Tôi Thật Sự Có Bệnh [Vô Hạn]

Chẳng Lẽ Là Tôi...

Trùng Áp Tiểu Trình Trình

2024-11-19 10:15:50

Tối hôm qua hệ thống im lặng cả đêm, nó phát hiện ra có thể người chơi này có bệnh.

Mặc dù chịu ảnh hưởng của trò chơi ác mộng, người chơi thường có những bất thường riêng, nhưng hệ thống thề rằng nó chưa kịp ảnh hưởng đến cô. Hơn nữa so với những người chơi điên khùng khác, cô lại có vẻ "bình thường", tóm lại cô có bệnh rất độc đáo.

Hệ thống không dám lên tiếng, nó sợ bị Lộc Duy chộp lấy để nói chuyện.

Lúc này đối diện với câu hỏi của Lý Vân, Lộc Duy có thể nói rằng mình đang nói chuyện với ảo giác sao? Nhất định phải nói là "bạn bè" rồi!

Cô suy nghĩ rất nhanh, vá lại những lỗ hổng của mình: "Họ... chúng tôi không cần dùng điện thoại để liên lạc. Chúng tôi là hàng xóm, nói chuyện trực tiếp là nghe được rồi."

Giải thích hoàn hảo.

Lộc Duy tự phục khả năng ứng biến của mình.

"Hả? Không chỉ một người sao? Nam hay nữ vậy?" Mắt Lý Vân lấp lánh ánh sáng tò mò: "Nói chuyện đến tận khuya, quan hệ của các cô rất tốt nhỉ? Hề hề hề..."

Không còn cách nào, bình thường Lộc Duy quá bí ẩn, sự tò mò của Lý Vân lập tức bùng lên.

"Nếu cô muốn hỏi là nam hay nữ thì..." Thật ra Lộc Duy chưa kịp nghĩ ra giới tính của hai ảo giác đó, dù sao thì chúng có tiếng nhưng không có hình thể.

Thái độ của cô có vẻ hơi khó nói, mà điều đó đã là câu trả lời rồi.

Lý Vân vỗ vai Lộc Duy một cách nghĩa khí, lộ ra vẻ mặt ‘Tôi hiểu’: "Cô ngại nói thì không cần nói đâu."

Lộc Duy chớp chớp mắt nhìn Lý Vân. Cô thật sự rất muốn hỏi: Cô hiểu cái gì rồi?

Cô có để lộ sơ hở gì không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng Lộc Duy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cô không thể rơi vào bất kỳ cái bẫy nào.

Cô chỉ có thể cố gắng mô tả sự tồn tại của “bạn bè” khiến họ trông giống như những người bạn bình thường: "Quan hệ, cũng tạm được..."

Dù sao thì cô cũng đã quen rồi.

Nói rồi Lộc Duy lại muốn bắt đầu lải nhải: "Có lúc tôi cảm thấy họ rất phiền, nhưng tối qua tôi nói nhiều, họ lại thấy tôi phiền."

Đến nửa đêm, những âm thanh đó đều không còn đáp lại cô nữa, tất cả đều im lặng. Bạn nói xem có quá đáng không?

Dù sao thì cô cũng đã nghe họ suốt bao lâu, nhưng họ lại không có chút kiên nhẫn nào cả.

Lộc Duy đang nói, phát hiện mình suýt nữa thì lỡ lời trước mặt Lý Vân bèn vội vàng ngừng lại, nét mặt có chút lo lắng: "Ờm, bạn bè của tôi, chắc vẫn tính là bình thường nhỉ?"

Lý Vân lại hoàn toàn hiểu theo nghĩa ngược lại, hơi ghen tị nói: "Tất nhiên là bình thường rồi, đây chính là một mối quan hệ tốt mà."

Cảm giác vừa ghét bỏ vừa giữ mối quan hệ thân thiết, không liên quan đến giới tính, chỉ là rất quen thuộc, rất gần gũi mới như vậy.

Lộc Duy nghiêng đầu, thế này là quan hệ tốt sao? Bản thân cô không nghĩ vậy, thậm chí cô còn không coi hai âm thanh đó là ảo giác tốt, vì ngay cả một chút nước máy họ cũng không chịu đưa cho cô.

Nhưng cô quyết định thuận theo tiêu chuẩn của “người bình thường”.

Nghĩ đến việc mình lại lừa qua được, Lộc Duy vui vẻ tự khen ngợi sự thông minh của mình, đồng thời rộng lượng phát một tấm thẻ người tốt: "Cảm ơn cô, Lý Vân, cô là người tốt."

Lý Vân không nhịn được cười, cô ấy nhận ra thực ra Lộc Duy cũng khá dễ tiếp cận.

"Cô ăn socola không?" Lý Vân chia sẻ đồ ăn vặt với Lộc Duy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thật Sự Có Bệnh [Vô Hạn]

Số ký tự: 0