Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo
Chương 47
Đường Thất Ngư/唐柒鱼
2024-09-02 01:06:17
Editor: Hannah
Hoàng Hữu Đức cong khuỷu tay đẩy Tề Song Toàn ra phía sau, vội vàng giảng hòa rồi nhanh chóng đi qua đón cán sự Hứa.
Hoàng Hữu Đức nói rất dễ nghe, Ngụy Diên An một chữ cũng không tin nhưng mà thấy Lâm Ái Thanh bừng bừng sức sống còn người khác ngược lại sắc mặt không tốt lắm, Ngụy Diên An cũng không xen vào, để cán sự Hứa xử lý.
Cán sự Hứa gõ mỗi người một cái, nói mấy người Hoàng Hữu Đức vài câu, kêu bọn họ đừng khi dễ đồng chí mới; lại kêu Lâm Ái Thanh khiêm tốn học tập đồng chí cũ, mọi người chung sống hòa thuận.
Tất nhiên không ai phản bác lời cán sự Hứa, Lâm Ái Thanh cũng không nói thêm, có cán sự Hứa nhìn chằm chằm không ai không có mắt mà giáo huấn Lâm Ái Thanh quy củ ngay tại chỗ. Cán sự Hứa nhìn như không thiên vị nhưng hắn tới quản việc này đã cho thấy cán bộ công xã rất coi trọng Lâm Ái Thanh.
Ai không biết cán sự Hứa là cấp dưới đắc lực của thư ký Chiêm, hành động của hắn trên cơ bản là đại biểu cho lập trường của thư ký Chiêm. Tề Song Toàn nhìn Lâm Ái Thanh một cái, nhổ toẹt nước miếng lên mặt đất, nhảy lên nổ máy kéo trực tiếp lái đi.
“Cô là thanh niên trí thức, lại còn là nữ đồng chí, bước đầu hòa nhập với tập thể có thể hơi khó một chút nhưng cũng không cần nhụt chí, phải chung sống hòa thuận với mọi người.” Lâm Ái Thanh ở lại cuối cùng, cán sự Hứa cũng ở lại nói hai câu với cô, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm “Nếu có chuyện gì không giải quyết được, có thể đến tìm tôi.”
Lời này của cán sự Hứa xem như xét cho chuyện hôm nay là Lâm Ái Thanh không dung nhập vào tập thể người lái máy kéo nhỏ này, Lâm Ái Thanh cũng không phản bác gì, càng không có ý cáo trạng, gật đầu tỏ vẻ đã biết sau này sẽ biểu hiện thật tốt rồi rời đi.
Lâm Ái Thanh không lái máy kéo tới, tự mình đi bộ tới công xã, trước tiên đến bưu điện gửi cho mẹ Lâm năm đồng tiền, mới chuẩn bị về đội sản xuất, trên đường cô nhặt một cục gạch đỏ nhét vào túi xách.
Ở công xã cô không sợ Tề Song Toàn đánh người nhưng ở bên ngoài cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Ngụy Diên An xong việc ở công xã ra tới, lại đi cung tiêu xã một chuyến, lương thực không đủ ăn buổi tối đói bụng muốn chết, anh mua một ít bánh chuẩn bị làm bữa khuya, kết quả vừa ra tới đã thấy Lâm Ái Thanh ở bên đường nhặt một cục gạch đỏ nhét vào túi.
Trước khi nhét vào túi còn cầm khua tay múa chân hai cái, cũng rất có ý thức nguy cơ. Ngụy Diên An đạp xe đuổi kịp Lâm Ái Thanh, không đến quá gần cô, chỉ đi ở xa xa.
Không nghĩ tới Lâm Ái Thanh căn bản không cần hắn bảo hộ, người ta có hộ hoa sứ giả, Liễu Thế Trung đang ngồi trên máy kéo chờ ở quốc lộ đấy.
Liễu Thế Trung buồn rầu cực kỳ, hắn vốn ngừng ở giao lộ chờ một mình Lâm Ái Thanh, kết quả chờ một lúc thì đội sản xuất của thôn, đội sản xuất thôn bên một lúc tới một người trực tiếp ngồi đầy ghế, đến ở phía sau xe cũng có người ngồi.
Lúc này họmới đợi có một lát liền thúc giục, hắn cũng không thể đuổi người, trong đám người này có mấy người là trưởng bối của hắn.
Nhìn thấy Lâm Ái Thanh lại đây, ánh mắt Liễu Thế Trung sáng lên, hưng phấn muốn chào hỏi Lâm Ái Thanh, kết quả thấy Ngụy Diên An cưỡi xe đạp đến bên cạnh Lâm Ái Thanh, cũng không biết anh nói cái gì Lâm Ái Thanh liền leo lên xe đạp của Ngụy Diên An, quẹo qua ngã rẽ, đi đường khác.
“......” Liễu Thế Trung, lại là tên oắt Ngụy Diên An này.
Con đường này cũng có thể trở lại Bạch Than Bình nhưng mà đường vòng hơi xa, bình thường Lâm Ái Thanh rất ít đi đường này.
Đi trong chốc lát, đoán là Liễu Thế Trung nhìn không thấy, Lâm Ái Thanh nói với Ngụy Diên An một tiếng rồi nhảy từ xe đạp xuống. Ngụy Diên An bóp phanh lại, chống mũi chân xuống đất, quay đầu nhìn Lâm Ái Thanh.
“Vừa rồi cảm ơn anh, tôi tự đi về được rồi.” Lâm Ái Thanh cảm ơn Ngụy Diên An, tính luôn lần này anh đã giải vây giúp cô hai lần rồi.
Ngụy Diên An nhướng đầu mày: “Từ đây trở về phải mất ít nhất hai tiếng, cô xác định muốn đi bộ?”
Nói xong không đợi Lâm Ái Thanh trả lời liền đưa chủ ý cho cô: “Được rồi, ra vẻ cái gì, tôi là anh họ của Từ Hướng Dương, sẽ không làm gì cô. Đúng rồi, ném viên gạch trong túi của cô đi, nặng.”
“Cảm ơn, không cần.” Lâm Ái Thanh nhìn anh một cái, tay nắm chặt viên gạch đỏ trong túi, bước nhanh về phía trước, cũng chỉ có hai tiếng thôi mà.
Hoàng Hữu Đức cong khuỷu tay đẩy Tề Song Toàn ra phía sau, vội vàng giảng hòa rồi nhanh chóng đi qua đón cán sự Hứa.
Hoàng Hữu Đức nói rất dễ nghe, Ngụy Diên An một chữ cũng không tin nhưng mà thấy Lâm Ái Thanh bừng bừng sức sống còn người khác ngược lại sắc mặt không tốt lắm, Ngụy Diên An cũng không xen vào, để cán sự Hứa xử lý.
Cán sự Hứa gõ mỗi người một cái, nói mấy người Hoàng Hữu Đức vài câu, kêu bọn họ đừng khi dễ đồng chí mới; lại kêu Lâm Ái Thanh khiêm tốn học tập đồng chí cũ, mọi người chung sống hòa thuận.
Tất nhiên không ai phản bác lời cán sự Hứa, Lâm Ái Thanh cũng không nói thêm, có cán sự Hứa nhìn chằm chằm không ai không có mắt mà giáo huấn Lâm Ái Thanh quy củ ngay tại chỗ. Cán sự Hứa nhìn như không thiên vị nhưng hắn tới quản việc này đã cho thấy cán bộ công xã rất coi trọng Lâm Ái Thanh.
Ai không biết cán sự Hứa là cấp dưới đắc lực của thư ký Chiêm, hành động của hắn trên cơ bản là đại biểu cho lập trường của thư ký Chiêm. Tề Song Toàn nhìn Lâm Ái Thanh một cái, nhổ toẹt nước miếng lên mặt đất, nhảy lên nổ máy kéo trực tiếp lái đi.
“Cô là thanh niên trí thức, lại còn là nữ đồng chí, bước đầu hòa nhập với tập thể có thể hơi khó một chút nhưng cũng không cần nhụt chí, phải chung sống hòa thuận với mọi người.” Lâm Ái Thanh ở lại cuối cùng, cán sự Hứa cũng ở lại nói hai câu với cô, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm “Nếu có chuyện gì không giải quyết được, có thể đến tìm tôi.”
Lời này của cán sự Hứa xem như xét cho chuyện hôm nay là Lâm Ái Thanh không dung nhập vào tập thể người lái máy kéo nhỏ này, Lâm Ái Thanh cũng không phản bác gì, càng không có ý cáo trạng, gật đầu tỏ vẻ đã biết sau này sẽ biểu hiện thật tốt rồi rời đi.
Lâm Ái Thanh không lái máy kéo tới, tự mình đi bộ tới công xã, trước tiên đến bưu điện gửi cho mẹ Lâm năm đồng tiền, mới chuẩn bị về đội sản xuất, trên đường cô nhặt một cục gạch đỏ nhét vào túi xách.
Ở công xã cô không sợ Tề Song Toàn đánh người nhưng ở bên ngoài cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Ngụy Diên An xong việc ở công xã ra tới, lại đi cung tiêu xã một chuyến, lương thực không đủ ăn buổi tối đói bụng muốn chết, anh mua một ít bánh chuẩn bị làm bữa khuya, kết quả vừa ra tới đã thấy Lâm Ái Thanh ở bên đường nhặt một cục gạch đỏ nhét vào túi.
Trước khi nhét vào túi còn cầm khua tay múa chân hai cái, cũng rất có ý thức nguy cơ. Ngụy Diên An đạp xe đuổi kịp Lâm Ái Thanh, không đến quá gần cô, chỉ đi ở xa xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nghĩ tới Lâm Ái Thanh căn bản không cần hắn bảo hộ, người ta có hộ hoa sứ giả, Liễu Thế Trung đang ngồi trên máy kéo chờ ở quốc lộ đấy.
Liễu Thế Trung buồn rầu cực kỳ, hắn vốn ngừng ở giao lộ chờ một mình Lâm Ái Thanh, kết quả chờ một lúc thì đội sản xuất của thôn, đội sản xuất thôn bên một lúc tới một người trực tiếp ngồi đầy ghế, đến ở phía sau xe cũng có người ngồi.
Lúc này họmới đợi có một lát liền thúc giục, hắn cũng không thể đuổi người, trong đám người này có mấy người là trưởng bối của hắn.
Nhìn thấy Lâm Ái Thanh lại đây, ánh mắt Liễu Thế Trung sáng lên, hưng phấn muốn chào hỏi Lâm Ái Thanh, kết quả thấy Ngụy Diên An cưỡi xe đạp đến bên cạnh Lâm Ái Thanh, cũng không biết anh nói cái gì Lâm Ái Thanh liền leo lên xe đạp của Ngụy Diên An, quẹo qua ngã rẽ, đi đường khác.
“......” Liễu Thế Trung, lại là tên oắt Ngụy Diên An này.
Con đường này cũng có thể trở lại Bạch Than Bình nhưng mà đường vòng hơi xa, bình thường Lâm Ái Thanh rất ít đi đường này.
Đi trong chốc lát, đoán là Liễu Thế Trung nhìn không thấy, Lâm Ái Thanh nói với Ngụy Diên An một tiếng rồi nhảy từ xe đạp xuống. Ngụy Diên An bóp phanh lại, chống mũi chân xuống đất, quay đầu nhìn Lâm Ái Thanh.
“Vừa rồi cảm ơn anh, tôi tự đi về được rồi.” Lâm Ái Thanh cảm ơn Ngụy Diên An, tính luôn lần này anh đã giải vây giúp cô hai lần rồi.
Ngụy Diên An nhướng đầu mày: “Từ đây trở về phải mất ít nhất hai tiếng, cô xác định muốn đi bộ?”
Nói xong không đợi Lâm Ái Thanh trả lời liền đưa chủ ý cho cô: “Được rồi, ra vẻ cái gì, tôi là anh họ của Từ Hướng Dương, sẽ không làm gì cô. Đúng rồi, ném viên gạch trong túi của cô đi, nặng.”
“Cảm ơn, không cần.” Lâm Ái Thanh nhìn anh một cái, tay nắm chặt viên gạch đỏ trong túi, bước nhanh về phía trước, cũng chỉ có hai tiếng thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro