Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi
Mém tông xe : Đứa nhỏ?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-15 14:52:31
Thịnh Nhan Tuyền lại nào biết hắn nghĩ gì. Cô nhìn dòng xe tấp nập trước mặt mà vô thức thở phào nhẹ nhỏm vừa kiên quyết lắc đầu: "Không thể."
Bảy năm đã là quá đủ. Có lẽ tựa như Phạm Hữu Minh đã nghĩ, cô chẳng có mấy tình cảm với hắn. Thịnh Nhan Tuyền tự mình nghĩ rồi tự mình cười mỉa mai.
Phạm Hữu Minh lại không lý giải được vẻ mặt của cô. Là bởi vì hắn chỉ nhìn được một nửa sườn mặt do góc độ không đúng hay bởi vì trên mặt cô vốn chẳng có biểu tình gì đáng nói? Nhưng dù thế nào thì kể từ lúc Thịnh Nhan Tuyền đưa ra lời đề nghị ly hôn kia hắn liền bỗng chốc cảm thấy bản thân vốn chẳng hiểu gì về cô cả. Hắn không nắm được cô trong tay, cho nên bây giờ cô rời khỏi hắn hắn mới không thể làm gì ngoài thuận theo?
Thịnh Nhan Tuyền nếu biết hắn nghĩ như vậy thì cô nhất định sẽ cười vào mặt hắn. Hắn thuận theo? Là thuận theo mẹ của hắn thì có!
Dù sao bà ta vốn đã không ưa người con dâu chẳng thể sinh được cháu nội cho bà ta này từ lâu rồi.
Nhưng họ ly hôn với nhau rồi cô mới nhận ra giữa họ vốn đã có nhiều vấn đề đến vậy. Có điều, bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
"Để anh đưa em về."
Phạm Hữu Minh lại giống như vẫn còn muốn cố gắng vớt vát mặc dù cô chẳng hiểu. Rõ ràng lúc họ làm thủ tục ly hôn hắn rất phối hợp kia mà.
Thịnh Nhan Tuyền không hiểu, cũng không muốn nghĩ, đối với lời đề nghị của hắn cô chỉ lắc đầu. Sau đó cô nhanh chóng bắt được một chiếc taxi rồi ngồi lên, dứt khoát chạy đi dưới ánh mắt không cam lòng của Phạm Hữu Minh.
Thời điểm ngồi trên xe, cô vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn cưới cô quên chưa tháo ra trên ngón áp út bên tay trái. Cô bỗng nhiên ngộ ra tại sao thái độ hôm nay của Phạm Hữu Minh lại kỳ quái như thế. Rõ ràng mấy hôm trước anh ta còn rất dứt khoát. Có khi nào trải qua một đoạn thời gian lắng đọng, lại thấy cô chưa tháo nhẫn thì cho rằng cô còn chưa dứt tình với hắn sao? Nhưng hiện tại ván đã đóng thuyền rồi, hắn sẽ thôi không mơ mộng viễn vong nữa chứ?
Cô cười cười vừa không chút do dự đưa tay tháo chiếc nhẫn ra, nhét vào giỏ xách.
Thật ra cô muốn ném nó luôn cơ, nhưng mà đang ở giữa đường, ném bậy bạ ảnh hưởng người khác lại không tốt. Dù sao nó cũng chỉ là một chiếc nhẫn bạc chẳng đáng tiền, cô có gì mà phải luyến tiếc. Ngẫm lại đồ cưới, đến cả nhẫn cưới bằng vàng của cô đều để Phạm Hữu Minh đem đi cầm cố hòng đầu tư cho công việc của anh ta trước đó, cô không khỏi cảm thấy may mắn... May mà lúc đó cô đã bảo anh ta ký giấy điểm tên, chứng minh rằng chỗ tài sản kia là cô cho hắn mượn mà không phải cho hắn thì hôm nay cô xem như tiền mất tật mang rồi.
Cô vừa cười mỉa mai vừa ngẩng đầu lên, theo thói quen mà nhìn đường mỗi khi ngồi xe. Kết quả lại để cô nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Cô trợn to mắt hét lớn: "Dừng! Bác tài! Dừng xe!"
Két!
Theo tiếng thét của cô, bánh xe theo cái thắng xe bất ngờ của bác tài mà bất giác ma sát với lòng đường khiến nó phát ra một hồi âm thanh chói tai vô cùng. Nhưng rốt cuộc nó vẫn là thuận lợi ngừng lại phía trước người đứa nhỏ chừng hai ba tuổi không hiểu vì sao lại ngồi trên đường giữa lúc xe cộ tấp nập thế này. Đứa nhỏ cũng bị âm thanh chói tai kia dọa cho giật mình ngồi bệt ra đường, ngơ ngác nhìn xe của họ đến quên cả khóc.
Hoặc có lẽ nó cũng không biết bản thân vừa trải qua chuyện gì.
"Cái quỷ gì thế này!?"
Tiếng tài xế mắng chửi chui vào tai Thịnh Nhan Tuyền nhưng cô đã chẳng có thời gian quan tâm nữa.
Cô vội vàng móc ra năm mươi nghìn đưa cho ông rồi mở cửa chạy xuống xe. Cái gì cô cũng chẳng kịp hỏi han liền bế đứa nhỏ lên đi vào làn đường dành cho người đi bộ. Cũng tại khu cô vừa đi qua đặc biệt vắng người qua lại nên chẳng ai nhìn thấy một đứa nhỏ... Nhỏ như vậy lang thang trên đường. Nhưng nó lại từ nơi nào ra?
Thịnh Nhan Tuyền không biết, tim cô lúc này vẫn còn đập điên cuồng. Đợi lên tới vỉa hè rồi cô cũng không khỏi nhũn ra mà ngồi bệt xuống mái hiên của một nhà bên đường.
Đứa nhỏ kia sau một thoáng giật mình thì bây giờ cũng không khóc không nháo mà chỉ giương mắt đăm đăm nhìn cô. Có vẻ nó thật sự không biết mình vừa đi một vòng quỷ môn quan. Nhìn kỹ lại thì nếu không tính vạt áo cùng phần mông bị bẩn do ngã ngồi xuống dưới đường lúc nãy thì nó trông vô cùng tươm tất. Là một đứa bé gia cảnh không tồi đi.
Nhưng vì cái lý gì mà nó lại ở đây? Một mình?? Còn lang thang trên đường xe chạy???
Thịnh Nhan Tuyền hòa hoãn một hồi rồi mới có sức mà hỏi han đứa nhỏ đang an tĩnh nhìn cô kia: "Đứa nhỏ, sao con lại chạy ra đường?"
Cô vừa hỏi xong đã thấy nó cúi đầu nhìn gì đó trên tay. Bàn tay nhỏ nhắn múp rụp không che giấu được bao nhiêu, nó lại dùng hai tay cầm nên cô nhanh chóng thấy được, trên tay nó là một chiếc nhẫn bạc. Nếu không nhìn viên đá đang phát ra ánh sáng trắng bên trên thì nó cũng rẻ tiền như cái chiếc đang nằm trong túi xách của cô vậy đó. Là thứ Phạm Hữu Minh mua để thay thế cho nhẫn cưới của họ, thật hề hước.
"Con nhặt cái này sao?"
Cô lại hỏi. Âm thanh mềm nhẹ kia có vẻ đã khiến đứa nhỏ thả lỏng ra mà nói nhiều với cô một chút sau khi gật đầu: "Của mẹ, con làm rơi."
Nó nói năng kiệm lời nhưng vẫn đủ cho cô hiểu.
"Là mẹ con cho con hay..."
Nhưng cô nói đến đây thì không nói được nữa vì cái mím môi khổ sở của đứa nhỏ. Thôi vậy, cũng không phải là chuyện của cô đi. Cho nên cô liền đổi câu hỏi: "Sao con lại một mình lang thang trên đường? Cha mẹ con đâu?"
Lần này đứa nhỏ còn càng cúi đầu sâu hơn. Biểu tình làm sai nhưng vẫn quật cường khiến cô nhất thời không biết nên nói sao nữa.
Rốt cuộc giằng co như vậy mãi giữa cái nắng nóng chát chúa nơi Sài thành, Thịnh Nhan Tuyền cũng thấy choáng váng. Nhìn đứa nhỏ như vậy, cô khó hiểu cảm thấy thân thiết cho nên không có chút nào mất kiên nhẫn. Mà không, xưa nay cô chưa từng mất kiên nhẫn với bất cứ đứa trẻ nào, miễn là chúng ngoan ngoãn. Đứa bé này chỉ là tính tình cứng một chút thôi chứ nó không hề bị dạy hư như rất nhiều đứa trẻ khác. Cô không nhớ được lúc nhỏ mình như thế nào, nhưng chắc cũng quật cường ngang ngửa nó thôi.
"Con không nói cũng được, nhưng mà con phải nói cho cô biết người nhà con ở nơi nào để cô đưa con về."
Thấy đứa trẻ lại muốn kháng cự, cô hơi nghiêm giọng nhưng vẫn đủ mềm nhẹ dỗ dành: "Con có nghĩ tới họ sẽ lo lắng thế nào khi không tìm thấy con không?"
"Con..."
Đứa nhỏ hơi mếu máo. Cô trông mà xót, giọng lại nhẹ hơn: "Không sao đâu, chỉ cần con về là được. Có chuyện gì cũng có thể từ từ nói mà, đúng không."
"Con lang thang bên ngoài như vậy lỡ bị người ta bắt cóc, con sẽ không gặp được cha mẹ của mình nữa đâu."
Đứa nhỏ vừa nghe cô nói liền càng bối rối.
Tuy không muốn dọa nó đâu nhưng ít nhiều gì rốt cuộc cô cũng đã nói thông đứa trẻ này. Sau khi nó đấu tranh một hồi đến đỏ cả mát, cuối cùng nó cũng giương mắt nhìn cô tỏ vẻ: "Con muốn về..."
Bảy năm đã là quá đủ. Có lẽ tựa như Phạm Hữu Minh đã nghĩ, cô chẳng có mấy tình cảm với hắn. Thịnh Nhan Tuyền tự mình nghĩ rồi tự mình cười mỉa mai.
Phạm Hữu Minh lại không lý giải được vẻ mặt của cô. Là bởi vì hắn chỉ nhìn được một nửa sườn mặt do góc độ không đúng hay bởi vì trên mặt cô vốn chẳng có biểu tình gì đáng nói? Nhưng dù thế nào thì kể từ lúc Thịnh Nhan Tuyền đưa ra lời đề nghị ly hôn kia hắn liền bỗng chốc cảm thấy bản thân vốn chẳng hiểu gì về cô cả. Hắn không nắm được cô trong tay, cho nên bây giờ cô rời khỏi hắn hắn mới không thể làm gì ngoài thuận theo?
Thịnh Nhan Tuyền nếu biết hắn nghĩ như vậy thì cô nhất định sẽ cười vào mặt hắn. Hắn thuận theo? Là thuận theo mẹ của hắn thì có!
Dù sao bà ta vốn đã không ưa người con dâu chẳng thể sinh được cháu nội cho bà ta này từ lâu rồi.
Nhưng họ ly hôn với nhau rồi cô mới nhận ra giữa họ vốn đã có nhiều vấn đề đến vậy. Có điều, bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
"Để anh đưa em về."
Phạm Hữu Minh lại giống như vẫn còn muốn cố gắng vớt vát mặc dù cô chẳng hiểu. Rõ ràng lúc họ làm thủ tục ly hôn hắn rất phối hợp kia mà.
Thịnh Nhan Tuyền không hiểu, cũng không muốn nghĩ, đối với lời đề nghị của hắn cô chỉ lắc đầu. Sau đó cô nhanh chóng bắt được một chiếc taxi rồi ngồi lên, dứt khoát chạy đi dưới ánh mắt không cam lòng của Phạm Hữu Minh.
Thời điểm ngồi trên xe, cô vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn cưới cô quên chưa tháo ra trên ngón áp út bên tay trái. Cô bỗng nhiên ngộ ra tại sao thái độ hôm nay của Phạm Hữu Minh lại kỳ quái như thế. Rõ ràng mấy hôm trước anh ta còn rất dứt khoát. Có khi nào trải qua một đoạn thời gian lắng đọng, lại thấy cô chưa tháo nhẫn thì cho rằng cô còn chưa dứt tình với hắn sao? Nhưng hiện tại ván đã đóng thuyền rồi, hắn sẽ thôi không mơ mộng viễn vong nữa chứ?
Cô cười cười vừa không chút do dự đưa tay tháo chiếc nhẫn ra, nhét vào giỏ xách.
Thật ra cô muốn ném nó luôn cơ, nhưng mà đang ở giữa đường, ném bậy bạ ảnh hưởng người khác lại không tốt. Dù sao nó cũng chỉ là một chiếc nhẫn bạc chẳng đáng tiền, cô có gì mà phải luyến tiếc. Ngẫm lại đồ cưới, đến cả nhẫn cưới bằng vàng của cô đều để Phạm Hữu Minh đem đi cầm cố hòng đầu tư cho công việc của anh ta trước đó, cô không khỏi cảm thấy may mắn... May mà lúc đó cô đã bảo anh ta ký giấy điểm tên, chứng minh rằng chỗ tài sản kia là cô cho hắn mượn mà không phải cho hắn thì hôm nay cô xem như tiền mất tật mang rồi.
Cô vừa cười mỉa mai vừa ngẩng đầu lên, theo thói quen mà nhìn đường mỗi khi ngồi xe. Kết quả lại để cô nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Cô trợn to mắt hét lớn: "Dừng! Bác tài! Dừng xe!"
Két!
Theo tiếng thét của cô, bánh xe theo cái thắng xe bất ngờ của bác tài mà bất giác ma sát với lòng đường khiến nó phát ra một hồi âm thanh chói tai vô cùng. Nhưng rốt cuộc nó vẫn là thuận lợi ngừng lại phía trước người đứa nhỏ chừng hai ba tuổi không hiểu vì sao lại ngồi trên đường giữa lúc xe cộ tấp nập thế này. Đứa nhỏ cũng bị âm thanh chói tai kia dọa cho giật mình ngồi bệt ra đường, ngơ ngác nhìn xe của họ đến quên cả khóc.
Hoặc có lẽ nó cũng không biết bản thân vừa trải qua chuyện gì.
"Cái quỷ gì thế này!?"
Tiếng tài xế mắng chửi chui vào tai Thịnh Nhan Tuyền nhưng cô đã chẳng có thời gian quan tâm nữa.
Cô vội vàng móc ra năm mươi nghìn đưa cho ông rồi mở cửa chạy xuống xe. Cái gì cô cũng chẳng kịp hỏi han liền bế đứa nhỏ lên đi vào làn đường dành cho người đi bộ. Cũng tại khu cô vừa đi qua đặc biệt vắng người qua lại nên chẳng ai nhìn thấy một đứa nhỏ... Nhỏ như vậy lang thang trên đường. Nhưng nó lại từ nơi nào ra?
Thịnh Nhan Tuyền không biết, tim cô lúc này vẫn còn đập điên cuồng. Đợi lên tới vỉa hè rồi cô cũng không khỏi nhũn ra mà ngồi bệt xuống mái hiên của một nhà bên đường.
Đứa nhỏ kia sau một thoáng giật mình thì bây giờ cũng không khóc không nháo mà chỉ giương mắt đăm đăm nhìn cô. Có vẻ nó thật sự không biết mình vừa đi một vòng quỷ môn quan. Nhìn kỹ lại thì nếu không tính vạt áo cùng phần mông bị bẩn do ngã ngồi xuống dưới đường lúc nãy thì nó trông vô cùng tươm tất. Là một đứa bé gia cảnh không tồi đi.
Nhưng vì cái lý gì mà nó lại ở đây? Một mình?? Còn lang thang trên đường xe chạy???
Thịnh Nhan Tuyền hòa hoãn một hồi rồi mới có sức mà hỏi han đứa nhỏ đang an tĩnh nhìn cô kia: "Đứa nhỏ, sao con lại chạy ra đường?"
Cô vừa hỏi xong đã thấy nó cúi đầu nhìn gì đó trên tay. Bàn tay nhỏ nhắn múp rụp không che giấu được bao nhiêu, nó lại dùng hai tay cầm nên cô nhanh chóng thấy được, trên tay nó là một chiếc nhẫn bạc. Nếu không nhìn viên đá đang phát ra ánh sáng trắng bên trên thì nó cũng rẻ tiền như cái chiếc đang nằm trong túi xách của cô vậy đó. Là thứ Phạm Hữu Minh mua để thay thế cho nhẫn cưới của họ, thật hề hước.
"Con nhặt cái này sao?"
Cô lại hỏi. Âm thanh mềm nhẹ kia có vẻ đã khiến đứa nhỏ thả lỏng ra mà nói nhiều với cô một chút sau khi gật đầu: "Của mẹ, con làm rơi."
Nó nói năng kiệm lời nhưng vẫn đủ cho cô hiểu.
"Là mẹ con cho con hay..."
Nhưng cô nói đến đây thì không nói được nữa vì cái mím môi khổ sở của đứa nhỏ. Thôi vậy, cũng không phải là chuyện của cô đi. Cho nên cô liền đổi câu hỏi: "Sao con lại một mình lang thang trên đường? Cha mẹ con đâu?"
Lần này đứa nhỏ còn càng cúi đầu sâu hơn. Biểu tình làm sai nhưng vẫn quật cường khiến cô nhất thời không biết nên nói sao nữa.
Rốt cuộc giằng co như vậy mãi giữa cái nắng nóng chát chúa nơi Sài thành, Thịnh Nhan Tuyền cũng thấy choáng váng. Nhìn đứa nhỏ như vậy, cô khó hiểu cảm thấy thân thiết cho nên không có chút nào mất kiên nhẫn. Mà không, xưa nay cô chưa từng mất kiên nhẫn với bất cứ đứa trẻ nào, miễn là chúng ngoan ngoãn. Đứa bé này chỉ là tính tình cứng một chút thôi chứ nó không hề bị dạy hư như rất nhiều đứa trẻ khác. Cô không nhớ được lúc nhỏ mình như thế nào, nhưng chắc cũng quật cường ngang ngửa nó thôi.
"Con không nói cũng được, nhưng mà con phải nói cho cô biết người nhà con ở nơi nào để cô đưa con về."
Thấy đứa trẻ lại muốn kháng cự, cô hơi nghiêm giọng nhưng vẫn đủ mềm nhẹ dỗ dành: "Con có nghĩ tới họ sẽ lo lắng thế nào khi không tìm thấy con không?"
"Con..."
Đứa nhỏ hơi mếu máo. Cô trông mà xót, giọng lại nhẹ hơn: "Không sao đâu, chỉ cần con về là được. Có chuyện gì cũng có thể từ từ nói mà, đúng không."
"Con lang thang bên ngoài như vậy lỡ bị người ta bắt cóc, con sẽ không gặp được cha mẹ của mình nữa đâu."
Đứa nhỏ vừa nghe cô nói liền càng bối rối.
Tuy không muốn dọa nó đâu nhưng ít nhiều gì rốt cuộc cô cũng đã nói thông đứa trẻ này. Sau khi nó đấu tranh một hồi đến đỏ cả mát, cuối cùng nó cũng giương mắt nhìn cô tỏ vẻ: "Con muốn về..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro