Tôi Thành Bạn Gái Mang Thai Của Thanh Niên Trí Thức
Hiểu Rõ Tình Hình 3
Linh Khê
2024-06-24 22:58:52
Bước ra khỏi phòng, bên ngoài là phòng khách nhỏ dùng để ăn cơm. Ba người đang ngồi quanh chiếc bàn tròn, một cặp vợ chồng trung niên và một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi.
Người phụ nữ trung niên lén nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng vẫy tay gọi cô: “Mau lại đây ăn cơm.”
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, hung dữ: “Nhanh chóng tìm đối tượng kết hôn đi, con gái con lứa gì mà cứ ở lì nhà người ta thế. Hạo Hạo chuyển đến đây học, con nhường phòng cho nó đi.”
Dựa theo thông tin trong nhật ký, người đàn ông này chắc là ba cô. Trời ạ, ba ruột mà lại như vậy sao, nhìn con gái mà như thấy cái gai trong mắt. Còn người phụ nữ kia nói chuyện rụt rè, lúc người đàn ông nói chuyện, ánh mắt bà ấy đầy vẻ xót xa, nhưng lại không dám phản bác nửa lời.
Người thanh niên bên cạnh chắc là em trai cô, đối mặt với thái độ của ba mình, cậu ta dường như không hề cảm thấy có gì không đúng, chỉ cầm đũa tự ăn cơm.
Cô im lặng ăn hết bát cháo loãng và chiếc bánh bao, cũng không gắp thêm miếng rau muối nào, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Mẹ nhút nhát, ba hung dữ, em trai thờ ơ, thậm chí còn lạnh lùng giống hệt ba. Hoàn cảnh gia đình như vậy, cô đã hiểu vì sao nguyên chủ lại không dám nói ra.
“Chị, mọi người đã nhận lương chưa?”
Chàng trai trẻ lên tiếng hỏi, chứng thực suy đoán của cô, quả nhiên là em trai. Cô còn đang nghĩ xem nên nói thế nào thì người ba ở phía đối diện đã trừng mắt nhìn cô.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa lương cho nó nhanh lên. Cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, còn đợi em trai hỏi.”
“Chưa nhận lương.” Thực ra đã nhận rồi, nhưng cô định giữ lại, đây là hai mươi mốt tệ duy nhất của nguyên chủ, không biết có đủ để phá thai hay không.
“Vô dụng.” Người đàn ông bực bội, quay sang nhìn vợ: “Tìm người giới thiệu đối tượng cho nó, để nó mau chóng gả đi.”
Người phụ nữ co rúm người, ánh mắt đầy bất lực, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Nhưng lời nói ra vẫn không dám phản bác nửa lời: “Ừm, tôi đã nói với mấy người quen rồi, đang tìm đấy.”
Lâm Tố Hinh ăn nửa bát cháo đã no, ánh mắt chỉ lướt qua chiếc đĩa đựng thức ăn, người đàn ông lập tức mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn. Bụng đã to như vậy rồi mà còn ăn, muốn ăn thành heo à?”
Cô giật mình đặt bát xuống, đứng dậy bỏ đi, hơi khom người, sợ cái bụng càng lộ liễu. Ông ta cũng nhận ra bụng cô to bất thường, nếu không giải quyết sớm thì sẽ bị phát hiện mất.
Người phụ nữ trung niên lén nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng vẫy tay gọi cô: “Mau lại đây ăn cơm.”
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, hung dữ: “Nhanh chóng tìm đối tượng kết hôn đi, con gái con lứa gì mà cứ ở lì nhà người ta thế. Hạo Hạo chuyển đến đây học, con nhường phòng cho nó đi.”
Dựa theo thông tin trong nhật ký, người đàn ông này chắc là ba cô. Trời ạ, ba ruột mà lại như vậy sao, nhìn con gái mà như thấy cái gai trong mắt. Còn người phụ nữ kia nói chuyện rụt rè, lúc người đàn ông nói chuyện, ánh mắt bà ấy đầy vẻ xót xa, nhưng lại không dám phản bác nửa lời.
Người thanh niên bên cạnh chắc là em trai cô, đối mặt với thái độ của ba mình, cậu ta dường như không hề cảm thấy có gì không đúng, chỉ cầm đũa tự ăn cơm.
Cô im lặng ăn hết bát cháo loãng và chiếc bánh bao, cũng không gắp thêm miếng rau muối nào, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Mẹ nhút nhát, ba hung dữ, em trai thờ ơ, thậm chí còn lạnh lùng giống hệt ba. Hoàn cảnh gia đình như vậy, cô đã hiểu vì sao nguyên chủ lại không dám nói ra.
“Chị, mọi người đã nhận lương chưa?”
Chàng trai trẻ lên tiếng hỏi, chứng thực suy đoán của cô, quả nhiên là em trai. Cô còn đang nghĩ xem nên nói thế nào thì người ba ở phía đối diện đã trừng mắt nhìn cô.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa lương cho nó nhanh lên. Cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, còn đợi em trai hỏi.”
“Chưa nhận lương.” Thực ra đã nhận rồi, nhưng cô định giữ lại, đây là hai mươi mốt tệ duy nhất của nguyên chủ, không biết có đủ để phá thai hay không.
“Vô dụng.” Người đàn ông bực bội, quay sang nhìn vợ: “Tìm người giới thiệu đối tượng cho nó, để nó mau chóng gả đi.”
Người phụ nữ co rúm người, ánh mắt đầy bất lực, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Nhưng lời nói ra vẫn không dám phản bác nửa lời: “Ừm, tôi đã nói với mấy người quen rồi, đang tìm đấy.”
Lâm Tố Hinh ăn nửa bát cháo đã no, ánh mắt chỉ lướt qua chiếc đĩa đựng thức ăn, người đàn ông lập tức mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn. Bụng đã to như vậy rồi mà còn ăn, muốn ăn thành heo à?”
Cô giật mình đặt bát xuống, đứng dậy bỏ đi, hơi khom người, sợ cái bụng càng lộ liễu. Ông ta cũng nhận ra bụng cô to bất thường, nếu không giải quyết sớm thì sẽ bị phát hiện mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro