Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo

Chương 40

Đường Thất Ngư/唐柒鱼

2024-09-02 01:06:17

Editor: Hannah

Rau muối khô thấm đẫm thịt mỡ, chỉ ăn rau cũng mang theo vị thịt, còn thơm hơn thịt nữa ấy.

Mãn Nữu nói mà tự chảy nước miếng, thấy Lâm Ái Thanh nhìn cô ấy cười thì cho rằng Lâm Ái Thanh không tin: “Chờ đến cuối năm giết heo cậu sẽ biết, cậu đến nhà tớ ăn cơm, nhất định ngon đến mức cậu hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.”

Nghe Mãn Nữu hình dung làm sâu tham ăn trỗi dậy, Lâm Ái Thanh bắt đầu chờ mong đến lúc giết heo.

Buổi tối Lâm Ái Thanh được ăn món cà tím xào thịt muối mẹ Mãn Nữu nấu, thật sự phi thường ngon, hơn nữa còn ăn với cơm. Nhưng mà dù sao cũng là làm khách, Lâm Ái Thanh chủ yếu ăn rau xanh, rau muối khô và cà tím, hầu như không duỗi đũa về phía thịt.

Kỳ thật trên bàn ăn Lâm Ái Thanh ăn cũng không quen lắm, nhà Mãn Nữu là cả gia đình cùng ăn, người lớn trẻ nhỏ cộng lại hơn mười người. Lúc ăn cơm quả thật rất náo nhiệt nhưng người lớn nói chuyện trẻ con quậy. Đội trưởng cũ dưỡng lão ở nhà Mãn Nữu, cũng ở trên bàn cơm, lão nhân gia nói chuyện nước miếng phun tứ tung, sau đó chính là vấn đề vừa ăn cơm vừa chép miệng, Lâm Ái Thanh hơi không chịu nổi.

Đây đều là vấn đề thói quen của gia đình, không liên quan đến giáo dưỡng.

Trẻ con Lưu gia đều được giáo dục khá tốt, sau khi người lớn gắp đồ ăn cho trẻ nhỏ xong bọn họ đều không duỗi đũa về phía thịt, hẵn là để thịt lại cho khách. Tuy rất thèm cũng chỉ liếc trộm một cái, khi ăn cơm cũng không giành, lúc người lớn nói chuyện cũng không chen ngang.

May mắn là Lâm Ái Thanh ngồi cách lão đội trưởng khá xa, cà xào thịt bị chia thành hai phần, phân ra đặt ở trước mặt cô và lão đội trưởng.

Mẹ Mãn Nữu gắp thức ăn cho Lâm Ái Thanh cũng dùng một đôi đũa riêng để gắp. Tuy rằng dùng không quá quen nhưng cũng không hề dùng đũa của mình gắp đồ ăn cho Lâm Ái Thanh.

Lâm Ái Thanh yên lặng ăn xong cơm mẹ Mãn Nữu xới, thấy người lớn trẻ nhỏ đều không duỗi đũa về phía thịt thì dứt khoát bưng chén thịt lên chia cho mấy đứa nhỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đứa nhỏ này! Tự con ăn đi.” mẹ Mãn Nữu tức giận liếc cô một cái, lại trừng về phía mấy đứa nhỏ: “Chỉ biết ăn, còn không mau cảm ơn dì.”

Mấy đứa trẻ nhanh chóng nuốt cơm trong miệng xuống, nói cảm ơn với Lâm Ái Thanh.

“Cô đến nhà hương thân ăn cơm? Bọn họ nhiều người bẩn vậy, sao cô quen được.” Sau khi ăn xong Lâm Ái Thanh trở lại chổ ở thanh niên trí thức, mới vừa vào viện đã gặp Trần Ái Đảng.

Lúc chạng vạng Trần Ái Đảng rướn cổ muốn nhìn xem Lâm Ái Thanh làm gì, nhận một bao lớn như vậy nhất định sẽ làm món ngon, kết quả Lâm Ái Thanh hoàn toàn không nhóm lửa.

La Văn Triết cũng đang ngồi trong viện nghỉ ngơi, nghe thấy vậy lập tức nhíu mày: “Thanh niên tri thức Trần, cô nói gì vậy!”

Quan hệ giữa thanh niên trí thức và xã viên rất vi diệu, ở trong mắt mấy xã viên bọn họ là những đứa trẻ trong thành tay không thể nâng vai không thể khiêng, xuống nông thôn là để theo sau bọn họ giành đồ ăn, thái độ cũng không hoan nghênh. Hắn nghe nói hai nhóm thanh niên trí thức đầu tiên đến bị mấy xã viên kỳ thị, cũng có bị xã viên đánh.

Nhiều năm như vậy quan hệ giữa hai bên hòa hoãn rất nhiều nhưng cũng chỉ duy trì ở trạng thái nước giếng không phạm nước sông. Lời này của Trần Ái Đảng mà truyền ra chính là phá hủy đoàn kết, nếu bị người có tâm làm lớn chuyện nhất định sẽ bị giáo dục.

Mà hắn thân là người phụ trách của thanh niên trí thức đến lúc đó nhất định sẽ bị liên lụy.

Trần Ái Đảng hoảng sợ, phản ứng lại cũng biết đã thốt ra lời không nên nói, chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, tuy hối hận bản thân nhanh mồm nhanh miệng nhưng không phải không ủy khuất, ở đây chỉ có mấy thanh niên trí thức bọn họ, nói thì sao chứ, cô ta cũng không nói sai.

Cô ta tuy rằng chưa từng đến nhà xã viên ăn cơm nhưng đã nhìn thấy bọn họ nấu đồ ăn, nấu cơm còn không rửa nồi sạch, món ăn nấu cũng không còn hình dạng gì, ăn cơm chép miệng không nói, bọn nhỏ mặc quần áo bị trây đầy nước mũi cũng ngồi vào bàn cơm.......

Trần Ái Đảng chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy ghê tởm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo

Số ký tự: 0