Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh
Chương 18
Mặc Nhĩ Ngọc
2024-11-20 05:30:00
“À phải rồi, sao mọi người đến nhà tôi vậy, mọi người cần tôi giúp đỡ gì sao? Mọi người tìm đúng người rồi đó, quả nhiên có mắt nhìn người, đúng lúc nick của tôi có kha khá fan hâm mộ, để tôi đăng thông báo lên cho nhé.”
Mẹ Trương Văn nhìn con gái đang cúi đầu nhìn điện thoại, mơ hồ nói: “Không dối gạt bà, con gái tôi coi bói, sau đó người ta dẫn con gái tôi đến đây, nói là có thể tìm được Trương Võ.”
Con gái tìm thấy nhà bạn học của con trai đúng là huyền diệu, khiến nội tâm lo lắng của bà ấy càng sôi trào hơn.
“Hả?” Thím ấy trợn tròn mắt nhìn: “Nhà tôi đâu có ai, tôi vừa mới về nhà, trong nhà chỉ có mỗi tôi và con trai, con trai của hai người sao ở nhà tôi được?”
Mẹ Trương Văn nghe thím ấy nói vậy thì bình tĩnh trở lại, lúng túng nói sang chuyện khác: “À, vậy chúng tôi sẽ đi ngay.”
“Mẹ đã nói rồi mà, không nên tin mấy chuyện mê tín này!”
Nhưng đúng lúc này Trương Văn lại hỏi: “Thím ơi, con trai thím ở phòng nào vậy?”
Thím ấy chỉ căn phòng đối diện phòng khách nói: “Phòng đó.”
Mẹ Trương Văn thấy xấu hổ, cảm thấy bản thân thật vô dụng, muốn đứng dậy ngăn cản Trương Văn.
Kết quả Trương Văn đi thẳng đến vặn tay nắm cửa, sau khi cửa mở ra, đập vào mắt mọi người là hai đứa trẻ đang mải mê chơi game.
Bọn chúng quay mặt chăm chú nhìn máy tính, trên màn hình có hai người băng và hỏa đang đi vào khu rừng rậm, đầu cũng lắc lư chuyển động theo nhân vật, say mê chơi game không hề hay biết gì.
Trương Võ sốt ruột nói: “Không nên nhảy như vậy, cậu nhảy lên ô vuông kia đi, đúng vậy, cậu hòa tan khối băng đó đi. Lần này tốt hơn rồi đó, nhảy thêm lần nữa.”
Cậu bé bên cạnh áy náy nói: “Xin lỗi.”
Hai đứa trẻ mê mẩn chơi game nên không hề nghe thấy tiếng mở cửa. Trương Võ đang chỉ dẫn đồng đội của mình, kết quả vai bị đôi tay đè lên.
Cậu nhóc tưởng bạn của mình đặt tay lên nên hất đi rồi nói: “Cậu có thể chuyên tâm chơi được không vậy? Tớ đã nhân lúc chị tớ không chú ý nên chuồn đến đây để giúp cậu vượt qua tầng 30, nếu như không qua được thì không xứng đáng với công sức để tôi đến đây đâu.”
Trương Võ vừa nói bạn của mình nên chuyên tâm hơn, kết quả quay sang nhìn màn hình máy tính thì nhân vật không di chuyển được nữa, cậu nhóc mất kiên nhẫn, xoay sang nhìn, lại phát hiện không thấy bạn mình đâu nữa, ngồi bên cạnh là thân hình quen thuộc, nhìn y hệt chị của cậu nhóc.
Chị ấy cứ nhìn chằm chằm cậu nhóc, nếu như ánh mắt có nhiệt độ, nói không chừng mặt cậu nhóc đã cháy thành tro rồi.
Trương Võ quay đầu nhìn ra cửa, phát hiện bạn mình mặt hoảng sợ nhìn xung quanh. Mà ngoài cửa có mẹ của bạn họ, còn có… Bố mẹ của cậu nhóc nữa.
Trông thấy tình cảnh này, đột nhiên người xem phòng live stream đã hiểu rõ sự việc.
[Má ơi! Trước đó tôi cứ thắc mắc tại sao chỉ phòng lại để người hữu duyên đi đến chỗ bọn bắt cóc một mình, thì ra chẳng có bọn bắt cóc nào cả.]
[Tục ngữ có câu: Không tìm đường chết thì không phải chết…]
[Mặc dù không nên bạo lực gia đình, nhưng mà đứa trẻ này nên dạy dỗ cho tốt, ba ngày không đánh thì nó đã trèo lên đầu rồi.]
Có lẽ Trương Văn muốn dạy dỗ em trai, nên cô ấy không hề tắt live stream, không tắt mic luôn, vì vậy hình tượng em trai cô ấy bị trách mắng khóc sướt mướt đã được camera ghi lại toàn bộ một cách trung thực.
Bạn của em trai cô ấy cũng bị mẹ mắng cho một trận.
Bà ấy căn bản không biết, thế mà con trai dám giấu bạn ở trong phòng, âm thầm chơi game! Thật là quá đáng!
Hai đứa trẻ bị dạy dỗ khóc sướt mướt, đứng đó thề thốt sau này không dám nữa, lúc này bố mẹ hai bên mới buông tha cho chúng.
[Chủ phòng nói đúng, đứa trẻ này thông minh thật đấy.]
[Vậy thì ban thưởng cho nó măng xào thịt và nam nữ đánh đôi hỗn hợp đi.]
*Bị đánh đòn bằng roi, bố mẹ cùng đánh.
Mẹ Trương Văn nhìn con gái đang cúi đầu nhìn điện thoại, mơ hồ nói: “Không dối gạt bà, con gái tôi coi bói, sau đó người ta dẫn con gái tôi đến đây, nói là có thể tìm được Trương Võ.”
Con gái tìm thấy nhà bạn học của con trai đúng là huyền diệu, khiến nội tâm lo lắng của bà ấy càng sôi trào hơn.
“Hả?” Thím ấy trợn tròn mắt nhìn: “Nhà tôi đâu có ai, tôi vừa mới về nhà, trong nhà chỉ có mỗi tôi và con trai, con trai của hai người sao ở nhà tôi được?”
Mẹ Trương Văn nghe thím ấy nói vậy thì bình tĩnh trở lại, lúng túng nói sang chuyện khác: “À, vậy chúng tôi sẽ đi ngay.”
“Mẹ đã nói rồi mà, không nên tin mấy chuyện mê tín này!”
Nhưng đúng lúc này Trương Văn lại hỏi: “Thím ơi, con trai thím ở phòng nào vậy?”
Thím ấy chỉ căn phòng đối diện phòng khách nói: “Phòng đó.”
Mẹ Trương Văn thấy xấu hổ, cảm thấy bản thân thật vô dụng, muốn đứng dậy ngăn cản Trương Văn.
Kết quả Trương Văn đi thẳng đến vặn tay nắm cửa, sau khi cửa mở ra, đập vào mắt mọi người là hai đứa trẻ đang mải mê chơi game.
Bọn chúng quay mặt chăm chú nhìn máy tính, trên màn hình có hai người băng và hỏa đang đi vào khu rừng rậm, đầu cũng lắc lư chuyển động theo nhân vật, say mê chơi game không hề hay biết gì.
Trương Võ sốt ruột nói: “Không nên nhảy như vậy, cậu nhảy lên ô vuông kia đi, đúng vậy, cậu hòa tan khối băng đó đi. Lần này tốt hơn rồi đó, nhảy thêm lần nữa.”
Cậu bé bên cạnh áy náy nói: “Xin lỗi.”
Hai đứa trẻ mê mẩn chơi game nên không hề nghe thấy tiếng mở cửa. Trương Võ đang chỉ dẫn đồng đội của mình, kết quả vai bị đôi tay đè lên.
Cậu nhóc tưởng bạn của mình đặt tay lên nên hất đi rồi nói: “Cậu có thể chuyên tâm chơi được không vậy? Tớ đã nhân lúc chị tớ không chú ý nên chuồn đến đây để giúp cậu vượt qua tầng 30, nếu như không qua được thì không xứng đáng với công sức để tôi đến đây đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Võ vừa nói bạn của mình nên chuyên tâm hơn, kết quả quay sang nhìn màn hình máy tính thì nhân vật không di chuyển được nữa, cậu nhóc mất kiên nhẫn, xoay sang nhìn, lại phát hiện không thấy bạn mình đâu nữa, ngồi bên cạnh là thân hình quen thuộc, nhìn y hệt chị của cậu nhóc.
Chị ấy cứ nhìn chằm chằm cậu nhóc, nếu như ánh mắt có nhiệt độ, nói không chừng mặt cậu nhóc đã cháy thành tro rồi.
Trương Võ quay đầu nhìn ra cửa, phát hiện bạn mình mặt hoảng sợ nhìn xung quanh. Mà ngoài cửa có mẹ của bạn họ, còn có… Bố mẹ của cậu nhóc nữa.
Trông thấy tình cảnh này, đột nhiên người xem phòng live stream đã hiểu rõ sự việc.
[Má ơi! Trước đó tôi cứ thắc mắc tại sao chỉ phòng lại để người hữu duyên đi đến chỗ bọn bắt cóc một mình, thì ra chẳng có bọn bắt cóc nào cả.]
[Tục ngữ có câu: Không tìm đường chết thì không phải chết…]
[Mặc dù không nên bạo lực gia đình, nhưng mà đứa trẻ này nên dạy dỗ cho tốt, ba ngày không đánh thì nó đã trèo lên đầu rồi.]
Có lẽ Trương Văn muốn dạy dỗ em trai, nên cô ấy không hề tắt live stream, không tắt mic luôn, vì vậy hình tượng em trai cô ấy bị trách mắng khóc sướt mướt đã được camera ghi lại toàn bộ một cách trung thực.
Bạn của em trai cô ấy cũng bị mẹ mắng cho một trận.
Bà ấy căn bản không biết, thế mà con trai dám giấu bạn ở trong phòng, âm thầm chơi game! Thật là quá đáng!
Hai đứa trẻ bị dạy dỗ khóc sướt mướt, đứng đó thề thốt sau này không dám nữa, lúc này bố mẹ hai bên mới buông tha cho chúng.
[Chủ phòng nói đúng, đứa trẻ này thông minh thật đấy.]
[Vậy thì ban thưởng cho nó măng xào thịt và nam nữ đánh đôi hỗn hợp đi.]
*Bị đánh đòn bằng roi, bố mẹ cùng đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro