Tôi Thành Bạn Gái Mang Thai Của Thanh Niên Trí Thức
Hiểu Rõ Tình Hình 6
Linh Khê
2024-06-24 22:58:52
Nguyên chủ không nỡ bỏ đứa con trong bụng, lại tự ti trước mặt người đàn ông đang học đại học danh tiếng. Cuối cùng đã rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Giờ cô đã trở thành Lâm Tố Hinh, cái bụng lớn này là của cô, cô phải nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt.
Cô không có tình cảm với người đàn ông kia, vậy lựa chọn hàng đầu hiện tại là giải quyết cái thai. Nguyên chủ chỉ nói cô hãy chăm sóc mẹ, chứ không hề nói cô phải sinh hai đứa trẻ này ra.
Trực ca đến ba giờ chiều, sau khi hai bác gái đến thì cô tan ca. Cô không về nhà mà đi thẳng đến bệnh viện. Buổi sáng cô đã mang hết số tiền trong ngăn kéo đi, cô không muốn trì hoãn một ngày nào nữa, phải giải quyết nhanh chóng.
Đi xe buýt đến bệnh viện, sau một hồi kiểm tra ở khoa sản, cô bị bác sĩ mắng té tát: “Sinh đôi, thai nhi phát triển kém. Cô quấn vải quanh bụng là không muốn sinh nữa phải không, vậy sao không đến sớm hơn? Theo thời gian thì thai nhi đã được khoảng 27 tuần, hơn nữa còn là thai đôi. Bây giờ mà phá thai thì nguy cơ băng huyết rất cao, hơn nữa có thể dẫn đến vô sinh. Chúng tôi không khuyến khích. Cô về nhà bàn bạc lại với chồng đi, ca phẫu thuật này chúng tôi không thể làm cho cô được.”
Cầm kết quả kiểm tra đi ra, lúc này cô mới biết ở thời đại này, phụ nữ muốn làm loại phẫu thuật này phải có chữ ký của chồng và người nhà đi cùng. Hơn nữa tình trạng của cô quá nguy hiểm, bác sĩ liên tục nói không thể thực hiện. Cho dù cô liều lĩnh nhất định phải làm thì ít nhất cũng phải có người nhà ký tên.
Nói cách khác, cô muốn âm thầm giải quyết cái thai này là điều không thể. Lâm Tố Hinh trong sách lề mề, chần chừ, cuối cùng cũng không tìm người đàn ông kia, mà lựa chọn sinh con một mình.
Mẹ cô ấy ban đầu đương nhiên cũng tức giận mắng chửi, nhưng sau đó cũng chấp nhận. Ba thì đuổi cô ấy ra khỏi nhà, không bao giờ nhận cô ấy nữa, để nuôi nấng hai đứa con, cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều khổ cực. Mẹ cô ấy cũng vì âm thầm giúp đỡ mà không biết đã phải chịu bao nhiêu trận đòn roi. Cô ấy hại mình, cũng hại cả mẹ.
Cặp song sinh một trai một gái kia, cả hai đứa trẻ đều rất giỏi giang, lớn lên đều thi đỗ đại học. Khi đi làm, con trai cô ấy lại vào làm việc ở công ty của ba ruột nó, hai cha con giống nhau như đúc, sau đó đã nhận nhau.
Vợ của người đàn ông kia không biết là vì bận rộn sự nghiệp hay vì lý do sức khỏe mà hai người không có con. Theo như diễn biến đó, sau này công ty của người đàn ông kia mười phần mười là của con cô ấy.
Người đàn ông kia không tốn công sức gì mà có được hai đứa con, con của cô ấy lại được thừa hưởng tài sản của ba ruột. Hai bên dường như đều tốt đẹp, dù con cái nhận cha ruột cũng vẫn hiếu thuận với cô ấy. Nhưng với tư cách là người ngoài cuộc nhìn vào chuyện này, dù sao cô cũng cảm thấy rất khó chịu, lúc đó sau khi đọc xong cô đã ném cuốn sách sang một bên.
Giờ đây, cô đã đến thời điểm mọi chuyện bắt đầu.
Cô không có tình cảm với người đàn ông kia, vậy lựa chọn hàng đầu hiện tại là giải quyết cái thai. Nguyên chủ chỉ nói cô hãy chăm sóc mẹ, chứ không hề nói cô phải sinh hai đứa trẻ này ra.
Trực ca đến ba giờ chiều, sau khi hai bác gái đến thì cô tan ca. Cô không về nhà mà đi thẳng đến bệnh viện. Buổi sáng cô đã mang hết số tiền trong ngăn kéo đi, cô không muốn trì hoãn một ngày nào nữa, phải giải quyết nhanh chóng.
Đi xe buýt đến bệnh viện, sau một hồi kiểm tra ở khoa sản, cô bị bác sĩ mắng té tát: “Sinh đôi, thai nhi phát triển kém. Cô quấn vải quanh bụng là không muốn sinh nữa phải không, vậy sao không đến sớm hơn? Theo thời gian thì thai nhi đã được khoảng 27 tuần, hơn nữa còn là thai đôi. Bây giờ mà phá thai thì nguy cơ băng huyết rất cao, hơn nữa có thể dẫn đến vô sinh. Chúng tôi không khuyến khích. Cô về nhà bàn bạc lại với chồng đi, ca phẫu thuật này chúng tôi không thể làm cho cô được.”
Cầm kết quả kiểm tra đi ra, lúc này cô mới biết ở thời đại này, phụ nữ muốn làm loại phẫu thuật này phải có chữ ký của chồng và người nhà đi cùng. Hơn nữa tình trạng của cô quá nguy hiểm, bác sĩ liên tục nói không thể thực hiện. Cho dù cô liều lĩnh nhất định phải làm thì ít nhất cũng phải có người nhà ký tên.
Nói cách khác, cô muốn âm thầm giải quyết cái thai này là điều không thể. Lâm Tố Hinh trong sách lề mề, chần chừ, cuối cùng cũng không tìm người đàn ông kia, mà lựa chọn sinh con một mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ cô ấy ban đầu đương nhiên cũng tức giận mắng chửi, nhưng sau đó cũng chấp nhận. Ba thì đuổi cô ấy ra khỏi nhà, không bao giờ nhận cô ấy nữa, để nuôi nấng hai đứa con, cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều khổ cực. Mẹ cô ấy cũng vì âm thầm giúp đỡ mà không biết đã phải chịu bao nhiêu trận đòn roi. Cô ấy hại mình, cũng hại cả mẹ.
Cặp song sinh một trai một gái kia, cả hai đứa trẻ đều rất giỏi giang, lớn lên đều thi đỗ đại học. Khi đi làm, con trai cô ấy lại vào làm việc ở công ty của ba ruột nó, hai cha con giống nhau như đúc, sau đó đã nhận nhau.
Vợ của người đàn ông kia không biết là vì bận rộn sự nghiệp hay vì lý do sức khỏe mà hai người không có con. Theo như diễn biến đó, sau này công ty của người đàn ông kia mười phần mười là của con cô ấy.
Người đàn ông kia không tốn công sức gì mà có được hai đứa con, con của cô ấy lại được thừa hưởng tài sản của ba ruột. Hai bên dường như đều tốt đẹp, dù con cái nhận cha ruột cũng vẫn hiếu thuận với cô ấy. Nhưng với tư cách là người ngoài cuộc nhìn vào chuyện này, dù sao cô cũng cảm thấy rất khó chịu, lúc đó sau khi đọc xong cô đã ném cuốn sách sang một bên.
Giờ đây, cô đã đến thời điểm mọi chuyện bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro