nơi ở ban đầu sắp xếp cho ngài đã xảy ra chút sự cố... Nhưng tôi sẽ lập tức cho người sắp xếp lại cho ngài, muốn hỏi ngài đại khái khi nào đến? Nếu là trong vòng 5 ngày, có lẽ phải phiền ngài tự tìm nơi tạm trú trước."
Từ Thanh Nhiên nghe tiếng ồn ào bên đó, đại khái biết chuyện gì đã xảy ra.
Mặc dù trong tầm mắt đã có thể nhìn thấy bóng dáng của Thái Nguyệt tinh từ xa, nhưng Từ Thanh Nhiên vẫn nói với anh ta: "Yên tâm, tôi vừa mới xuất phát, còn phải mất vài ngày nữa mới đến."
Đối phương lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, chúc thượng tá đi đường bình an!"
"Chúng, chúng tôi đều rất mong đợi sự đến của ngài!"
Từ Thanh Nhiên để hệ thống dẫn đường trong phi hành khí đưa cậu đến khu vực Thượng Nam châu, rồi ngắt kết nối.
Cậu không trực tiếp vào doanh trại quân sự ở Đông thành, mà chọn hạ cánh ở Nam thành nhỏ nhất.
Thời gian ở đây đúng lúc là chiều tà, mặt trời chỉ còn lại một góc mỏng manh ở rìa.
Từ Thanh Nhiên đỗ phi hành khí ở một khu đất cát đá trống trải, bên cạnh là khu vực nhà ở có nhà cửa.
Phong cách kiến trúc bên trong khá giống với những ngôi nhà dân thường ở kiếp trước của cậu.
Ngay cả cổng thông đạo giữa các khu vực còn đơn sơ hơn cả những nơi cậu đã thấy kể từ khi xuyên việt đến đây.
Không có quả cầu bay máy móc canh gác, tấm biển 'Cổng khu 6 - khu 7 Nam thành · Thượng Nam Thái Nguyệt' treo cao trên đầu đều là một tấm bảng lớn chạm khắc bằng tay. Trên đó treo một dãy đèn dài trắng bệch, trong đó một bóng đã hỏng, mà chẳng ai sửa.
Đây là lần đầu tiên ở thế giới này, cậu trực quan cảm nhận được thế nào là khoảng cách về nguồn lực.
Từ Thanh Nhiên đi qua lối đi bộ ở cổng vào khu 7 Nam thành.
Trên tường của các tòa nhà trong khu vực bò đầy những 'vết bẩn' màu xanh đen.
Khi ánh sáng mặt trời ở chân trời dần biến mất, tháp canh phía trên cổng bật cảnh báo, những người trên đường phố đều vội vã về nhà bật đèn khóa cửa. Còn những con Ác ma loại IV bám trên những vật thể chết bên ngoài cũng đang phồng lên thức giấc.
Ngay cả trên đường phố cũng là bóng dáng chúng di chuyển chậm chạp.
Nhưng như trong giới thiệu đã nói, loại IV nhát gan và sức sát thương thấp.
Từ Thanh Nhiên không chút áp lực đi giữa chúng, vừa đi vừa quan sát hệ sinh thái cư dân ở đây.
Thỉnh thoảng đi qua một số ngôi nhà, còn có thể thấy người trong nhà đứng bên cửa sổ, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào cậu, như thể không hiểu tại sao vào thời điểm này cậu còn dám đi lại ngoài đường.
Trong lúc đi, có một con Ác ma IV treo trên cột đèn đường hỏng đột nhiên nhảy về phía cậu, hành động kèm theo tính công kích.
Nhưng Từ Thanh Nhiên đã nắm chặt con dao ngắn đeo bên hông trước một giây nó hành động.
Vào lúc nó nhảy tới, cậu vừa vặn giơ tay vung lên, nhắm chính xác vào vị trí nguồn năng lượng của nó, một nhát dao trúng ngay chỗ hiểm.
Những con Ác ma IV khác cảm nhận được sát khí, không như các loại khác xông lên, mà ngược lại lẻn đi trốn vào những chỗ tối tăm gần đó.
Từ Thanh Nhiên vừa cất dao, phía sau đột nhiên vang lên vài tiếng vỗ tay.
Cậu quay đầu lại, thấy vài người đàn ông mặc quân phục của Ngân Long từ đầu đường bên kia đi về phía cậu.
Vừa vỗ tay vừa khen ngợi: "Cậu em, thân thủ không tệ nhỉ!"
Có lẽ là lính canh phụ trách tuần tra khu vực Nam thành.
Từ Thanh Nhiên khi đến không thay quần áo công tác chính thức, trên người vẫn là áo sơ mi quần dài thường mặc nên mấy người đó không biết thân phận của cậu.
Thậm chí sau khi đánh giá cậu, họ còn hỏi: "Cậu em trông hơi lạ mặt nhỉ, mới đến à?"
Mấy người thấy khí chất công tử quý phái tự nhiên của cậu, lại bổ sung câu hỏi: "Đến du lịch à?"
Ngoài công nghệ hơi thua kém các hệ sao khác ra, mạng lưới của Thái Nguyệt tinh cũng không phát triển.
Khi vào đây cậu đã phát hiện ra, ít nhất khu 7 Nam thành nơi cậu đang ở thậm chí còn chưa lắp đặt mạng không dây.
Người ở đây có vẻ chỉ có thể gọi điện thoại, thiết bị liên lạc có thể liên lạc xuyên hệ sao phần lớn mọi người thậm chí còn không có. Vì vậy thấy mấy người lính đã làm việc ở đây không biết bao nhiêu năm không nhận ra cậu, cậu cũng không ngạc nhiên.
"Không, tôi đến để làm việc."
Mấy người đó lại nhìn cậu nghi hoặc: "Làm việc?"
"Hahaha cười chết, cậu không định nói cậu là một trong số lính quân bộ mới được Ngân Long phái đến đấy chứ?"
Nói xong cả đám bọn họ chống nạnh cười lớn.
Cho đến khi phát hiện Từ Thanh Nhiên không cười, chỉ im lặng nhìn họ.
Đợi họ dừng lại, cậu mới nửa cười nửa không mở miệng: "Đúng vậy, tôi đến để báo danh."
Mấy người lính canh đó cảm thấy sốc trước câu trả lời của cậu: "Cậu em, trông cậu rất trẻ nhỉ?"
"Tôi vừa mới tốt nghiệp từ Học viện Quân sự." Từ Thanh Nhiên thành thật trả lời.
Ánh mắt mấy người càng kinh ngạc hơn.
Rồi lại đánh giá cậu lên xuống vài lần.
Mặc dù sau khi trải qua các loại huấn luyện khắc nghiệt, bây giờ Từ Thanh Nhiên đã ở trạng thái thể lực rất mạnh mẽ cơ bắp cũng rất khỏe. Nhưng vì lý do cơ thể nhân vật chính này của cậu, dẫn đến dù cậu đã đuổi kịp mức thể chất mà một người có cấp độ SS nên có, bề ngoài vẫn không thể hiện rõ.
Đặc biệt là khi mặc quần áo vào, kết hợp với vẻ ngoài hoàn toàn không có tính công kích của cậu, hoàn toàn là hình ảnh rất gầy yếu.
Sinh viên mới tốt nghiệp thường không bị gửi đến những nơi quỷ quái như hệ Thiên Long này, trừ khi tố chất của họ thực sự quá kém.
Mấy người lính canh đương nhiên nghĩ rằng Từ Thanh Nhiên chính là vì tố chất kém cỏi nên mới xuất hiện ở đây.
Họ trước tiên lộ vẻ đồng cảm rồi nói: "Cậu em, tân binh báo danh thường phải đến khu Đông, cậu đây là không biết đường phải không?"
Từ Thanh Nhiên không giải thích, im lặng để họ tự phát huy trí tưởng tượng.
"Nhưng không sao, tôi vừa nhận được tin đồn, nói vị thượng tá mới của Thượng Nam châu chúng ta còn phải mấy ngày nữa mới đến, cậu có thể làm quen với môi trường Nam thành trước!"
Người nói chuyện là một anh chàng để râu ria, thân hình to gấp đôi cậu.
Khi cười còn kèm theo tiếng vang từ lồng ngực: "Biết đâu đến lúc đó, vừa hay sẽ sắp xếp cậu đến Nam thành làm việc!"
Trong cuộc trò chuyện với họ, Từ Thanh Nhiên biết được họ chính là lính canh phụ trách tuần tra khu 6 và khu 7 Nam thành.
Tổng cộng hai ca, mỗi ngày luân phiên tuần tra hai khu. Chủ yếu là xác nhận cư dân trong khu có tuân thủ tốt quy định giới nghiêm không, không có trẻ con ham chơi vẫn còn lảng vảng ngoài đường khuya, xác định không có nhà nào bị mất điện bị nhóm Ác ma IV xâm nhập và các việc vụn vặt khác.
Họ nói là khi đang tuần tra nghe cư dân nhắc đến có một cậu trai lạ mặt vẫn còn đi lại ngoài đường khuya nên mới theo đến đây để kiểm tra.
"Không ngờ hóa ra cậu cũng là sinh viên trường quân sự, khó trách có chút kỹ năng cơ bản nhỉ!" Người đàn ông khen ngợi.
Từ Thanh Nhiên mỉm cười nhẹ, rất không khách sáo nhận lấy lời khen.
Mấy người biết cậu sắp trở thành đồng nghiệp của họ, đều đặc biệt nhiệt tình với cậu. Còn mời cậu cùng đi trên xe địa hình họ dùng để tuần thành, cảm nhận cảm giác làm lính tuần tra.
Mất hơn hai tiếng đồng hồ tuần tra xong cả khu 7, lúc này đã gần nửa đêm.
Họ đưa Từ Thanh Nhiên đến cổng, từ xa nhìn thấy phi hành khí của cậu.
Là kiểu dáng chưa từng thấy, nhưng trên đó đầy vết xước và vết lõm, cảm giác có thể là kiểu cũ từ nhiều năm trước.
Ánh mắt các anh lính canh nhìn Từ Thanh Nhiên lại thêm vài phần đồng cảm, càng cảm thấy đặc điểm vừa nghèo vừa kém của cậu, đặc biệt phù hợp với hệ Thiên Long của họ.
Khó trách lại bị phái đến đây.
Anh chàng râu ria hỏi cậu: "À này cậu em, hôm nay cậu mới đến Thái Nguyệt à?"
"Vậy cậu đã ăn gì chưa? Nếu không ngại, anh em chúng tôi làm xong định ăn bữa đêm, cậu cũng cùng đi nhé?"
Từ Thanh Nhiên vui vẻ đồng ý: "Được thôi."
Cậu đi theo sau anh chàng râu ria về hướng trạm nghỉ ở cổng, không để ý mấy người lính canh khác nhìn nhau cười ranh mãnh.
Trạm nghỉ cũng rất đơn sơ.
Tàu cao tốc có vẻ không hoạt động ở đây, trong ga chỉ có tàu hỏa nhỏ. Khuya thế này không có hành khách, cũng không có chuyến nào nữa.
Anh chàng râu ria cầm hộp cơm đã nguội lạnh từ lâu trong phòng nghỉ, đưa cho cậu nói: "Anh đây chỉ có cơm hộp đơn giản, cậu em đừng chê nhé!"
Từ Thanh Nhiên nhận lấy rồi cảm ơn: "Không sao, tôi ăn gì cũng được."
Khi mở ra, cậu khéo léo ngửi một chút, xác định không có 'gia vị' thêm vào, mới yên tâm ăn.
Họ mở vài lon bia vừa ăn vừa nói chuyện, âm lượng nói chuyện và giọng điệu cũng càng lúc càng phấn khích theo hơi men.
"Các cậu nói xem, vị thượng tá mới đến sẽ là người thế nào?" Có người hỏi.
Một người khác trợn trắng mắt đáp: "Chắc chắn lại là lão già đến để sống nhàn rỗi thôi."
"Ba ngày hai bữa lại thay một lần, thái độ của chúng ta đã rõ ràng như vậy rồi, sao vẫn cứ phái người đến đây hoài. Đâu phải thiếu một người đứng đầu là không sống nổi, theo tôi nói mấy tiểu đội trưởng của quân bộ Nam thành còn có năng lực hơn những quan chức cao cấp giả vờ giả vịt đó!"
Nói xong, mấy người lại cười ha hả.
Anh chàng râu ria còn phụ họa: "Đúng vậy, hôm nay tôi còn nghe nói sau khi vị thượng tá mới này đến, doanh trại quân sự ở Đông thành còn phải tổ chức cái gọi là nghi thức nhậm chức cho ông ta, bắt tất cả mấy vị thiếu tá đội trưởng của toàn Thượng Nam châu qua đó giúp chúc mừng."
"Ngày nào cũng chỉ tốn thời gian làm mấy trò phô trương, lần nào cũng vậy!"
Từ Thanh Nhiên nghĩ bụng, sao cậu không nghe nói về hoạt động này nhỉ?
Anh chàng râu ria lại cười lớn: "Nên nghe nói mấy người ở Đông thành, sáng nay đã đập phá văn phòng và ký túc xá của thượng tá vừa mới sửa sang trang trí xong!"
"Đập tan hoang hết hahaha!"
Nghe họ nhắc đến từ khóa quan trọng, Từ Thanh Nhiên tiện miệng hỏi: "Nghe các anh nói, có vẻ rất không hài lòng với mấy vị thượng tá đó?"
Một người đàn ông mặt đỏ ửng sau khi ợ một cái nói với cậu: "Đương nhiên rồi, cả Thượng Nam châu có ai hài lòng với họ đâu chứ!"
"Nói thật, người thực sự có năng lực ai lại muốn đến đây chứ? Những người đến hoặc là không có năng lực bị ép buộc đẩy lên, không thì là muốn sống qua ngày lấy chức tước, chẳng làm được trò trống gì cả."
"Lại còn ngày nào cũng ra vẻ quan to, chỉ muốn dùng thân phận áp chế chúng tôi."
"Ha, lính canh có thể bị ném đến đây đều chẳng sợ gì đâu! Dù sao chúng tôi cũng là đám người bị Đế quốc từ bỏ mà, sớm muộn gì cũng chết, ai quan tâm đến mấy lời đe dọa của họ chứ?" Có lẽ họ đã sớm nhìn thấu, giọng điệu nói những lời này còn khá thoải mái.
Từ Thanh Nhiên nghe họ lại chửi bới châm chọc đủ kiểu vị thượng tá mới chưa gặp mặt kia, im lặng ăn cơm không chen ngang.
Cho đến khi mọi người đã ăn no, anh chàng râu ria đi đến vỗ vai cậu, bí ẩn nói: "À này đồng chí Từ, dưới trạm nghỉ này thực ra chúng tôi có giấu một món bảo bối bí mật, dù sao cậu cũng đã đến đây rồi, muốn đi xem một chút không?"
Từ Thanh Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, đối diện một lúc lâu.
Cho đến khi đối phương không chịu nổi áp lực vô hình từ cậu, đồng tử bắt đầu run nhẹ, Từ Thanh Nhiên mới rời mắt và trả lời: "Được thôi."
Vài người đi cùng cậu xuống tầng hầm sâu của trạm nghỉ, qua nhiều tầng cầu thang, đến một không gian cổ xưa chưa được trang trí nhiều, khá khác biệt với phong cách của trạm nghỉ.
Phía trước có một hành lang rất dài và sâu.
Từ Thanh Nhiên đứng ở lối vào, trầm ngâm nhìn vào sâu bên trong.
Ngay lập tức, lưng cậu bị ai đó đẩy mạnh, bước chân theo đà lực đi vào phạm vi hành lang.
Khi Từ Thanh Nhiên quay người lại, lối vào hành lang đã bị chặn bởi một cánh cửa đặc biệt.
Bên ngoài cửa, những người đàn ông vừa mới xưng huynh gọi đệ, thái độ nhiệt tình và thân thiện với cậu giờ đã đổi sang vẻ mặt chế giễu và khinh miệt.
Anh chàng râu ria cười haha: "Này cậu em, vì cậu sắp gia nhập chúng tôi rồi, nên phải hiểu trước 'quy tắc' ở đây của chúng tôi."
"Bài học đầu tiên cậu cần học là đừng dễ dàng tin tưởng người khác."
"Như ở Thái Nguyệt Tinh, đặc biệt là vùng Thượng Nam Châu này, toàn là một lũ kẻ cướp không coi trọng mạng sống."
"Điều ghét nhất chính là những kẻ ngoại lai như cậu, cậu phải học cách ngoan ngoãn quy phục mới được."
Từ Thanh Nhiên vẫn khá bình tĩnh.
Không ngạc nhiên, cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ.
Sâu trong hành lang phát ra vài âm thanh kỳ lạ.
Anh chàng râu ria đá vào cánh cửa chắc chắn, cười đầy ẩn ý với cậu: "Đã nói ở đây có bảo bối lớn rồi, cậu có thể cảm nhận kỹ một chút, dù sao cơ hội cũng hiếm có lắm."
Nói xong, tất cả mọi người lại cười lớn rồi rời đi lên lầu.
"Ký chủ ơi, họ thật quá đáng! Sao anh lại bị họ lừa vậy?"
"Tao không bị lừa." Từ Thanh Nhiên đáp lại hệ thống.
Ở trong thế giới tận thế lâu như vậy, đối phó với biết bao nhiêu người đủ loại, những thủ đoạn nhỏ nhặt của họ làm sao qua mắt được cậu.
Cậu chỉ tò mò họ rốt cuộc muốn làm gì, nên mới thuận theo kế hoạch của họ, tiện thể còn có thể hiểu được suy nghĩ của người ở đây từ miệng họ, và những thông tin liên quan đến công việc tương lai của cậu.
Sâu trong hành lang có tiếng động ùng ục, như thể có thứ gì đó đang chuyển động.
Hệ thống sợ hãi liên tục lẩm bẩm nhưng chủ nhân của nó lại không chút do dự quay người bước vào bóng tối.
·
Trên lầu, mấy người ăn no uống say, say sưa ngồi quanh bàn.
Có một đồng bọn hỏi anh chàng râu ria: "Anh Lưu, thằng nhóc đó trông yếu ớt quá, không sao chứ?"
Anh chàng râu ria cười khẩy một tiếng: "Có thể có chuyện gì? Những người trước đây cũng chỉ bị thương nghỉ dưỡng vài tháng thôi mà?"
"Hơn nữa, cậu ta là học viên của học viện quân sự, nếu ngay cả việc giữ được mạng trong tay 'thú cưng nhỏ' của anh Mã cũng không làm được thì sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ chết ở một góc nào đó tại Thượng Nam Châu."
Họ nói chuyện, đang uể oải muốn ngủ.
Nhưng bỗng nhiên nghe thấy dưới phòng nghỉ truyền đến tiếng động mạnh.
Như thể có người đang từng bước từng bước đạp cửa.
Họ ngơ ngác, chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, thì nghe thấy âm thanh có nhịp điệu đó sau một tiếng động cực lớn, đột ngột im bặt.
Thế giới đột nhiên lại trở nên yên tĩnh.
Mấy người đều bị tiếng động đánh thức, ngơ ngác nhìn nhau quanh bàn.
Hồi lâu sau, mới có người lên tiếng hỏi: "... Này, không phải là tiếng động do thằng nhóc đó gây ra đấy chứ?"
"Ừm, thằng nhóc đó thật sự trốn thoát rồi sao?"
Anh chàng râu ria phản bác: "Không thể nào, đó là cánh cửa công nghệ cao ngay cả cấp S cũng có thể giam giữ được, cậu ta chỉ là một tên lính yếu ớt -"
Lời nói chưa dứt, cánh cửa kim loại dẫn xuống tầng hầm đột nhiên bị ai đó từ bên trong đá một cú mạnh mở toang.
Tất cả mọi người lập tức đứng dậy, vẻ mặt hoặc kinh ngạc hoặc sợ hãi nhìn về phía cậu thanh niên ở cửa.
Một trong hai tay cậu đang nắm một xúc tu màu tím xanh vẫn đang vùng vẫy.
Anh chàng râu ria gần cậu nhất vừa mới xoay người đối mặt với cậu, thì ngay lập tức bị cậu dùng một cú đá mạnh vào bụng.
Kèm theo cú sốc tinh thần mạnh mẽ, đá bay cả người anh ta đi mười mấy mét, đập mạnh vào tường, kèm theo đó là tất cả những gì vừa ăn vừa uống đều bị nôn ra hết.
Mọi người hoảng sợ.
... Đây đâu phải là sức mạnh mà một kẻ yếu ớt có thể có sao?!
Như lời anh chàng râu ria nói, người ở Thượng Nam Châu đều rất gan dạ và liều lĩnh.
Mấy người còn lại thấy vậy, không chút do dự lao lên phía trước để phản kháng, báo thù cho anh em.
Kết quả là không nói đến việc cấp độ tinh thần lực của họ hoàn toàn không bằng Từ Thanh Nhiên, ngay cả kỹ năng đánh nhau cũng bị cậu đánh bại trong chớp mắt.
Từ khi Từ Thanh Nhiên đến đây, chưa bao giờ đánh một trận dễ dàng như vậy.
Khi quăng tất cả bọn họ xuống đất rên rỉ đau đớn, cậu chưa đổ một giọt mồ hôi nào.
Ánh mắt Từ Thanh Nhiên chậm rãi quét qua tất cả mọi người, cuối cùng ngồi xuống trước mặt người vừa hay ngã xuống dưới chân cậu.
Bàn tay đeo găng tay dùng sức nắm lấy tóc đối phương, ép anh ta ngẩng đầu lên.
Tiếp theo, cậu không chút biểu cảm ép cái xúc tu nhớp nháp vừa mới chặt từ sinh vật ngoài hành tinh, nhét vào miệng đối phương.
"Quy tắc của các anh tôi đã lĩnh hội rồi."
Từ Thanh Nhiên cười nhẹ, nhìn xuống người trước mặt, chậm rãi nói: "Bây giờ, đến lượt các anh hiểu một chút -- quy tắc của tôi."
-------
Tác giả có lời muốn nói:
Đến rồi đây!
Nhiên Nhiên sắp bắt tay vào sự nghiệp rồi!
Trong ngôi nhà rộng lớn, chỉ còn phòng sách và phòng ngủ của Thẩm Đình Dục vẫn còn sáng đèn.
Khi anh mang theo hơi lạnh từ phòng tắm trở về, Từ Thanh Nhiên đã nằm ngủ trên giường của anh. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên ký kết khế ước, đối với cậu - người tiếp nhận, sẽ bị tiêu hao lượng lớn tinh thần, cậu ngủ khá say, thậm chí không nhận ra anh đến gần.
Ánh mắt Thẩm Đình Dục dừng lại trên người cậu, nhẹ nhàng và cẩn trọng.
Anh nghĩ, nếu vài năm trước có ai nói với anh rằng sau này sẽ có một người được anh cho phép bước vào không gian riêng tư của mình, thậm chí còn thiết lập mối quan hệ thân mật như thế này, chắc chắn anh sẽ giết chết kẻ nói ra những lời vô lý đó.
Thẩm Đình Dục tắt đèn phòng ngủ rồi quay lại phòng sách, nhấn công tắc trên tường, để kệ sách đóng lại ngăn cách hai căn phòng thông nhau.
Anh không tiếp tục làm việc bên bàn, mà cầm lấy chiếc máy liên lạc cá nhân có thiết kế hơi đặc biệt treo trên giá nhỏ, kết nối với một trong số ít danh bạ bên trong.
Thời gian kết nối kéo dài hơi lâu.
Anh đứng bên cửa sổ, ánh trăng rọi xuống đáy mắt anh như ánh bạc, lạnh lẽo như lưỡi dao.
Mười phút sau cuộc gọi mới kết nối thành công.
Đối phương trả lời, giọng nói lẫn với tiếng ồn truyền đến mơ hồ: "Đình Dục?"
Thẩm Đình Dục lên tiếng nhẹ nhàng: "Ngay bây giờ, phá hủy căn cứ của Mục Tử Nguyệt ở Thiên Cầm đi."
Đối phương im lặng vài giây, giọng điệu do dự: "Nhưng không phải anh nói đợi một thời gian nữa, khi nguồn lực và tiền bạc gã ta đầu tư đạt đến giá trị cao nhất dự đoán mới thực hiện sao?"
"Tôi thay đổi ý định rồi." Thẩm Đình Dục đáp.
Người bên kia biết điều không hỏi lý do, chỉ nói sau khi suy nghĩ: "Chúng tôi đã điều tra, nơi ẩn nấp của nhóm quỷ loại I do loại X đứng đầu, đúng là ở nơi anh dự đoán."
"Nhưng điều này cũng có nghĩa là nếu kiên trì thực hiện theo kế hoạch anh đề xuất, Thiên Cầm có thể trở thành khu vực bị thiệt hại mới của khu vực Kim Dực." Dừng lại một chút, đối phương lại nói, "Phòng thủ của Thiên Cầm vẫn luôn do anh phụ trách, nếu xảy ra chuyện anh có thể phải chịu trách nhiệm."
"Không sao cả." Giọng điệu Thẩm Đình Dục lạnh nhạt, "Phe phái và vinh dự, chưa bao giờ là thứ tôi quan tâm nhất."
Anh là một người lạnh lùng.
Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy. Anh không cảm nhận được cảm xúc của người khác, nên chỉ tuân theo bản tâm để làm những điều mình muốn làm.
Đặc biệt là những chuyện liên quan đến Từ Thanh Nhiên.
"Hơn nữa, số quỷ đó sẽ giải quyết được nhanh thôi, không ảnh hưởng đến các nơi khác của Thiên Cầm."
Thẩm Đình Dục lại nói: "Nếu không phá hủy căn cứ Thiên Cầm, sau này nó sẽ trở thành một chiến địa có lợi thế nhất của Kim Dực."
"Mục Tử Nguyệt đã cất giấu một loạt vũ khí mới nhất do viện nghiên cứu quân sự phát triển ở đó, đó là lô đầu tiên, cũng là 90% tổng số lượng có thể sản xuất với vật liệu hiện có."
Sau vài giây, đối phương thở dài rồi cảm thán cười nhẹ: "Đôi khi tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn."
"Bao nhiêu năm kinh nghiệm của tôi, nhưng những điều biết được vẫn không bằng anh."
Thẩm Đình Dục im lặng không nói.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn thông tin quý báu của anh." Sau một hồi sột soạt, đối phương cúp máy.
Thẩm Đình Dục đứng bên cửa sổ thêm một lúc nữa, rồi mới quay lại phòng ngủ.
Có vẻ như Từ Thanh Nhiên đã lật người.
Dù chỉ là khế ước tạm thời, nhưng ngay khi dấu ấn được khắc xuống, Thẩm Đình Dục đã mơ hồ cảm nhận được mối liên kết yếu ớt mới xuất hiện đó. Gắn kết chặt chẽ với người đang ngủ trên giường, như thể dù cách xa bao nhiêu, chỉ cần để tâm là có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Rất bình ổn.
Cũng không truyền đạt sự ghê tởm mà anh lo lắng.
Từ Thanh Nhiên, không ghét việc tiếp xúc với anh.
Thế này là đủ rồi.
Thẩm Đình Dục nghĩ trong lòng, bước đến đắp chăn cho cậu.
Đang định nhường giường cho cậu và thức trắng đêm, lại thấy cậu đột nhiên mở mắt.
Thẩm Đình Dục tim đập lỡ một nhịp, lo lắng cậu đã nghe thấy những lời anh nói trong phòng sách vừa rồi.
Nhưng đôi mắt Từ Thanh Nhiên phủ một lớp mơ hồ, có vẻ chỉ là tỉnh giấc giữa chừng.
Nhìn chăm chú anh một lúc, cậu hỏi: "Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện."
Thẩm Đình Dục thấy sắc mặt cậu không có gì bất thường, thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện gì?"
"Tôi đang nghĩ - việc anh chủ động tìm tôi ký kết khế ước linh hồn, có phải là đang theo đuổi tôi không?"
Căn phòng im lặng trong giây lát.
Đối diện với đôi mắt hơi ẩm ướt của Từ Thanh Nhiên, Thẩm Đình Dục thực sự không nổi nổi chút tức giận nào.
Chỉ hỏi cậu: "Câu hỏi này của em nghiêm túc sao?"
"Lẽ nào những gì tôi làm, vẫn chưa đủ rõ ràng sao?"
Từ Thanh Nhiên bình tĩnh như nước, lý lẽ đường hoàng: "Chưa đủ."
Thẩm Đình Dục giữa đêm khuya lại bị cậu chọc cười.
Từ Thanh Nhiên lại hỏi anh: "Vậy bây giờ chúng ta là quan hệ gì?" Giọng điệu rất trực tiếp.
Thẩm Đình Dục bây giờ thực sự tin rằng cậu chỉ là nửa mơ nửa tỉnh nhớ đến những câu hỏi này, nên mới tỉnh dậy.
Anh đứng bên giường, cúi đầu nhìn người đang chống hai tay ngồi dậy.
Trong mắt phản chiếu vẻ ngoài mềm mại của cậu lúc này, nhưng trong tâm lại đang nhìn chăm chú vào linh hồn dưới lớp vỏ của cậu.
Ánh mắt Thẩm Đình Dục dần dần dịu lại.
Trái tim lạnh lẽo như suối băng, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác có một tia sáng chiếu vào.
Anh vô thức đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại hơi xoăn của Từ Thanh Nhiên, cúi đầu chạm nhẹ lên trán cậu rồi hơi nghiêng đầu về phía tai cậu hỏi lại: "Anh có thể nói, là người yêu không?"
Từ Thanh Nhiên hạ mắt xuống không trả lời trực tiếp, mà đột nhiên chuyển chủ đề: "Hôm đó tôi lên mạng tra cứu một số thông tin liên quan đến việc ký kết khế ước linh hồn."
"Nghe nói đặc biệt là loại D, sau khi ký kết khế ước với bạn đời, ngay cả khi nghỉ ngơi, chỉ cần nắm tay cũng có thể chủ động truyền một lượng nhỏ tinh thần lực sang."
Thẩm Đình Dục vẫn đang ảm đạm vì không nhận được câu trả lời, thì thấy Từ Thanh Nhiên ngẩng cằm lên nói: "Vậy nên bạn trai à, hôm nay tôi cho phép anh lên giường nắm tay tôi ngủ."
"Dù sao, nhiệm vụ chính của tôi là chữa trị tổn thương biển tinh thần của anh trước, không thể không có tiến triển gì."
Thẩm Đình Dục đứng yên ngẩn ngơ rất lâu.
Khi anh cuối cùng cũng có động tác, thực sự cảm nhận được một chút cảm xúc gọi là vui mừng, Từ Thanh Nhiên đã mệt mỏi nằm xuống giường ngủ tiếp.
Như thể những lời cậu vừa nói khi thức dậy, chỉ là mộng du.
Nhưng nhìn sang bên cạnh, có thể thấy bàn tay cậu cố ý đặt ở vị trí trống, lòng bàn tay hướng lên trên, năm ngón tay hơi cong lại, đầu ngón tay ửng hồng duyên dáng.
Đèn trong phòng sách cuối cùng cũng bị tắt đi.
Đêm nay, trôi qua đặc biệt yên bình.
Khi Từ Thanh Nhiên mở mắt ra vào ngày hôm sau, đã là giữa trưa.
Đây là lần hiếm hoi cậu cảm thấy mệt mỏi nặng nề như vậy, ngoài những lúc gặp phải sự khó chịu khi biển tinh thần thăng cấp.
"Hihihi..."
Từ Thanh Nhiên vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng cười hèn hèn của hệ thống nhỏ trong đầu, cau mày hỏi: "Mày bị động kinh à?"
"Hehe, ký chủ đại đại giỏi quá, ngọt chết em rồi hehe..."
Hệ thống phát ra tiếng cười của fan CP.
Nó chứng kiến toàn bộ quá trình đêm qua, không khỏi cảm thán đây thực sự là một bước tiến vượt bậc!
Sao mà mơ mơ hồ hồ, ký chủ nhà nó và mục tiêu chinh phục lại từ tình anh em biến thành quan hệ người yêu rồi?! Nhưng không sao, thành tích của nó lại có hy vọng rồi!
"Ấy chà, Thẩm Đình Dục thực sự đã nắm tay anh nằm bên cạnh nghỉ ngơi cả đêm đấy!"
"Ký chủ đại đại không biết đâu, động tác ngón tay anh ta từ từ đan vào kẽ ngón tay anh, cùng với ánh mắt xâm lược khi nhìn ký chủ, uầy, CP iêm đẩy thuyền sao như này rồiii!" Hệ thống không nhịn được mà hét lên phấn khích.
"Đây chính là sự ngoan ngoãn và nghe lời của loại E khi ở bên loại D sao!"
Từ Thanh Nhiên dừng lại một chút, nói không lời: "Mày biết nhiều thật đấy."
"Khụ khụ, 'thống' khổ 'không thể' tách rời, xin ký chủ đừng tố cáo iêm xem truyện nhạy cảm trong giờ làm việc."
Từ Thanh Nhiên: "?"
Nếu nó không nói, cậu thậm chí còn không biết những chuyện này.
Cậu giơ tay nhìn lòng bàn tay, nhớ lại những lời mình đã nói với Thẩm Đình Dục khi mơ màng tỉnh dậy đêm qua.
Đầu tai vẫn không nhịn được mà hơi đỏ lên.
Trước khi xuyên qua, cậu cũng đã là một người đàn ông trên 20 tuổi rồi, chuyện yêu đương này - dù có bình tĩnh đến đâu, cũng không thể thay đổi được việc đây là lần đầu tiên của cậu.
Không còn cách nào khác, không thể cưỡng lại được loại đàn ông chó độc như Thẩm Đình Dục.
Nhưng mà tên đàn ông chó này bây giờ giống như hầu hết những kẻ đểu cáng vô tình sau khi 'xong việc', đêm trước vừa khiến cậu mệt mỏi như vậy, giờ này đã không có ở nhà rồi.
Từ Thanh Nhiên bước ra khỏi phòng với tâm trạng không mấy tốt đẹp, cho đến khi nhìn thấy bữa trưa vẫn thường được chuẩn bị cho cậu trong phòng ăn, tâm trạng mới cuối cùng tốt lên.
- Ồ, hóa ra cậu không vui chỉ là vì đói bụng.
·
Sau đó, Từ Thanh Nhiên lại nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, chỉ là luôn cảm thấy như có điều gì đó bị cậu quên mất.
Cho đến khi tình cờ nhìn thấy tin tức liên quan đến quân đoàn Ngân Long trên TV, cậu mới nhớ ra, công văn công tác lấy về từ tổng bộ Ngân Long vẫn chưa mở.
Phong bì bên trong được nhét đầy một chồng văn bản dày.
Cậu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, từ từ mở phong bì.
TV đang phát sóng chương trình, tiếng trò chuyện của người dẫn chương trình và khách mời thêm chút sinh khí cho ngôi nhà vắng lặng.
Từ Thanh Nhiên cúi đầu rút ra tờ công văn đầu tiên màu be viền đỏ, trên đó còn đóng dấu riêng của tổng chỉ huy.
Cậu liếc nhìn tên Mục Tử Vũ ở góc phải trên cùng, rồi bắt đầu đọc nội dung bên dưới.
Đó là giấy chứng nhận cần cung cấp vào ngày nhận chức.
Chức vụ được ghi rõ ràng.
- Thiên Long hệ phân doanh... Thượng tá?
Từ Thanh Nhiên nheo mắt lại, bắt đầu suy nghĩ về khả năng đánh nhầm chữ 'thượng' thành 'thiếu'.
Nhưng theo phần giải thích mở rộng bên dưới thì quả thật không sai, chức vụ được ghi rõ ràng minh bạch. Điểm khởi đầu này cao đến mức khiến người ta nghi ngờ, đặc biệt là người phụ trách sắp xếp lại là Mục Tử Vũ, người đáng lẽ phải rất không hài lòng với cậu.
Cậu trầm ngâm đặt công văn sang một bên tạm thời, tiếp tục lấy ra sổ tay giới thiệu về Thiên Long hệ.
Thiên Long là một hệ sao khổng lồ, trước khi bị nhóm quỷ xâm lược, chỉ riêng các hành tinh có thể cư trú đã có mười bảy cái, chưa kể các hành tinh chuyên dụng cho trạm năng lượng lớn nhỏ và các hành tinh khai thác tài nguyên.
Hiện tại chỉ còn lại ba hành tinh có thể cư trú chưa bị nhóm quỷ chiếm đóng, nằm ở các hệ mặt trời khác nhau.
Chức vụ cao nhất của mỗi phân doanh hệ sao là đại tướng, dưới đó lại chia thành vài vị tướng lĩnh, mỗi hành tinh lại do một thượng tướng quản lý. Nơi cậu được sắp xếp đến là Thái Nguyệt tinh, một trong ba hành tinh có thể cư trú.
Thái Nguyệt có tổng cộng năm lục châu không liền kề nhau, như cậu được giao cho chức danh 'thượng tá' phân doanh, hướng công việc phụ trách sẽ là một phần các khu vực trong một lục châu nào đó, bao gồm cả việc bảo vệ và sắp xếp khu dân cư.
Công văn cũng đã ghi rõ cụ thể lục châu cậu phụ trách là Nam Châu của Thái Nguyệt tinh.
Tờ cuối cùng trong phong bì là địa chỉ và tọa độ dùng để nhập vào hệ thống dẫn đường, cùng với bản đồ phẳng của Thái Nguyệt tinh.
Cậu lấy ra xem, phát hiện Nam Châu lại là lục châu lớn nhất của Thái Nguyệt, chia thành hai phần Thượng Nam và Hạ Nam. Cậu phụ trách tất cả các khu vực của Thượng Nam Châu.
Ngón tay Từ Thanh Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve mép sổ tay, trầm ngâm.
Vị trí khởi đầu cao, lại quản lý một vùng rộng lớn như vậy, nghe có vẻ rất oai phong và được coi trọng.
Nhưng thực tế, công việc như vậy đối với một người vừa mới tốt nghiệp học viện quân sự, hoàn toàn không có kinh nghiệm quản lý mà nói thì đúng là một thử thách có độ khó cao.
Từ Thanh Nhiên khẽ cười.
Cậu có vẻ đã hiểu, ý đồ của Mục Tử Vũ trong việc sắp xếp này.
...
"Cái gì? Thiên Long?! Mà lại còn là Thái Nguyệt tinh?!"
Trong màn hình video chat của bảng ánh sáng, một gương mặt đẹp trai của Tạ Nam Quân chen vào.
Biểu cảm trên mặt anh ta vẫn phong phú như thường lệ, sau khi nghe thông tin về vị trí công tác mà Từ Thanh Nhiên cung cấp, anh ta đen mặt chửi một câu: "Đây không phải là hố chôn sao?"
Từ Thanh Nhiên mở xong công văn công tác, liền nhắn tin cho Thẩm Đình Dục, muốn tiện thể hỏi về những uẩn khúc của Thiên Long hệ.
Tạ Nam Quân lúc đó cũng đang ở trong văn phòng của Thẩm Đình Dục, biết anh đang nói chuyện với Từ Thanh Nhiên liền thúc giục anh gọi video trực tiếp. Dù sao, loại D là loại hiếm quý như báu vật, không chạm được thì nhìn thêm vài lần cũng là may mắn.
Kết quả nghe được nội dung trò chuyện của họ, còn kích động hơn cả Từ Thanh Nhiên.
Anh ta nhai nát viên kẹo trong miệng, nuốt xuống rồi nói liên hồi: "Ai không biết nơi tệ nhất của Quân đoàn Ngân Long chính là Thiên Long hệ chứ?"
"Muốn tiền không có tiền muốn tài nguyên không có tài nguyên, tổng doanh Ngân Long hoàn toàn không quan tâm, giữ được thì giữ, không giữ được thì bán đi. Chết trận ở đó, thậm chí sẽ không có ai đi thu thập thi thể cho cậu!"
Tạ Nam Quân nói xong một tràng liền bị Thẩm Đình Dục vô tình đẩy đầu ra khỏi màn hình: "Cậu che mất tầm nhìn của tôi rồi."
Ngoài màn hình, giọng Tạ Nam Quân vẫn rõ ràng: "Đi Thiên Long đã đành, cậu biết Thái Nguyệt là nơi nào không?"
Nói xong, anh ta đứng sau lưng Thẩm Đình Dục, biểu cảm tức giận: "Thái Nguyệt được đánh giá là hành tinh nguy hiểm nhất của Thiên Long hiện nay, nó gần nhóm quỷ nhất, thậm chí đã có dấu hiệu xâm lược. Nó đã được mặc định là hành tinh bị từ bỏ tiếp theo, thậm chí không còn quan chức cấp cao nào sẵn lòng tiếp nhận xử lý nữa."
"Hơn nữa, những binh lính nhỏ được phái đến Thái Nguyệt đóng quân, cơ bản đều là những người bị đào thải khỏi các hệ sao khác do thành tích hoặc năng lực không đủ. Vì đã bị coi như 'cái bình vỡ', tính cách của họ cũng rất bướng bỉnh khó thuần phục, cực kỳ không tuân theo chỉ thị của cấp trên."
"Đặc biệt là khu vực Nam Châu đó... Hạ Nam còn tốt, nếu đến Thượng Nam thì chúc mừng cậu, cậu còn phải đối phó với đội quân nổi loạn nổi tiếng nhất ở đó."
Những thông tin Từ Thanh Nhiên muốn biết, Tạ Nam Quân cơ bản đều không nhịn được mà phàn nàn ra hết.
Vì vậy Thẩm Đình Dục cũng không chen ngang, chỉ ngồi bên cạnh, ánh mắt chuyên chú nhìn người trong video cuộc gọi.
Từ Thanh Nhiên hỏi: "Đội quân nổi loạn?"
"Đúng vậy, họ là nhóm người khó quản lý nhất ở Thái Nguyệt tinh. Chủ yếu là do cách quản lý của mấy đời lãnh đạo Thiên Long trước đây gây ra. Họ uống rượu, tán gẫu, chê bai rằng quân nhân ở Thái Nguyệt tinh toàn là đồ vô dụng, nói rằng họ và dân nghèo ở đó chỉ là một đám người bị Đế quốc và Trận doanh bỏ rơi, cười nhạo họ là rác rưởi."
"Những lời này vô tình bị vị tướng lĩnh chỉ huy quân đội khu vực Bắc của Thượng Nam châu nghe được. Ông ta cũng rất cứng rắn, trực tiếp mở rộng kênh phát thanh, để toàn bộ binh sĩ ở khu vực Bắc đều nghe được những lời chê bai của các quan chức cấp cao trong phòng làm việc."
Tạ Nam Quân khoanh tay trước ngực, giọng trầm trọng: "Sự việc này khi đó đã gây ra một làn sóng chấn động trong Đế quốc. Mặc dù sau đó quản lý của Ngân Long tổng doanh đã đích thân ra mặt xin lỗi, cũng công khai tuyên bố án phạt đối với mấy vị quan chức cấp cao đó, nhưng hàng chục vạn binh sĩ ở khu vực Bắc từ đó đã xa lánh Đế quốc, tự hình thành một 'tiểu trận doanh' ở khu vực Bắc."
"Các vị thượng tá tiếp quản Thượng Nam châu thay đổi hết người này đến người khác, không ai có thể kiểm soát được họ."
"Thậm chí họ còn ngược lại dạy dỗ những người quản lý mới nhậm chức, và binh sĩ ở các khu vực khác của Thượng Nam châu bị ảnh hưởng bởi những người ở khu vực Bắc, cũng coi thường các chỉ huy quản lý họ. Nếu từ nơi khác đến đó sẽ rơi vào tình cảnh cô lập không ai giúp đỡ."
Tạ Nam Quân chỉ nghĩ đến thôi đã lắc đầu, rồi hỏi: "Vậy, Từ Thanh Nhiên, cậu bị phái đến nơi nào ở Thái Nguyệt tinh vậy?"
Từ Thanh Nhiên cười với camera, nói: "Thật trùng hợp, chính là Thượng Nam châu đấy."
Tạ Nam Quân: "...?"
Tạ Nam Quân chửi một tràng Ngân Long từ trên xuống dưới.
"Nên nói cậu sao lại phải cố chấp chọn Ngân Long chứ? Mục Tử Vũ, cái tên tổng chỉ huy non nớt hẹp hòi đó, cậu đã từng đắc tội với hắn, hắn chắc chắn sẽ không để cậu sống yên đâu! Hơn nữa cậu còn có nhiều kẻ thù trong Ngân Long... Chỉ cần lấy Phong gia và Ninh Lạc thân vương làm ví dụ."
Tạ Nam Quân chợt nghĩ ra điều gì đó: "Bọn họ còn có quan hệ họ hàng với MụcTử Vũ, chắc chắn là họ liên kết muốn hại cậu!"
Thấy Từ Thanh Nhiên trong video vẫn có vẻ tự tại, anh không nhịn được lo lắng thay cậu: "Cậu hãy cẩn thận một chút đi."
"Cái đám điên ở Thái Nguyệt tinh đó căn bản không coi ai ra gì cả. Tôi nhớ lúc trước Kim Dực chúng tôi vì cố gắng giải quyết rắc rối của Ngân Long, bất đắc dĩ đã từng lưu lại đó vài ngày. Bọn họ rất đoàn kết, ghét tất cả quân nhân phục vụ cho Đế quốc như nhau."
"Trước đây nghe nói một vị thượng tá của Ngân Long các cậu đến đó nhậm chức một tháng, khi trở về phải mất hơn một năm để tìm bác sĩ tâm lý trị liệu mới thoát khỏi bóng ma tâm lý!"
Từ Thanh Nhiên bình luận: "Vậy thì anh ta cũng quá yếu đuối rồi."
Tạ Nam Quân nghe mà không biết nói gì, nghĩ bụng cái tính kiêu ngạo và tự tin đáng ghét này sao lại quen thuộc đến thế?
Anh ta lại phàn nàn về Ngân Long thêm vài câu nữa, cho đến khi có người gõ cửa gọi anh ta ra ngoài, mới cuối cùng im lặng rời đi.
Văn phòng của Thẩm Đình Dục cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Từ Thanh Nhiên nhìn người đàn ông tóc đen ngồi im lặng không nói gì, cảm thán: "Thật khó tưởng tượng với tính cách như anh lại có thể chấp nhận trở thành bạn thân với Tạ Nam Quân."
Dù sao nhìn Thẩm Đình Dục, cũng chỉ là một người khá thích yên tĩnh.
Cứ cảm thấy nếu đổi lại là người khác ồn ào như vậy, có lẽ anh đã nhịn không được mà đánh người ta một trận trước rồi.
Thẩm Đình Dục trầm ngâm một lúc, mỉm cười nhẹ đáp: "Không còn cách nào khác, anh ta quá trọng tình trọng nghĩa."
"Tuy ồn ào thật nhưng vẫn không nỡ giết chết người có tấm lòng chân thành như vậy."
Từ Thanh Nhiên gật đầu, nhớ ra một chuyện khác: "À phải rồi, chuyện của tôi và Thiên Dật, anh đã nói với Thẩm gia chưa?"
"Tôi đã nói với ba rồi."
Cũng chính là gia chủ Thẩm gia.
"Nói chuyện rất suôn sẻ, ông ấy đã chấp nhận kết quả này. Còn về việc những người khác trong Thẩm gia khi nào biết, làm sao biết, thì phải xem sắp xếp của ông ấy."
Thẩm Đình Dục dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Nhưng vẫn chưa nói với Thiên Dật."
"Nó còn nhỏ, không có nhận thức rõ ràng về những chuyện như thế này, nói ra nó cũng không hiểu. Đợi sau này mọi người không nhắc đến chuyện này trước mặt nó nữa, nó có lẽ sẽ quên đi."
Từ Thanh Nhiên không có ý kiến gì, chỉ là nhận ra một điều: "Vậy, anh cũng tạm thời không định thông báo với công chúng về việc hủy bỏ hôn ước giữa tôi và Thiên Dật?"
Vẫn nhớ chuyện này lúc đầu đã gây ồn ào đến mức nào, Thẩm gia còn đích thân tuyên bố với truyền thông về thỏa thuận của họ, hiện giờ tất cả mọi người vẫn nghĩ cậu và Thiên Dật có độ tương thích 99%.
Thẩm Đình Dục khẽ cong môi, đáp: "Không muốn."
"Từ Thanh Nhiên, Ngân Long cách tôi quá xa rồi." Giọng anh thêm phần nghiêm túc, "Tôi sợ em ở nơi tôi không nhìn thấy, bị những con yêu tinh không ra gì dụ dỗ mất."
Vì vậy có hôn ước với Thẩm gia này, ít nhất có thể ngăn cản phần lớn những ý nghĩ vẩn vơ.
Từ Thanh Nhiên nhướn mày: "Thẩm Đình Dục, anh không tin tưởng tôi đến thế sao?"
Cậu đâu phải là người như Lục Thành.
Thẩm Đình Dục nhìn cậu một lúc, dịu dàng nói: "Nếu tôi không đủ tin tưởng em, đã không để em đi làm những việc em muốn xa tôi đến vậy rồi."
Từ Thanh Nhiên khựng lại.
Chậc, đồ loại E.
Sau đó, cậu kiêu ngạo gật đầu: "Được rồi, tôi đồng ý."
Hai người nhìn nhau qua cuộc gọi video, mỉm cười.
Thẩm Đình Dục lại hỏi cậu: "Khi nào đi?"
Từ Thanh Nhiên suy nghĩ một chút: "Lát nữa tôi sẽ đến Bích Thủy sơn trang để sắp xếp đồ đạc của mình trước, nghỉ ngơi một ngày rồi đi."
Sau một lúc lâu, Thẩm Đình Dục mới thở dài một hơi rất dài.
Dặn dò: "Nhớ thường xuyên liên lạc với tôi."
"Sẽ liên lạc."
Hai người cứ thế kết thúc cuộc gọi.
Từ Thanh Nhiên theo kế hoạch chính thức chuyển đến ở Bích Thủy sơn trang.
Tất cả dấu vết cuộc sống của Từ Nghiêm và Chu Ái Liên cùng gia đình họ ở đây đều đã được cậu xóa bỏ, khôi phục lại tối đa cách bài trí ban đầu của Thích Thịnh Tuyết.
Sau khi ổn định xong, nhớ ra Nghê gia cũng đang ở Thiên Xà và nơi ở cũng trong phạm vi cùng một hành tinh, cậu liền tranh thủ mua quà đến thăm.
Lão gia tử Nghê gia rất hài lòng với cậu, liên tục vỗ vai khen ngợi thành tích của cậu ở Học viện Quân sự, còn cứ tiếc mãi rằng cậu và con gái ông không có duyên.
Nghe đến mức Nghê Tiêu Diên cạn lời.
Từ Thanh Nhiên được họ nhiệt tình giữ lại ăn một bữa cơm, trong lúc trò chuyện biết được Nghê Tiêu Diên được sắp xếp đến Tiên Nữ hệ, theo dõi tình hình mới nhất của nhóm Ác ma ở đó.
Nghê Tiêu Diên nghe nói cậu sắp đến Thiên Long, cũng rất ngạc nhiên: "Sao lại thế?"
"Tầng quản lý của Thiên Long thường chỉ phái những tướng lĩnh có kinh nghiệm, học viên mới tốt nghiệp còn cần rèn luyện, cũng không thể bị gửi đến đó."
"Cậu..." Nghê Tiêu Diên biểu cảm phức tạp.
Tuy không nói hết câu, nhưng những lời chưa nói ra, người hiểu đều hiểu.
Lão gia tử Nghê gia là người tính tình thẳng thắn, đập bàn giận dữ: "Hồ đồ, thật là hồ đồ!"
"Ngân Long có tầng quản lý như vậy mới ngày càng tệ đi!"
Là một tướng lĩnh lão thành của quân đoàn Ngân Long, thấy Ngân Long bây giờ tan tác bị người ta chửi bới, ông không nói được cảm giác khó chịu đến mức nào.
Đúng là hận sắt không thành thép.
"Không sao, đi đâu cũng vậy thôi." Người ít lo lắng nhất, ngược lại lại là chính Từ Thanh Nhiên.
Nghê Tiêu Diên nhớ lại những biểu hiện trước đây của cậu ở Học viện Quân sự cũng có chút tin tưởng vào cậu: "Đồng học cố gắng lên, tôi tin cậu sẽ khôi phục lại uy phong của Thiên Long, đợi hai năm hạn chế tốt nghiệp của tôi kết thúc, tôi sẽ xin qua đó giúp cậu!"
Tuy không biết hai năm sau sẽ ra sao, nhưng Từ Thanh Nhiên vẫn đáp lại một câu: "Cảm ơn."
Sau một hồi sắp xếp, Từ Thanh Nhiên nghỉ ngơi một ngày ở biệt thự Bích Thủy sơn trang, rồi lái chiếc phi hành khí trông như vừa trải qua một vụ tai nạn nghiêm trọng, nhập địa chỉ dẫn đường, một mình hướng đến Thái Nguyệt tinh của Thiên Long.
Thiên Long ở vị trí biên giới nhất của đế quốc Kian, Từ Thanh Nhiên mất khoảng 5-6 ngày mới vào được phạm vi của hệ sao này.
Trên đường đi, cậu lại tìm hiểu thêm một chút về tình hình của Thượng Nam châu.
Vùng đất này được chia thành bốn thành lớn theo khu vực, lấy tên gọi quen thuộc là Đông, Nam, Tây và Bắc.
Nơi lớn nhất là Bắc thành do quân phản loạn cai quản, có tổng cộng 33 khu vực.
Tiếp theo là Tây thành, 26 khu vực.
Sau đó là Đông thành 19 khu và Nam thành 18 khu.
Căn cứ chính của quân bộ chủ yếu tập trung ở Đông thành và Bắc thành, Bắc thành có 13 khu đều là nơi đóng quân.
Phần còn lại, bao gồm Nam thành và Tây thành, phần lớn đều là khu dân cư. Chỉ có một phần nhỏ là doanh trại phân khu của quân bộ Thượng Nam châu, cùng một số trạm năng lượng quan trọng.
Văn phòng tổng doanh của Từ Thanh Nhiên ở khu 3 Đông thành.
Chỉ là cậu vừa mới vào phạm vi hệ Thiên Long, một số lạ đột nhiên gọi đến.
Sau khi kết nối, nghe thấy âm thanh ồn ào từ phía bên kia.
Một lúc sau mới có một giọng nói run rẩy hỏi: "Xin, xin chào, xin hỏi có phải là vị thượng tá mới nhận nhiệm vụ ở Thượng Nam châu, Thái Nguyệt tinh của Thiên Long không ạ?"
Giọng nam sinh yếu ớt vừa dứt, Từ Thanh Nhiên đã nghe thấy từ xa truyền đến âm thanh như có người đập vỡ đồ vật.
Còn có tiếng hò hét hỗn loạn.
Cậu im lặng một lúc, đáp: "Xin chào, tôi đây."
Đối phương có vẻ không biết danh tính của cậu - ít nhất đối với ba chữ Từ Thanh Nhiên không có khái niệm quá sâu sắc.
Giọng xin lỗi nói: "Chào thượng tá, tôi là phó quan của ngài."
"Là thế này, tôi chủ yếu là muốn thông báo với ngài, nơi ở ban đầu sắp xếp cho ngài đã xảy ra chút sự cố... Nhưng tôi sẽ lập tức cho người sắp xếp lại cho ngài, muốn hỏi ngài đại khái khi nào đến? Nếu là trong vòng 5 ngày, có lẽ phải phiền ngài tự tìm nơi tạm trú trước."
Từ Thanh Nhiên nghe tiếng ồn ào bên đó, đại khái biết chuyện gì đã xảy ra.
Mặc dù trong tầm mắt đã có thể nhìn thấy bóng dáng của Thái Nguyệt tinh từ xa, nhưng Từ Thanh Nhiên vẫn nói với anh ta: "Yên tâm, tôi vừa mới xuất phát, còn phải mất vài ngày nữa mới đến."
Đối phương lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, chúc thượng tá đi đường bình an!"
"Chúng, chúng tôi đều rất mong đợi sự đến của ngài!"
Từ Thanh Nhiên để hệ thống dẫn đường trong phi hành khí đưa cậu đến khu vực Thượng Nam châu, rồi ngắt kết nối.
Cậu không trực tiếp vào doanh trại quân sự ở Đông thành, mà chọn hạ cánh ở Nam thành nhỏ nhất.
Thời gian ở đây đúng lúc là chiều tà, mặt trời chỉ còn lại một góc mỏng manh ở rìa.
Từ Thanh Nhiên đỗ phi hành khí ở một khu đất cát đá trống trải, bên cạnh là khu vực nhà ở có nhà cửa.
Phong cách kiến trúc bên trong khá giống với những ngôi nhà dân thường ở kiếp trước của cậu.
Ngay cả cổng thông đạo giữa các khu vực còn đơn sơ hơn cả những nơi cậu đã thấy kể từ khi xuyên việt đến đây.
Không có quả cầu bay máy móc canh gác, tấm biển 'Cổng khu 6 - khu 7 Nam thành · Thượng Nam Thái Nguyệt' treo cao trên đầu đều là một tấm bảng lớn chạm khắc bằng tay. Trên đó treo một dãy đèn dài trắng bệch, trong đó một bóng đã hỏng, mà chẳng ai sửa.
Đây là lần đầu tiên ở thế giới này, cậu trực quan cảm nhận được thế nào là khoảng cách về nguồn lực.
Từ Thanh Nhiên đi qua lối đi bộ ở cổng vào khu 7 Nam thành.
Trên tường của các tòa nhà trong khu vực bò đầy những 'vết bẩn' màu xanh đen.
Khi ánh sáng mặt trời ở chân trời dần biến mất, tháp canh phía trên cổng bật cảnh báo, những người trên đường phố đều vội vã về nhà bật đèn khóa cửa. Còn những con Ác ma loại IV bám trên những vật thể chết bên ngoài cũng đang phồng lên thức giấc.
Ngay cả trên đường phố cũng là bóng dáng chúng di chuyển chậm chạp.
Nhưng như trong giới thiệu đã nói, loại IV nhát gan và sức sát thương thấp.
Từ Thanh Nhiên không chút áp lực đi giữa chúng, vừa đi vừa quan sát hệ sinh thái cư dân ở đây.
Thỉnh thoảng đi qua một số ngôi nhà, còn có thể thấy người trong nhà đứng bên cửa sổ, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào cậu, như thể không hiểu tại sao vào thời điểm này cậu còn dám đi lại ngoài đường.
Trong lúc đi, có một con Ác ma IV treo trên cột đèn đường hỏng đột nhiên nhảy về phía cậu, hành động kèm theo tính công kích.
Nhưng Từ Thanh Nhiên đã nắm chặt con dao ngắn đeo bên hông trước một giây nó hành động.
Vào lúc nó nhảy tới, cậu vừa vặn giơ tay vung lên, nhắm chính xác vào vị trí nguồn năng lượng của nó, một nhát dao trúng ngay chỗ hiểm.
Những con Ác ma IV khác cảm nhận được sát khí, không như các loại khác xông lên, mà ngược lại lẻn đi trốn vào những chỗ tối tăm gần đó.
Từ Thanh Nhiên vừa cất dao, phía sau đột nhiên vang lên vài tiếng vỗ tay.
Cậu quay đầu lại, thấy vài người đàn ông mặc quân phục của Ngân Long từ đầu đường bên kia đi về phía cậu.
Vừa vỗ tay vừa khen ngợi: "Cậu em, thân thủ không tệ nhỉ!"
Có lẽ là lính canh phụ trách tuần tra khu vực Nam thành.
Từ Thanh Nhiên khi đến không thay quần áo công tác chính thức, trên người vẫn là áo sơ mi quần dài thường mặc nên mấy người đó không biết thân phận của cậu.
Thậm chí sau khi đánh giá cậu, họ còn hỏi: "Cậu em trông hơi lạ mặt nhỉ, mới đến à?"
Mấy người thấy khí chất công tử quý phái tự nhiên của cậu, lại bổ sung câu hỏi: "Đến du lịch à?"
Ngoài công nghệ hơi thua kém các hệ sao khác ra, mạng lưới của Thái Nguyệt tinh cũng không phát triển.
Khi vào đây cậu đã phát hiện ra, ít nhất khu 7 Nam thành nơi cậu đang ở thậm chí còn chưa lắp đặt mạng không dây.
Người ở đây có vẻ chỉ có thể gọi điện thoại, thiết bị liên lạc có thể liên lạc xuyên hệ sao phần lớn mọi người thậm chí còn không có. Vì vậy thấy mấy người lính đã làm việc ở đây không biết bao nhiêu năm không nhận ra cậu, cậu cũng không ngạc nhiên.
"Không, tôi đến để làm việc."
Mấy người đó lại nhìn cậu nghi hoặc: "Làm việc?"
"Hahaha cười chết, cậu không định nói cậu là một trong số lính quân bộ mới được Ngân Long phái đến đấy chứ?"
Nói xong cả đám bọn họ chống nạnh cười lớn.
Cho đến khi phát hiện Từ Thanh Nhiên không cười, chỉ im lặng nhìn họ.
Đợi họ dừng lại, cậu mới nửa cười nửa không mở miệng: "Đúng vậy, tôi đến để báo danh."
Mấy người lính canh đó cảm thấy sốc trước câu trả lời của cậu: "Cậu em, trông cậu rất trẻ nhỉ?"
"Tôi vừa mới tốt nghiệp từ Học viện Quân sự." Từ Thanh Nhiên thành thật trả lời.
Ánh mắt mấy người càng kinh ngạc hơn.
Rồi lại đánh giá cậu lên xuống vài lần.
Mặc dù sau khi trải qua các loại huấn luyện khắc nghiệt, bây giờ Từ Thanh Nhiên đã ở trạng thái thể lực rất mạnh mẽ cơ bắp cũng rất khỏe. Nhưng vì lý do cơ thể nhân vật chính này của cậu, dẫn đến dù cậu đã đuổi kịp mức thể chất mà một người có cấp độ SS nên có, bề ngoài vẫn không thể hiện rõ.
Đặc biệt là khi mặc quần áo vào, kết hợp với vẻ ngoài hoàn toàn không có tính công kích của cậu, hoàn toàn là hình ảnh rất gầy yếu.
Sinh viên mới tốt nghiệp thường không bị gửi đến những nơi quỷ quái như hệ Thiên Long này, trừ khi tố chất của họ thực sự quá kém.
Mấy người lính canh đương nhiên nghĩ rằng Từ Thanh Nhiên chính là vì tố chất kém cỏi nên mới xuất hiện ở đây.
Họ trước tiên lộ vẻ đồng cảm rồi nói: "Cậu em, tân binh báo danh thường phải đến khu Đông, cậu đây là không biết đường phải không?"
Từ Thanh Nhiên không giải thích, im lặng để họ tự phát huy trí tưởng tượng.
"Nhưng không sao, tôi vừa nhận được tin đồn, nói vị thượng tá mới của Thượng Nam châu chúng ta còn phải mấy ngày nữa mới đến, cậu có thể làm quen với môi trường Nam thành trước!"
Người nói chuyện là một anh chàng để râu ria, thân hình to gấp đôi cậu.
Khi cười còn kèm theo tiếng vang từ lồng ngực: "Biết đâu đến lúc đó, vừa hay sẽ sắp xếp cậu đến Nam thành làm việc!"
Trong cuộc trò chuyện với họ, Từ Thanh Nhiên biết được họ chính là lính canh phụ trách tuần tra khu 6 và khu 7 Nam thành.
Tổng cộng hai ca, mỗi ngày luân phiên tuần tra hai khu. Chủ yếu là xác nhận cư dân trong khu có tuân thủ tốt quy định giới nghiêm không, không có trẻ con ham chơi vẫn còn lảng vảng ngoài đường khuya, xác định không có nhà nào bị mất điện bị nhóm Ác ma IV xâm nhập và các việc vụn vặt khác.
Họ nói là khi đang tuần tra nghe cư dân nhắc đến có một cậu trai lạ mặt vẫn còn đi lại ngoài đường khuya nên mới theo đến đây để kiểm tra.
"Không ngờ hóa ra cậu cũng là sinh viên trường quân sự, khó trách có chút kỹ năng cơ bản nhỉ!" Người đàn ông khen ngợi.
Từ Thanh Nhiên mỉm cười nhẹ, rất không khách sáo nhận lấy lời khen.
Mấy người biết cậu sắp trở thành đồng nghiệp của họ, đều đặc biệt nhiệt tình với cậu. Còn mời cậu cùng đi trên xe địa hình họ dùng để tuần thành, cảm nhận cảm giác làm lính tuần tra.
Mất hơn hai tiếng đồng hồ tuần tra xong cả khu 7, lúc này đã gần nửa đêm.
Họ đưa Từ Thanh Nhiên đến cổng, từ xa nhìn thấy phi hành khí của cậu.
Là kiểu dáng chưa từng thấy, nhưng trên đó đầy vết xước và vết lõm, cảm giác có thể là kiểu cũ từ nhiều năm trước.
Ánh mắt các anh lính canh nhìn Từ Thanh Nhiên lại thêm vài phần đồng cảm, càng cảm thấy đặc điểm vừa nghèo vừa kém của cậu, đặc biệt phù hợp với hệ Thiên Long của họ.
Khó trách lại bị phái đến đây.
Anh chàng râu ria hỏi cậu: "À này cậu em, hôm nay cậu mới đến Thái Nguyệt à?"
"Vậy cậu đã ăn gì chưa? Nếu không ngại, anh em chúng tôi làm xong định ăn bữa đêm, cậu cũng cùng đi nhé?"
Từ Thanh Nhiên vui vẻ đồng ý: "Được thôi."
Cậu đi theo sau anh chàng râu ria về hướng trạm nghỉ ở cổng, không để ý mấy người lính canh khác nhìn nhau cười ranh mãnh.
Trạm nghỉ cũng rất đơn sơ.
Tàu cao tốc có vẻ không hoạt động ở đây, trong ga chỉ có tàu hỏa nhỏ. Khuya thế này không có hành khách, cũng không có chuyến nào nữa.
Anh chàng râu ria cầm hộp cơm đã nguội lạnh từ lâu trong phòng nghỉ, đưa cho cậu nói: "Anh đây chỉ có cơm hộp đơn giản, cậu em đừng chê nhé!"
Từ Thanh Nhiên nhận lấy rồi cảm ơn: "Không sao, tôi ăn gì cũng được."
Khi mở ra, cậu khéo léo ngửi một chút, xác định không có 'gia vị' thêm vào, mới yên tâm ăn.
Họ mở vài lon bia vừa ăn vừa nói chuyện, âm lượng nói chuyện và giọng điệu cũng càng lúc càng phấn khích theo hơi men.
"Các cậu nói xem, vị thượng tá mới đến sẽ là người thế nào?" Có người hỏi.
Một người khác trợn trắng mắt đáp: "Chắc chắn lại là lão già đến để sống nhàn rỗi thôi."
"Ba ngày hai bữa lại thay một lần, thái độ của chúng ta đã rõ ràng như vậy rồi, sao vẫn cứ phái người đến đây hoài. Đâu phải thiếu một người đứng đầu là không sống nổi, theo tôi nói mấy tiểu đội trưởng của quân bộ Nam thành còn có năng lực hơn những quan chức cao cấp giả vờ giả vịt đó!"
Nói xong, mấy người lại cười ha hả.
Anh chàng râu ria còn phụ họa: "Đúng vậy, hôm nay tôi còn nghe nói sau khi vị thượng tá mới này đến, doanh trại quân sự ở Đông thành còn phải tổ chức cái gọi là nghi thức nhậm chức cho ông ta, bắt tất cả mấy vị thiếu tá đội trưởng của toàn Thượng Nam châu qua đó giúp chúc mừng."
"Ngày nào cũng chỉ tốn thời gian làm mấy trò phô trương, lần nào cũng vậy!"
Từ Thanh Nhiên nghĩ bụng, sao cậu không nghe nói về hoạt động này nhỉ?
Anh chàng râu ria lại cười lớn: "Nên nghe nói mấy người ở Đông thành, sáng nay đã đập phá văn phòng và ký túc xá của thượng tá vừa mới sửa sang trang trí xong!"
"Đập tan hoang hết hahaha!"
Nghe họ nhắc đến từ khóa quan trọng, Từ Thanh Nhiên tiện miệng hỏi: "Nghe các anh nói, có vẻ rất không hài lòng với mấy vị thượng tá đó?"
Một người đàn ông mặt đỏ ửng sau khi ợ một cái nói với cậu: "Đương nhiên rồi, cả Thượng Nam châu có ai hài lòng với họ đâu chứ!"
"Nói thật, người thực sự có năng lực ai lại muốn đến đây chứ? Những người đến hoặc là không có năng lực bị ép buộc đẩy lên, không thì là muốn sống qua ngày lấy chức tước, chẳng làm được trò trống gì cả."
"Lại còn ngày nào cũng ra vẻ quan to, chỉ muốn dùng thân phận áp chế chúng tôi."
"Ha, lính canh có thể bị ném đến đây đều chẳng sợ gì đâu! Dù sao chúng tôi cũng là đám người bị Đế quốc từ bỏ mà, sớm muộn gì cũng chết, ai quan tâm đến mấy lời đe dọa của họ chứ?" Có lẽ họ đã sớm nhìn thấu, giọng điệu nói những lời này còn khá thoải mái.
Từ Thanh Nhiên nghe họ lại chửi bới châm chọc đủ kiểu vị thượng tá mới chưa gặp mặt kia, im lặng ăn cơm không chen ngang.
Cho đến khi mọi người đã ăn no, anh chàng râu ria đi đến vỗ vai cậu, bí ẩn nói: "À này đồng chí Từ, dưới trạm nghỉ này thực ra chúng tôi có giấu một món bảo bối bí mật, dù sao cậu cũng đã đến đây rồi, muốn đi xem một chút không?"
Từ Thanh Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, đối diện một lúc lâu.
Cho đến khi đối phương không chịu nổi áp lực vô hình từ cậu, đồng tử bắt đầu run nhẹ, Từ Thanh Nhiên mới rời mắt và trả lời: "Được thôi."
Vài người đi cùng cậu xuống tầng hầm sâu của trạm nghỉ, qua nhiều tầng cầu thang, đến một không gian cổ xưa chưa được trang trí nhiều, khá khác biệt với phong cách của trạm nghỉ.
Phía trước có một hành lang rất dài và sâu.
Từ Thanh Nhiên đứng ở lối vào, trầm ngâm nhìn vào sâu bên trong.
Ngay lập tức, lưng cậu bị ai đó đẩy mạnh, bước chân theo đà lực đi vào phạm vi hành lang.
Khi Từ Thanh Nhiên quay người lại, lối vào hành lang đã bị chặn bởi một cánh cửa đặc biệt.
Bên ngoài cửa, những người đàn ông vừa mới xưng huynh gọi đệ, thái độ nhiệt tình và thân thiện với cậu giờ đã đổi sang vẻ mặt chế giễu và khinh miệt.
Anh chàng râu ria cười haha: "Này cậu em, vì cậu sắp gia nhập chúng tôi rồi, nên phải hiểu trước 'quy tắc' ở đây của chúng tôi."
"Bài học đầu tiên cậu cần học là đừng dễ dàng tin tưởng người khác."
"Như ở Thái Nguyệt Tinh, đặc biệt là vùng Thượng Nam Châu này, toàn là một lũ kẻ cướp không coi trọng mạng sống."
"Điều ghét nhất chính là những kẻ ngoại lai như cậu, cậu phải học cách ngoan ngoãn quy phục mới được."
Từ Thanh Nhiên vẫn khá bình tĩnh.
Không ngạc nhiên, cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ.
Sâu trong hành lang phát ra vài âm thanh kỳ lạ.
Anh chàng râu ria đá vào cánh cửa chắc chắn, cười đầy ẩn ý với cậu: "Đã nói ở đây có bảo bối lớn rồi, cậu có thể cảm nhận kỹ một chút, dù sao cơ hội cũng hiếm có lắm."
Nói xong, tất cả mọi người lại cười lớn rồi rời đi lên lầu.
"Ký chủ ơi, họ thật quá đáng! Sao anh lại bị họ lừa vậy?"
"Tao không bị lừa." Từ Thanh Nhiên đáp lại hệ thống.
Ở trong thế giới tận thế lâu như vậy, đối phó với biết bao nhiêu người đủ loại, những thủ đoạn nhỏ nhặt của họ làm sao qua mắt được cậu.
Cậu chỉ tò mò họ rốt cuộc muốn làm gì, nên mới thuận theo kế hoạch của họ, tiện thể còn có thể hiểu được suy nghĩ của người ở đây từ miệng họ, và những thông tin liên quan đến công việc tương lai của cậu.
Sâu trong hành lang có tiếng động ùng ục, như thể có thứ gì đó đang chuyển động.
Hệ thống sợ hãi liên tục lẩm bẩm nhưng chủ nhân của nó lại không chút do dự quay người bước vào bóng tối.
·
Trên lầu, mấy người ăn no uống say, say sưa ngồi quanh bàn.
Có một đồng bọn hỏi anh chàng râu ria: "Anh Lưu, thằng nhóc đó trông yếu ớt quá, không sao chứ?"
Anh chàng râu ria cười khẩy một tiếng: "Có thể có chuyện gì? Những người trước đây cũng chỉ bị thương nghỉ dưỡng vài tháng thôi mà?"
"Hơn nữa, cậu ta là học viên của học viện quân sự, nếu ngay cả việc giữ được mạng trong tay 'thú cưng nhỏ' của anh Mã cũng không làm được thì sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ chết ở một góc nào đó tại Thượng Nam Châu."
Họ nói chuyện, đang uể oải muốn ngủ.
Nhưng bỗng nhiên nghe thấy dưới phòng nghỉ truyền đến tiếng động mạnh.
Như thể có người đang từng bước từng bước đạp cửa.
Họ ngơ ngác, chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, thì nghe thấy âm thanh có nhịp điệu đó sau một tiếng động cực lớn, đột ngột im bặt.
Thế giới đột nhiên lại trở nên yên tĩnh.
Mấy người đều bị tiếng động đánh thức, ngơ ngác nhìn nhau quanh bàn.
Hồi lâu sau, mới có người lên tiếng hỏi: "... Này, không phải là tiếng động do thằng nhóc đó gây ra đấy chứ?"
"Ừm, thằng nhóc đó thật sự trốn thoát rồi sao?"
Anh chàng râu ria phản bác: "Không thể nào, đó là cánh cửa công nghệ cao ngay cả cấp S cũng có thể giam giữ được, cậu ta chỉ là một tên lính yếu ớt -"
Lời nói chưa dứt, cánh cửa kim loại dẫn xuống tầng hầm đột nhiên bị ai đó từ bên trong đá một cú mạnh mở toang.
Tất cả mọi người lập tức đứng dậy, vẻ mặt hoặc kinh ngạc hoặc sợ hãi nhìn về phía cậu thanh niên ở cửa.
Một trong hai tay cậu đang nắm một xúc tu màu tím xanh vẫn đang vùng vẫy.
Anh chàng râu ria gần cậu nhất vừa mới xoay người đối mặt với cậu, thì ngay lập tức bị cậu dùng một cú đá mạnh vào bụng.
Kèm theo cú sốc tinh thần mạnh mẽ, đá bay cả người anh ta đi mười mấy mét, đập mạnh vào tường, kèm theo đó là tất cả những gì vừa ăn vừa uống đều bị nôn ra hết.
Mọi người hoảng sợ.
... Đây đâu phải là sức mạnh mà một kẻ yếu ớt có thể có sao?!
Như lời anh chàng râu ria nói, người ở Thượng Nam Châu đều rất gan dạ và liều lĩnh.
Mấy người còn lại thấy vậy, không chút do dự lao lên phía trước để phản kháng, báo thù cho anh em.
Kết quả là không nói đến việc cấp độ tinh thần lực của họ hoàn toàn không bằng Từ Thanh Nhiên, ngay cả kỹ năng đánh nhau cũng bị cậu đánh bại trong chớp mắt.
Từ khi Từ Thanh Nhiên đến đây, chưa bao giờ đánh một trận dễ dàng như vậy.
Khi quăng tất cả bọn họ xuống đất rên rỉ đau đớn, cậu chưa đổ một giọt mồ hôi nào.
Ánh mắt Từ Thanh Nhiên chậm rãi quét qua tất cả mọi người, cuối cùng ngồi xuống trước mặt người vừa hay ngã xuống dưới chân cậu.
Bàn tay đeo găng tay dùng sức nắm lấy tóc đối phương, ép anh ta ngẩng đầu lên.
Tiếp theo, cậu không chút biểu cảm ép cái xúc tu nhớp nháp vừa mới chặt từ sinh vật ngoài hành tinh, nhét vào miệng đối phương.
"Quy tắc của các anh tôi đã lĩnh hội rồi."
Từ Thanh Nhiên cười nhẹ, nhìn xuống người trước mặt, chậm rãi nói: "Bây giờ, đến lượt các anh hiểu một chút -- quy tắc của tôi."
-------
Tác giả có lời muốn nói:
Đến rồi đây!
Nhiên Nhiên sắp bắt tay vào sự nghiệp rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro