Chương 17
Khuyết Danh
2025-03-06 13:46:44
Một bà lão rất hiền từ. Khuôn mặt tròn trịa, tai to, đầu trọc.Tất cả đều cho thấy bà lão là một nữ tu sĩ có phúc.Bà ấy lần tràng hạt trên tay, niệm một câu: "A di đà Phật."Bà ấy thản nhiên đi đến bên cạnh người phụ nữ vô danh, vươn tay sờ đầu cô ấy."Người đáng thương, nguyện Bồ Tát phù hộ cho con."Giây tiếp theo, bà ấy lấy ra một xấp mặt dây chuyền từ trong túi."Ta thấy ấn đường cô đen sạm, e rằng có họa đổ máu, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng. Không sao, ta có mặt dây chuyền Bồ Tát này, có thể bảo hộ cô sống lâu trăm tuổi, chỉ ba trăm tệ, thí chủ có muốn cân nhắc không?"Vạch đen trên đầu tôi sắp hiện ra thành hình rồi, sư phụ này đúng là biết tìm chỗ làm ăn thật."Sư phụ, sao bà không bán cho tôi một cái?"Bà lão kia quả thực quay đầu nhìn tôi một cái, nhìn xong liền lắc đầu: "Số mệnh yểu mệnh, hoàn toàn dựa vào chút âm đức chống đỡ, nếu không đã xuống địa phủ từ lâu rồi.” “Cô bé à, không phải ta không muốn bán cho cô, cô không có phúc khí dùng đồ của ta. Còn vị nữ thí chủ này thì khác, cô ấy là người đại đức, số mệnh đã định cô ấy vượt qua kiếp nạn này sẽ phúc khí vô lượng."Tôi cười khẩy: "Các người cũng không phải làm ăn thua lỗ, sao không làm từ sớm?"Bà ấy lại cúi đầu niệm một câu Phật hiệu, rồi để lại mặt dây chuyền và quay đi, lần này không nhắc đến chuyện tiền bạc nữa.Tôi nhìn ánh sáng Phật quang thuần khiết lóe lên trên mặt dây chuyền của bà ấy.Rồi cúi đầu lướt điện thoại, đến nước này rồi còn muốn cướp KPI của tôi, tưởng tôi bao năm qua làm không công à.Đợi đến khi Đinh Mộc từ từ tỉnh lại, có hai cảnh sát đến.Nói là muốn tìm Đinh Mộc và tôi lấy lời khai.Để làm rõ chuyện gì đã xảy ra vào đêm 30 Tết.Đinh Mộc giờ đã tỉnh táo hoàn toàn, ký ức khi hồn lìa khỏi xác đã không còn nhớ rõ.Đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, cô ấy suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lắc đầu: "Tôi không nhớ nổi, tôi chỉ nhớ mình nhận được một tin nhắn, rồi tôi rất vui. Tôi còn gửi một tin nhắn cho Dĩ Đan, chắc là về chuyện tương lai của hai đứa.” “Nhưng tôi quên mất tại sao mình lại đến cái thôn đó, tôi chỉ nhớ là khi đến nơi thì cảm thấy khó chịu vô cùng. Tôi cầu xin ba bốn người, nhưng không ai chịu giúp tôi cả.”Cảnh sát gật đầu, lấy ra mấy tấm ảnh giơ trước mặt Đinh Mộc và tôi: "Hai cô có nhìn thấy ba người này không?"Người này từ lúc bắt đầu có chút khiến tôi ngơ ngẩn.Ba người trong ảnh mà cảnh sát đưa, một là Lão Lục tức là Lý Phổ, một là bà lão kia, còn một là con trai bà ta Lý Hùng.Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️Đinh Mộc và tôi vô thức nhìn nhau.Lúc này ngay cả người phụ nữ vô danh nằm bên cạnh cũng tỏ ra hứng thú, rõ ràng mấy tấm ảnh cảnh sát đưa ra đều là những người cô ấy ngày đêm tiếp xúc.Nhưng cô ấy không nói gì, chỉ nắm chặt chuỗi hạt Phật mà bà lão kia đưa.Hai chúng tôi đồng thanh: "Có thấy."Tôi bổ sung thêm một câu: "Người đàn ông này muốn cưỡng h.i.ế.p tôi, hai mẹ con kia muốn bắt cóc tôi."Cảnh sát mỉm cười: "Ba người này, tối qua đều đã chết." Anh ta dừng bút, nhìn tôi đầy ẩn ý.Tôi cạn lời, làm nửa ngày hóa ra động cơ g.i.ế.c người của tôi là lớn nhất. Tôi giải thích với cảnh sát: "Nếu tôi muốn g.i.ế.c bọn họ thì đâu cần tốn công sức như vậy."Cảnh sát cầm ngược đầu bút gõ gõ lên giấy: "Chứng minh thế nào? Chứng minh cô có thể dễ dàng g.i.ế.c họ như thế nào?"Câu hỏi của anh ta khiến tôi sững sờ, đúng rồi, người ta phải chứng minh thế nào mình không g.i.ế.c người.Không đúng!"Anh là cảnh sát, muốn chứng minh tôi có tội thì phải đưa ra bằng chứng, sao tôi phải tự chứng minh mình vô tội?"Anh ta không ngờ tôi không mắc bẫy, chỉ tự nói một mình."Sau khi làng họ bốc cháy, ba người này biến mất, và khi người ta tìm thấy lại, chỉ còn hai t.h.i t.h.ể cháy đen khô quắt và một t.h.i t.h.ể không đầu, bị lửa thiêu đến cháy sém như thịt xông khói, được đặt ngay ngắn ở cổng làng họ.""Ở trong làng đó, cô có thấy gì kỳ quái không?"Kỳ quái? Không phải là kỳ lạ sao?Ban đầu tôi định nói tôi đã thấy "thịt thái tuế" trong làng đó, nhưng khi lời vừa ra khỏi miệng tôi lại nuốt lại.Tôi sợ sẽ gây rắc rối cho anh cảnh sát nhỏ này, người bình thường mà liên quan đến những thứ huyền bí thì rất khó thoát khỏi.Hay là tìm cháu trai của tôi thì hơn, cháu tôi cũng làm ở đồn cảnh sát, tôi nói chuyện với cháu tôi sẽ đỡ phiền phức hơn nhiều.Tôi buột miệng: "Đều c.h.ế.t rồi? Sao có thể?" Thái độ là giả, kinh ngạc là thật.Ba người này làm nhiều chuyện ác, nhưng tôi từng xem qua trên sổ sinh tử, trừ Lý Hùng, ngày c.h.ế.t của hai người kia còn cách bây giờ rất xa.Sao tôi vừa rời đi thì họ đã c.h.ế.t hết rồi? Nói chính xác hơn, ngay cả cái c.h.ế.t của Lý Hùng cũng vượt quá dự đoán của tôi.Lại là chuyện không được ghi chép trong sổ sinh tử.Tôi truy hỏi cảnh sát: "Tôi có thể hỏi anh một câu được không?"Anh ta đậy nắp bút, đặt sổ ghi chép lên bàn rồi khoanh tay nhìn tôi: "Cô cứ hỏi, nếu không vi phạm quy trình bảo mật thì tôi sẽ trả lời."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro