Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo
Chương 16
Đường Thất Ngư/唐柒鱼
2024-09-02 01:06:17
Editor: Hannah
“Thanh niên trí thức Lâm, lá gan của cô thật lớn.” Vẻ mặt Mãn Nữu ngạc nhiên đánh giá Lâm Ái Thanh, trong thôn không thể nói hàng năm đều có thanh niên trí thức đến nhưng cách năm chắc chắn sẽ có thanh niên trí thức đến, nữ thanh niên trí thức xinh đẹp một chút thì nũng nịu, lên trên trấn phải cần cha cô đạp xe đưa đi mới được.
Hơn nữa lá gan còn rất nhỏ, đi lên trấn mà cũng gọi nhiều người cùng đi, gây ảnh hưởng công việc, trong lòng cha cô rất phiền những nữ thanh niên trí thức này.
Lâm Ái Thanh đối với Mãn Nữu thích cười rất thích: “Hôm qua tôi từ trên trấn đến đây, đã nhớ đường, một mình đi lên trấn không phải rất bình thường sao?”
Quả thật là hết sức bình thường, Mãn Nữu gật đầu, sau đó hai người không còn gì để nói.
Lâm Ái Thanh là người trầm mặc ít nói, Mãn Nữu không nói lời nào cô cũng không nghĩ ra lời nào để nói. Nhưng thật ra Mãn Nữu rất tò mò về Lâm Ái Thanh chỉ là ngại mở miệng, nữ thanh niên trí thức từ trong thành tới rất kiêu ngạo, khinh thường nông dân chân đất các cô.
Nhưng Mãn Nữu không phải là người có thể nghẹn lời, ban đầu còn là chỉ đường, sau đó thì nhịn không được, đầu tiên định hỏi thử, phát hiện Lâm Ái Thanh cũng kiên nhẫn ôn hòa trả lời vấn đề của cô ấy thì lá gan dần lớn lên.
Hai người một hỏi một đáp vậy mà rất hòa hợp, khi nói quá hứng khởi Lâm Ái Thanh cũng hỏi Mãn Nữu một ít chuyện của đội sản xuất.
Dọc đường đi bóng cây xum xuê, cũng không cảm thấy nóng. Mãn Nữu còn có thể tìm được quả dại có thể ăn ở ven đường trên sườn núi cho Lâm Ái Thanh nếm thử mùi vị, ven đường núi còn có thác nước rất nhỏ, đặc biệt mát lạnh.
Hai bên đường từ thôn Bạch Than Bình lên trấn hầu như đều là cây cối, bên trái là núi bên phải là dòng suối nhỏ không biết tên, chẳng sợ gần tới giữa trưa, cũng không nóng lắm. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Ái Thanh giữa trưa lại ra ngoài.
“Ái Thanh, cô không giống với rất nhiều nữ thanh niên trí thức khác.” Nghe Lâm Ái Thanh nói Mãn Nữu mới biết được những ngày tháng ở trong thành cũng không tốt như thần tiên, lương thực cung ứng trong thành rất thiếu thốn, từng nhà đều tính toán tỉ mỉ mà sinh hoạt, thịt không phải muốn ăn là ăn. Đến người của bộ cung ứng thì cuộc sống cũng không tính là quá tốt. Chẳng qua là không cần mỗi ngày đội nắng nóng xuống đất mà thôi, nhưng cũng phải đi làm, nếu đến thời điểm sản xuất trọng điểm còn phải tăng ca, cũng rất mệt.
Bởi vì cha là đội trưởng đội sản xuất, Mãn Nữu tiếp xúc rất nhiều thanh niên trí thức trong thành phố, mỗi lần nói đến cuộc sống trong thành, các cô đều cao cao tại thượng nói trong thành phố đặc biệt tốt, trong thành phố ăn lương thực cung ứng, trong thành phố có nhiều điều thú vị, mọi người ăn ngon mặc đẹp, kẹo ăn không hết còn có phim điện ảnh để xem...
Rõ ràng Lâm Ái Thanh và các cô ấy nói không giống nhau, Mãn Nữu cũng hướng tới cuộc sống của người sau miêu tả về thành thị nhưng không hiểu sao trong lòng cô ấy càng nguyện ý tin Lâm Ái Thanh nói.
“Vốn dĩ mỗi người đều không giống nhau.” Lâm Ái Thanh khẽ cười nói.
Mãn Nữu là một cô gái rất nhiệt tình nhưng cũng không làm người khác cảm thấy ồn ào, tính tình Lâm Ái Thanh cũng không tính là hòa đồng, rất nhiều người đều cảm thấy cô quá mức lạnh nhạt, ít nói còn không chịu thiệt.
Nhưng Mãn Nữu rất thích cô, Lâm Ái Thanh có thể cảm giác được, cô cũng rất thích tính tình Mãn Nữu, cô ấy rất đơn thuần.
Lời này của Lâm Ái Thanh, Mãn Nữu không cách nào trả lời, cô chưa từng đi học, có mấy lời cô nghe qua dường như có đạo lý rất sâu sắc nhưng cũng không hiểu cụ thể là như thế nào. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến hai người nói chuyện, nói sai cũng không sao, dù sao thanh niên trí thức Lâm cũng sẽ không khinh thường cô, Mãn Nữu cao hứng nghĩ.
Gửi thư xong, Mãn Nữu dẫn Lâm Ái Thanh đi mua đồ, mắt thấy Lâm Ái Thanh mua cái này lại mua cái kia, trái tim Mãn Nữu đau đớn. Trong thành tuy rằng ăn không ngon uống không tốt nhưng người trong thành lại có tiền tiêu. Cô ấy lớn vậy rồi mà còn chưa có hơn năm mao tiền giấy đâu.
“Đừng mua đừng mua, lu nhỏ như vậy nhà tôi có nhiều, tôi đưa cho cô, xà phòng cũng không cần, dùng bồ kết là được rồi, giặt rất sạch ....”
Có Mãn Nữu ngăn cản, giúp Lâm Ái Thanh tính toán, có thể tiết kiệm được không ít tiền nhưng mà đồ dùng sinh hoạt nên mua Lâm Ái Thanh vẫn phải mua.
“Thanh niên trí thức Lâm, lá gan của cô thật lớn.” Vẻ mặt Mãn Nữu ngạc nhiên đánh giá Lâm Ái Thanh, trong thôn không thể nói hàng năm đều có thanh niên trí thức đến nhưng cách năm chắc chắn sẽ có thanh niên trí thức đến, nữ thanh niên trí thức xinh đẹp một chút thì nũng nịu, lên trên trấn phải cần cha cô đạp xe đưa đi mới được.
Hơn nữa lá gan còn rất nhỏ, đi lên trấn mà cũng gọi nhiều người cùng đi, gây ảnh hưởng công việc, trong lòng cha cô rất phiền những nữ thanh niên trí thức này.
Lâm Ái Thanh đối với Mãn Nữu thích cười rất thích: “Hôm qua tôi từ trên trấn đến đây, đã nhớ đường, một mình đi lên trấn không phải rất bình thường sao?”
Quả thật là hết sức bình thường, Mãn Nữu gật đầu, sau đó hai người không còn gì để nói.
Lâm Ái Thanh là người trầm mặc ít nói, Mãn Nữu không nói lời nào cô cũng không nghĩ ra lời nào để nói. Nhưng thật ra Mãn Nữu rất tò mò về Lâm Ái Thanh chỉ là ngại mở miệng, nữ thanh niên trí thức từ trong thành tới rất kiêu ngạo, khinh thường nông dân chân đất các cô.
Nhưng Mãn Nữu không phải là người có thể nghẹn lời, ban đầu còn là chỉ đường, sau đó thì nhịn không được, đầu tiên định hỏi thử, phát hiện Lâm Ái Thanh cũng kiên nhẫn ôn hòa trả lời vấn đề của cô ấy thì lá gan dần lớn lên.
Hai người một hỏi một đáp vậy mà rất hòa hợp, khi nói quá hứng khởi Lâm Ái Thanh cũng hỏi Mãn Nữu một ít chuyện của đội sản xuất.
Dọc đường đi bóng cây xum xuê, cũng không cảm thấy nóng. Mãn Nữu còn có thể tìm được quả dại có thể ăn ở ven đường trên sườn núi cho Lâm Ái Thanh nếm thử mùi vị, ven đường núi còn có thác nước rất nhỏ, đặc biệt mát lạnh.
Hai bên đường từ thôn Bạch Than Bình lên trấn hầu như đều là cây cối, bên trái là núi bên phải là dòng suối nhỏ không biết tên, chẳng sợ gần tới giữa trưa, cũng không nóng lắm. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Ái Thanh giữa trưa lại ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ái Thanh, cô không giống với rất nhiều nữ thanh niên trí thức khác.” Nghe Lâm Ái Thanh nói Mãn Nữu mới biết được những ngày tháng ở trong thành cũng không tốt như thần tiên, lương thực cung ứng trong thành rất thiếu thốn, từng nhà đều tính toán tỉ mỉ mà sinh hoạt, thịt không phải muốn ăn là ăn. Đến người của bộ cung ứng thì cuộc sống cũng không tính là quá tốt. Chẳng qua là không cần mỗi ngày đội nắng nóng xuống đất mà thôi, nhưng cũng phải đi làm, nếu đến thời điểm sản xuất trọng điểm còn phải tăng ca, cũng rất mệt.
Bởi vì cha là đội trưởng đội sản xuất, Mãn Nữu tiếp xúc rất nhiều thanh niên trí thức trong thành phố, mỗi lần nói đến cuộc sống trong thành, các cô đều cao cao tại thượng nói trong thành phố đặc biệt tốt, trong thành phố ăn lương thực cung ứng, trong thành phố có nhiều điều thú vị, mọi người ăn ngon mặc đẹp, kẹo ăn không hết còn có phim điện ảnh để xem...
Rõ ràng Lâm Ái Thanh và các cô ấy nói không giống nhau, Mãn Nữu cũng hướng tới cuộc sống của người sau miêu tả về thành thị nhưng không hiểu sao trong lòng cô ấy càng nguyện ý tin Lâm Ái Thanh nói.
“Vốn dĩ mỗi người đều không giống nhau.” Lâm Ái Thanh khẽ cười nói.
Mãn Nữu là một cô gái rất nhiệt tình nhưng cũng không làm người khác cảm thấy ồn ào, tính tình Lâm Ái Thanh cũng không tính là hòa đồng, rất nhiều người đều cảm thấy cô quá mức lạnh nhạt, ít nói còn không chịu thiệt.
Nhưng Mãn Nữu rất thích cô, Lâm Ái Thanh có thể cảm giác được, cô cũng rất thích tính tình Mãn Nữu, cô ấy rất đơn thuần.
Lời này của Lâm Ái Thanh, Mãn Nữu không cách nào trả lời, cô chưa từng đi học, có mấy lời cô nghe qua dường như có đạo lý rất sâu sắc nhưng cũng không hiểu cụ thể là như thế nào. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến hai người nói chuyện, nói sai cũng không sao, dù sao thanh niên trí thức Lâm cũng sẽ không khinh thường cô, Mãn Nữu cao hứng nghĩ.
Gửi thư xong, Mãn Nữu dẫn Lâm Ái Thanh đi mua đồ, mắt thấy Lâm Ái Thanh mua cái này lại mua cái kia, trái tim Mãn Nữu đau đớn. Trong thành tuy rằng ăn không ngon uống không tốt nhưng người trong thành lại có tiền tiêu. Cô ấy lớn vậy rồi mà còn chưa có hơn năm mao tiền giấy đâu.
“Đừng mua đừng mua, lu nhỏ như vậy nhà tôi có nhiều, tôi đưa cho cô, xà phòng cũng không cần, dùng bồ kết là được rồi, giặt rất sạch ....”
Có Mãn Nữu ngăn cản, giúp Lâm Ái Thanh tính toán, có thể tiết kiệm được không ít tiền nhưng mà đồ dùng sinh hoạt nên mua Lâm Ái Thanh vẫn phải mua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro