Toi Rồi, Cậu Ấy Xiêu Lòng Thật Rồi
Chương 3
Băng Đường Tinh Tinh
2025-03-06 22:45:46
5.Trần Chiêu Ngọc thấy phiền, lên mạng đăng bài hỏi thử.【Tôi cảm giác anh em tốt của mình có gì đó không ổn, chẳng lẽ tôi nghĩ nhiều?】Cậu thuật lại những gì mình nghe được, kèm theo một số chi tiết, ngoại trừ thông tin cá nhân.Chẳng bao lâu, mạng xã hội đã bùng nổ.Hắn nhấn vào bài đăng, bình luận được thích nhiều nhất đã vượt vạn lượt.[Gọi anh em gì chứ, phải gọi là chồng!]Ngay bên dưới, một bình luận cũng được thích không kém:[Cậu xem người ta là anh em, người ta lại xem cậu là vợ.]Ngoài ra còn vô số tin nhắn khác hỏi cậu trông thế nào.Trần Chiêu Ngọc trả lời bình luận được thích nhiều nhất:[Tôi xem cậu ấy là bạn, không có ý gì khác.]Cậu chưa từng yêu ai, cũng không có cảm giác đặc biệt với bất kỳ ai, chỉ là giờ đây trong lòng bỗng hoảng hốt, bất an, tim đập mạnh đến lạ thường.Chỉ cần nhìn thấy Cố Mộ Chinh là tim cậu nhảy loạn.Cảm giác mất kiểm soát ấy khiến cậu sợ hãi.Bình luận hot kia lại trả lời cậu, lần này là một lời khuyên nghiêm túc:[Anh/chị/em nè, nghe tôi một câu. Nếu không thích, thì giữ khoảng cách đi. Dựa theo những gì cậu kể, tôi dám chắc cậu ấy thích cậu. Hơn nữa bạn bè xung quanh cậu cũng nói vậy, nên chuyện này khỏi cần nghi ngờ.][Bây giờ hãy thử tạo khoảng cách, biết đâu khi cậu ấy bình tĩnh lại, hai người vẫn có thể làm bạn. Nếu không làm vậy, chờ đến khi cậu nhận ra... cậu đã thành vợ người ta rồi.]Trần Chiêu Ngọc vô cùng chân thành mà cảm ơn. Cậu thật sự không muốn làm vợ Cố Mộ Chinh.[Nhưng đừng thể hiện rõ ràng quá nhé, nếu không kết quả có thể hoàn toàn ngược lại đấy!][Ok ok.]Cậu chưa từng chủ động xa cách ai, nhưng nếu không quá rõ ràng, chắc vẫn làm được.6.Hai ngày sau, Cố Mộ Chinh rủ cậu đi xem ca kịch.Trần Chiêu Ngọc cầm điện thoại, bứt rứt hồi lâu rồi nhắn lại rằng mình không muốn đi.[Cậu không thích thể loại này à? Vậy xem cái khác nhé? Đi xem phim không?][Chơi golf thì sao?][Hay là muốn cưỡi ngựa?]Trần Chiêu Ngọc chỉ có thể lấy cớ rằng gần đây bận rộn, thầy hướng dẫn đang hỏi tiến độ luận văn.Một lúc sau, Cố Mộ Chinh mới nhắn lại.[Được.]Vài phút sau, thầy hướng dẫn thật sự gửi tin nhắn tới hỏi về tiến độ luận văn.Hỏng rồi, một ngữ thành sấm.Đáng chết, tay nhanh quá hóa dại.7.Thêm một tuần nữa, kỳ nghỉ hè đã trôi qua hơn nửa.Cố Mộ Chinh lại hỏi cậu có muốn đi xem concert của một ca sĩ nào đó không.Trần Chiêu Ngọc rất thích ca sĩ này, thường xuyên nghe nhạc của người ta, hễ có concert là nhất định giành vé cho bằng được.Cậu do dự thật lâu, cuối cùng cắn răng nói không đi.[Dạo này mệt quá, không muốn ra ngoài.]Lần này, Cố Mộ Chinh không nhắn lại ngay.Trần Chiêu Ngọc bắt đầu thấy bất an, thậm chí còn nghĩ có nên gọi điện hỏi xem có chuyện gì không.Cố Mộ Chinh giận ư?Một ngày trôi qua, Cố Mộ Chinh vẫn không trả lời.Trần Chiêu Ngọc cuống đến mức không viết nổi ba dòng luận văn, rốt cuộc sốt ruột đến mức chủ động gọi điện cho Cố Mộ Chinh."Ừm?" Cố Mộ Chinh lần này bắt máy."Xin lỗi, cậu giận à?""Gần đây tớ mệt quá, không muốn đi." Trần Chiêu Ngọc đỏ mặt, lúng túng nói dối.Cố Mộ Chinh: "Ồ?""Không giận." Giọng điệu có chút lạnh nhạt."Thế sao cậu không nhắn lại?" Trần Chiêu Ngọc không tin.Cố Mộ Chinh bật cười trầm thấp: "Cậu nói không đi, vậy tớ còn có thể nhắn gì nữa? A Ngọc, chẳng lẽ cậu mong tớ nhắn tin cho cậu lắm sao?"Trần Chiêu Ngọc cảm giác giọng điệu hắn có gì đó nguy hiểm, nhưng càng sợ hắn thật sự giận, không thèm để ý đến mình nữa."Anh trai à, cậu đừng giận mà, lần sau tớ đi nhé."Không nhịn được mà mềm giọng dỗ dành, trong lời nói còn mang theo chút nũng nịu. Từ trước đến nay cậu chưa từng gọi ai như thế, vậy mà lúc này lại vô thức muốn dỗ dành Cố Mộ Chinh.Không thầy dạy cũng hiểu.Cố Mộ Chinh hơi khựng lại, giọng cũng trầm xuống vài phần."Ừ, không giận."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro