Chương 3
2024-09-28 08:57:13
Không lâu sau, tôi bị giáo sư hướng dẫn gọi lên.
Ông ấy nghiêm khắc chỉ trích lối sống của tôi: "Tôi nhận cô vào đây để làm nghiên cứu, vậy mà cô lại đi cặp kè với đại gia, gây xôn xao dư luận khắp thành phố. Ngày nào cũng xe sang đưa đón, cô còn tâm trí đâu mà học hành nữa?"
Trong câu chuyện gốc, giáo sư hướng dẫn đã tiếp tay cho Lâm Tĩnh hành hạ nhân vật chính, khiến danh tiếng của cô ấy bị hủy hoại nghiêm trọng, cuối cùng cô ấy buộc phải bỏ học và trở thành con chim trong lồng son của Lâm Việt.
"Tôi không hoàn thành dự án hay không ghi chép dữ liệu ư? Lần thí nghiệm nào mà tôi không ở lại đến tận đêm khuya?" Tôi chất vấn ông ta, "Ông chụp mũ tôi như thế, chẳng lẽ chân nhà họ Lâm thơm tho đến vậy sao?"
Giáo sư hướng dẫn nắm trong tay tương lai của mỗi sinh viên, làm sao có thể chịu được sự phản kháng như vậy, ông ta tức giận đuổi tôi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Đã cuối thu, tiết trời se lạnh, tôi đứng ngoài hành lang, bỗng nhận ra quần áo mình vẫn còn ướt.
Phó giáo sư Từ ở phòng bên cạnh thấy tôi tội nghiệp, liền dẫn tôi vào văn phòng, đưa cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ: "Thay vào đi."
Tôi nhìn gương mặt hiền lành, thanh tú của cô ấy, lờ mờ nhớ ra cô ấy tên là Từ Tri Thu, là một trong số ít nhân vật phụ trong nguyên tác từng đối xử tốt với nữ chính.
Đáng tiếc là đất diễn của cô ấy không nhiều, chỉ biết cô ấy mãi lận đận ở vị trí phó giáo sư, không thể thăng tiến được.
"Đắc tội với giáo sư hướng dẫn, có lẽ em sẽ không nhận được bằng tốt nghiệp đâu." Cô ấy pha cho tôi một cốc trà sữa nóng.
"Có nhận được thì đã sao? Tốt nghiệp thạc sĩ cũng thất nghiệp như thường, bây giờ kiếm việc đâu có dễ."
"Hơn nữa em là con gái, nếu thật sự muốn phát triển trong giới học thuật thì những khó khăn trong đó, cô Từ chắc chắn là hiểu rõ hơn ai hết." Tôi cầm cốc trà sữa, đưa mắt nhìn cô ấy: "Cô Từ, em đang có một dự án rất tiềm năng, khách hàng cũng đã sẵn sàng, cô có hứng thú tìm hiểu một chút không?"
Buổi tối, Lâm Việt lái xe đến đón tôi: "Lâm Tĩnh bắt nạt cô à?"
Lâm Tĩnh rất thích mách lẻo, nói xấu tôi trước mặt Lâm Việt.
Tôi càng giải thích thì càng giống như đang che giấu, mà che giấu đồng nghĩa với việc đó là sự thật, khiến Lâm Việt ngày càng chán ghét và coi thường tôi.
"Cô ấy rất dựa dẫm vào anh, thấy anh quan tâm đến tôi nên trong lòng không nỡ rời xa người anh trai này, không sao đâu. Nhưng mà..." Tôi ngừng lại đúng lúc.
"Nhưng mà sao?"
"Lâm Tĩnh rất muốn dấn thân vào giới giải trí, không chịu học hành đàng hoàng, suốt ngày đi thử vai - thành tích của cô ấy vốn rất tốt." Chỉ vài lời nói, tôi đã khiến Lâm Việt cau mày.
Trong câu chuyện gốc, sau này Lâm Tĩnh lại trở thành Ảnh hậu.
Cái quái gì vậy, còn là ngôi sao hạng A, kiếm 208 vạn một ngày, sao chuyện tốt lại cứ rơi vào nhà họ Lâm các người thế?
Tôi quyết tâm thay đổi số phận của cô ta: "Trong lớp tôi, những người có gia thế như cô ấy thường đi du học hết."
"Cô nói đúng." Lâm Việt hoàn toàn tán thành.
Nhanh nhanh chóng chóng đưa cô ta ra nước ngoài, học ba bốn năm gì đó, đợi cô ta về nước thì cũng đã lớn tuổi rồi, giới giải trí không thể chứa chấp cô ta nữa.
Chúng tôi đi siêu thị một chuyến, sau đó trở về căn biệt thự ở ngoại ô của Lâm Việt. "Con gái bây giờ đều rất yếu đuối, đặc biệt là những người như chị Từ, anh theo đuổi được chị ấy, chắc chắn không phải để chị ấy nấu cơm phục vụ anh đúng không?"
"Đến lúc đó sẽ thuê người giúp việc." Lâm Việt nói một cách thản nhiên.
Tôi cười khẩy, c.h.ế.t tiệt, bây giờ anh ta cũng biết thuê người giúp việc rồi đấy.
Thế quái nào trong truyện gốc tôi lại phải nấu canh cho anh ta suốt ba năm trời chứ?!
“Con trai biết nấu ăn là một điểm cộng lớn, thường cũng được coi là người biết chăm lo cho gia đình và có tình cảm. Ở khoản tình cảm thì anh hơi kém, vì công việc nên ít có thời gian bên cạnh chị Từ, vậy nên tôi khuyên anh nên vào bếp nhiều hơn, nấu ăn nhiều hơn."
Lâm Việt cởi áo vest, đeo tạp dề lên chiếc áo sơ mi trắng: "Lúc du học tôi cũng có nấu ăn, giờ không còn quen tay nữa rồi."
"Tôi sắp không đợi được nữa rồi, mau để tôi kiểm chứng tay nghề của anh đi." Tôi ngồi trên chiếc ghế cao ở quầy bar, lười biếng chống cằm xoay tròn, nhìn anh ta bận rộn bên trong.
Ôi chao, đúng là phong thủy luân chuyển mà!
Cuối cùng cũng đến lượt anh ta rửa tay nấu canh cho tôi rồi, thích thật đấy.
Ông ấy nghiêm khắc chỉ trích lối sống của tôi: "Tôi nhận cô vào đây để làm nghiên cứu, vậy mà cô lại đi cặp kè với đại gia, gây xôn xao dư luận khắp thành phố. Ngày nào cũng xe sang đưa đón, cô còn tâm trí đâu mà học hành nữa?"
Trong câu chuyện gốc, giáo sư hướng dẫn đã tiếp tay cho Lâm Tĩnh hành hạ nhân vật chính, khiến danh tiếng của cô ấy bị hủy hoại nghiêm trọng, cuối cùng cô ấy buộc phải bỏ học và trở thành con chim trong lồng son của Lâm Việt.
"Tôi không hoàn thành dự án hay không ghi chép dữ liệu ư? Lần thí nghiệm nào mà tôi không ở lại đến tận đêm khuya?" Tôi chất vấn ông ta, "Ông chụp mũ tôi như thế, chẳng lẽ chân nhà họ Lâm thơm tho đến vậy sao?"
Giáo sư hướng dẫn nắm trong tay tương lai của mỗi sinh viên, làm sao có thể chịu được sự phản kháng như vậy, ông ta tức giận đuổi tôi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Đã cuối thu, tiết trời se lạnh, tôi đứng ngoài hành lang, bỗng nhận ra quần áo mình vẫn còn ướt.
Phó giáo sư Từ ở phòng bên cạnh thấy tôi tội nghiệp, liền dẫn tôi vào văn phòng, đưa cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ: "Thay vào đi."
Tôi nhìn gương mặt hiền lành, thanh tú của cô ấy, lờ mờ nhớ ra cô ấy tên là Từ Tri Thu, là một trong số ít nhân vật phụ trong nguyên tác từng đối xử tốt với nữ chính.
Đáng tiếc là đất diễn của cô ấy không nhiều, chỉ biết cô ấy mãi lận đận ở vị trí phó giáo sư, không thể thăng tiến được.
"Đắc tội với giáo sư hướng dẫn, có lẽ em sẽ không nhận được bằng tốt nghiệp đâu." Cô ấy pha cho tôi một cốc trà sữa nóng.
"Có nhận được thì đã sao? Tốt nghiệp thạc sĩ cũng thất nghiệp như thường, bây giờ kiếm việc đâu có dễ."
"Hơn nữa em là con gái, nếu thật sự muốn phát triển trong giới học thuật thì những khó khăn trong đó, cô Từ chắc chắn là hiểu rõ hơn ai hết." Tôi cầm cốc trà sữa, đưa mắt nhìn cô ấy: "Cô Từ, em đang có một dự án rất tiềm năng, khách hàng cũng đã sẵn sàng, cô có hứng thú tìm hiểu một chút không?"
Buổi tối, Lâm Việt lái xe đến đón tôi: "Lâm Tĩnh bắt nạt cô à?"
Lâm Tĩnh rất thích mách lẻo, nói xấu tôi trước mặt Lâm Việt.
Tôi càng giải thích thì càng giống như đang che giấu, mà che giấu đồng nghĩa với việc đó là sự thật, khiến Lâm Việt ngày càng chán ghét và coi thường tôi.
"Cô ấy rất dựa dẫm vào anh, thấy anh quan tâm đến tôi nên trong lòng không nỡ rời xa người anh trai này, không sao đâu. Nhưng mà..." Tôi ngừng lại đúng lúc.
"Nhưng mà sao?"
"Lâm Tĩnh rất muốn dấn thân vào giới giải trí, không chịu học hành đàng hoàng, suốt ngày đi thử vai - thành tích của cô ấy vốn rất tốt." Chỉ vài lời nói, tôi đã khiến Lâm Việt cau mày.
Trong câu chuyện gốc, sau này Lâm Tĩnh lại trở thành Ảnh hậu.
Cái quái gì vậy, còn là ngôi sao hạng A, kiếm 208 vạn một ngày, sao chuyện tốt lại cứ rơi vào nhà họ Lâm các người thế?
Tôi quyết tâm thay đổi số phận của cô ta: "Trong lớp tôi, những người có gia thế như cô ấy thường đi du học hết."
"Cô nói đúng." Lâm Việt hoàn toàn tán thành.
Nhanh nhanh chóng chóng đưa cô ta ra nước ngoài, học ba bốn năm gì đó, đợi cô ta về nước thì cũng đã lớn tuổi rồi, giới giải trí không thể chứa chấp cô ta nữa.
Chúng tôi đi siêu thị một chuyến, sau đó trở về căn biệt thự ở ngoại ô của Lâm Việt. "Con gái bây giờ đều rất yếu đuối, đặc biệt là những người như chị Từ, anh theo đuổi được chị ấy, chắc chắn không phải để chị ấy nấu cơm phục vụ anh đúng không?"
"Đến lúc đó sẽ thuê người giúp việc." Lâm Việt nói một cách thản nhiên.
Tôi cười khẩy, c.h.ế.t tiệt, bây giờ anh ta cũng biết thuê người giúp việc rồi đấy.
Thế quái nào trong truyện gốc tôi lại phải nấu canh cho anh ta suốt ba năm trời chứ?!
“Con trai biết nấu ăn là một điểm cộng lớn, thường cũng được coi là người biết chăm lo cho gia đình và có tình cảm. Ở khoản tình cảm thì anh hơi kém, vì công việc nên ít có thời gian bên cạnh chị Từ, vậy nên tôi khuyên anh nên vào bếp nhiều hơn, nấu ăn nhiều hơn."
Lâm Việt cởi áo vest, đeo tạp dề lên chiếc áo sơ mi trắng: "Lúc du học tôi cũng có nấu ăn, giờ không còn quen tay nữa rồi."
"Tôi sắp không đợi được nữa rồi, mau để tôi kiểm chứng tay nghề của anh đi." Tôi ngồi trên chiếc ghế cao ở quầy bar, lười biếng chống cằm xoay tròn, nhìn anh ta bận rộn bên trong.
Ôi chao, đúng là phong thủy luân chuyển mà!
Cuối cùng cũng đến lượt anh ta rửa tay nấu canh cho tôi rồi, thích thật đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro