Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi
Nếu nó vẫn thích em thì sao?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-15 14:52:31
Nói ra không sợ người ta chê cười, mặc dù hắn đã có một đời vợ nhưng chưa từng cùng người vợ trước cùng chung chăn gối qua.
Bởi vì vợ trước của từ nhỏ thân đã mang bệnh tim bẩm sinh, cho dù sau này nhờ vào y học kéo dài tuổi thọ của cô ra thì cô cũng chỉ sống được đến năm hai mươi lăm tuổi theo lời của bác sĩ. Những năm còn sống đó đa phần thời gian cô đều ở trong bệnh viện mà trải qua, hơi kích động một chút cũng không tốt chứ nói chi là loại vận động kịch liệt như lăn giường. Cái đứa con kia của hắn là sử dụng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm, dưới sự kịch liệt đòi hỏi của vợ trước mà mạo hiểm sinh nó ra. Kết quả không cần phải nói, vừa sinh nó xong thì vợ hắn liền mất.
Khương Tình đối với người vợ này bởi vì gắn bó từ nhỏ nên tình cảm không thể nói là nhạt, có điều tình cảm đó chỉ như đối với em gái. Vì một tâm nguyện của cô mà cưới cô, hắn quả thật là phí hoài cả tuổi xuân. Trước là vì tâm tính, còn bị nền giáo dục ảnh hưởng, sau lại vì cô mà giữ thân như ngọc, sau khi vợ trước chết hắn cũng không vì giải tỏa bản năng đàn ông mà tầm hoa vấn liễu, hắn quả thật có thể nói là cấm dục ba mươi bảy năm, trong còn hơn cả nước cất tinh khiết.
Đối với Thịnh Nhan Tuyền đã từng có chồng, hắn tự nhận hắn thật sạch sẽ. Tuy rằng hắn không để ý chuyện này, cũng không nghĩ so đo tính toán, nhưng cô kháng cự như vậy hắn vẫn có chút không vui. Mặc dù hắn biết cô đều thắc mắc đúng.
"Em có thể thử suy nghĩ trước."
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Nghe thật bao dung biết bao nhỉ.
Thịnh Nhan Tuyền thật sự là bất lực đến cười.
Cô cảm thấy cứ như thế này cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Cứ xem như cô chấp nhận tất cả là sự thật đi, vậy cứ trực tiếp vào đề cho dễ nói chuyện. Thế là cô nói: "Thầy nói con thầy thích em, căn cứ đâu?"
Không phải mục đích của thầy là đứa bé kia sao? Được thôi, cứ lấy nó làm mục tiêu quyết định chuyện này.
Khương Tình nghe cô hỏi thì có hơi bất ngờ.
Đương nhiên, sự bất ngờ này là đến từ sự chuyển biến của cô rồi. Còn về đứa con, ngẫm đến mấy hôm trước hắn hỏi thăm nó về cô, đối với việc nó không bài xích cô thì đã là một nguyên nhân khiến hắn đưa ra quyết định hôm nay rồi. Đừng nhìn có vẻ hờ hợt như vậy mà lầm. Đứa con này của hắn trừ ông bà nội ngoại chú dì trong nhà ra nó không còn thích tiếp xúc với ai nữa. Mặc dù hắn biết trong này có một phần nguyên nhân đến từ việc nó bị ông bà ngoại tiêm nhiễm vào đầu một vài thứ không tốt đẹp gì, khiến cho nó bất giác né tránh sự gần gũi của bất kỳ người phụ nữ nào đến gần hắn thì nó cũng thành lý do quan trọng nhất.
Bởi vì nếu dùng cách nói này thì tại sao nó lại không bài xích Thịnh Nhan Tuyền? Còn không phải nói nó thích cô sao?
Nhưng Thịnh Nhan Tuyền không có đợi cho hắn trả lời đã không ngừng đưa ra dẫn chứng vô cùng thuyết phục.
"Cứ cho như nó thích em đi, nhưng thầy có biết hôm đó khi em gặp nó là tình cảnh gì không?"
Cái này thì Khương Tình không biết thật, bởi vì đứa con kia không chịu nói.
Thịnh Nhan Tuyền nhìn mặt hắn thì hiểu. Cô liền cười cười, ý cười chẳng đến đáy mắt: "Nó là vì một chiếc nhẫn mà chạy xuống lòng đường để nhặt. Nếu không phải em nhìn thấy thì xe của em đã tông vào người nó rồi cũng nên."
Khương Tình im lặng. Nhưng cô vẫn nói tiếp: "Lúc em hỏi nó thì nó bảo nhẫn là của mẹ."
"Cho dù nó có thích em thì đối với nó mẹ vẫn là người quan trọng nhất. Nếu nó biết thầy tìm một người không phải mẹ về làm mẹ nó, liệu nó còn thích em nữa không?"
Không khí bỗng nhiên im ắng lại.
Thịnh Nhan Tuyền nói xong cũng bất giác cảm thấy miệng đắng lưỡi khô mà nghĩ đi tìm nước uống mặc dù cô chẳng nói bao nhiêu lời. Kết quả giờ nước cũng không có mà uống, có cũng chỉ là nước đá tan ra.
"..."
Cô câm nín, lại mệt mỏi buông ly xuống.
Ai ngờ trước mặt lại có một cái ly được đẩy tới. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ kịp nhìn thấy cái tay đối phương rút về. Cô lại theo đó nhìn đến khuôn mặt người đàn ông, biểu tình cực kỳ ngốc nghếch. Sau đó cô nhìn thấy đối phương không tiếng động cười một cái, ý cười nhiễm lên đuôi mắt rồi nói: "Uống đi, tôi còn chưa có chạm vô."
Thịnh Nhan Tuyền lại cúi đầu nhìn ly nước chanh mật ong trước mặt, nó quả thật là chưa được đụng qua. Người đàn ông này nãy giờ chỉ uống nước trà.
Nếu vậy thì cô không khách sáo nữa, bởi vì cô thật sự thấy khát.
Cô biết này chỉ là một biểu hiện của việc tâm lý bị ảnh hưởng quá lớn làm rối loạn cơ chế của cơ thể mà thôi. Giống như người lúc căng thẳng cũng sẽ vô thức làm gì đó, còn cô sẽ uống nước vậy.
Nhưng vì sao cô lại căng thẳng?
Vì thầy của cô, người nhiều năm không thấy, vừa gặp lại đã đề nghị cùng cô kết hôn à?
Có lẽ đi.
Chẳng lẽ như vậy chưa đủ kinh hãi thế tục ư?
Làm sao cô nghĩ cho ra bản thân vừa mới ly hôn đã...
Bỗng chốc trong đầu cô nổi lên một ý nghĩ hoang đường, tựa như là có một bàn tay đang thao túng cuộc đời cô, cho dù cô đi trên con đường nào, kết quả cũng sẽ quay lại cái đích đã được định sẵn đó. Cô ly hôn là vì chuẩn bị đón nhận một cuộc hôn nhân mới...
No nò. Đừng có đùa chứ.
Nhưng cô lại không nhịn được mà vô thức run rẩy.
Rốt cuộc thì cái chuyện cô mơ thấy một tương lai đặc biệt vô lý, lại có rất nhiều thông tin trùng nhau như vậy đã phần nào khiến cho cô càng thêm lùng bùng, không biết đâu mà lần.
Khương Tình lại không biết nội tâm đang cuồng loạn của cô. Hắn còn đang nghiêm túc suy nghĩ những gì cô nói.
Thật sự mà nói thì, cô nói không hề là vô lý.
Ít nhất sự hiểu biết của hắn về đứa con kia cũng như những chuyện ông bà ngoại của nó âm thầm làm hắn vẫn là có đủ. Ông bà ngoại của nó vì một nguyên nhân nào đó mà luôn không ưng hắn tìm mẹ kế cho nó. Chuyện này có lẽ hắn đã đoán được một hai rồi, nhưng đối với vấn đề này hắn chỉ cười khinh thường rồi thôi. Đối với việc đến lúc này hắn vẫn chưa có vợ lại không phải vì bất cứ ai phá rối mà có, hắn tự mình hiểu rõ ràng tiền căn hậu quả của việc này.
Nhưng mà...
"Nếu nó vẫn thích em thì sao?"
Khương Tình điềm tĩnh gần như không có biểu cảm nhìn người con gái trước mặt hỏi.
Thịnh Nhan Tuyền đang lùng bùng với những suy nghĩ quá mức hoang đường mém chút thì bị lời này của thầy ấy làm cho sặc. Cô bịt miệng đỏ bừng mặt một hồi mới xem như ổn đình mà "hả" một tiếng. Điệu bộ cực kỳ ngây ngốc.
Nhưng Khương Tình cũng không trách cô. Bởi vì hắn cảm thấy sự đặc sắc trên biểu cảm của cô rất thú vị. Cho nên hắn nhắc lại rõ ràng hơn: "Nếu như nó biết tôi tìm em làm mẹ kế cho nó mà nó vẫn đồng ý thì sao? Như vậy em sẽ không lắm nghi vấn như thế mà đồng ý với tôi rồi?"
"..."
Cái quỷ gì đây vậy nè trời.
Thịnh Nhan Tuyền trong lòng gào thét, ngoài mặt lại một lời khó nói hết trân trối nhìn người đàn ông. Bản thân cô cảm thấy câu nói này một chút cũng không hề đơn giản để trả lời, mặc dù cô có quyền lựa chọn mặc kệ tất cả, nhưng cố tình cô lại như bị dắt mũi nắm đi mà đắn đo xem phải trả lời thế nào mới không để mình tự nhảy vào hố lửa. Và kết quả cuối cùng vẫn là cô tự đào hố chôn mình mà đồng ý với thầy ấy rồi.
Ủa?
Cô đồng ý cái gì vậy?
Bởi vì vợ trước của từ nhỏ thân đã mang bệnh tim bẩm sinh, cho dù sau này nhờ vào y học kéo dài tuổi thọ của cô ra thì cô cũng chỉ sống được đến năm hai mươi lăm tuổi theo lời của bác sĩ. Những năm còn sống đó đa phần thời gian cô đều ở trong bệnh viện mà trải qua, hơi kích động một chút cũng không tốt chứ nói chi là loại vận động kịch liệt như lăn giường. Cái đứa con kia của hắn là sử dụng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm, dưới sự kịch liệt đòi hỏi của vợ trước mà mạo hiểm sinh nó ra. Kết quả không cần phải nói, vừa sinh nó xong thì vợ hắn liền mất.
Khương Tình đối với người vợ này bởi vì gắn bó từ nhỏ nên tình cảm không thể nói là nhạt, có điều tình cảm đó chỉ như đối với em gái. Vì một tâm nguyện của cô mà cưới cô, hắn quả thật là phí hoài cả tuổi xuân. Trước là vì tâm tính, còn bị nền giáo dục ảnh hưởng, sau lại vì cô mà giữ thân như ngọc, sau khi vợ trước chết hắn cũng không vì giải tỏa bản năng đàn ông mà tầm hoa vấn liễu, hắn quả thật có thể nói là cấm dục ba mươi bảy năm, trong còn hơn cả nước cất tinh khiết.
Đối với Thịnh Nhan Tuyền đã từng có chồng, hắn tự nhận hắn thật sạch sẽ. Tuy rằng hắn không để ý chuyện này, cũng không nghĩ so đo tính toán, nhưng cô kháng cự như vậy hắn vẫn có chút không vui. Mặc dù hắn biết cô đều thắc mắc đúng.
"Em có thể thử suy nghĩ trước."
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Nghe thật bao dung biết bao nhỉ.
Thịnh Nhan Tuyền thật sự là bất lực đến cười.
Cô cảm thấy cứ như thế này cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Cứ xem như cô chấp nhận tất cả là sự thật đi, vậy cứ trực tiếp vào đề cho dễ nói chuyện. Thế là cô nói: "Thầy nói con thầy thích em, căn cứ đâu?"
Không phải mục đích của thầy là đứa bé kia sao? Được thôi, cứ lấy nó làm mục tiêu quyết định chuyện này.
Khương Tình nghe cô hỏi thì có hơi bất ngờ.
Đương nhiên, sự bất ngờ này là đến từ sự chuyển biến của cô rồi. Còn về đứa con, ngẫm đến mấy hôm trước hắn hỏi thăm nó về cô, đối với việc nó không bài xích cô thì đã là một nguyên nhân khiến hắn đưa ra quyết định hôm nay rồi. Đừng nhìn có vẻ hờ hợt như vậy mà lầm. Đứa con này của hắn trừ ông bà nội ngoại chú dì trong nhà ra nó không còn thích tiếp xúc với ai nữa. Mặc dù hắn biết trong này có một phần nguyên nhân đến từ việc nó bị ông bà ngoại tiêm nhiễm vào đầu một vài thứ không tốt đẹp gì, khiến cho nó bất giác né tránh sự gần gũi của bất kỳ người phụ nữ nào đến gần hắn thì nó cũng thành lý do quan trọng nhất.
Bởi vì nếu dùng cách nói này thì tại sao nó lại không bài xích Thịnh Nhan Tuyền? Còn không phải nói nó thích cô sao?
Nhưng Thịnh Nhan Tuyền không có đợi cho hắn trả lời đã không ngừng đưa ra dẫn chứng vô cùng thuyết phục.
"Cứ cho như nó thích em đi, nhưng thầy có biết hôm đó khi em gặp nó là tình cảnh gì không?"
Cái này thì Khương Tình không biết thật, bởi vì đứa con kia không chịu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Nhan Tuyền nhìn mặt hắn thì hiểu. Cô liền cười cười, ý cười chẳng đến đáy mắt: "Nó là vì một chiếc nhẫn mà chạy xuống lòng đường để nhặt. Nếu không phải em nhìn thấy thì xe của em đã tông vào người nó rồi cũng nên."
Khương Tình im lặng. Nhưng cô vẫn nói tiếp: "Lúc em hỏi nó thì nó bảo nhẫn là của mẹ."
"Cho dù nó có thích em thì đối với nó mẹ vẫn là người quan trọng nhất. Nếu nó biết thầy tìm một người không phải mẹ về làm mẹ nó, liệu nó còn thích em nữa không?"
Không khí bỗng nhiên im ắng lại.
Thịnh Nhan Tuyền nói xong cũng bất giác cảm thấy miệng đắng lưỡi khô mà nghĩ đi tìm nước uống mặc dù cô chẳng nói bao nhiêu lời. Kết quả giờ nước cũng không có mà uống, có cũng chỉ là nước đá tan ra.
"..."
Cô câm nín, lại mệt mỏi buông ly xuống.
Ai ngờ trước mặt lại có một cái ly được đẩy tới. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ kịp nhìn thấy cái tay đối phương rút về. Cô lại theo đó nhìn đến khuôn mặt người đàn ông, biểu tình cực kỳ ngốc nghếch. Sau đó cô nhìn thấy đối phương không tiếng động cười một cái, ý cười nhiễm lên đuôi mắt rồi nói: "Uống đi, tôi còn chưa có chạm vô."
Thịnh Nhan Tuyền lại cúi đầu nhìn ly nước chanh mật ong trước mặt, nó quả thật là chưa được đụng qua. Người đàn ông này nãy giờ chỉ uống nước trà.
Nếu vậy thì cô không khách sáo nữa, bởi vì cô thật sự thấy khát.
Cô biết này chỉ là một biểu hiện của việc tâm lý bị ảnh hưởng quá lớn làm rối loạn cơ chế của cơ thể mà thôi. Giống như người lúc căng thẳng cũng sẽ vô thức làm gì đó, còn cô sẽ uống nước vậy.
Nhưng vì sao cô lại căng thẳng?
Vì thầy của cô, người nhiều năm không thấy, vừa gặp lại đã đề nghị cùng cô kết hôn à?
Có lẽ đi.
Chẳng lẽ như vậy chưa đủ kinh hãi thế tục ư?
Làm sao cô nghĩ cho ra bản thân vừa mới ly hôn đã...
Bỗng chốc trong đầu cô nổi lên một ý nghĩ hoang đường, tựa như là có một bàn tay đang thao túng cuộc đời cô, cho dù cô đi trên con đường nào, kết quả cũng sẽ quay lại cái đích đã được định sẵn đó. Cô ly hôn là vì chuẩn bị đón nhận một cuộc hôn nhân mới...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
No nò. Đừng có đùa chứ.
Nhưng cô lại không nhịn được mà vô thức run rẩy.
Rốt cuộc thì cái chuyện cô mơ thấy một tương lai đặc biệt vô lý, lại có rất nhiều thông tin trùng nhau như vậy đã phần nào khiến cho cô càng thêm lùng bùng, không biết đâu mà lần.
Khương Tình lại không biết nội tâm đang cuồng loạn của cô. Hắn còn đang nghiêm túc suy nghĩ những gì cô nói.
Thật sự mà nói thì, cô nói không hề là vô lý.
Ít nhất sự hiểu biết của hắn về đứa con kia cũng như những chuyện ông bà ngoại của nó âm thầm làm hắn vẫn là có đủ. Ông bà ngoại của nó vì một nguyên nhân nào đó mà luôn không ưng hắn tìm mẹ kế cho nó. Chuyện này có lẽ hắn đã đoán được một hai rồi, nhưng đối với vấn đề này hắn chỉ cười khinh thường rồi thôi. Đối với việc đến lúc này hắn vẫn chưa có vợ lại không phải vì bất cứ ai phá rối mà có, hắn tự mình hiểu rõ ràng tiền căn hậu quả của việc này.
Nhưng mà...
"Nếu nó vẫn thích em thì sao?"
Khương Tình điềm tĩnh gần như không có biểu cảm nhìn người con gái trước mặt hỏi.
Thịnh Nhan Tuyền đang lùng bùng với những suy nghĩ quá mức hoang đường mém chút thì bị lời này của thầy ấy làm cho sặc. Cô bịt miệng đỏ bừng mặt một hồi mới xem như ổn đình mà "hả" một tiếng. Điệu bộ cực kỳ ngây ngốc.
Nhưng Khương Tình cũng không trách cô. Bởi vì hắn cảm thấy sự đặc sắc trên biểu cảm của cô rất thú vị. Cho nên hắn nhắc lại rõ ràng hơn: "Nếu như nó biết tôi tìm em làm mẹ kế cho nó mà nó vẫn đồng ý thì sao? Như vậy em sẽ không lắm nghi vấn như thế mà đồng ý với tôi rồi?"
"..."
Cái quỷ gì đây vậy nè trời.
Thịnh Nhan Tuyền trong lòng gào thét, ngoài mặt lại một lời khó nói hết trân trối nhìn người đàn ông. Bản thân cô cảm thấy câu nói này một chút cũng không hề đơn giản để trả lời, mặc dù cô có quyền lựa chọn mặc kệ tất cả, nhưng cố tình cô lại như bị dắt mũi nắm đi mà đắn đo xem phải trả lời thế nào mới không để mình tự nhảy vào hố lửa. Và kết quả cuối cùng vẫn là cô tự đào hố chôn mình mà đồng ý với thầy ấy rồi.
Ủa?
Cô đồng ý cái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro