Tôi Thật Không Có Diễn

Đoàn tàu Hài Hòa (12)

Trùng Áp Tiểu Trình Trình

2024-07-23 01:02:06

Sắc mặt nhân viên ngày càng âm trầm, nụ cười dối trá vốn dùng để nghênh đón du khách đã sớm biến mất không còn. Hắn gắt gao nhớ kỹ đám người Khương Tiều, thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt.

Khương Tiều rốt cuộc cũng dừng lại hành vi điên cuồng tìm chết của mình, cô đón ánh mắt khủng bố của nhân viên công tác, hỏi: "Anh tính làm gì đúng không?"

Nhân viên ngoài cười trong không cười, nói: "Cô có can đảm phá hoại trò chơi của tôi, vậy cũng nên chuẩn bị đón nhận hậu quả tương ứng."

Bây giờ mới hối hận, có phải đã muộn không?

Khương Tiều lại nói: "Thế nhưng, tôi còn chuẩn bị đi chơi các hạng mục khác. Nếu giải quyết tôi, người chịu thiệt thòi nhất là anh, các khu trò chơi khác căn bản không có tổn thất."

Đáng ghét, nhân viên công tác biết rõ mục đích Khương Tiều nói như vậy, nhưng chết tiệt, lời cô nói quả thật có đạo lý.

Thiệt thòi này, chẳng lẽ chỉ một mình hắn chịu?

Nhất định là không!

Muốn trả thù Khương Tiều, chỉ cần cô không rời khỏi trạm ga này, cơ hội còn rất nhiều, hắn không cần nhất thời nóng vội.

Khương Tiều nói: "Anh chán ghét ai nhất? Tôi giúp anh gây rối khu vực đó. Đương nhiên, nếu anh nguyện ý trả chút phí vất vả thì… "

"Cút ngay!" Nước bọt tanh hôi của nhân viên phun lên mặt Khương Tiều.

Cô đưa tay lau mặt mình một cái, cũng may còn tốt, cách một lớp da mô phỏng, cũng không đến mức quá khó chịu.

"Không trả phí cũng được, bất quá anh nhìn tôi, có phải rất có bộ dáng của người đoạt giải thưởng lớn hay không? Bằng không thì anh khen tôi một câu?"

Nhân viên công tác nhìn chằm chằm Khương Tiều một lúc, trong cổ họng phát ra tiếng cười cổ quái, "Thì ra, cô là muốn lấy giải thưởng của lễ hội, theo tôi được biết, cho tới bây giờ chưa từng có ai nhận được giải thưởng lớn này. Hơn nữa, tôi cũng không phải là chủ nhân của công viên trò chơi, được tôi thừa nhận cũng vô dụng."

"Không sao, cứ coi như một lời chúc phúc vậy. Anh chán ghét ai, tôi giúp anh đi giải quyết." Khương Tiều nói.

"Những người ở khu [Dự đoán may mắn] và [Trình diễn ảo thuật] tôi đều ghét. Nếu cô đã muốn, vậy thì tôi cũng nguyện ý tặng cô một câu, cô thực sự là người chơi lợi hại nhất mà tôi từng thấy."

Khương Tiều có được thứ mình muốn liền quyết đoán rời đi. Tuy nơi này còn có thể lấy được chút chỗ tốt, nhưng lông cừu không thể chỉ tóm một con mà kéo, dù sao cũng phải chừa lại một con đường sống, miễn cho bọn họ thật sự trở mặt.

Quan trọng hơn là, thời gian của cô có hạn, nhiều hạng mục như vậy, muốn tối đa hóa lợi ích, đương nhiên phải "dãi nắng dầm mưa".

Về phần "lời chúc phúc" của nhân viên kia, đối với việc giành được giải thưởng lớn có giúp ích được hay không, Khương Tiều cũng không xác định.

Trong thế giới quỷ dị này, ngôn ngữ có sức mạnh. Dù sao lấy những lời này lại không mất tiền, không lấy cũng uổng.

Đối với chuyện trước đó không có tiền lệ, làm thêm một chút chuẩn bị khẳng định sẽ không thua lỗ.

Rời khỏi khu [Cây búa], Khương Tiều liền thì thầm với Trương Quyên và Lý Nghiêu một phen, hai người họ nhất thời lộ ra nụ cười, "Hiểu rồi, chúng tôi biết nên làm như thế nào."

Nếu có người biết trò chơi này còn có thể chơi như vậy, hắn sẽ làm gì? Bắt chước là chuyện bình thường, phải không?

Không phải Khương Tiều nhằm vào ai, mà cô chính là nhằm vào người của tổ chức Hồ Điệp. Không tìm cho bọn họ chuyện gì đó để làm, chỉ sợ bọn họ sẽ không yên tĩnh —— chỉ cần sắp đặt một tai mắt ở đây, cũng đủ làm cho người ta ghê tởm rồi.

Trương Quyên và Lý Nghiêu cầm một xấp vé hạng hai đi tìm Trần Văn Khiêm, "Đem vé tàu chia cho mọi người. Nhưng cũng không phải là đồ miễn phí, sau khi phó bản kết thúc, mỗi người đều phải đưa cho chúng tôi một đạo cụ cấp thấp. Nếu không cần vé, tự mình có thể lấy được, vậy thì quá tốt."

Cho dù bây giờ có thể dẫn mọi người nằm thắng, Trương Quyên và Lý Nghiêu cũng sẽ không làm như vậy.

Trong đoàn đội bọn họ phần lớn đều là tân nhân, nhưng tân nhân cần rèn luyện kinh nghiệm, không thể dưỡng thành thói quen "Ta có người chống lưng", từ đó ỷ lại.

Lần này vận khí của bọn họ không tốt bị cuốn vào phó bản đáng sợ như vậy, nhưng vận khí cũng không tính là kém, bởi vì gặp được Khương Tiều, nhưng lần sau thì sao? Không phải lúc nào cũng sẽ có người đem cơm đút đến miệng cho mà ăn.

Trên thực tế, cái giá mà hai người đưa ra đã rất tốt: Đạo cụ cấp thấp, hơn nữa còn có thể trả sau khi phó bản kết thúc, ai cũng có thể làm được.

Trương Quyên không phải muốn bóc lột người chơi, cô chỉ muốn mọi người hình thành một khái niệm: Thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí.

Đạo cụ cấp thấp ngay cả một cái cũng không chịu lấy ra, còn muốn hưởng thụ thành quả lao động của người khác?

Nơi nào mát mẻ thì ở lại? Nói một câu khó nghe, chẳng lẽ còn trông cậy vào người như vậy cứu vớt thế giới?

Trần Văn Khiêm bị một xấp vé này làm cho sửng sốt: "Hai người… làm sao có được?"

Trương Quyên và Lý Nghiêu kiên nhẫn nói lại quá trình lừa gạt sinh vật ô nhiễm, "Thật ra sinh vật ô nhiễm ở đây cũng không thông minh như vậy, chỉ cần nghĩ tốt sách lược, vẫn rất dễ đối phó. Đáng tiếc là, khu vực khác không giàu có như [Cây búa],... "

Trần Văn Khiêm nghe hai người giảng giải từ chuyện to đến chuyện nhỏ, ánh mắt lóe lên.

Hắn là một người thông minh, làm sao có thể không hiểu được ý đồ của hai người chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương Quyên và Lý Nghiêu đều không phải là người nói nhiều, sao có thể bởi vì một câu cảm khái của hắn mà nói chi tiết như vậy?

Bọn họ nguyện lãng phí thời gian, vì những lời này không phải để nói cho hắn nghe, mà là cho "tai mắt" khác.

Sau khi biết mục đích của hai người, Trần Văn Khiêm liền dễ dàng phối hợp, nói phụ theo bọn họ, "Hai người quá lợi hại, không hổ là Cục Quản lý! Những người chạy theo tổ chức Hồ Điệp nhất định sẽ hối hận."

Hắn cũng hỏi một ít vấn đề, bổ sung chi tiết về giải thưởng lớn.

Trong đám người, bóng dáng Chu Thành biến mất không thấy đâu.

Ba người cùng lộ ra một nụ cười: Động tâm? Động tâm không bằng hành động, sau đó bị hãm hại đến mức ngay cả cha mẹ ruột cũng không nhận ra.

Lời trần thuật của Trương Quyên và Lý Nghiêu quả thật có rất nhiều chi tiết, có thể khiến người ta trực tiếp sao chép sách lược của bọn họ.

Nhưng chuyện càng quan trọng hơn những chi tiết kia, bọn họ còn chưa nói, đó chính là khả năng khống chế tình huống của Khương Tiều. Thoạt nhìn sách lược này có vẻ không phức tạp, trên thực tế mỗi bước đi đều phải được thực hiện hoàn hảo.

Thử đổi một nhóm người khác lên thử xem?

Nghĩ đám sinh vật ô nhiễm kia ăn chay chắc? Hay thật sự cho rằng, nhân viên ở đó đều là kẻ ngốc không biết nổi giận?

Một giây sau, nụ cười trên mặt Lý Nghiêu biến mất, "Không đúng, cô nói chúng ta sẽ không trúng kế điệu hổ ly sơn chứ? Không phải Khương Tiều cố ý muốn dụ chúng ta đi sao?"

Trương Quyên trừng hắn một cái, nói, "Hiện tại anh mới phát hiện?"

Tuy nhiên, cô đã chuẩn bị trước.

Để tránh cho nhân tố bất ổn này "buông tay", cô đã sớm lưu lại hương hoa hồng trên người Khương Tiều. Cô lôi kéo Lý Nghiêu cùng nhau truyền tống qua, liền đến khu [Dự đoán may mắn], "Khương Tiều" khoác lên mình làn da của sinh vật ô nhiễm đang một mình lắc lư ở đó.

"Sao chỉ có một mình cậu?"

"Khương Tiều" không hé răng, mà ý bảo bọn họ cùng nhau đi vào.

Sắc mặt Trương Quyên hơi trầm xuống, "Trịnh Hoài, cậu đừng giả vờ."

Tuy Trịnh Hoài mặc bộ da mô phỏng mà Khương Tiều đã dùng trước đó, nhưng phong cách của hai người quá khác nhau, cho nên rất dễ phân biệt.

Trịnh Hoài bị vạch trần cũng không hoảng hốt, cười hì hì nói: "Khương Tiều nói, chúng ta chia nhau hành động, tiết kiệm thời gian. Anh Nghiêu, anh đừng đi, vừa vặn trợ giúp tôi một chút. Khương Tiều nhất định đã có an bài của riêng mình, nếu cô ấy không muốn bị tìm thấy, khẳng định có rất nhiều biệp pháp, hai người cũng đừng tốn công đi tìm nữa."

Hắn kéo bọn họ tiến vào khu [Dự đoán may mắn]. Thiên phú của hắn kết hợp với【toàn trí】của Lý Nghiêu, ở trò này cơ hồ có thể nói là đánh đâu thắng đó.

Khương Tiều mang theo hai vệ sĩ đến khu [Trình diễn ảo thuật], lúc này, khán phòng đã chật kín.

Quy tắc của khu ảo thuật rất đơn giản, ảo thuật gia sẽ lựa chọn ngẫu nhiên những du khách trong khán phòng để cùng mình hoàn thành màn ảo thuật.

Chẳng qua so với ảo thuật đơn giản trong hiện thực, ảo thuật nơi này sẽ máu me hơn một chút, động một cái chính là chặt chém, băm đứt tứ chi v.v...

Mặc dù trong thực tế cũng có một số màn ảo thuật tương tự, nhưng so với hình ảnh máu tươi, tủy não văng khắp nơi, những màn ảo thuật chết người trong hiện thực kia quả thật giả dối hơn rất nhiều.

Đương nhiên, ở chỗ này, nếu không kích thích một chút, căn bản cũng không có biện pháp thu hút du khách tới đây.

Ảo thuật gia ở nơi này được mệnh danh là ảo thuật gia sinh mệnh, khán giả mà hắn lựa chọn, trải qua một chuỗi ảo thuật, bất kể cái xác có nát bét như thế nào, đều có thể khôi phục lại trạng thái nhảy nhót.

Chỉ là khi xuống sân khấu, khán giả này lại chết theo phương thức tử vong trước đó, rồi biến thành "kẹo" ném cho khán giả.

Người trong khán phòng đương nhiên sẽ không để ý đến cái chết của một hai khán giả kia, bọn họ chỉ lo nhốn nháo giành kẹo rơi xuống.

Ảo thuật gia sinh mệnh này đã đưa ra một tuyên bố hùng hồn: Nếu có người có thể khiêu chiến thành công màn ảo thuật của mình, hắn sẽ đáp ứng một yêu cầu vô điều kiện.

Tuy nhiên, cho đến nay vẫn chưa có ai khiêu chiến thành công.

Sinh vật ô nhiễm có sức sống mạnh mẽ hơn nhiều so với con người, nhưng một khi chết cũng thực sự là tử vong hoàn toàn. Nắm giữ sinh tử, đây là quyền hành của Thần, điều này làm cho rất nhiều người ở công viên trò chơi kính sợ hắn.

Lúc trước, thời điểm đi dạo Khương Tiều cũng đã chú ý tới khu [Trình diễn ảo thuật] này.

Bởi vì cô phát hiện, cảnh tượng mình nhìn thấy không giống như những người khác: Ảo thuật gia rõ ràng chỉ giả vờ cầm công cụ khoa tay múa chân, căn bản không chạm trúng người khán giả được chọn, nhưng bất kể là khán giả được chọn, hay mọi người trong khán phòng đều nhận định ảo thuật gia thật sự đang chém giết người kia.

Khương Tiều cũng hỏi hai vệ sĩ, phát hiện cảnh bọn họ nhìn thấy đều giống như mọi người.

Sau khi vào khu vực này, suy nghĩ của mọi người dường như vô thức bị bóp méo.

Khương Tiều cảm thấy lực lượng chân chính của ảo thuật gia này không phải là nắm giữ sinh tử, hắn hiển nhiên không có đạt tới trình độ Tà Thần. Hắn giống như nắm giữ một loại năng lực đặc biệt, có thể gây ảnh hưởng đến những người trong khu vực.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở giai đoạn sống lại, người kia vốn không chết, chỉ cần thu hồi lực lượng là khôi phục bình thường. Sau đó, khi khán giả xuống sân khấu, ảo thuật gia lại một lần nữa sử dụng lực lượng: Tinh thần của khán giả nghĩ rằng mình đã chết, hắn sẽ thực sự chết.

Loại năng lực này giống như một phiên bản nâng cấp của thiên phú【thôi miên】, nhưng Khương Tiều chưa từng nhìn thấy ai có thiên phú vượt qua ảo thuật gia này.

Dường như loại thôi miên cấp cao này không phát huy tác dụng trên người Khương Tiều, cô cũng không xác định là bởi vì giá trị tinh thần của mình ở mức cao nhất, không cách nào phát sinh biến hóa, dẫn đến trường niệm lực đặc thù không thể xâm nhập vào não bộ, hay là vì nguyên nhân khác.

Nếu biết không có hiệu quả, vậy thì dễ làm.

Khương Tiều cũng không để hai vệ sĩ theo mình đi vào, mà nói với bọn họ: "Hai người đi dạo xung quanh xem tình huống, chú ý tùy cơ ứng biến, chờ tôi ra tìm hai người."

Khương Nhất và Khương Nhị lập tức đáp ứng, chờ Khương Tiều rời đi, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lộ ra nụ cười âm hiểm.

Họ thay lớp da, khôi phục lại thân phận trước đó, đi đến khu [Cây búa]: Người của tổ chức Hồ Điệp có thể ở đó.

Lúc trước ánh mắt đám người Thân Viễn nhìn Khương Tiều, bọn họ đều chú ý tới. Chỉ là lúc sau có chuyện quan trọng, bọn họ cần phải đi theo Khương Tiều, không tiện làm cái gì. Nhưng hiện tại, bọn họ có thể "tùy cơ ứng biến", tự do hành động.

Đám người Thân Viễn quả thật đang ở khu vực [Cây búa], sau khi Chu Thành mật báo tin tức cho bọn họ, Thân Viễn cảm thấy chính mình bị lừa: Quả nhiên, hạng mục đề cử trên hướng dẫn mới là thịt béo chân chính, Cục Quản lý vì độc chiếm chỗ tốt, cố ý đẩy bọn họ ra.

Thân Viễn trong lòng phẫn hận, quyết đoán dẫn người tới khu [Cây búa], dựa theo phương pháp hỏi thăm ý đồ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, thành công thu hoạch ánh mắt khủng bố của nhân viên công tác.

"Anh… anh Viễn, nhân viên công tác kia thật sự rất đáng sợ. Chúng ta vẫn là thôi đi."

"Sợ cái gì? Phú quý hiểm trung cầu*, chúng ta nắm giữ bí quyết còn không mau hành động, về sau làm sao có cơ hội trấn áp Cục Quản lý?"

Thế nhưng, chờ bọn họ đến nơi, liền phát hiện tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát.

Những sinh vật ô nhiễm đó bắt đầu bao vây họ, cây búa đầy cạm bẫy, hết hố này đến hố khác chờ đợi họ, hơn nữa, cây búa còn không ngừng đung đưa, không chịu dừng lại.

Lúc đầu, Thân Viễn bọn họ có thể cầm cự, nhưng nếu trò chơi không dừng lại thì sao?

Cũng may trên người Thân Viễn có nhiều đạo cụ, mới chật vật từ trên cây búa nghĩ biện pháp chạy xuống. Thành viên của tổ chức Hồ Điệp, ngoại trừ hắn, cơ hồ toàn quân bị diệt.

Ngẫm lại Cục Quản lý mang theo nhiều tân nhân như vậy, còn có thể giữ được phần lớn nhân lực, nhưng lần này tổ chức của bọn họ lại bị tổn thất rất lớn. Thân Viễn tức điên lên, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?

Trương Quyên và Lý Nghiêu, thậm chí là Trịnh Hoài, hắn đều biết rõ, bọn họ tuyệt đối không có năng lực lớn như vậy... Sau đó, hắn nghĩ đến Khương Tiều cùng hai vệ sĩ, đồng thời, cũng nhìn thấy tấm biển quảng cáo treo thưởng khổng lồ trên đỉnh đầu.

Đúng lúc này, hai vệ sĩ đi tới trước mặt hắn, "Sao lại hại mình thành ra như vậy? Có cần giúp đỡ không?"

Thân Viễn không dám tin nheo mắt lại: "Các người có mục đích gì?"

"Chỉ là nể tình đồng loại, ra tay tương trợ. Nếu không cần thì thôi."

Hai người xoay người rời đi.

"Đợi đã." Thân Viễn vội vàng gọi bọn họ lại, trong kế hoạch ban đầu của hắn, vốn là muốn mượn sức hai tên vệ sĩ này, ly gián bọn họ cùng Khương Tiều, chỉ là lúc trước vẫn không tìm được cơ hội, không nghĩ tới hiện tại cơ hội lại ở ngay trước mắt, "Sao các người không ở cùng Khương Tiều?"

Hai vệ sĩ chần chừ một chút, mới nói, "Hiện tại cô ấy không muốn chúng ta đi cùng."

Thân Viễn đấm xuống mặt đất, "Cô ta quả nhiên có vấn đề!"

Sau đó, hắn lại hỏi hai người, "Khương Tiều thuê các người với giá bao nhiêu?"

"Cô ấy đưa ra mức giá khiến chúng tôi không thể từ chối." Vệ sĩ nói.

Thân Viễn cười cười, "Hiện tại thế đạo đã thay đổi, tài nguyên và tiền tệ trong hiện thực đã sớm không còn giá trị. Những gì Khương Tiều có thể cho hai người, tổ chức Hồ Điệp cũng có, hơn nữa còn tốt hơn."

Hắn tiếp tục từng bước dụ dỗ, "Các người đều là người tốt, để hai người phản bội là chuyện không dễ dàng, nhưng tôi có một lý do khiến hai người tuyệt đối không thể cự tuyệt."

"Khương Tiều! Cô ta đã dị hóa! Cô ta muốn giết tất cả chúng ta! Đừng để cô ta lừa gạt!"

Hai vệ sĩ sửng sốt, sau đó, họ tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt trống không của mình.

"Ồ, là… như vậy sao?"

Bọn họ nhếch miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn bên trong, nước bọt hôi thối nhỏ xuống gương mặt sợ hãi của Thân Viễn.

~~~

Phú quý hiểm trung cầu: truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.

Chúc mọi người chủ nhật vui vẻ ~ Nay mình up 2 chương luôn còn 2 chương nữa là hoàn phó bản nha mn

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thật Không Có Diễn

Số ký tự: 0