Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh
Chương 46
Mặc Nhĩ Ngọc
2024-11-20 05:30:00
An Như Cố thấy người hữu duyên thứ hai đã nối máy hơn 50 phút, không muốn tốn thêm thời gian nữa, thế là chủ động cúp điện thoại, rồi liên hệ với người hữu duyên thứ ba hỏi người đó muốn gửi ảnh hay video call.
Đa phần khán giả trong live stream vẫn đắm chìm trong câu chuyện “Bạn gái một chân đạp ba thuyền của tôi chính là bạn cùng phòng ký túc xá”, chỉ có một số ít người xem muốn gặp người hữu duyên thứ ba, nhưng kiểu chờ mong và chào mừng này khiến người hữu duyên không mong muốn cho lắm, cũng không được thân thiện gì cả.
[Đến rồi! Người bị hại tiếp theo đến rồi!]
[Người hữu lần này ngàn vạn lần không được đắc ý như người hữu duyên thứ hai, nói mình may mắn, không có chuyện phiền lòng, nếu không chắc chắn bạn sẽ gặp một tên lừa đảo qua mạng!]
[Ha ha ha, măng trên núi bị mấy người đoạt hết rồi.]
Người hữu duyên thứ ba có ID [Tiểu Cư Cư] hình như nãy giờ vẫn xem live stream, đồng thời cũng ngồi canh tin nhắn. An Như Cố vừa bấm video call thì đối phương liền nhận điện thoại.
Màn hình chia thành hai nửa, người hữu duyên bên trái là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, phía sau anh ta non xanh nước biếc, khiến cho người xem cảm thấy thoải mái.
Mạng internet của Tiểu Cư Cư hơi kém, sau khi điều chỉnh điện thoại một chút mới nói: “Chủ phòng, cô có nghe được tôi nói hay không?”
An Như Cố: “Có thể nghe được, giao diện hơi mờ, nhưng tổng thể vẫn ổn.”
Tiểu Cư Cư nghe vậy thì vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, tôi đang ở nhà dưới quê, tín hiệu không tốt lắm, nhìn live stream một chút thì lại mờ.”
“Vậy xin trả tiền quẻ!”
“Được!”
Tiểu Cư Cư gửi quả tặng, nhìn vào bình luận trên màn hình, chợt nghĩ đến gì đó, anh ta gãi mặt mình, cố gắng mỉm cười: “Mọi người không cần lo lắng, tôi không hề đắc ý như người live stream thứ hai.”
Không cần anh ta nói, khán giả cũng đã nhận ra trạng thái anh ta không tốt lắm, mắt thâm quầng, ánh mắt vô thần, kém rất xa so với bộ dáng tỏa nắng của Lý Minh.
An Như Cố nhìn mặt đối phương, cô cẩn thận nhìn kỹ, không lãng phí thời gian, nói thẳng vào chủ đề chính: “Anh sinh ra trong một gia đình tầm trung, bố mẹ khỏe mạnh, cơ thể anh cũng khỏe mạnh, anh là con trai cả trong nhà và có một cô em gái.”
Tiểu Cư Cư trừng to mắt ra nghe, nhịn không được cảm khái: “Đúng vậy, đúng hoàn toàn.”
Xem live stream là một chuyện, nhưng thật sự tính quẻ bị đối phương nói hết ra thông tin cá nhân là một chuyện khác.
Anh ta không có tiền như Tự Thủy Lưu Niên và Lý Minh, nhà cũng không ở Nam Thành như Trương Văn, cuộc sống của anh ta hoàn toàn tách biệt với An Như Cố, không quen biết gì cô, anh ta biết sự hiểu biết của An Như Cố đối với anh ta dường như bằng không.
An Như Cố chỉ dùng một câu nói đã khiến Tiểu Cư Cư hoàn toàn tín nhiệm cô.
“Từ nhỏ anh đã sống ở một nông thôn, bốn bề là núi, khi anh 10 tuổi bố mẹ anh rời khỏi quê hương, đến thành phố lớn phát triển.”
An Như Cố: “Nhưng gần đây vì một số chuyện mà anh đã về quê.”
Tiểu Cư Cư bội phục cô sát đất, gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng vậy, nhà cũ của tôi ở nông thôn, khi tôi lên 10 tuổi, bố mẹ đã ổn định ở thành phố nên đưa tôi và em gái đến đó, thoát khỏi tình trạng bị nói là đứa trẻ bị bỏ rơi.”
An Như Cố lạnh nhạt nói: “Anh không có nghề nghiệp ổn định, là một người làm việc tự do. Bát tự của anh có Hoa Cái (ngôi sao có nghĩa là thần sát, vận đen), nói như vậy, người có bát tự này rất thông minh, có tài hoa nhất là lĩnh vực văn học và nghệ thuật. Bát tự của anh có Thủy, vì vậy không có khả năng làm quan chức, anh là một họa sĩ vẽ tranh minh họa.”
Khán giả thấy sợ hãi, chủ phòng sao tính đến từng chi tiết nhỏ như vậy?
Bọn họ chư ăn thịt heo, nhưng cũng thấy heo chạy, thầy bói bình thường đoán mệnh toàn nói chuyện chung chung, một là bọn họ không tính được, hai là càng nói nhiều thì càng sai, nào có như An Như Cố, nói một lèo từ đầu đến cuối sao mà giống thầy bói cơ chứ?
Đa phần khán giả trong live stream vẫn đắm chìm trong câu chuyện “Bạn gái một chân đạp ba thuyền của tôi chính là bạn cùng phòng ký túc xá”, chỉ có một số ít người xem muốn gặp người hữu duyên thứ ba, nhưng kiểu chờ mong và chào mừng này khiến người hữu duyên không mong muốn cho lắm, cũng không được thân thiện gì cả.
[Đến rồi! Người bị hại tiếp theo đến rồi!]
[Người hữu lần này ngàn vạn lần không được đắc ý như người hữu duyên thứ hai, nói mình may mắn, không có chuyện phiền lòng, nếu không chắc chắn bạn sẽ gặp một tên lừa đảo qua mạng!]
[Ha ha ha, măng trên núi bị mấy người đoạt hết rồi.]
Người hữu duyên thứ ba có ID [Tiểu Cư Cư] hình như nãy giờ vẫn xem live stream, đồng thời cũng ngồi canh tin nhắn. An Như Cố vừa bấm video call thì đối phương liền nhận điện thoại.
Màn hình chia thành hai nửa, người hữu duyên bên trái là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, phía sau anh ta non xanh nước biếc, khiến cho người xem cảm thấy thoải mái.
Mạng internet của Tiểu Cư Cư hơi kém, sau khi điều chỉnh điện thoại một chút mới nói: “Chủ phòng, cô có nghe được tôi nói hay không?”
An Như Cố: “Có thể nghe được, giao diện hơi mờ, nhưng tổng thể vẫn ổn.”
Tiểu Cư Cư nghe vậy thì vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, tôi đang ở nhà dưới quê, tín hiệu không tốt lắm, nhìn live stream một chút thì lại mờ.”
“Vậy xin trả tiền quẻ!”
“Được!”
Tiểu Cư Cư gửi quả tặng, nhìn vào bình luận trên màn hình, chợt nghĩ đến gì đó, anh ta gãi mặt mình, cố gắng mỉm cười: “Mọi người không cần lo lắng, tôi không hề đắc ý như người live stream thứ hai.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không cần anh ta nói, khán giả cũng đã nhận ra trạng thái anh ta không tốt lắm, mắt thâm quầng, ánh mắt vô thần, kém rất xa so với bộ dáng tỏa nắng của Lý Minh.
An Như Cố nhìn mặt đối phương, cô cẩn thận nhìn kỹ, không lãng phí thời gian, nói thẳng vào chủ đề chính: “Anh sinh ra trong một gia đình tầm trung, bố mẹ khỏe mạnh, cơ thể anh cũng khỏe mạnh, anh là con trai cả trong nhà và có một cô em gái.”
Tiểu Cư Cư trừng to mắt ra nghe, nhịn không được cảm khái: “Đúng vậy, đúng hoàn toàn.”
Xem live stream là một chuyện, nhưng thật sự tính quẻ bị đối phương nói hết ra thông tin cá nhân là một chuyện khác.
Anh ta không có tiền như Tự Thủy Lưu Niên và Lý Minh, nhà cũng không ở Nam Thành như Trương Văn, cuộc sống của anh ta hoàn toàn tách biệt với An Như Cố, không quen biết gì cô, anh ta biết sự hiểu biết của An Như Cố đối với anh ta dường như bằng không.
An Như Cố chỉ dùng một câu nói đã khiến Tiểu Cư Cư hoàn toàn tín nhiệm cô.
“Từ nhỏ anh đã sống ở một nông thôn, bốn bề là núi, khi anh 10 tuổi bố mẹ anh rời khỏi quê hương, đến thành phố lớn phát triển.”
An Như Cố: “Nhưng gần đây vì một số chuyện mà anh đã về quê.”
Tiểu Cư Cư bội phục cô sát đất, gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng vậy, nhà cũ của tôi ở nông thôn, khi tôi lên 10 tuổi, bố mẹ đã ổn định ở thành phố nên đưa tôi và em gái đến đó, thoát khỏi tình trạng bị nói là đứa trẻ bị bỏ rơi.”
An Như Cố lạnh nhạt nói: “Anh không có nghề nghiệp ổn định, là một người làm việc tự do. Bát tự của anh có Hoa Cái (ngôi sao có nghĩa là thần sát, vận đen), nói như vậy, người có bát tự này rất thông minh, có tài hoa nhất là lĩnh vực văn học và nghệ thuật. Bát tự của anh có Thủy, vì vậy không có khả năng làm quan chức, anh là một họa sĩ vẽ tranh minh họa.”
Khán giả thấy sợ hãi, chủ phòng sao tính đến từng chi tiết nhỏ như vậy?
Bọn họ chư ăn thịt heo, nhưng cũng thấy heo chạy, thầy bói bình thường đoán mệnh toàn nói chuyện chung chung, một là bọn họ không tính được, hai là càng nói nhiều thì càng sai, nào có như An Như Cố, nói một lèo từ đầu đến cuối sao mà giống thầy bói cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro