Tôi Sẽ Không Làm Nữ Chính Trong Truyện Ngược Văn
Chương 9
2024-09-11 03:08:45
Trang Minh Nguyệt ra vẻ đau lòng: “Em nghe nói Bạch tiểu thư mới về nước nên muốn đến đây nhìn xem.”
Nói xong, cô ta lại quay đầu nhìn Bạch Trăn Trăn bên cạnh cô: “Bạch tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn kết bạn với cô.”
Bạch Trăn Trăn nhìn xuống bộ quần áo đẹp đễ của mình cúi đầu, hừ lạnh nói:
“Được nha, tôi thích kết giao nhiều bạn bè, nhưng cô có thân phận gì, lúc trước bạn của tôi là mẹ kế? Hay là vị hôn thê của Lục tiên sinh?”
Trang Minh Nguyệt cắn môi, mỉm cười nói: “Đương nhiên là vị hôn thê của A Chiêu.”
“À.”
Bạch Trăn Trăn thờ ơ trả lời, hiển nhiên là không kiên nhẫn nói chuyện với cô ta.
Nhưng Trang Minh Nguyệt lại không thuận theo mà bám riết không buông, khi phục vụ sinh bưng nước đi qua thì bị cô ta ngăn lại, cô ta tự rót ly trà nóng và đưa nó cho Bạch Trăn Trăn:
“Bạch tiểu thư uống thử trà ở đây… A!”
Khi Bạch Trăn Trăn nhận lấy ly trà thì Trang Minh Nguyệt buông tay ra, ly trà nóng đổ hết lên người cô ta.
Trang Minh Nguyệt ngã xuống sàn, trên đùi cô ta đỏ một mảnh, hai mắt đẫm lệ mông lung ngước nhìn lên:
“Bạch tiểu thư, tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, là cho rằng tôi đã cướp mất A Chiêu của cô nhưng cô cũng không cần khó tôi trước mặt nhiều người như vậy chứ?”
Mọi người xung quanh nghị luận sôi nổi.
.
Cô nhíu mày muốn mở miệng nói thì bị Bạch Trăn Trăn ngăn lại.
Cô ấy mỉm cười đứng lên, thuận tay cầm lấy một ly trà khác và đi lên, cô ấy đổ từ trên đầu Trang Minh Nguyệt xuống.
“Trang tiểu thư, thủ đoạn này của cô quá cũ rồi, Bạch Trăn Trăn tôi cũng không thích chơi mấy cái trò trà xanh, chỉ đổ một ly trà nóng lên người cô mà thôi, tôi lớn chừng này chỉ biết nói thật làm thật mà thôi.”
Nói xong, cô ấy đặt ly trà lại chỗ cũ và trở về chỗ ngồi, cũng không thèm liếc nhìn tới Trang Minh Nguyệt bị đổ lá trà đầy đầu, cả người chật vật.
“Lục tổng, anh dẫn vị hôn thê của mình đi thay quần áo đi, quần áo không đàng hoàng như thế thì không ổn.”
Lục Chiêu không nói chuyện.
Môi mỏng mím chặt, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Anh ta xoay người rời khỏi hội đấu giá, mà Trang Minh Nguyệt thì bị trợ lý Lục Chiêu kéo đi.
Trận giao phong đầu tiên, Trang Minh Nguyệt toàn bại.
Bạch Trăn Trăn chớp chớp mắt nhìn cô,
“Cô nhìn xem, đối với tra nam này, dù tôi làm đất làm trời thì với hào quang bạch nguyệt quang này, anh ta cũng không làm gì.”
Cô giơ ngón tay cái lên, chân thành nói: “Trâu bò.”
Nói xong, cô ta lại quay đầu nhìn Bạch Trăn Trăn bên cạnh cô: “Bạch tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn kết bạn với cô.”
Bạch Trăn Trăn nhìn xuống bộ quần áo đẹp đễ của mình cúi đầu, hừ lạnh nói:
“Được nha, tôi thích kết giao nhiều bạn bè, nhưng cô có thân phận gì, lúc trước bạn của tôi là mẹ kế? Hay là vị hôn thê của Lục tiên sinh?”
Trang Minh Nguyệt cắn môi, mỉm cười nói: “Đương nhiên là vị hôn thê của A Chiêu.”
“À.”
Bạch Trăn Trăn thờ ơ trả lời, hiển nhiên là không kiên nhẫn nói chuyện với cô ta.
Nhưng Trang Minh Nguyệt lại không thuận theo mà bám riết không buông, khi phục vụ sinh bưng nước đi qua thì bị cô ta ngăn lại, cô ta tự rót ly trà nóng và đưa nó cho Bạch Trăn Trăn:
“Bạch tiểu thư uống thử trà ở đây… A!”
Khi Bạch Trăn Trăn nhận lấy ly trà thì Trang Minh Nguyệt buông tay ra, ly trà nóng đổ hết lên người cô ta.
Trang Minh Nguyệt ngã xuống sàn, trên đùi cô ta đỏ một mảnh, hai mắt đẫm lệ mông lung ngước nhìn lên:
“Bạch tiểu thư, tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, là cho rằng tôi đã cướp mất A Chiêu của cô nhưng cô cũng không cần khó tôi trước mặt nhiều người như vậy chứ?”
Mọi người xung quanh nghị luận sôi nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
Cô nhíu mày muốn mở miệng nói thì bị Bạch Trăn Trăn ngăn lại.
Cô ấy mỉm cười đứng lên, thuận tay cầm lấy một ly trà khác và đi lên, cô ấy đổ từ trên đầu Trang Minh Nguyệt xuống.
“Trang tiểu thư, thủ đoạn này của cô quá cũ rồi, Bạch Trăn Trăn tôi cũng không thích chơi mấy cái trò trà xanh, chỉ đổ một ly trà nóng lên người cô mà thôi, tôi lớn chừng này chỉ biết nói thật làm thật mà thôi.”
Nói xong, cô ấy đặt ly trà lại chỗ cũ và trở về chỗ ngồi, cũng không thèm liếc nhìn tới Trang Minh Nguyệt bị đổ lá trà đầy đầu, cả người chật vật.
“Lục tổng, anh dẫn vị hôn thê của mình đi thay quần áo đi, quần áo không đàng hoàng như thế thì không ổn.”
Lục Chiêu không nói chuyện.
Môi mỏng mím chặt, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Anh ta xoay người rời khỏi hội đấu giá, mà Trang Minh Nguyệt thì bị trợ lý Lục Chiêu kéo đi.
Trận giao phong đầu tiên, Trang Minh Nguyệt toàn bại.
Bạch Trăn Trăn chớp chớp mắt nhìn cô,
“Cô nhìn xem, đối với tra nam này, dù tôi làm đất làm trời thì với hào quang bạch nguyệt quang này, anh ta cũng không làm gì.”
Cô giơ ngón tay cái lên, chân thành nói: “Trâu bò.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro