Tôi Nổi Tiếng Toàn Mạng Nhờ Bán Cơm Hộp
1
2024-11-19 08:52:21
Khương Thừa nghĩ chỉ cần bản thân tiêu ít tiền lại một chút, như vậy chị sẽ đỡ vất vả hơn.
Nghe thấy những món ăn quen thuộc từ lâu, Khương Thừa theo phản xạ nói: “Chị, món thịt kho tàu này em ở trường ăn suốt, chị để lại cho mình ăn đi. Dạo này trông chị gầy đi đấy.”
“Không sao đâu, chị ăn ở nhà rồi mới qua đây.” Khương Trà Trà gọi Khương Thừa ngồi xuống, nói:
“Giờ chị học năm tư rồi, hầu như không còn lớp học, luận văn tốt nghiệp cũng bảo vệ xong rồi. Chỉ còn chờ chụp ảnh tốt nghiệp cuối tháng Năm nên chị đã chuyển qua căn gác xép nhỏ bên kia để ở.”
“Trước đây chị có học chút tay nghề nấu ăn của mẹ, bình thường cũng thích học thêm từ các video dạy nấu ăn trên mạng nên nghĩ không có gì làm thì mở một tiệm cơm hộp, công việc cũng ổn định. Chuyện gia đình em không cần lo, cứ yên tâm mà học.”
“Mở quán ăn có vất vả lắm không chị?”
Nghe cô nói xong thì trong lòng Khương Thừa cảm thấy không dễ chịu, do dự một lúc rồi mới hỏi.
Cậu nhớ trước đây chị từng nói sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành một nhà thiết kế giỏi. Giờ năm tư đã sắp tốt nghiệp, lẽ ra chị đang đi thực tập và tiến tới ước mơ của mình, nhưng vì gánh nặng gia đình mà chị lại phải mở quán cơm.
Trước đây, cậu cũng từng tự nấu ăn ở nhà một mình, kết quả là mọi thứ rối tung cả lên, con gái mà phải cầm muôi đảo chảo thì lại càng vất vả hơn.
Thấy Khương Thừa như vậy, Khương Trà Trà cũng đoán được cậu đang nghĩ gì. Giọng nói của chị vẫn dịu dàng như mọi khi:
“Làm việc mình thích thì không thấy vất vả đâu, đợi tuần sau em về nghỉ có thể xem thử.”
“Em ở trường cũng không cần nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ cần học hành, ăn uống cho tốt. Sau đó có thể ra sân trường đi dạo, hít thở không khí thư giãn một chút.”
Cô quan sát vẻ mặt của Khương Thừa, chắc hẳn cậu đã nghe lời cô nói.
Chuyện cần nói thì vẫn phải nói: “Hôm kia chị đã đến bệnh viện thăm mẹ rồi, bác sĩ nói tình hình ổn định, ung thư dạ dày giai đoạn đầu vẫn có thể điều trị bằng hóa trị. Cuộc sống của gia đình mình đang dần tốt lên.”
“Đợi tuần sau em nghỉ học, chúng ta cùng đi thăm mẹ nhé.”
“Vâng, chị cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để mệt quá.” Vẻ mặt cậu có phần nhẹ nhõm.
Vì còn có tiết học buổi tối, Khương Trà Trà cũng không nói chuyện lâu với em trai. Cô đã thăm hỏi và an ủi xong, mục đích đã đạt được là đủ rồi.
Sau khi tạm biệt chị, Khương Thừa xách túi đi lên tầng năm, cảm giác căng thẳng trong lòng dường như dịu đi đôi chút.
Chị bảo cuộc sống của chị ổn, nhìn sắc mặt và thần thái của chị cũng rất tốt, chắc sẽ không nói dối cậu.
Trong lớp học, mùi thức ăn rất nặng. Hầu hết học sinh được phụ huynh mang cơm đến đều đứng ở hành lang, kê hộp cơm lên bệ đá mà ăn.
Khương Thừa cũng không ngoại lệ nhưng kể từ khi lên cấp ba đây là lần đầu cậu trải nghiệm chuyện này.
Lấy ra một hộp cơm bằng inox và một nồi canh nhỏ, Khương Thừa quen ăn cơm trước rồi mới uống canh.
Khi mở hộp cơm ra, những miếng thịt kho tàu màu caramel bóng loáng xếp trên cơm trắng, trông thật hấp dẫn.
Đã khá lâu rồi cậu chưa ăn thịt, mà món thịt ở căng tin cũng không ngon tẹo nào.
Bụng Khương Thừa réo lên, cậu cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng. Đầu tiên, lớp da bên ngoài không hề ngán, phần thịt bên trong mềm mại, cắn một cái là tan ngay.
Nước sốt mặn ngọt bao phủ miếng thịt lan tỏa khắp vị giác, thơm hơn cả trong ký ức của cậu. Cậu không kiềm được mà lại ăn thêm một miếng cơm.
Sự thèm ăn càng tăng lên, cậu tiếp tục ăn đậu hũ xào hành, cả bắp cải xào cũng là món cậu yêu thích.
Trong lớp học, đã có khá nhiều bạn ăn xong trở về tự học hoặc trò chuyện vài câu với nhau.
Một bạn học có mũi nhạy, đang nói chuyện thì bỗng nhiên nói: “Sao mình lại ngửi thấy mùi thịt thơm vậy, bụng vừa ăn no lại thấy đói!”
Nghe thấy những món ăn quen thuộc từ lâu, Khương Thừa theo phản xạ nói: “Chị, món thịt kho tàu này em ở trường ăn suốt, chị để lại cho mình ăn đi. Dạo này trông chị gầy đi đấy.”
“Không sao đâu, chị ăn ở nhà rồi mới qua đây.” Khương Trà Trà gọi Khương Thừa ngồi xuống, nói:
“Giờ chị học năm tư rồi, hầu như không còn lớp học, luận văn tốt nghiệp cũng bảo vệ xong rồi. Chỉ còn chờ chụp ảnh tốt nghiệp cuối tháng Năm nên chị đã chuyển qua căn gác xép nhỏ bên kia để ở.”
“Trước đây chị có học chút tay nghề nấu ăn của mẹ, bình thường cũng thích học thêm từ các video dạy nấu ăn trên mạng nên nghĩ không có gì làm thì mở một tiệm cơm hộp, công việc cũng ổn định. Chuyện gia đình em không cần lo, cứ yên tâm mà học.”
“Mở quán ăn có vất vả lắm không chị?”
Nghe cô nói xong thì trong lòng Khương Thừa cảm thấy không dễ chịu, do dự một lúc rồi mới hỏi.
Cậu nhớ trước đây chị từng nói sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành một nhà thiết kế giỏi. Giờ năm tư đã sắp tốt nghiệp, lẽ ra chị đang đi thực tập và tiến tới ước mơ của mình, nhưng vì gánh nặng gia đình mà chị lại phải mở quán cơm.
Trước đây, cậu cũng từng tự nấu ăn ở nhà một mình, kết quả là mọi thứ rối tung cả lên, con gái mà phải cầm muôi đảo chảo thì lại càng vất vả hơn.
Thấy Khương Thừa như vậy, Khương Trà Trà cũng đoán được cậu đang nghĩ gì. Giọng nói của chị vẫn dịu dàng như mọi khi:
“Làm việc mình thích thì không thấy vất vả đâu, đợi tuần sau em về nghỉ có thể xem thử.”
“Em ở trường cũng không cần nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ cần học hành, ăn uống cho tốt. Sau đó có thể ra sân trường đi dạo, hít thở không khí thư giãn một chút.”
Cô quan sát vẻ mặt của Khương Thừa, chắc hẳn cậu đã nghe lời cô nói.
Chuyện cần nói thì vẫn phải nói: “Hôm kia chị đã đến bệnh viện thăm mẹ rồi, bác sĩ nói tình hình ổn định, ung thư dạ dày giai đoạn đầu vẫn có thể điều trị bằng hóa trị. Cuộc sống của gia đình mình đang dần tốt lên.”
“Đợi tuần sau em nghỉ học, chúng ta cùng đi thăm mẹ nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng, chị cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để mệt quá.” Vẻ mặt cậu có phần nhẹ nhõm.
Vì còn có tiết học buổi tối, Khương Trà Trà cũng không nói chuyện lâu với em trai. Cô đã thăm hỏi và an ủi xong, mục đích đã đạt được là đủ rồi.
Sau khi tạm biệt chị, Khương Thừa xách túi đi lên tầng năm, cảm giác căng thẳng trong lòng dường như dịu đi đôi chút.
Chị bảo cuộc sống của chị ổn, nhìn sắc mặt và thần thái của chị cũng rất tốt, chắc sẽ không nói dối cậu.
Trong lớp học, mùi thức ăn rất nặng. Hầu hết học sinh được phụ huynh mang cơm đến đều đứng ở hành lang, kê hộp cơm lên bệ đá mà ăn.
Khương Thừa cũng không ngoại lệ nhưng kể từ khi lên cấp ba đây là lần đầu cậu trải nghiệm chuyện này.
Lấy ra một hộp cơm bằng inox và một nồi canh nhỏ, Khương Thừa quen ăn cơm trước rồi mới uống canh.
Khi mở hộp cơm ra, những miếng thịt kho tàu màu caramel bóng loáng xếp trên cơm trắng, trông thật hấp dẫn.
Đã khá lâu rồi cậu chưa ăn thịt, mà món thịt ở căng tin cũng không ngon tẹo nào.
Bụng Khương Thừa réo lên, cậu cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng. Đầu tiên, lớp da bên ngoài không hề ngán, phần thịt bên trong mềm mại, cắn một cái là tan ngay.
Nước sốt mặn ngọt bao phủ miếng thịt lan tỏa khắp vị giác, thơm hơn cả trong ký ức của cậu. Cậu không kiềm được mà lại ăn thêm một miếng cơm.
Sự thèm ăn càng tăng lên, cậu tiếp tục ăn đậu hũ xào hành, cả bắp cải xào cũng là món cậu yêu thích.
Trong lớp học, đã có khá nhiều bạn ăn xong trở về tự học hoặc trò chuyện vài câu với nhau.
Một bạn học có mũi nhạy, đang nói chuyện thì bỗng nhiên nói: “Sao mình lại ngửi thấy mùi thịt thơm vậy, bụng vừa ăn no lại thấy đói!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro