Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo
Chương 4
Đường Thất Ngư/唐柒鱼
2024-09-02 01:06:17
Editor: Hannah
Không có gì để giải thích, dù sao hiện tại cũng bị lộ, Lâm Vệ Hồng liền trả lời một câu, cô không muốn xuống nông thôn, không muốn đi chịu khổ.
“Mày có còn là người hay không, mày không muốn đi chịu khổ liền khiến cho Ái Thanh đi? Ái Thanh từ nhỏ thân thể không tốt, mày không biết sao?!” Lâm Gia Đống tức chết rồi, cha Lâm mẹ Lâm cũng là biểu tình thương tâm cùng không dám tin tưởng.
Mẹ Lâm trực tiếp khóc lên, trong nhà ba đứa con, bà vốn dĩ yêu thương Lâm Ái Thanh hơn một chút.
Năm đó khi mẹ Lâm mang thai Lâm Ái Thanh, điều kiện trong nhà không tốt, bà nội Lâm bệnh nặng, mẹ Lâm ban ngày phải đi làm, buổi tối phải chăm sóc mẹ chồng, thời gian đó đặc biệt mệt mỏi, tinh thần cả người đều có chút không ổn.
Có hôm khi mẹ Lâm bắt đầu làm việc, người không biết sao liền mơ hồ, ngủ gật khiến cho suýt xảy ta chuyện, thiếu chút nữa là ngón tay mẹ Lâm liền bị cuốn vào trong máy móc, thời khắc mấu chốt bụng đột nhiên nhói đau, mẹ Lâm mới giật mình tỉnh lại.
Nguy hiểm thực sự, lúc ấy bên người cũng không có ai thấy để ngăn cản, thiếu chút nữa thôi, thật sự chỉ có một chút nữa, ngón tay liền bị cắt rớt, nghiêm trọng hơn, nói không chừng mạng đều không còn.
Mọi người đều nói, Lâm Ái Thanh trong bụng mẹ Lâm là đứa trẻ may mắn.
Cũng đúng là như thế này, sau khi Lâm Ái Thanh sinh, bà nội Lâm vẫn luôn triền miên trên giường bệnh lại dần dần khỏe mạnh, sinh hoạt nhà họ Lâm cũng dần dần khôi phục.
Duy nhất không may là vì mẹ Lâm khi đó mệt nhọc quá mức, Lâm Ái Thanh liền sinh ra khi mới bảy tháng, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, thiếu chút nữa liền không nuôi được, cũng bởi vì việc này, mẹ Lâm đối Lâm Ái Thanh càng thêm áy náy, nhưng Lâm Ái Thanh lại có tính tình trầm mặc hiểu chuyện, từ nhỏ chưa ỷ vào trong nhà cưng chiều mà muốn thứ gì.
Mấy năm khó khăn nhất, trong nhà phải tiết kiệm hỗ trợ gia đình người ông họ ở nông thôn, Lâm Ái Thanh cũng cùng gia đình, có gì ăn nấy, trước nay không được đối xử đặc biệt.
Trong nhà ba anh em, mẹ Lâm tất nhiên cưng chiều Lâm Ái Thanh hơn một chút, nhưng cũng không có đối xử không tốt với Lâm Vệ Hồng, ngược lại, bởi vì Lâm Vệ Hồng nói ngọt lại biết làm việc, thường xuyên có thể khiến cha Lâm cho nhiều tiền tiêu vặt, ngày thường ăn tiêu đều hơn so với Lâm Gia Đống cùng Lâm Ái Thanh.
Cho nên đến khi cha Lâm tát vào mặt Lâm Vệ Hồng, Lâm Vệ Hồng mới cảm thấy trời sụp đất nứt.
Cô vẫn luôn cho rằng, cha Lâm cùng bà nội Lâm trọng nam khinh nữ, yêu thương nhất là nah cả, tiếp theo tới Lâm Ái Thanh, cô ở đứng lại thê lương nhất.
Cũng chính vì cha Lâm dối tốt với cô, Lâm Vệ Hồng luôn cảm thấy, cha Lâm cưng chiều cô, nhưng cái tát này làm cô hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Cha đánh con?!”
Lâm Vệ Hồng sắp tức điên rồi, đời trước cô đi xuống nông thôn, cũng không có ai ngăn cản cô, đời này thay đổi Lâm Ái Thanh, thái độ bọn họ thế nhưng hoàn toàn khác, anh trai cùng mẹ, ngay cả người cha yêu thương cô từ trước đến nay, cũng vậy.
Chỉ bởi vì cô không muốn xuống nông thôn, giả vờ bệnh một chút, thế nhưng tất cả mọi người đều coi như cô làm ra chuyện xấu tội ác tày trời, không thể tha thứ.
Không muốn xuống nông thôn là sai sao? Chẳng lẽ cô phải chấp nhận cái số phận xui xẻo này?!
“Các người không thích con, lúc trước tại sao muốn sinh con! Lâm Ái Thanh là bảo bối của các người, con là cây cỏ phải không? Con phải xứng đáng đi xuống nông thôn để chịu khổ?” Lâm Vệ Hồng đôi mắt đỏ ngầu, chọc ngực chính mình, bộ dáng thương tâm đến cực hạn.
“Con so với em gái thì một cây lông tơ đều không bằng, các người nếu như không chứa nổi con, con đây đi, con đi tìm chết!”
Nói xong, không đợi bất luận ai nói chuyện, Lâm Vệ Hồng liền giận dỗi chạy ra khỏi cửa.
Tất cả đều chỉ phát sinh trong nháy mắt, cha Lâm đánh Lâm Vệ Hồng xong, liền ngã ngồi ở trên ghế, nghe Lâm Vệ Hồng hét lên, hối hận trong lòng nháy mắt bị thương tâm che lấp, ngực vô cùng đau đớn.
“Cha!” Lâm Ái Thanh nhanh chóng tiến lên.
Cha Lâm xua xua tay, “Cha không có việc gì, Gia Đống, con mau đi xem, buổi tối đừng nên xảy ra chuyện.”
Trong nhà ba đứa con lớn như vậy, cha Lâm này vẫn là lần đầu tiên đánh con, có thể thấy được là tức giận không ít, nhưng giận thì giận, Lâm Vệ Hồng lao ra đi như vậy, làm cha mẹ nào không lo lắng.
Mẹ Lâm chảy nước mắt, cũng thúc giục Lâm Gia Đống nhanh chóng đuổi theo xem, Lâm Gia Đống còn nổi nóng, giận Lâm Vệ Hồng không đau lòng em út, cũng giận Lâm Vệ Hồng không hiểu chuyện, cái lời nói tổn thương cha mẹ này, thân thể đứng im, dứt khoát không để ý.
Không có gì để giải thích, dù sao hiện tại cũng bị lộ, Lâm Vệ Hồng liền trả lời một câu, cô không muốn xuống nông thôn, không muốn đi chịu khổ.
“Mày có còn là người hay không, mày không muốn đi chịu khổ liền khiến cho Ái Thanh đi? Ái Thanh từ nhỏ thân thể không tốt, mày không biết sao?!” Lâm Gia Đống tức chết rồi, cha Lâm mẹ Lâm cũng là biểu tình thương tâm cùng không dám tin tưởng.
Mẹ Lâm trực tiếp khóc lên, trong nhà ba đứa con, bà vốn dĩ yêu thương Lâm Ái Thanh hơn một chút.
Năm đó khi mẹ Lâm mang thai Lâm Ái Thanh, điều kiện trong nhà không tốt, bà nội Lâm bệnh nặng, mẹ Lâm ban ngày phải đi làm, buổi tối phải chăm sóc mẹ chồng, thời gian đó đặc biệt mệt mỏi, tinh thần cả người đều có chút không ổn.
Có hôm khi mẹ Lâm bắt đầu làm việc, người không biết sao liền mơ hồ, ngủ gật khiến cho suýt xảy ta chuyện, thiếu chút nữa là ngón tay mẹ Lâm liền bị cuốn vào trong máy móc, thời khắc mấu chốt bụng đột nhiên nhói đau, mẹ Lâm mới giật mình tỉnh lại.
Nguy hiểm thực sự, lúc ấy bên người cũng không có ai thấy để ngăn cản, thiếu chút nữa thôi, thật sự chỉ có một chút nữa, ngón tay liền bị cắt rớt, nghiêm trọng hơn, nói không chừng mạng đều không còn.
Mọi người đều nói, Lâm Ái Thanh trong bụng mẹ Lâm là đứa trẻ may mắn.
Cũng đúng là như thế này, sau khi Lâm Ái Thanh sinh, bà nội Lâm vẫn luôn triền miên trên giường bệnh lại dần dần khỏe mạnh, sinh hoạt nhà họ Lâm cũng dần dần khôi phục.
Duy nhất không may là vì mẹ Lâm khi đó mệt nhọc quá mức, Lâm Ái Thanh liền sinh ra khi mới bảy tháng, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, thiếu chút nữa liền không nuôi được, cũng bởi vì việc này, mẹ Lâm đối Lâm Ái Thanh càng thêm áy náy, nhưng Lâm Ái Thanh lại có tính tình trầm mặc hiểu chuyện, từ nhỏ chưa ỷ vào trong nhà cưng chiều mà muốn thứ gì.
Mấy năm khó khăn nhất, trong nhà phải tiết kiệm hỗ trợ gia đình người ông họ ở nông thôn, Lâm Ái Thanh cũng cùng gia đình, có gì ăn nấy, trước nay không được đối xử đặc biệt.
Trong nhà ba anh em, mẹ Lâm tất nhiên cưng chiều Lâm Ái Thanh hơn một chút, nhưng cũng không có đối xử không tốt với Lâm Vệ Hồng, ngược lại, bởi vì Lâm Vệ Hồng nói ngọt lại biết làm việc, thường xuyên có thể khiến cha Lâm cho nhiều tiền tiêu vặt, ngày thường ăn tiêu đều hơn so với Lâm Gia Đống cùng Lâm Ái Thanh.
Cho nên đến khi cha Lâm tát vào mặt Lâm Vệ Hồng, Lâm Vệ Hồng mới cảm thấy trời sụp đất nứt.
Cô vẫn luôn cho rằng, cha Lâm cùng bà nội Lâm trọng nam khinh nữ, yêu thương nhất là nah cả, tiếp theo tới Lâm Ái Thanh, cô ở đứng lại thê lương nhất.
Cũng chính vì cha Lâm dối tốt với cô, Lâm Vệ Hồng luôn cảm thấy, cha Lâm cưng chiều cô, nhưng cái tát này làm cô hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Cha đánh con?!”
Lâm Vệ Hồng sắp tức điên rồi, đời trước cô đi xuống nông thôn, cũng không có ai ngăn cản cô, đời này thay đổi Lâm Ái Thanh, thái độ bọn họ thế nhưng hoàn toàn khác, anh trai cùng mẹ, ngay cả người cha yêu thương cô từ trước đến nay, cũng vậy.
Chỉ bởi vì cô không muốn xuống nông thôn, giả vờ bệnh một chút, thế nhưng tất cả mọi người đều coi như cô làm ra chuyện xấu tội ác tày trời, không thể tha thứ.
Không muốn xuống nông thôn là sai sao? Chẳng lẽ cô phải chấp nhận cái số phận xui xẻo này?!
“Các người không thích con, lúc trước tại sao muốn sinh con! Lâm Ái Thanh là bảo bối của các người, con là cây cỏ phải không? Con phải xứng đáng đi xuống nông thôn để chịu khổ?” Lâm Vệ Hồng đôi mắt đỏ ngầu, chọc ngực chính mình, bộ dáng thương tâm đến cực hạn.
“Con so với em gái thì một cây lông tơ đều không bằng, các người nếu như không chứa nổi con, con đây đi, con đi tìm chết!”
Nói xong, không đợi bất luận ai nói chuyện, Lâm Vệ Hồng liền giận dỗi chạy ra khỏi cửa.
Tất cả đều chỉ phát sinh trong nháy mắt, cha Lâm đánh Lâm Vệ Hồng xong, liền ngã ngồi ở trên ghế, nghe Lâm Vệ Hồng hét lên, hối hận trong lòng nháy mắt bị thương tâm che lấp, ngực vô cùng đau đớn.
“Cha!” Lâm Ái Thanh nhanh chóng tiến lên.
Cha Lâm xua xua tay, “Cha không có việc gì, Gia Đống, con mau đi xem, buổi tối đừng nên xảy ra chuyện.”
Trong nhà ba đứa con lớn như vậy, cha Lâm này vẫn là lần đầu tiên đánh con, có thể thấy được là tức giận không ít, nhưng giận thì giận, Lâm Vệ Hồng lao ra đi như vậy, làm cha mẹ nào không lo lắng.
Mẹ Lâm chảy nước mắt, cũng thúc giục Lâm Gia Đống nhanh chóng đuổi theo xem, Lâm Gia Đống còn nổi nóng, giận Lâm Vệ Hồng không đau lòng em út, cũng giận Lâm Vệ Hồng không hiểu chuyện, cái lời nói tổn thương cha mẹ này, thân thể đứng im, dứt khoát không để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro