Tôi Sẽ Không Làm Nữ Chính Trong Truyện Ngược Văn
Chương 11
2024-09-11 03:08:45
Cô ấy chịu sự ghê tởm mà đồng ý, sau đó Bạch Trăn Trăn thuận thế đưa ra một yêu cầu, muốn cô trở thành quản gia ở biệt thư riêng của anh ta, để giúp cô ấy giám sát Lục Chiêu, để xem anh ta đối với cuộc hôn nhân này mà có nảy sinh tình cảm với Trang Minh Nguyệt không.
Thấy bạch nguyệt quang làm nũng với mình mà hồn của Lục tổng đã muốn bay mất một nữa rồi, anh ta liền nhanh chóng đồng ý.
Thế là cô thuận lợi trở thành quản gia nhà Lục Chiêu.
Ngày đầu tiên đi làm, cô đã bị Trang Minh Nguyệt bắt nạt.
Cô ta ngồi trên sô pha, trước mặt có một chậu nước, ngẩng đầu cười kinh thường cô: “Lâm quản gia, tới đây, tôi lười quá không muốn tự mình làm, phiền cô giúp tôi rửa chân đi.”
“Được.” Cô cười đi lại, bưng chậu nước lên và đổ một nửa nước trong chậu từ chân cô ta xuống.
“Rửa xong rồi.”
Nước tràn ngập sàn nhà. Trang Minh Nguyệt hét lên: “Cô cố ý đúng không?”
“Cô chỉ là một quản gia thôi, tôi bảo cô rửa chân có gì sai sao?”
Có lẽ hành động của cô đã gợi lại một ký ức không mấy vui vẻ nào đó của cô ta, nên Trang Minh Nguyệt lạnh lùng mỉa mai: “Đụng đâu cũng đổ nước, đúng là một con chó tốt, đi theo ai cũng không học được cái gì, đúng là chẳng ra gì cả.”
Cô nắm chặt tay lại, nhưng rồi chợt nhìn thấy Lục Chiêu đang bước vào. Liền thả lỏng tay ra, cô cố ý nâng cao giọng: “Trăn Trăn đã làm gì sai mà cô lại chửi cô ấy là chó?!”
Quả nhiên.
Cô vừa dứt lời, Lục Chiêu lập tức tiến về phía Trang Minh Nguyệt. Nhìn vẻ mặt của Lục Chiêu thì chắc chắn anh ta định tát cô ta một cái nhưng rồi lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn…
Sàn nhà quá trơn, nên Lục Chiêu đã trượt chân và ngã sõng soài xuống đất.
Cái mặt tuấn tú của anh ta không may ngã đúng vào chậu nước rửa chân. Cô lấy điện thoại ra quay phim gửi cho Bạch Trăn Trăn, hét lên: “Trời ơi, Lục tổng quá si tình rồi, ngay cả nước rửa chân của vị hôn thê mình mà cũng chịu uống!”
Thấy bạch nguyệt quang làm nũng với mình mà hồn của Lục tổng đã muốn bay mất một nữa rồi, anh ta liền nhanh chóng đồng ý.
Thế là cô thuận lợi trở thành quản gia nhà Lục Chiêu.
Ngày đầu tiên đi làm, cô đã bị Trang Minh Nguyệt bắt nạt.
Cô ta ngồi trên sô pha, trước mặt có một chậu nước, ngẩng đầu cười kinh thường cô: “Lâm quản gia, tới đây, tôi lười quá không muốn tự mình làm, phiền cô giúp tôi rửa chân đi.”
“Được.” Cô cười đi lại, bưng chậu nước lên và đổ một nửa nước trong chậu từ chân cô ta xuống.
“Rửa xong rồi.”
Nước tràn ngập sàn nhà. Trang Minh Nguyệt hét lên: “Cô cố ý đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô chỉ là một quản gia thôi, tôi bảo cô rửa chân có gì sai sao?”
Có lẽ hành động của cô đã gợi lại một ký ức không mấy vui vẻ nào đó của cô ta, nên Trang Minh Nguyệt lạnh lùng mỉa mai: “Đụng đâu cũng đổ nước, đúng là một con chó tốt, đi theo ai cũng không học được cái gì, đúng là chẳng ra gì cả.”
Cô nắm chặt tay lại, nhưng rồi chợt nhìn thấy Lục Chiêu đang bước vào. Liền thả lỏng tay ra, cô cố ý nâng cao giọng: “Trăn Trăn đã làm gì sai mà cô lại chửi cô ấy là chó?!”
Quả nhiên.
Cô vừa dứt lời, Lục Chiêu lập tức tiến về phía Trang Minh Nguyệt. Nhìn vẻ mặt của Lục Chiêu thì chắc chắn anh ta định tát cô ta một cái nhưng rồi lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn…
Sàn nhà quá trơn, nên Lục Chiêu đã trượt chân và ngã sõng soài xuống đất.
Cái mặt tuấn tú của anh ta không may ngã đúng vào chậu nước rửa chân. Cô lấy điện thoại ra quay phim gửi cho Bạch Trăn Trăn, hét lên: “Trời ơi, Lục tổng quá si tình rồi, ngay cả nước rửa chân của vị hôn thê mình mà cũng chịu uống!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro